"Cái này" Dương lão bản, không bằng hai chúng ta lưu lại làm hộ viện cho ngài, chúng ta không cần nhiều lắm. Một ngày ngài cho hai chúng ta một vò Thiên Hạ vô song là được rồi." Vưu thị huynh đệ rất trực tiếp.
Hạ Tuấn Vĩ nghe xong, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, chỉ vào hai
người mắng: "Các ngươi không bằng dứt khoát đánh cướp cho xong! Một ngày một vò Thiên Hạ vô song. Một tháng chính là ba mươi hũ, choáng nha.
Thiên Hạ vô song một tháng mới ra hàng một trăm hũ, các ngươi thoáng cái muốn một phần ba. Các ngươi mơ ngủ à?" Kỳ thật Hạ Tuấn Vĩ còn chưa nói hết, Thiên Hạ vô song hiện tại đã nổi danh toàn bộ đại lục. Có thể
dùng câu: vạn vàng cũng khó cầu để hình dung, không phải cao thủ cấp
bậc Tiên Thiên, ngươi dù có tiền cũng mua không được!
Vưu thị
huynh đệ không cười mà nói."Vậy mỗi tháng cho chúng ta mười hũ? Chúng
ta cam đoan trừ phi hai chúng ta ngã xuống, nếu không tuyệt đối sẽ
không để cho Dương lão bản chịu một chút tổn thương."
Hạ Tuấn Vĩ trợn trừng mắt, chỉ vào bản thân mình nói: "Chẳng lẽ các ngươi cho
rằng tại hạ không thể cam đoan Dương cư sĩ an toàn sao?"
Vưu thị huynh đệ liếc nhau một cái, cười nhạt một tiếng, đáp: "Vừa rồi nếu hai chúng ta có bất kỳ ác ý, ngay khi ngươi không đến kịp, cũng đã động
thủ, ngươi cảm thấy ngươi có thể tới kịp xuất thủ cứu giúp sao? .
Sau khi Hạ Tuấn Vĩ nghe xong, sắc mặt xanh lét một hồi bạch một hồi. Nhưng là tìm không thấy lời nói đến phản bác. Tình huống vừa rồi thật sự
đúng như Vưu thị huynh đệ nói. Nếu như một cao thủ Thiên Thiên, thật sự cận thân công kích, hắn ở phía xa bất kể như thế nào cũng không kịp
cứu giúp. Dù sao cận thân bảo hộ mới là cách thức hộ vệ tốt nhất.
Vưu thị huynh đệ rèn sắt khi còn nóng nói: "Ngươi xem lão bản, huynh đệ
chúng ta tuy nhiên xuất thân thảo dân, thế nhưng là chưa bao giờ vi
phạm pháp lệnh, đây là người trong giang hồ rõ như ban ngày sự tình,
chúng ta có tay có chân. Ăn mặc ở dùng đi, đều dựa vào thủ đoạn đàng
hoàng lợi nhuận trở về. Chúng ta cái này hai mươi năm đến, đều tại vì
quyền đắt làm bảo tiêu. Có thể nói tại toàn bộ đại lục, như đàm phán và bảo tiêu, trên cơ bản không có mấy người dám nói có huynh đệ chúng ta
càng thêm tinh thông. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi vừa hỏi Hạ huynh
nói xong, hai huynh đệ nhìn về phía Hạ Tuấn Vĩ.
Hạ Tuấn Vĩ trầm
mặc một hồi, vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, Dương cư sĩ, hai người bọn họ
nói không sai. Hai người bọn họ hoàn toàn chính xác tinh thông hộ thân
thuật. Là bảo tiêu vô cùng nổi danh cả đại lục. Hai người bọn họ hoàn
toàn không làm bất kỳ việc ác nào. Chỉ có chút vấn đề trong việc sinh
hoạt"
"Này, Hạ huynh, sinh hoạt cá nhân của hai chúng ta thì
liên quan cái rắm gì tới ngươi? Có phải muốn đánh nhau hay không?" Vưu
thị đệ không vui nói.
Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút. Tuy,
Dương Thiên Vấn không để vào mắt hai người này, có thể dùng hai người
này để ngụy trang cũng không tệ. Đương nhiên phiền toái nhỏ Dương Thiên Vấn cũng không quan tâm. Có hai cao thủ Thiên Thiên làm hộ vệ cũng
không tệ. Không phải là mười hũ Thiên Hạ vô song sao? Chút lòng thành,
bản thân mình còn có mấy ngàn hũ hàng tồn, hơn nữa Thiên Hạ vô song mới ủ đủ mời một trăm tám mươi cao thủ như này. Hơn nữa nhìn tình hình này tin tức Thiên Hạ vô song xuất ra từ tay ta đã truyền ra ngoài, cho dù
không truyền đi, cũng tra được, phiền toái sau này khẳng định không ít. Có hai bia đỡ đạn cũng không tệ.
"A, mười vò rượu thuê hai
người các ngươi bảo hộ cửa hàng an toàn, ta đáp ứng. Hãy để Hạ huynh
làm chứng, cũng không làm giấy tờ. Ta tin tưởng thành ý cùng chuyên
nghiệp hai người các ngươi” Dương Thiên Vấn mỉm cười gật đầu đáp.
"Lão bản yên tâm, chúng ta nhất định sẽ liều chết bảo hộ an toàn của ngài." Vưu thị huynh đệ liếc nhau một cái, hưng phấn đáp, sau đó hướng Hạ
Tuấn Vĩ thi lễ một cái nói: "Đa tạ Hạ huynh xe chỉ luồn kim, bằng không chúng ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy."
"Các ngươi không cần cám ơn ta. Ta không làm cái gì. Chẳng qua là ăn ngay nói thật mà
thôi." Hạ Tuấn Vĩ lắc đầu nói ra, cũng không kể công.
Vấn Thiên
tửu phường không có thay đổi gì, chẳng qua là có nhiều hơn hai hộ viện
canh cổng mà thôi. Hậu viện tửu phường của Dương Thiên Vấn có tám gian
phòng, trừ một phòng khách, một phòng ngủ dành riêng cho Dương Thiên
Vấn, còn sáu gian phòng, Vưu thị huynh đệ cùng ở một phòng.
Dương Thiên Vấn cũng biết hai huynh đệ này tu luyện tựa hồ là cùng một loại công pháp, am hiểu nhất là phương pháp đánh hội đồng (hợp kích). Theo
cử chỉ và lời nói của bọn họ, có thể thấy phối hợp của bọn hắn ăn ý cỡ nào. Hơn nữa hai huynh đệ có hứng thú giống nhau. Qua nhiều năm như
vậy, tựa hồ chưa từng phân ly. Đơn độc một người, thực lực là cao thủ
Thiên Thiên, cùng lắm là cao thủ Thiên Thiên hậu kỳ, nhưng khi bọn hắn
liên thủ thì lập tức có thể so với cường giả bài danh trên Binh Khí
phổ.
Dương Thiên Vấn cũng biết sau khi Thiên Hạ vô song truyền
ra, tất nhiên sẽ dẫn tới vô số thế lực nhìn xem. Thế nhưng loại rượu
này cũng không có bất kỳ ý nghĩa chiến lược, chỉ thuần túy là vật hưởng thụ, chiến tranh ngược lại không thể bởi vì nó mà đánh nhau, lại tăng
thêm khống chế số lượng. Cho nên Dương Thiên Vấn không cần lo lắng. Hơn nữa rượu này bán cho chính đệ nhất thế gia Thanh Ngô quốc. hoàng tộc
Hạ gia Thanh Ngô quốc, trên địa bàn Hạ gia, được Hạ gia bảo vệ, Dương
Thiên Vấn cũng không quan tâm sẽ có can qua gì lớn.
