Đi tới một phường thị lớn nhất ở Lâm Giang đảo, Dương Thiên Vấn cẩn thận quan sát chỗ buôn bán đồ vật trong phường thị, phần lớn là vật liệu
thuộc tính Thủy, phẩm chất cực kỳ thượng giai. Còn có một chỗ đặc sắc,
đó chính là linh dược, phần lớn là một ít tiên phẩm với tuyệt phẩm linh
dược sinh trưởng ở sâu trong nước, năm rất đủ. Những linh dược này phần
lớn là Dương Thiên Vấn cũng chưa có, cho nên Dương Thiên Vấn tự nhiên sẽ không tiếc mà xa xỉ Thần Thạch với thần tinh trong tay.
"Dương đại ca, ngươi ưa thích những linh dược này sao?" Mạnh Tiểu Kiếm tùy ý hỏi thăm.
"Ừ, không tệ, những linh dược này coi như tiện nghi, ra khỏi La Sát Hải, có muốn mua cũng không dễ dàng" Dương Thiên Vấn cũng không giấu diếm, đáp.
"Ha ha, vậy cũng được." Mạnh Tiểu Kiếm nhẹ gật đầu đáp.
Hai tỷ muội Chung thị xuất thân từ thế gia thuốc, đối với linh dược có chỗ
yêu thích hơn, chẳng qua là vội vàng trốn đi, xấu hổ vì trong ví tiền
rỗng tuếch, cho nên cũng chỉ có thể đứng nhìn, Chung Tình Nhi cũng không có ý nhờ Dương Thiên Vấn xuất tiền, bởi vì trên đường đi Dương Thiên
Vấn đã vô cùng chiếu cố các nàng rồi, làm người phải biết đủ.
Mạnh Tiểu Kiếm quan sát nét mặt mà nhìn ra chút ít, hắn tranh thủ thời gian
nịnh nọt nói: "Chung cô nương, thích gì, không nên khách khí, cứ việc
lấy." .
Chung Nguyệt Nhi nháy mắt một cái, nhìn những linh dược này, trong mắt lóe ra vẻ yêu thích không che dấu được.
Dương Thiên Vấn thấy buồn cười, chỉ là hắn không có ý định nhúng tay vào, ra vẻ không biết, đứng ở một bên yên lặng quan sát.
Mạnh Tiểu Kiếm tranh thủ thời gian, hắn mỉm cười nói với Chung Nguyệt Nhi:
"Nguyệt nhi muội muội thích những linh dược này sao?" .
Chung Nguyệt Nhi đảo mắt, không chậm chễ gật đầu nói: "Ưa thích." .
Lập tức Mạnh Tiểu Kiếm hào phóng nói với người bán: "Những vật này. Ta toàn bộ bao hết." Nói xong hắn đưa tới một cái túi đựng đồ, bên trong chứa
mười vạn thần tinh.
Người bán tiếp nhận túi trữ vật nhìn lướt qua, lập tức cười híp mắt thu linh dược trên quầy hàng, đều đưa cho Chung Nguyệt Nhi.
Chung Tình Nhi không có ý tứ mà nói xin lỗi: "Thật xin lỗi công tử. Khiến cho ngài tốn kém rồi. Tiểu muội nàng..." .
"Ai. Tiền tài vật ngoài thân, cô nương đừng có khách khí như vậy." Mạnh Tiểu Kiếm phóng khoáng khoát tay nói, hắn nháy mắt mấy cái rồi hỏi: "Chung
cô nương, có muốn mua gì không?" .
"Cái này... Vô công bất thụ lộc, Mạnh công tử không cần..." Chung Tình nhi không khỏi ý tứ nói.
Mạnh Tiểu Kiếm không để ý. Trên đường đi, chỉ cần Chung Tình Nhi hoặc là
Chung Nguyệt Nhi nhìn tới một đồ vật nào, hắn đều mua tất cả đều. Chung
Nguyệt Nhi cao hứng nhảy tung tăng, Chung Tình Nhi chứng kiến dáng vẻ
Chung Nguyệt Nhi, trên mặt cũng không khỏi được lộ ra dáng tươi cười. Từ khi nhà gặp biến đổi lớn trên đường bị người đuổi giết, dáng tươi cười
của Chung Nguyệt Nhi càng ngày càng ít. Hôm nay khó được thấy nàng vui
vẻ như vậy.
Dương Thiên Vấn lặng yên đi theo ở phía sau bọn họ,
hắn vừa mua thứ chính mình, vừa âm thầm nhìn hết thảy, trong lòng thầm
nghĩ: Mạnh Tiểu Kiếm này cực kỳ giàu có mà lại là cự phú hiếm thấy, xuất thân cực kỳ phong phú, khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn ra ngọn
nguồn, khó trách Phương Lan nhìn chằm chằm vào hắn. Đây quả thực là một
con dê béo siêu cấp. Nếu như mình cũng làm nghề mua bán không vốn, chỉ
sợ cũng phải nhìn chằm chằm vào Mạnh Tiểu Kiếm, con dê béo giàu đến chảy mỡ này.
