Dương Thiên Vấn tự mình hoàn thành truyền tống trận. Hành tinh truyền
tống trận, dùng cho truyền tống giữa hai hành tinh. Hơn nữa món đồ chơi
này là truyền tống đơn hướng. Nói cách khác, có thể từ trên Bích Tuyền
Tinh truyền tống ra, lại không thể từ trên một hành tinh khác truyền
tống đến. Nhưng Chỉ Tinh Dẫn Nguyệt Luân của Dương Thiên Vấn lại không ỏ danh sách này. Bởi vì nó chỉ lấy truyền tống trận làm cái tọa độ cơ
bản, định một cái điểm. Sau đó mở ra Dẫn Nguyệt Chi Môn, tiến vào truyền tống mà thôi. Chẳng qua nó yêu cầu cấp bậc thấp nhất cũng phải truyền
tống trận giữa hành tinh.
Dương Thiên Vấn vỗ vỗ tay, hô: “Đại
công cáo thành!” Quay đầu đi. Nhìn Thủy Thấm Lan cùng Bích Nhi đều mang
bộ dáng tươi cười, bổ sung nói: “Hôn môi đi!” Nói xong liền xông đến.
Hai nàng “thất kinh”, cười hi hi bỏ chạy.
Đùa giỡn một trận, hai nàng vẫn là không chạy thoát “ma trảo” của Dương Thiên Vấn.
“Chuẩn bị xong chưa? Bích Nhi. Ngưu Đỉnh Tinh muội quen thuộc không?” Dương Thiên Vấn nhẹ giọng hỏi.
“Yên tâm. Yên tâm. Muội rất quen thuộc.” Bích Nhi cười tủm tỉm gật đầu nói.
“Vậy chúng ta liền đi Ngưu Đỉnh Tinh.” Dương Thiên Vấn nói xong lấy ra Chỉ
Tinh Dẫn Nguyệt Luân, mở ra Dẫn Nguyệt Chi Môn đi thông Ngưu Đỉnh Tinh.
“Bọn muội đi vào trước đi.” Dương Thiên Vấn mỉm cười nói.
“Đây là Chỉ Tinh Nguyệt Luân trong truyền thuyết? Thật thần kỳ. Thật lợi
hại!” Bích Nhi không chút nào che dấu bản thân kinh ngạc. Thứ này Bích
Nhi trước kia cũng từng thấy. Chẳng qua đó là hỏng, không thể sử dụng.
Hiện tại chính mắt nhìn thấy nó thần kỳ, vẫn là nhịn không được sợ hãi
than.
“Nhanh lên đi. Món đồ chơi này chính là rất phí năng lượng.” Dương Thiên Vấn bất đắc dĩ thúc giục.
Ba người một thú xuất hiện ở trên truyền tống trận vượt tinh vực của Ngưu Đỉnh Tinh.
Truyền tống sư thân thiết hữu hảo đi lên đón nói: “Ba vị hoan nghênh quang lâm Ngưu Đỉnh Tinh.”.
Dương Thiên Vấn phát hiện vị truyền tống sư này rõ ràng là một nhị phẩm tiên quân.
Thành siêu cấp lớn không có tường thành, đặt tại trên bình nguyên rộng lớn
này. Kéo dài đến chân trời, không có các loại tuần vệ.
Đi ở trên đường, Bích Nhi không ngừng “bổ túc” quy củ Ngưu Đỉnh Tinh cho Dương
Thiên Vấn. Dương Thiên Vấn vừa nghe vừa xem. Người đi đường trên đường,
trên cơ bản vốn không có cấp bậc tiên quân trờ xuống. Hơn nữa tiên, ma,
yêu đều có. Làm cho người ta kinh ngạc nhất là, nơi này tiên đế, ma đế,
yêu đế, tùy ý có thể thấy được. Dọc theo đường đi, chỉ riêng Dương Thiên Vấn nhìn thấy, nhiều tới không dưới mấy trăm!
Dương Thiên Vấn thầm nghĩ, không trách ở tiên giới tiên đế ít như vậy. Thì ra tập trung hết đến nơi này.