Chỉ có điều
nhất định sẽ xảy ra phiền toái nhỏ. Dù sao lợi ích động nhân tâm! Thiên Hạ vô song có giá trị thật sự quá lớn, đặc biệt là cách điều chế nó.
Tin tưởng có rất nhiều người cùng thế lực đều mơ tưởng, trong đó bao
gồm Hạ gia. Chỉ là Hạ gia là người thu được lợi ích, chỉ phải trả giá
rất nhỏ đã chiếm được lợi ích rất lớn. Tuy số lượng ít một chút, thế
nhưng là vật hiếm có. Lúc này Hạ gia không có suy nghĩ dùng sức mạnh,
dù sao vạn nhất không có được cách điều chế, ngược lại đắc tội với
người, được không bù đắp đủ cái mất.
Hiện tại đã có hai bảo
tiêu, mặc dù dư thừa, thế nhưng cũng không thể không nuôi nổi hai miệng ăn này. Nuôi hai người để đối phó với một ít phiền toái nhỏ vẫn rất
cần thiết.
Vấn Thiên tửu phường lại khôi phục bình thường, thế
nhưng Dương Thiên Vấn cùng Hạ gia cũng biết đây chỉ là một sự bắt đầu.
Lúc này là vận khí, hai huynh đệ Vưu thị tới chiêu công, bằng không tổn thất có thể rất lớn. Cho nên Hạ gia tăng phái nhân thủ tại bốn phía,
hơn nữa đối với cửa thành, canh gác cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Vưu thị huynh đệ, ca ca là Vưu An. Đệ đệ là Vưu Địch, đều là Tiên Thiên
hậu kỳ cao thủ, cũng thành danh hai mươi năm trước. Bọn hắn mặc dù là
trung niên, trên thực tế, bọn hắn đều có gần bảy mươi tuổi! Nhưng Dương Thiên Vấn không nghĩ tới là hai lão gia hỏa này rõ ràng mỗi ngày đều
uống rượu, hát xướng, ôm cô nương xinh đẹp, làm cho người ta không thể
không cảm thán cái gì gọi là người già nhưng tâm không già.
Thế
nhưng vì hai người này còn trách nhiệm bảo tiêu, coi như là ôm cô nương cũng chỉ những lúc đi theo Dương Thiên Vấn đi Thiên Hương lâu lúc ăn
cơm mới có thể ôm, thời gian còn lại đều thực hiện trách nhiệm bảo an
bảo hộ Dương Thiên Vấn.
Đối với hành động này, Dương Thiên Vấn
vẫn tương đối hài lòng. Quả nhiên không ngoài sở liệu, người nhìn chằm
chằm vào tiểu tửu phường của Dương Thiên Vấn càng ngày càng nhiều.
Người bn ngày ban đêm tới thăm viếng tửu phường cũng nhiều hơn.
Những người đến vào buổi tối, đại đa số bị Hạ gia cao thủ bảo vệ vòng ngoài
giải quyết, số ít cao thủ Thiên Thiên lẻn vào đến tửu phường Dương
Thiên Vấn, lại gặp Vưu thị hai huynh đệ giáp công. Những cao thủ Thiên
Thiên này đa số đều là người mới vào Tiên Thiên, căn bản không phải đối thủ của hai bảo tiêu chuyên nghiệp thành danh đã lâu, bị bắt giết hầu
như không còn.
Thế nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là
biện pháp tốt, Dương Thiên Vấn ẩn cư ở chỗ này, hiện tại xem ra muốn ẩn cũng ẩn không được, thật sự phiền toái.
Vốn muốn yên tĩnh mà tìm đạo. Vì sao luôn có gia hỏa đui mù ưa thích tìm phiền toái?
Dương Thiên Vấn nghĩ thầm có cần đùa nghịch cho bọn hắn một chút lực uy
hiếp, khiến cho những kẻ đó sững sờ không dám đến tìm phiền toái cho
mình. Thế nhưng cho tới nay, những người đến đều là một ít “Cá nhỏ” Vưu thị huynh đệ có thể ứng phó, tự nhiên không cần phải Dương Thiên Vấn
tự mình xuất thủ.