Tiểu Bạch ghé vào trên bờ vai Dương Thiên Vấn, nhẹ giọng nói ở bên tai Dương Thiên Vấn: "Lão đại, xem ra Mạnh Tiểu Kiếm này coi
trọng Chung Tình Nhi cô nương." .
Dương Thiên Vấn liếc mắt, nhẹ giọng trả lời: "Ngươi hiện tại mới biết sao? Ta đã sớm nhìn ra." .
"Lão đại, Chung Tình nhi dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn không thua kém hai
vị đại tẩu, ngươi bỏ được sao?" Tiểu Bạch xấu xa trêu đùa.
Dương
Thiên Vấn giơ tay mãnh liệt gõ một cái vào cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch
nói: "Ngươi tiểu tử thúi này, không nên nói lung tung. Lão đại ta cũng
không phải là ngựa giống gặp một người thích một người. Hơn nữa chuyện
tình cảm này rất khó nói. Ta ngược lại cảm thấy hai người bọn họ rất
xứng." .
"Ai ơ, lão đại ngươi gõ nhẹ chút, gõ mạnh như vậy sẽ bị gõ thành ngu ngốc." Tiểu Bạch la lên.
Dương Thiên Vấn không để ý tới câu nói nhảm này của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch
thằng này đã sớm tu thành thân thể thần thú, mạnh cũng không kém bao
nhiêu so với bất diệt Kim Thân, còn sợ cái này sao?
"Lão đại.
Ngươi không lo lắng Mạnh Tiểu Kiếm bội tình bạc nghĩa, ngươi cứ như vậy
tin tưởng Mạnh Tiểu Kiếm sao?" Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi.
"Con mắt
chính là cửa sổ tâm linh. Ta nhìn ra Mạnh Tiểu Kiếm này không phải là kẻ đại gian đại ác ánh mắt của hắn vô cùng tinh khiết. Điều này ở Thần
giới mà nói, là tương đối ít có." Dương Thiên Vấn lắc đầu nói --.
-------------.
"Lão Tam, Vấn Thiên cư sĩ đã rời đi, ngươi có thể tìm được hắn sao?" lão giả còng cân nhắc trong chốc lát, trầm giọng hỏi.
"Đại ca yên tâm, tuy rằng không biết chỗ của Vấn Thiên cư sĩ thế nhưng hắn
cứu con dê béo kia của ta, chỉ cần tìm được tiểu tử kia là có thể tìm ra Vấn Thiên cư sĩ." Phương Lan khẳng định nói.
"Ngươi khẳng định?" Trung niên nhân hỏi.
"Ta khẳng định." Phương Lan nói xong, tay khẽ vẫy, một thủy cầu xuất hiện ở trong tay trái, tay phải hướng về thủy cầu. Hình ảnh không lâu lúc
trước, Dương Thiên Vấn mời Mạnh Tiểu Kiếm lên trên pháp khí phi hành,
cùng nhau rời khỏi xuất hiện ở bên trong thủy cầu.
"Ồ, cô gái đẹp không tệ. Ừ, giết chết Vấn Thiên cư sĩ, nữ nhân này, các người cũng
không thể đoạt cùng ta” người trẻ tuổi xấu xí nói.
Lão giả còng thấy một màn đó, gật đầu nói: "Tốt, chúng ta đi." .
"Lão đại, La Sát Hải lập tức sẽ bị phong tước, nếu như chúng ta không nhanh
chóng trở về, sợ là yêu cầu tại chỗ này đợi trên trăm năm. Vì một người
không biết chi tiết dừng lại trăm năm, đáng giá không?" Lão Nhị nhẹ
giọng hỏi, nghe ý tứ của hắn, hắn có một chút phản đối đối với lần hành
động này.
"Nếu như trên người hắn thật sự có pháp bảo theo như lời lão Tam, vậy thì hãy làm." lão giả còng trả lời.
"Ta tán thành động thủ." Lão Tứ tỏ vẻ coi trọng Chung Tình Nhi, đồng ý nói.
Trung niên nhân chẳng qua là cẩn thận mà thôi. Nếu như trong bốn người có ba
người đều đồng ý, hắn tự nhiên cũng không phản đối nữa --.
Ở Lâm
Giang đảo hai ngày, Dương Thiên Vấn từ chỗ Mạnh Tiểu Kiếm biết được, La
Sát Hải không chỉ có không ít thần nhân lưu tán, hơn nữa còn có liên
quan tới tất thế lực, phức tạp vô cùng.