Oa oa oa. Dương Thiên Vấn phát hiện cái gì? Bích Huyết San Hô!! Đây chính
là đỉnh cấp tiên dược. Trên đường cái bày sạp cũng có bán Bích Huyết San Hô? Ta kháo. Sớm biết ta đã đến nơi này mở ra cửa hàng.
Quét hàng. Dọc theo đường đi nhìn thấy thứ tốt, ngay cả giá cũng lười trả, liền mua lấy toàn bộ.
Dương Thiên Vấn hưng phấn. Thật là quá hưng phấn rồi. Cái Ngưu Đỉnh Tinh này, không, phải nói Tự Do tinh vực, quả thực chính là bảo bối! Nơi này bán
linh dược linh tài, hoặc chính là hàng đại chúng, hoặc chính là mặt hàng cực phẩm ngay cả Bích Tuyền Tinh cũng tìm không ra được.
Thủy Thấm Lan cùng Bích Nhi nhìn nhau một cái, không khỏi cảm giác có chút buồn cười. Cũng khó Dương Thiên Vấn giống như đứa bé.
Một ngày đi dạo, đồ vật bán không ít, nhưng là chuyện tìm người lại bị Dương Thiên Vấn quên sạch sẽ.
“Sắc trời không còn sớm. Chúng ta tìm nhà khách sạn dừng chân mới được.” Bích Nhi mở miệng nói.
“Vậy tìm một chỗ lớn nhất tốt nhất. Dù sao ta có tiền.” Dương Thiên Vấn giống như một gã “nhà giàu mới nổi” nói.
Hai nàng nhìn nhau cười, không chút nào xa xỉ cho Dương Thiên Vấn một cái lườm.
Nơi này cũng không ít khách sạn. Lưu lượng khách lớn đến dọa chết người.
Hơn nữa bởi vì trên Ngưu Đỉnh Tinh chỉ có một khối đại lục này. Trừ bên
ngoài đông nam đại lục là bình nguyên, phương còn lại đều là dãy núi
trùng điệp. Hơn nữa đại lục trên Ngưu Đỉnh Tinh không lớn, chỉ so với
Bích Tuyền Tinh đại lục như vậy lớn hơn một chút. Bình nguyên chỉ chiếm
1% đại lục.
Cho nên toàn bộ Ngưu Đỉnh Tinh cũng chỉ một cái
thành này, chiếm cứ 80% bình nguyên. Dân cư thường trú chỉ có không đến
trăm vạn, nhưng mà toàn bộ Ngưu Đỉnh Tinh còn có trên ức tu sĩ đến từ
các giới! Tiên, ma, yêu, minh, linh vân vân đều có. Chủ yếu nhất là, tất cả những người này đều là cao thủ. Pháp lực dao động của Dương Thiên
Vấn là cửu phẩm huyền tiên. Hầu như là tồn tại giống như động vật hiếm
có.
Nơi này không có quy tắc. Tất cả tự do. Người không có thực lực là sẽ không chạy đến nơi này tìm bị đánh.
Đương nhiên, cao thủ cũng có tôn nghiêm của cao thủ, tuyệt đối sẽ không vô
duyên vô cớ động thủ đối với người. Ở chỗ này, không quan tâm ngươi có
thực lực hay không, vẫn là không nên trêu chọc người khác tốt hơn.
Bích Nhi mang theo Dương Thiên Vấn quen đường thuộc lối vào ở một khách sạn
lớn diện tích trăm mẫu, Vân Lai khách sạn. Ở trên đường cái có thể sẽ
xuất hiện chuyện tụ tập đám đông vật lộn, nhưng ở trong khách sạn, bất
cứ ân oán nào đều đặt xuống. Bởi vì sau lưng những khách sạn lớn này đều có bối cảnh sâu đậm.
Một dãy phòng khách quý rất khác biệt
giống như tứ hợp viện. Dương Thiên Vấn rất hài lòng, cấm chế cách âm
cùng tụ linh pháp trận nơi này đều phi thường không tệ. Đặc biệt cấm chế cách âm. Cho dù vụ nổ lớn trọng tải cấp, bên ngoài cũng không nghe thấy bất cứ tiếng vang nào.
