Sau khi đột phá đến Trung Vị Thần, Dương Thiên Vấn dành nhiều thời gian
để lấp đầy khí hải cho nên mới kéo dài hơn mười ngày sau mới đi ra.
Dương Thiên Vấn muốn tu luyện nhiều loại pháp tắc, việc này thật sự là
gian nan vạn phần, thảo nào mà tại Thần giới người tu luyện song pháp
tắc tồn tại rất ít, không có thời Không Bảo Tháp loại lợi khí này thì ai dám cam đoan ở tại Thần giới tàn khốc hung hiểm như vậy mà có thể bình
yên vô sự tu luyện nhiều loại pháp tắc đến cực hạn được ?
Mấy
ngày nay có Tiểu Bạch bồi luyện, Dương Thiên Vấn sử dụng Ngũ Sắc Thần
Quang càng ngày càng thu phát tùy tâm, đối với thần thông này, Dương
Thiên Vấn càng dùng càng yêu thích, có nó còn cần dùng pháp bảo gì nữa?
Có kiếm rút kiếm, có bảo dụng bảo, tới cái gì dùng cái ấy. Coi như là
Thôn thiên lĩnh vực của Tiếu Bạch dưới Ngũ Sắc Thần Quang này cũng không có bất luận biện pháp gì, hắn đánh cho Tiểu Bạch phiền muộn mà kêu la
lên. Tuy nhiên không phải thực lực Tiểu Bạch yếu hơn Dương Thiên Vấn mà
là dưới tình huống tỷ thí, Ngũ Sắc Thần Quang có thể đẩy người mà không
đả thương người, có thể thuận tiện sử dụng nhưng rất nhiều năng lực của
Tiểu Bạch đều là liều mạng giết địch mà không thể sử dụng khi tỷ thí, mà có dùng thì uy lực cũng đại giảm nên tự nhiên là bị Ngũ Sắc Thần Quang
khắc chế.
"Ta sau này không bao giờ bồi luyện cho ngươi nữa, cái
này quả thực là quá khi dễ nhau mà”. Tiểu Bạch không ngừng vỗ sàn nhà ủy khuất nói.
Dương Thiên Vấn tự nhiên là không muốn mất đi một kẻ
cường hãn bồi luyện nên liền xuất ra một đống lớn Thần tinh dụ Tiểu Bạch nói: "Được rồi, được rồi, Tiểu Bạch, tới tới đây, đây là khổ cực phí
của ngươi, được rồi chứ?".
Tiểu Bạch mắt sáng lên lao đến chui
vào đống Thần tinh vừa ăn vừa nói: "Ân, cái này thì còn được”. Nó đem
Thần tinh ăn đường đậu vậy, nghe thanh âm này Dương Thiên Vấn không biết nói gì mà chỉ cảm thán Tiểu Bạch thực sự là hảo !
Bích Nhi ở
trong tháp bế quan gần trăm vạn năm, tháng trước đã phá quan mà ra và đã lĩnh ngộ được một cái không gian lĩnh vực, đây chính là lĩnh vực hạng
nhất thập phần cường hãn, trong lĩnh vực này, Bích Nhi có thể tùy ý nắm
không gian trong tay, có thể thi triển thuật di động trong nháy mắt cũng như một loạt không gian thần thông khác.
Bích Nhi sau khi xuất
quan bồi tiếp Dương Thiên Vấn mấy năm rồi lại chui vào tĩnh thất bế quan tìm hiếu loại lĩnh vực thứ ba của không gian pháp tắc. với tư chất của
Bích Nhi lại được Dương Thiên Vấn sử dụng Không gian thần phù hỗ trợ
nhưng việc tìm hiểu đệ nhị loại lĩnh vực này cũng không dưới trăm vạn
năm, mà đây mới chỉ là tìm hiểu lĩnh vực thôi chứ không phải là dung hợp lĩnh vực, qua đó có thế tưởng tượng ra pháp tắc lĩnh vực này khó tham
ngộ thế nào. Cái này cần có pháp tắc cảm ngộ và trình độ nắm giữ cực
cao, sở dĩ vậy nên chỉ có cấp bậc Thiên thần mới có thế lĩnh ngộ ra đệ
nhị loại lĩnh vực trở lên.
Bích Nhi có thể tại cấp bậc Linh thần
nắm giữ được đệ nhị loại lĩnh vực này đã là rất lợi hại rồi, trong rất
nhiều người cũng chỉ có Bích Nhi là nắm giữ được đệ nhị loại lĩnh vực
đầu tiên, kể cả Dương Thiên Vấn cũng chưa làm được !
Bất quá tu
luyện chi đạo của Dương Thiên Vấn không giống bọn họ cũng như những
người tại Thần giới. Ngũ Sắc Thần Quang là do năm loại pháp tắc lĩnh vực bất đồng dung hợp với nhau, khi tu luyện đến cực điểm ngũ hành lĩnh vực hoàn toàn dung hợp với nhau thù uy năng tuyệt đối đáng chờ mong.
