Bên Dương Thiên Vấn ngoại trừ thiên tượng tàn sát bừa bãi ra, còn lại
đều vô cùng bình tĩnh, tục ngữ có câu, chỗ có người thì có giang hồ, ở
nơi khác, chuyện bởi vì một viên thần hạch mà vung tay, giết người đoạt
bảo, cũng không hiếm thấy. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Dương Thiên Vấn muốn một mình đi về sa mạc.
Nghỉ ngơi một hồi, đợi đến sau khi khe không gian yên ổn trở lại, Dương Thiên Vấn lại một lần nữa đem Tiểu Bạch phóng ra.
" Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta đi đâu?" Dương Thiên Vấn mỉm cười hỏi, thời gian ba ngàn năm, vẫn rất lê thê buồn chán, nếu toàn bộ dùng để săn
giết vệ sĩ của thần, ừm, hẳn là có thể nhận được hơn vạn khối nhỉ? Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, phải tìm được chúng nó. Dương Thiên Vấn
không vội, cứ từ từ, chỉ cần tiến vào không có tay không mà về cũng đã
là buôn bán lời, bây giờ Dương Thiên Vấn liền cảm giác lợi nhuận ào ào
rồi. Cho nên, Dương Thiên Vấn không gấp chút nào.
" Tùy tiện chọn một hướng đi, hoặc là dứt khoát đi thẳng về phía trước là được". Tiểu Bạch suy nghĩ một chút trả lời.
" Huyền quang thuật này không thể dùng, khiến ta thật không nắm chắc".
Dương Thiên Vấn đã quen huyền quang nơi tay, lúc nào cũng không quên.
" Lão Đại, đi thôi, nếu trong ba
tháng tìm không thấy mục tiêu, chúng ta lại phải tìm địa phương ẩn nấp
rồi". Tiểu Bạch thúc giục nói, "Tìm thêm mấy miếng thần hạch nữa, dùng
để làm thuốc bổ vào lần biến hóa sau của ta".
Tiên giới tứ cung,
liên hợp lại, dùng cao thủ đỉnh cấp làm chính, đang vây giết một con ma
thú giống như voi ma mút, ồ, xác thực hình dạng rất giống voi ma mút.
Con ma thú này, cao tới gần ba mươi thước, toàn thân bị vây trong một
Khốn trận cực lớn, ra sức giãy dụa.
Hơn năm mươi cao thủ cấp bậc tiên tôn, vây công một con ma thú, cảnh như vậy cũng không thấy nhiều.
" Vô Vi Đạo hữu, lần này ngươi không nên lãng phí thời gian của chúng ta
thêm nữa". Phong Hư Tiên Tôn đang nói chuyện mặc một bộ đạo bào màu
xanh.
Hai vị lão đạo sĩ còn lại đứng ở hai bên Vô Vi Tiên Tôn và
Phong Hư Tiên Tôn, tất nhiên là hai đại đầu sỏ khác của tiên giới: Viêm
Lung Tiên Tôn và Vạn Tượng Tiên Tôn. Bọn họ cũng gật đầu đồng ý.
"Mấy vị không tin bần đạo, cũng phải tin tưởng thượng cổ thần trận mà bần
đạo cống hiến ra ngoài chứ? Vạn Tượng Đạo hữu. Bọn họ không tin, chẳng
lẽ ngươi cũng cho rằng bần đạo nói dối sao?" Ngữ khí của Vô Vi Tiên Tôn
hàm oan.
Vạn Tượng Tiên Tôn mặc đạo y màu lục biến hóa vô cùng,
nói: "Chuyện này à. Diễn Hư Tử môn hạ của bần đạo và Lôi Mông môn hạ của Vô Vi Đạo hữu đều xác nhận tính chân thật của trận này. Chỉ là tàn trận này đến tột cùng là do ai tạo ra chứ? Kính xin Vô Vi Đạo hữu cho biết
một chút".
" Ha ha. Các người nói còn ai vào đây?" Vô Vi Tiên Tôn trả lời rất mập mờ.
Phong Hư Tiên Tôn cũng có vài phần không tin. "Vô Vi Đạo hữu, theo tại hạ
biết, Vô Trần đạo hữu dường như không có khả năng ra tay thì phải?"
" Nói cho các ngươi biết cũng không sao. Vô Trần sư đệ kia của ta tính
tình quật cường. Ta đã từng tìm hắn. Chỉ là bị cự tuyệt. Về sau trận này là xuất từ tay Vấn Thiên cư sĩ. Sao. Các vị còn có hoài nghi chứ?" Vô
Vi Tiên Tôn cười tủm tỉm hỏi.
Mọi người nghe xong, đều không hẹn
mà cùng gật đầu nói: "Hóa ra là xuất từ... Vô Vi Đạo hữu đúng là lợi
hại. Không ngờ có thể mời được hắn". Tất cả mọi người không có hoài nghi nữa. Thực lực của Dương Thiên Vấn đã được sự chấp nhận của tam giới.