“Ừm, nơi này không tệ. Bích Nhi muội
thật được việc.” Dương Thiên Vấn giơ ngón tay cái lên. Dương Thiên Vấn
rất rõ ràng, quy cách như vậy hầu như là quy cách cấp bậc cao nhất của
toàn bộ khách sạn. Người bình thường hoặc là người không có chút quan
hệ, có tiền cũng không vào ở được.
“Hì hì. Nào có. Muội trước kia tới chỗ này đều là ở nơi này.” Bích Nhi mỉm cười trả lời.
“Lệnh bài muội lấy ra là cái gì?” Dương Thiên Vấn không rõ nguyên do hỏi.
Bích Nhi ở trước quầy cho chưởng quầy xem một khối lệnh bài. Sau đó
chưởng quầy liền mở cái gian phòng này.
“Ồ. Đây là chứng minh
thí luyện tràng, chứng minh hai ngàn trận thắng liên tiếp.” Bích Nhi mỉm cười trả lời. Sau đó giải thích kĩ càng cho Dương Thiên Vấn một chút
thí luyện tràng. Đây chính là nơi lớn nhất hấp dẫn người nhất của Tự Do
tinh vực.
Dương Thiên Vấn nghe xong không khỏi thầm than thật
hay. Nơi này không chỉ có là nơi cao thủ rèn luyện bản thân, còn là một
cái có thể cự li gần theo dõi hai cao thủ chiến đấu, phong phú tầm mắt,
hấp thụ kinh nghiệm của mình. Nói không chừng có thể được cơ hội đột
phá. Khó trách vô số cao thủ đều tập hợp ở Tự Do tinh vực. Hơn nữa, nơi
này còn có rất nhiều khổ tu sĩ. Không có khả năng được ban thưởng cao
giai tiên khí.
Hai cao thủ ngang cấp bậc, một người có một kiện
hoặc hai kiện thượng phẩm tiên khí. Một người khác đáng thương vẫn còn
sử dụng trung phẩm tiên khí. Vậy dưới tình hình chung, sức chiến đấu của hai người căn bản là không phải một cái cấp bậc.
Đặc biệt cường giả cấp bậc tiên đế. Bọn họ có đủ pháp lực cung cấp thượng phẩm tiên
khí. Có thể khiển uy lực của thượng phẩm tiên khí phát huy đến mức tận
cùng. Sức chiến đấu mạnh mẽ không phải bàn cãi.
Cái gọi là thí
luyện tràng này, ở Dương Thiên Vấn xem ra, thật ra cũng chính là cách
đấu tràng. Cách đấu giữa hai cao thủ. Thắng bại đều bằng thực lực.
Dương Thiên Vấn vốn đến Ngưu Đỉnh Tinh là vì tìm người mà đến. Chẳng qua, vài ngày trôi qua. Dương Thiên Vấn tựa như ngay cả mình tới làm gì cũng đã
quên. Mỗi ngày trước khi ra ngoài, đầu tiên là lấy Huyền Quang Thuật tra khắp trên thị trường chung quanh có thứ gì tốt. Phát hiện liền lập tức
chạy ra. Quét hàng từng ngày từng ngày. Dù sao chính là nhìn thấy cần
thì mua. Những cái này chính là thứ tốt. Đến lúc đó cầm đến luyện chế
lục luyện kim đan. Cho dù pháp lực của mình hiện tại không phải dùng đan dược là có thể thúc lên, nhưng là có thể cho Bích Nhi cùng Thủy Thấm
Lan dùng.
“Thiên Vấn ca. Huynh lại mua nhiều đồ như vậy. Mua nhiều như vậy làm gì?” Bích Nhi khó hiểu hỏi.
“Những cái này cầm về dùng luyện đan. Khó được một chuyến nhìn thấy thứ tốt,
vậy đương nhiên phải mua một ít trở về.” Dương Thiên Vấn mỉm cười trả
lời.