Mấy ngày nay Dương Thiên Vấn thoải mái phi thường. Sáng sớm ra phố uống trà ăn vặt thuận tiện đi thăm đạo tàng hỏi thăm tin tức. Buổi trưa về nhà
tu thân dưỡng tính thỉnh thoảng lại còn được nghe Thủy Thấm Lan thi
triển cầm kỹ cao thâm. Buổi tối thì đả tọa luyện khí hút nhật nguyệt
tinh hoa. Thật an nhàn, thập phần an nhàn. Thủy Thấm Lan cũng rất ít đi
cố Dong Minh Hội mà suốt ngày ở nhà với Dương Thiên Vấn, chỉ thi thoảng
đi shoping mua vài món y phục hay đồ trang sức thôi.
Bất tri bất giác hai cái nửa tháng đã trôi qua.
Buổi trưa hôm nay, tại phòng khách ở tiền viện. Dương Thiên Vấn đang thoải
mái nằm ở trên ghế lão gia. Gió nhẹ nắng vàng cảnh thật đẹp. Thủy Thấm
Lan thì ngồi cạnh Dương Thiên Vấn tự đánh đàn tiêu khiển.
Đột
nhiên có một trận tiếng đập cửa vang lên cắt đứt tiếng đàn. Thủy Thấm
Lan nhìn Dương Thiên Vấn liếc mắt rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Nguyên lai
là Khương Thiên Vi đáp ứng Dương Thiên Vấn đem một nghìn vạn Thần tinh
đưa đến cửa.
Một nghìn vạn Thần tinh, tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ.
"VỊ cô nương này, Vấn Thiên cư sĩ có ở trong phủ không?" Khương Thiên Vi cư nhiên tự mình đến, khi thấy Thủy Thấm Lan thì cũng không kinh ngạc hẳn
là mấy ngày nay hắn đã tra xét một ít về Dương Thiên Vấn.
"Các vị là?" Thủy Thấm Lan khách khí hỏi thăm.
"Tại hạ là Khương Thiên Vi tới cảm tạ ân cứu mạng của Vấn Thiên cư sĩ”. Khương Thiên Vi cũng thập phần khách khí hồi đáp.
"Để bọn họ vào đi”. Dương Thiên Vấn truyền âm nói, nghe được âm thanh của
Khương Thiên Vi, Dương Thiên Vấn minh bạch là Thần tinh rốt cục đã đưa
đến cửa rồi, Dương Thiên Vấn cũng đứng dậy đón chào.
Thủy Thấm Lan lễ phép tránh ra rồi khách khí nói: "mời vào”.
"Đa tạ cô nương”. Khương Thiên Vi mang theo ba người đi vào.
Thủy Thấm Lan đóng cửa lại rồi đi pha trà.
Dương Thiên Vấn đứng ở trước cửa phòng khách chắp tay đón chào đồng thời đưa
mắt nhìn lướt qua mấy người Khương Thiên Vi sau đó ngoài ý muốn dừng lại trên người thanh niên nhân bên trái Khương Thiên Vi kinh ngạc kêu lên:
"Là ngươi hả!".
"Là ta”. Dư Nguyên Đông, nga, hẳn là nên kêu là
Khương Nguyên Đông mới đúng vẻ mặt cười khổ, trong vẻ cười khổ lại mang
theo ba phần kinh ngạc, hai điểm không dám tin tưởng, ba phần thoải mái. Ai có thể nghĩ đến, người cứu Khương gia dĩ nhiên là một người quen,
thật đúng là ứng với câu nói, vô xảo bất thành thư!
Dương Thiên
Vấn thu hồi vẻ kinh ngạc rồi tươi cười hỏi thăm: "Ta nên xưng hô ngươi
là Dư huynh hay là Khương huynh đây?" Dương Thiên Vấn cũng không phải
ngu ngốc, có thể tại đứng cạnh Khương Thiên Vi mà chỉ thấp hơn nửa vai
tuyệt đối không có khả năng là khách khanh. Hơn nữa Dư Nguyên Đông cũng
sẽ không thể là khách khanh gia nhập vào Khương gia được.
"Ách,
ta vốn tên là Khương Nguyên Đông, là đích hệ đệ tử của Khương gia”.
Khương Nguyên Đông khôi phục vẻ bình thường rồi một lần nữa hồi đáp:
“Bởi vì xuất môn ra ngoài nên..”.
"Được rồi, cái này ta hiểu rồi, không cần giải thích nhiều, tới đây, mấy người ngồi xuống đi”. Dương
Thiên Vấn tỏ vẻ hiểu rồi mời mọi người vào phòng khách. Mọi người phân
chủ khách ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Thủy Thấm Lan bưng sáu
chén trà đi vào phòng khách, trước tiên cấp cho khách nhân bốn chén rồi
đưa cho Dương Thiên Vấn và mình mỗi người một chén, sau đó ngồi xuống
cạnh ghế chủ vị.
"Các vị xin mời uống trà”. Dương Thiên Vấn nâng chung trà lên kính một chút rồi uống hết mà buông chén xuống.