Đi đến ngày thứ ba, La
Sát Hải trăm năm một lần phong bế rốt cục xuất hiện. Không trung giữa
ban ngày, vạn dặm không mây, bỗng nhiên, không trung bị một mảng huyết
sắc cố gắng hết sức che lắp mặt trời, thanh thế to lớn.
Dương
Thiên Vấn tấc tắc kêu kỳ lạ. Thiên địa thay đổi quả nhiên không giống
người thường, thần minh cường đại trở lại, toàn bộ bày ra trước mặt.
Được mất không có ý nghĩa, điều này khiến cho xung quanh thay đổi lớn lao,
ấn tượng thiên phạt Dương Thiên Vấn có trong hư vô lao tù không thể so
sánh được.
Phường thị La Sát Hải vốn náo
nhiệt trong vòng hai ngày khi phong bế đều lơ lỏng, không có mấy người
bày quầy bán hàng, cửa hàng cũng đều đóng cửa. Điều này làm cho Dương
Thiên Vấn có chút ngoài ý muốn. Khách ở trong khách sạn, hai ngày nay
cũng đi được khá nhiều.
Dương Thiên Vấn vô cùng mê hoặc với điều
này, đi đến chỗ Mạnh Tiểu Kiếm đang vô cùng ân cần với Chung Tình Nhi.
Mấy ngày nay, Mạnh Tiểu Kiếm triển khai mãnh liệt truy cầu Chung Tình
Nhi. Đương nhiên Dương Thiên Vấnó ctính toán mãnh liệt, Dương Thiên Vấn ở một bên chỉ không ít chiêu cho Mạnh Tiểu Kiếm.
"Dương đại ca,
ngươi tìm ta chuyện gì? Ta còn phải đi ra ngoài mua hoa." Mạnh Tiểu Kiếm rõ ràng kỳ quái mà hỏi thăm khi bị Dương Thiên Vấn kéo đi qua. Cái gọi
là hoa, thật ra là một loại Nguyệt Lan linh dược ngoài biển, ngoại hình
rất đẹp.
"Mua hoa? Ngươi đi đâu vậy mua? Phường thị mấy ngày nay
đều đóng cửa, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Dương Thiên Vấn không hiểu hỏi.
"Ha ha, ngươi đây thì có biết Lâm Giang đảo tuy lớn, nhưng
vì cái gì ngoại trừ bên ngoài chỗ truyền tống điện vào trong đảo lúc nãy có một ít phường thị, hơn nữa phân bố xuôi theo đảo mà không có một
thành thị nào sao?" Mạnh Tiểu Kiếm nghiêm mặt nói --.
---------.
"Sao bọn chúng còn không đi ra?" Phương Lan có chút lo lắng, lạnh lùng nói.
"Hừ, lúc này mọi người đi được khá nhiều. Không bằng chúng ta tiến đi tìm
bọn chúng!" Người trẻ tuổi không thể chờ đợi được mà khẽ nói.
"Hồ đồ, nhập gia tùy tục. Thế lực sau lưng phường thị này nhưng không phải
cái mà bốn người chúng ta cố thể chọc vào, tuyệt đối không thể động thủ
trong này." lão giả còng khiển trách quát mắng. Ra ngoài lăn lộn, có
chút quy củ nhất định phải tuân thủ, nếu không chết cũng không biết
chết. Phường thị La Sát Hải tuy rằng nhìn đơn sơ, không so sánh được
thành phố lớn ở Thần giới, thế nhưng trên thực tế nó cũng cấm bất luận
kẻ nào làm ầm ĩ ở trong phường thị, coi như là Thần vương cũng sẽ không
tùy ý mà phá hư quy củ phường thị.
Người trẻ tuổi không có ý tứ mà gãi gãi đầu, không dám nói.
"Tốt rồi, đại ca, lão đúng là tuổi trẻ khí thịnh" Trung niên nhân cười híp
mắt khuyên nhủ. Chỉ là lời này sao nghe cũng có gì không đúng, "Tuổi
trẻ" ? Ách...
Phương Lan đã nghe được mùivị trong đó, trong lòng cười thầm. Thế nhưng biểu hiện của hắn cũng không dám có chỗ biến hóa.
"Chờ xem, ta tin tưởng, đợi không tới mấy ngày, không vượt qua thời gian vài ngày. Các người không có tính nhẫn nại sao?" lão giả còng hừ lạnh nói.
Người trẻ tuổi nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta đem nơi đây sự tình xong xuôi,
vừa vặn xuống biển, ta sợ đi trễ, chúng ta không thể kiếm được chỗ tốt
nào." .
"Hừ, trăm năm, suốt trăm năm, chậm trễ thời gian hai ngày, coi là cái gì?" lão giả còng hỏi ngược lại