Chỉ bằng đại chiến hung thú. Cũng có thể thấy được đạo trận pháp của Vấn Thiên cư sĩ. Xứng đứng thứ nhất tam giới!
" Thực không dám giấu
diếm, trận này chính là trước khi hắn thành danh, lúc này muốn mời hắn
nữa, sợ là không có khả năng". Giữa Vô Vi Tiên Tôn và Dương Thiên Vấn
không có xung đột ích lợi, nên thừa nhận hết sức hào phóng, trong giọng
nói còn có chút ý tán thưởng.
Mọi người nghe xong đều hiểu được
là có ý gì, giá trị con người bất đồng, tất nhiên nếu muốn mời được một
tông sư trận pháp cấp bậc tiên tôn, cùng mời được một tông sư trận pháp
cấp bậc tiên đế, hai người hoàn toàn là khái niệm bất đồng.
Vô Vi Tiên Tôn đứng dậy, nhẹ giọng thở dài: "Chúng ta mặc dù thời gian không
ít, nhưng cũng không nên lãng phí ở trên người súc sinh này". Một thanh
kiếm quang sắc bén, thoáng hiện từ trong lòng bàn tay Vô Vi Tiên Tôn,
kiếm quang ngút trời bắn thẳng lên không trung.
" Vô Vi Kiếm
thức, Thiên Trảm!" Một tiếng quát khẽ uy nghiêm nương theo một đạo kiếm
quang khổng lồ rơi xuống, bản thân ma thú đã vết thương chồng chất, mà
không cách nào né tránh bị một kiếm phân thây.
" Pháp lực của Vô Vi Đạo hữu so với trước kia còn tinh tiến hơn mấy phần. Đúng là đáng mừng". Phong Hư Tiên Tôn tán thưởng.
"Sư tôn, tin tức đã được xác nhận. Tứ đại tiên cung quả nhiên đã liên hợp
lại". Một trung niên nhân mặc trường bào huyết sắc đang nghe báo cáo của một người trẻ tuổi. Mà đứng ở bên cạnh trung niên nhân có bốn thượng vị giả tướng mạo khác nhau.
Trung niên nhân phất nhẹ tay, xoay đầu
lại nói với những người khác: "Hai vị, ta có thể lấy linh hồn để thề,
cùng tiến cùng lui, ích lợi chia đều, sau này tuyệt không đổi ý. Thế
nào?"
"Đúng, Tử Dạ Ma Tôn và bọn ta mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng
chuyện cũng không nhỏ, chúng ta nguyện ý thề, hơn nữa cam đoan không xâm chiếm lợi ích của Lý gia. Nhị vị đều là bạn của cha ta, cũng coi như là trường bối của chúng ta, chúng ta nào dám có tâm tư không tin, một khi
đã như vậy, chúng ta liền thề đi". Đại trưởng lão Lý gia nói.
Người bình thường thề có thể sẽ thúi lắm, nhưng mà người cấp bậc như bọn họ,
thề chính là tuyệt đối không dám làm trái, trừ khi là cố ý muốn chết.
Hai kẻ chủ trì của Lý gia tất nhiên hiểu được điểm này!
" Làm
xong vụ này, chúng ta cũng đã phi thăng Thần giới, thế giới sau này là
của đời sau các người". Cung chủ Thiên Tà Ma cung mở miệng nói.
" Chỉ có điều, thứ của Lý gia các người có thể tín nhiệm không?" Cung chủ Phệ Nguyệt Ma cung xác nhận hỏi.
" Tin tưởng nhị vị cũng rõ ràng, Lý ta, chính là xuất từ trong tay hắn,
chẳng lẽ chư vị còn có thể tìm được người lập trận pháp lợi hại hơn hắn
sao?" Nhị trưởng lão Lý gia cười tủm tỉm trả lời.
" Hừ, Vấn Thiên cư sĩ!" Tàn Huyết Ma tôn hừ lạnh một tiếng có chút không vừa ý, có điều sau đó thở dài nói: "Có điều, không thể không thừa nhận, so về trận
pháp, hắn đúng là có phong thái đại gia".
Có câu vấn thiên xuất
phẩm, tất chúc tinh phẩm, bởi vì thực lực và mức biểu hiện ra ngoài của
Dương Thiên Vấn, đã đạt được sự chắc chắn của thượng tầng tam giới.
Dương Thiên Vấn buồn bực mà nhìn những khe không gian lưu động giống bụng rắn, cũng cảm giác một trận vô lực.