Dương Thiên Vấn đang tiếp tục tu luyện, Thiên Hạ vô song vẫn mỗi tháng đều
ra hàng, rất nhiều loại tấm bia đá được đưa đến cho Dương Thiên Vấn.
Trải qua Dương Thiên Vấn nghiệm chứng, tất cả đều không phải thần vị hắn
muốn tìm. Về phần nghiệm chứng như thế nào, rất đơn giản, trực tiếp một chưởng đập vỡ là xong. Những thứ giả đương nhiên chịu không được một
chưởng của Dương Thiên Vấn.
"Lão bản, những ngày gần đây, cao
thủ xâm nhập càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng lợi hại. Ngài
xem có cần chiêu mộ ít nhân thủ hay kéo Hạ Tuấn Vĩ tới tọa trấn?" Vưu
thị huynh đệ vì an toàn của Dương Thiên Vấn, mở miệng đề nghị. Dù sao
bọn hắn chỉ có hai người, vạn nhất bị cao thủ quấn lấy, vậy sẽ rất
phiền phức.
Dương Thiên Vấn lắc đầu nói ra: "Không cần, ta tự có chừng mực."
Vưu thị huynh đệ cũng không nói thêm gì nữa.
Đêm hôm nay, trăng tròn treo cao. Những vì sao đầy trời, Dương Thiên Vấn
hào hứng, lấy ra Thất Huyền đàn cổ. Hắn ngồi trong sân nhẹ đàn một khúc.
Giai điệu duyên dáng, nhịp điệu vang lên, quanh quẩn tại đây trong sân không lớn.
Vưu thị huynh đệ với tư cách bảo tiêu, tự nhiên theo bên cạnh Dương Thiên Vấn, cũng có may mắn được nghe tiếng đàn của Dương Thiên Vấn.
Một khúc cuối cùng, Vưu Địch cảm thán nói: "Không thể tưởng được lão bản
đà cầm so với cô nương hồng bài Thiên Hương lâu còn muốn nghe hơn"
Vưu An vỗ một cáu lên trên đầu Vưu Địch, nhẹ giọng mắng: "Không nên nói
lung tung, lão bản có thể so cùng cô nương hồng bài sao?" Dừng một lát
gã thêm một câu: "Nếu so với cũng phải cùng những thanh lâu cô nương
kia”.
Dương Thiên Vấn nghe xong thiếu chút nữa thổ huyết.
"Đúng rồi, lão bản. Sang năm chính là hai mươi năm một lần xếp hạnh trên
Binh Khí phổ thay đổi. Chúng ta có thể hướng ngài xin nghỉ phép tham
gia hay không?" Vưu thị huynh đệ mở miệng hỏi.
Dương Thiên Vấn
liếc hai người hỏi: "Không phải các ngươi đang lo lắng an toàn của bản
thân ta sao? Sao nhanh như vậy lại nghĩ đến sang năm đi. Nói không
chừng, ta sống không quá sang năm. Ngươi hiện tại hướng ta xin phép
nghỉ có phải hơi dư hay không?"
Vưu thị huynh đệ liếc nhau một
cái, đệ đệ Vưu Địch giải thích nói: "Lão bản. Chúng ta tuy không biết
ngươi là như thế nào ý định đấy, thế nhưng ta tin tưởng không ai sẽ lấy mạng nhỏ của mình ra nói giỡn. Chắc hẳn ngài nhất định có chỗ dựa vững chắc, tin tưởng mười phần, làm sao có thể không sống đến sang năm? Hơn nữa, người của Hạ gia cũng tuyệt đối sẽ không để cho ngài cứ như vậy
bị người giết chết."
Dương Thiên Vấn thần bí cười cười. Hắn
không nói thêm gì nữa, tiếp tục đánh đàn thưởng thức cảnh đẹp tinh
không, nhưng thật ra đang suy diễn Tinh Thần Biến hóa.