Mọi người cũng lễ phép mà uống một ngụm, Khương Thiên Vi lúc này mới trở
lại chuyện chính nói: "Mấy tháng trước được cư sĩ xuất thủ tương trợ,
Khương gia ta trên dưới vô cùng cảm kích, gia môn bất hạnh xuất hiện kẻ
phản bội như vậy thật làm cho cư sĩ chê cười”.
Dương Thiên Vấn
mím cười lắc đầu không nói thêm gì, nếu như không phải có giao tình với
Khương Nguyên Đông thì Dương Thiên Vấn cũng sẽ không khách khí như vậy.
Khương Thiên Vi cũng rất thẳng thắn sai một đại hán cầm một quả trữ vật giới chỉ đưa cho Dương Thiên Vấn.
Khương Thiên Vi tiếp tục mở miệng nói: "Khương gia ta một lời nói đáng giá
thiên kim, đây là Thần tinh lúc trước đã hứa hẹn, cư sĩ kiểm kê lại một
phen”.
Dương Thiên Vấn đem giới chỉ giao cho Thủy Thấm Lan, Thủy
Thấm Lan sử dụng linh thức đảo qua rồi truyền âm nói: "Một nghìn vạn vô
thuộc tính Thần tinh, không có sai”.
"Tốt, như vậy chúng ta đã
thanh toán xong, Khương tiên sinh cũng không cần cám tạ ta, lúc đó cũng
chỉ là thuận tiện mà thôi, hơn nữa, Dương mỗ bây giờ là Thần chức giả,
nhận tiền của người vì người tiêu tai, việc này bỏ qua đi”. Dương Thiên
Vấn ý bảo Thủy Thấm Lan cầm giới chỉ thu hồi rồi vui vẻ mà nói.
Khương Thiên Vi trái lại cũng thẳng thắn, sau khi hàn huyên một hồi thì Khương Thiên Vi chủ động cáo từ nói: "thời gian không còn sớm, chúng ta cũng
nên cáo từ thôi”. Thấy Khương Nguyên Đông muốn nói gì lại thôi thì mở
miệng nói: "A Đông, ngươi lưu lại bồi tiếp Dương tiên sinh tâm sự một
chút”.
Khương Nguyên Đông vừa nghe thì gật đầu đáp: "Dạ, tam thúc” rồi vẻ mặt vui mừng ngồi xuống.
Dương Thiên Vấn và Khương Nguyên Đông nhìn nhau cười cười sau đó cùng ra tiễn đám người Khương Thiên Vi xuất môn.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng khách chỉ còn lại có Dương Thiên Vấn và
Khương Nguyên Đông, Thủy Thấm Lan cũng thức thời mà ly khai : “Khương
huynh”.
"Ha hả, Dương huynh”. Khương Nguyên Đông thật cao hứng,
may là Dương Thiên Vấn không giống tục nhân. Bởi vì thân phận mình rất
khó tìm được người chân chính tâm đầu ý hợp.
"Ngươi kế tiếp nên
giải thích mới được”. Trên bàn rượu, Dương Thiên Vấn trước tiên phạt
Khương Nguyên Đông ba chén rượu mạnh lớn rồi nói.
Khương Nguyên
Đông đem sự tình kể rõ một phen, kỳ thực rất đơn giản, Khương Nguyên
Đông từ nhỏ tính cách hào hiệp, không thích bị ràng buộc nên sau khi
thực lực chút thành tựu liền len lén bỏ đi ra ngoài. Rất khó tưởng
tượng, đại thiếu gia một gia tộc, người thuận vị thừa kế Khương gia đệ
nhất lại thích đi du lịch thiên hạ mà bước chân vào giang hồ.
Tính cách Dương Thiên Vấn và Khương Nguyên Đông có chút tương tự vì vậy phi
thường hòa hợp, hơn nữa bởi vì đã nhiều lần kề vai chiến đấu nên giao
tình thâm hậu, lúc này càng uống càng vui vẻ, có chút bất tri bất giác
đã uống từ tối tới sáng sớm.
Khương Nguyên Đông ăn ý mà không có
nhiều lời hỏi về Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn cũng ăn ý mà không có
quan tâm đến thân phận Khương Nguyên Đông, bằng hữu với nhau, cho dù một bên là thái tử, một bên là khất cái nhưng chi cần song phương đều nghĩ
có thể đái chung một bô, như vậy sẽ không ai quan tâm đến thân phận hay
không thân phận nữa.
"Ai — nghĩ không ra, thực sự là nghĩ không ra”. Khương Nguyên Đông thở dài một tiếng, ngữ khí có vẻ thập phần tịch liêu.
Dương Thiên Vấn không có hỏi nhiều bởi vì Dương Thiên Vấn đã đoán ra Khương
Nguyên Đông cảm khái cái gì. Một đêm xúc tất trường đàm, Dương Thiên Vấn cũng lý giải được rất nhiều. Nói thật ra Dương Thiên Vấn rất đồng tình
với Khương Nguyên Đông, vốn có huynh đệ tương thân tương ái không hiểu
sao lại trở thành cừu địch, thế gian sự tình thực sự làm cho người ta
khó có hiếu được.