Thời gian lại trôi qua trăm năm. Suy nghĩ một chút, trăm năm qua, Dương
Thiên Vấn vẫn luôn đi về phía trước, càng đi về phía trước, khe không
gian đáng sợ kia lại càng nhiều, mà vệ sĩ của thần cũng càng ngày càng
ít. Có điều trăm năm qua, Dương Thiên Vấn cũng góp nhặt không dưới ba
trăm khối Cửu U hồn tinh. Chỉ cần tiên đạo quả chứng minh được, Dương
Thiên Vấn có thể dùng chúng để đề thăng lực bản nguyên của mình. Những
tiên thiên vật này chính là do trời đất tạo ra, sau khi hấp thu luyện
hóa tăng cường bản nguyên, đối với Dương Thiên Vấn mà nói, chỉ có lợi
không có hại.
Có điều, bây giờ nhìn lại cũng nên là lúc quay đầu
lại rồi, khe không gian có thể lưu động trước mặt đã khiến Dương Thiên
Vấn cơ hồ không có động lực đi tới, hơn nữa thần nhãn mở ra, còn có khe
khác, chúng chưa mở ra, nhưng chỉ cần đụng nhẹ, lập tức có thể xé người
thành hai nửa. Cho là có vệ sĩ của thần tồn tại. Trên thực tế cũng đúng
là như thế. Trên đường đi, ở trong phạm vi dò xét của Tiểu Bạch, Dương
Thiên Vấn cơ hồ là cuốn qua, chỉ cần là thần hạch liền thu hoạch hơn
trăm viên! Việc này nếu truyền đi, tuyệt đối có thể hù chết một đống
người. Thậm chí còn khiến cao thủ cả tam giới chạy tới đoạt thần hạch
trong tay Dương Thiên Vấn.
Đáng tiếc, Dương Thiên Vấn ngoại trừ
lưu lại một ít thần hạch của thượng vị thần, thần hạch còn lại đều không ngoại lệ, đều bị Tiểu Bạch chiếm đi. Ồ, còn có ba thành trực tiếp bị
thần ấn Tiểu Bạch hấp thu.
Thần ấn của Tiểu Bạch không ngờ còn có thể giống với Tiểu Bạch, hấp thu lực lượng tinh thuần của thần hạch,
quả thật tiềm lực vô cùng!
" Xem ra chúng ta không đi tiếp được
nữa. Nếu đi tiếp thật quá nguy hiểm". Dương Thiên Vấn than thở, cũng may cấm chế thượng cổ trong sa mạc này cũng không nhiều. Đại bộ phận bị
chôn dấu ở trong sa mạc, phần nhỏ cũng vì thiên tượng của sa mạc mà
thường xuyên bị kích động, đây chẳng khác gì là nói cho Dương Thiên Vấn
biết chỗ nào chỗ nào có địa lôi tồn tại, trừ phi là kẻ ngốc, ai còn có
thể giẫm lên.
"Đi thẳng không được, chúng ta có thể băng ngang đi". Tiểu Bạch cũng hết sức đồng ý với quyết định của Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn ngược lại đi theo phương ngang, sau ba tháng, đại dị biến
thiên tượng lại tới rồi. Dương Thiên Vấn cũng không thể không tìm một
nơi tương đối an toàn, trốn vào trong đất cát. Cách mặt ngoài sa mạc chỉ chừng nửa thước. Khoảng cách này là an toàn nhất, xuống nữa thì có thể
sẽ gặp phải khe không gian, nếu đi lên sẽ bị bão cát chôn vùi.
Có điều, thần thức của Dương Thiên Vấn vẫn có thể dò xét, cũng chính vì sự tồn tại của thần thức, mới có thể bảo đảm Dương Thiên Vấn an toàn đi
tới chỗ này.
Chỗ này có lẽ là chỗ sâu của sa mạc, đi sâu hơn nữa, Dương Thiên Vấn đoán chừng xuyên qua sa mạc này chính là chiến trường
chúng thần chân chính, mộ địa của thần.
Thiên tượng lần này biến
hóa, so với tất cả biến hóa trước kia đều kịch liệt và cường đại hơn, có hơi vượt quá dự liệu của Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn không thể
không cẩn thận chui xuống thêm nửa thước. Giữa không trung cũng không
chỉ có lốc xoáy cát cuốn tới chân trời, mà còn có sấm chớp ào ào, tàn
sát bừa bãi khắp nơi. trên bầu trời lộ ra điện mang trắng trắng, Dương
Thiên Vấn chỉ nhìn đã thấy da đầu tê rần.
"Oành". Một cồn cát cao hơn mười thước phía xa bị một đạo điện mang đánh tan, không phải là nổ
tung, mà là trực tiếp hóa thành hư ảo!!
Loại tràng diện cuồng bạo này không biết còn có bao nhiêu, một mực kéo dài, đột nhiên hàng trăm
hàng ngàn đạo điện mang giao kích trên không trung, không gian bị xé
nứt, một không gian trống rỗng tối đen từ từ di động tới chỗ cách đất
mười thước. Đường kính chừng ba thước, cũng không lớn, hơn nữa thật lâu
vẫn không tiêu tan.