Giờ Tý
thoáng qua, một đạo hư ảnh giấu diếm theo trên tường lộn vòng vào sân
nhỏ, xuất hiện trước mặt Dương Thiên Vấn vẫn đang đánh đàn trong sân
cùng với Vưu thị huynh đệ đứng ở bên người Dương Thiên Vấn.
Vậy
mà Vưu thị huynh đệ một chút cũng không phát hiện ra, bọn hắn không
phát hiện ra, Dương Thiên Vấn lại nhìn thấy hư ảnh này. Có khả năng
tàng hình? Có chút ý tứ! Không thể tưởng được thế tục thế gian vẫn còn
có người có khả năng tàng hình sao? Không, không phải có khả năng tàng
hình, bởi vì Dương Thiên Vấn không có cảm giác dấu vết vận dụng pháp
khẩu quyết
"Là khách ở xa tới, hà tất leo tường mà vào? Không
bằng đi ra, ngồi xuống tâm sự, như thế? Dương Thiên Vấn ngừng động tác
tay. Tiếng đàn thanh tao đột nhiên đình chỉ.
Hư ảnh đang từ từ di động về hướng Dương Thiên Vấn, nghe xong lời này, không tự chủ được mà sửng sốt một chút.
Vưu thị huynh đệ nghe xong cũng kịp có phản ứng, phóng chân khí của mình
ra ngoài, cảm giác tất cả chung quanh. Cần phải biết rõ linh giác Tiên Thiên cường giả vô cùng cường đại, thế nhưng trong phạm vi linh giác
của mình mà không phát hiện chút dị trạng. Cho nên hai huynh đệ lập tức phóng chân khí ra ngoài. Phạm vi chân khí phóng ra ngoài tự nhiên
không rộng như linh giác, nhưng có ích hơn nhiều so với linh giác. Thế
nhưng vấn đề là tiêu hao quá lớn, không có khả năng một mực bảo trì
trạng thái chân khí phóng ra ngoài.
"Sao các hạ lại phát hiện ra lão phu?" Một lão giả còng xuống, chậm rãi từ trong hoàn cảnh thoát ly ra, kỳ quái hỏi thăm.
"Ám Ảnh chủy, Ma Ảnh thích khách" Vưu thị huynh đệ lăn lộn tại giang hồ
nhiều năm như vậy, đối với cao thủ thành danh, đặc biệt là cường giả
Binh Khí phổ bài danh đều hiểu biết rõ ràng.
"Lão bản, người này bài danh thứ hai mươi bốn trên Binh Khí phổ, là một thích khách đáng
sợ. Tu vị chân khí của hắn tuy chỉ tương tự cùng chúng ta, thế nhưng là thực lực của hắn hơn hai chúng ta. Người này ám sát hầu như không thất bại. Dưới chủy thủ của hắn, không biết dính vết máu của bao nhiêu cao thủ thành danh. Không có ai biết thân phận chân thật của hắn, cũng
không có người thấy diện mục thật của hắn. Có thể nói đệ nhất thích
khách đại lục” Vưu thị huynh đệ sắc mặt nghiêm nghị nói. Đồng thời cả
hai cũng rút từ trong dây lưng ra hai thanh nhuyễn kiếm, trận địa sẵn
sàng đón quân địch.
"Tại hạ cũng rất kỳ. Các hạ sao có thể ẩn
nấp thân hình. Không bằng các hạ trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, ta trả lời vấn đề của các hạ. Thế nào?” Dương Thiên Vấn bình tĩnh nói, hắn
hoàn toàn không để nhắc nhở của Vưu thị huynh đệ ở trong lòng. Điều này làm cho Vưu thị huynh đệ bội phục tự đáy lòng. Nếu như không phải đã
tính trước, thì chính là người dù núi Thái sơn sụp đổ mà vẫn trấn định, mặt không đổi sắc. Dù thế nào đi nữa, hai huynh đệ bọn họ vốn bắt đầu
có chút tâm tình bối rối, cũng chầm chậm trấn định lại.