“Còn có mấy ngày, chính là mấy tràng tỷ thí áp trục giữa đế cấp cao thủ của thí luyện tràng. Chàng đi xem không?” Bích Nhi nhẹ
giọng hỏi.
“Đi xem một chút đi. Có lẽ có thể nơi đó tìm được Bạo Viên.” Dương Thiên Vấn gật đầu đáp. Thật ra trong lòng cũng không ôm
nhiều hy vọng. Bởi vì lúc này mới qua không đến ngàn năm. Bạo Viên cao
cấp thần thú như vậy tựa như tiến giai rất chậm nhỉ?
Dương Thiên Vấn đem một viên tiên đan cấp bảy tùy tay đưa cho Tiểu Bạch trên vai.
Tiểu Bạch một ngụm nuốt xuống, chớp chớp mắt to đáng yêu xinh đẹp.
“Oa... linh thú thật đáng yêu.” Thanh âm thanh thúy động lòng người.
Dương Thiên Vấn tìm theo tiếng nhìn lại. Một nữ tử mặc tiên y màu lửa đỏ,
nhảy bắn vọt tới bên người Dương Thiên Vấn, tốc độ cực nhanh, phía sau
còn dừng lại mấy cái tàn ảnh, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh. Con linh thú
này của ngươi thật đáng yêu. Ta có thể ôm một cái không?”.
Dương Thiên Vấn có chút khó xử, nhìn kiểu cầu cứu về phía Bích Nhi.
“Vị cô nương này...” Bích Nhi còn chưa nói xong.
Mấy người trẻ tuổi cũng chạy tới theo, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta
cần phải trở về.” Ngạo mạn ngay cả con mắt cũng không nhìn qua Dương
Thiên Vấn cùng Bích Nhi.
“Ta có thể ôm không?” Nữ tử chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ mong.
Dương Thiên Vấn cười khẽ, ở trong lòng đùa giỡn nói: “Tiểu Bạch, mỹ nữ đó. Muốn để cho nàng ôm một cái hay không?”.
“Không muốn. Cái này cũng coi như mỹ nữ? Ta thích có lông!” Tiểu Bạch không chút khách khí trả lời.
Dương Thiên Vấn bị câu trả lời này của Tiểu Bạch làm cho không còn gì để nói.
“Xin lỗi, nó sợ người lạ.” Dương Thiên Vấn từ chối. Dương Thiên Vấn không
muốn cùng đám người này có cái gì liên quan. Mấy người trẻ tuổi này mỗi
một người đều có tu vi tiên quân bốn năm phẩm, nhưng nhìn qua lại là làm bảo tiêu cho nữ tử này.
“Không được. Ta thích nó!” Nữ tử này vậy mà bên đường nhõng nhẽo hẳn lên.
Mấy người trẻ tuổi cười khổ. Bọn họ chính là rõ ràng vị đại tiểu thư này
chính là hòn ngọc quý trên tay lão gia tử. Từ nhỏ nuông chiều quen, hơn
nữa tính tình đặc biệt cổ quái.
Lúc này, một người ăn mặc kiểu thanh niên từ phía sau đi lên theo, ho khẽ một tiếng.
Mấy người trẻ tuổi đồng thời hướng thanh niên kính trang thi lễ, chia hai bên thối lui.
Bích Nhi nhìn người trẻ tuổi này, nhớ tới cái gì, nhẹ giọng truyền âm nói:
“Người này tên Đông Phương Hiên, là người Đông phương thế gia trong Tự
Do tinh vực. Cái thế gia này, từ quật khởi đến truyền thừa, đã có gần
ngàn vạn năm lịch sử, là một cái thế gia buôn bán, thực lực gia tộc
không kém. Có mấy gã cửu phẩm tiên đế chống lưng. Cùng mấy đại thế lực
đầu sỏ của tiên ma yêu giới cũng có lui tới. Quan hệ không tệ.”.
“Ồ. Thì ra là địa đầu xà.” Dương Thiên Vấn trở về một câu, ngắn gọn sáng tỏ.