"Ha ha.
Thú vị. Thật thú vị, tiểu tử, ngươi thật đúng là một kẻ làm cho người
ta cảm thấy hứng thú. A, ta tới đây mục đích cũng không phải giết
ngươi, hơn nữa ta cũng rất kỳ quái sao ngươi lại phát hiện ra ta” hắc y lão giả che mặt khàn khàn cười to nói: "Ta dùng chính là mật thuật ẩn
núp của thích khách thời kỳ thượng cổ, phối hợp hắc y đặc chế trên
người ta, có thể cho ta hoàn mỹ mà dung nhập trong hoàn cảnh, đạt tới
hiệu quả ẩn thân. Hiện tại ngươi có thể trả lời lão phu sao?"
Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, tự nhủ: "Thì ra là thế." mật thuật Nhân gian vẫn cực kỳ tốt’.
"Ừ. Ta có thể phát hiện ra ngươi chính là dựa vào đôi mắt này của ta." Dương Thiên Vấn thành thật đáp.
"Chỉ dựa vào con mắt nhìn? Không có khả năng, ngươi đang gạt ta!" Lão giả hiển nhiên không tin điều này.
Dương Thiên Vấn nhún vai nói ra: "Có tin hay không là tùy ngươi, ta nói hoàn toàn chính xác” Dương Thiên Vấn còn không muốn lừa gạt một tiểu phàm
nhân.
"Các hạ tự ý nhập dân cư, cũng không phải hành vi quang
minh chính đại. Không biết đêm khuya đến thăm, là muốn làm gì?” Dương
Thiên Vấn nói sang chuyện khác, bởi vì Dương Thiên Vấn hắn chẳng muốn
giải thích vì sao ánh mắt của mình có thể chứng kiến hắn.
"Tìm
ngươi muốn một vật. Ngươi cho, ta lập tức rời đi. Không cho, vậy các hạ về sau lúc ngủ phải cẩn thận" Lão giả híp con mắt lại, uy hiếp Dương
Thiên Vấn nói.
"Ha ha” Dương Thiên Vấn bị chọc cười."Ha ha ha"
hơn nữa hắn càng cảm thấy cười. Có người dám dám uy hiếp chính mình, đã rất nhiều năm hắn không cảm nhận được điều này, hơn nữa hắn còn là bị
một võ giả phàm nhân uy hiếp.
Lão giả đang muốn nói cái gì nữa,
đột nhiên một cỗ uy thế cường đại đến cực điểm áp xuống, ép tới khiến cả người hắn hoàn toàn thở không nổi. Tại trước mặt cỗ uy thế này, hắn
cảm giác mình tựa hồ giống như một con sâu cái kiến bình thường, ngơ
ngác mồ hôi lạnh không tự chủ được mà chảy xuống, trong mắt cũng lộ ra
thần sắc sợ hãi, sắc mặt nhìn Dương Thiên Vấn thay đổi hoàn toàn. Chỉ
có điều sắc mặt thay đổi đó bị hắc y che mặt chận lại, Vưu thị huynh đệ không nhìn thấy.
"Bổn tọa gọi là Vấn Thiên cư sĩ. Bổn tọa dám
xưng Vấn Thiên, đại biểu bổn tọa không sợ thiên địa. Ngay cả thiên địa
bổn tọa cũng không sợ, huống chi ngươi một thích khách nho nhỏ sao? Dám uy hiếp ta, bổn tọa cả đời ghét nhất bị người uy hiếp. Ngươi còn chưa
đủ tư cách!" Khẩu khí Dương Thiên Vấn càng ngày càng lạnh, một uy thế
ẩn chứ uy lực cực điểm áp tới thích khách này. Dương Thiên Vấn tự mình
điều khiển khí thế, tự nhiên sẽ không bị Vưu thị huynh đệ bên người
phát hiện.