Ads
Trong sơn cốc, đang có mấy chục người đánh thành một đoàn, nhưng bọn hắn cũng không phải loạn chiến, mà chia làm hai trận doanh, một bên công
kích chiếm cứ ưu thế số người, có chín người, còn một bên phòng thủ giữ
Hồn Châu La Sát chỉ có sáu người mà thôi. Tu vi của mỗi người ở hai bên
không phân biệt, nhưng bên công kích lại có hơn ba người, bên kia bị ép
tới chỉ có lực phòng ngự chống đỡ. Đương nhiên, bên công kích cũng không dám cưỡng bức quá mức, nếu dưới tình hình đó đối phương không liều mạng ngọc thạch câu phần mà nói thì bọn hắn tuyệt đối cũng không muốn nhìn
thấy.
“Giao ra Hồn Châu La Sát trong tay các ngươi, như vậy chúng ta sẽ ngưng chiến” Một Thiên Thần đỉnh phong ở phe công kích mở miệng
nói.
“Hừ, đừng có mơ! Hồn Châu này đã có chủ, các hạ muốn phá
hỏng quy củ, bắt chúng ta giao ra, về sau chúng ta còn có thể lăn lộn ở
La Sát hải sao? Các ngươi không sợ thì cứ ngọc thạch câu phần đi!” Phe
phòng ngự cũng có một Thiên Thần đỉnh phong nên vì thế hai trận doanh
mới được duy trì cân bằng.
“Các huynh đệ, chúng ta nên giao viên
Hồn Châu La Sát này hay không?” Thiên Thần đỉnh phong vừa ứng phó với
công kích của đổi thủ, vừa rống lớn hỏi.
“Không giao!” Trong trận doanh phòng ngự mọi người cùng một lời, biểu lộ quyết tâm không thể nghi ngờ.
“Nếu đối phương cưỡng bức thì sao?”
“Ngọc thạch câu phần, đồng quy vu tận!” vẫn trăm miệng một lời rống to thể
hiện bọn họ kiên quyết và đoàn kết. Không sai, đúng là rất đoàn kết. Hơn nữa cực kỳ hiểm thấy thần giới địa phương nào đoàn kết như vậy. Có thể
trở thành đội ngũ đoàn kết như vậy, thật sự so với Thập Bảo thần giới
còn rất thưa thớt.
Dù sao Dương Thiên Vấn đã biết về bốn dạng
trong Thập Bảo thần giới là Thời Không Bảo Tháp, Thẩm Phán Thương, Luân
Hồi cầm và Nhật Nguyệt Kim Luân, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy
đoàn đội như vậy.
Mười phần khó được, Dương Thiên Vấn cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Người phe công kích hiển nhiên không đoàn kết như vậy. Ai cũng không muốn
chết, cũng không muốn để cho đối phương đồng quy vu tận, cho nên xuống
tay hơn một chút cổ kỵ phối hợp cũng không tốt. Cho nên lấy sáu người
đối với chín người như thế này mà vẫn duy trì một cái cục diện bất thắng bất bại.
Dương Thiên Vấn cảm thán một lúc lại tiếp tục làm việc.
Dương Thiên Vấn cẩn thận thu ba viên Hồn Châu La Sát, sau khi đem từng viên
thu xong, Dương Thiên Vấn cẩn thận lên phía trên hơn một thước thu hồi
hai viên khác.
Nhưng khi Dương Thiên Vấn muốn thu thập một viên
cuối cùng thì trên mặt đất đột nhiên bộc phát ra dư âm. Nhưng xảo không
xảo lại hạ xuống vuông góc, nện ở ngay phía trên. Mặc dù có giảm xóc
nước biển, nhưng dư âm cường giả cấp bậc Thiên Thần đối chiến lại dể
giảm xóc như vậy sao? Mặt đất tuy cứng rắn một ít. Nhưng oai một đòn nổ
mạnh này cũng không khó ngăn cản.
“Oanh...”
Dương Thiên
Vấn cảm thấy được viên Hồn Châu La Sát này đã tới tay, nhưng hắn vừa
tiếp cận một viên Hồn Châu La Sát lớn bằng nắm tay này, thì đã bị dư âm
nổ mạnh làm cho hiện hình.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Dương
Thiên Vấn cùng với một viên Hồn Châu La Sát lớn bằng nắm tay trong tay
Dương Thiên Vấn.
Dương
Thiên Vấn đối mặt với bốn mươi hai vị Thiên Thần đang nhìn chăm chú ở
xung quanh, vẫn lạnh nhạt như cũ đem Hồn Châu La Sát vào trong giới chỉ, sau đó hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ y bào. Các động tác đều bình thản mà
tràn ngập mị lực tà dị.
Hai bên đang giao chiến nhưng khi thấy Dương Thiên Vấn xuất hiện thì cũng đều dừng chiến đấu.
Ngay lúc Dương Thiên Vấn lấy tay phủi y bào, Thập Tuyệt trận đồ đại trận đã thông qua lòng bàn chân lẻn vào bên trong đại địa.
“Các vị, mọi người xin mời tiếp tục” Dương Thiên Vấn nhẹ nhàng nói, dư âm
vừa rồi thực sự không phải người ta cố ý. Dương Thiên Vấn cũng không
phải là người không phân rõ phải trái, tuy rằng thiếu chút nữa thì bị
quăng ngã một cái, mất mặt một chút, nhưng Dương Thiên Vấn cũng không
giận người khác.
Rốt cuộc mọi người phản ứng lại đây, nhìn ánh mắt của Dương Thiên Vấn trở nên cực nóng thậm chí còn tham lam.
“Ngươi là ai?” Có lẽ mười mấy năm qua người nghe danh Dương Thiên Vấn không
ít, nhưng nhận ra bản thân Dương Thiên Vấn lại ít đến đáng thương.
“Mặc kệ ngươi là ai, giao ra đây” Một thanh âm vang lên, Hồn Châu La Sát lớn bằng nắm tay đủ khiến cho thần nhân trở nên tham lam.
“Giao cho ngươi sao?” Dương Thiên Vấn hừ lạnh nhạt.
“Không sai! Nếu ngươi không tự giao ra, các vị đồng đạo ở đây tuyệt đối sẽ
không tha cho ngươi” Vị Thiên Thần này cũng không ngu ngốc, còn biết làm mọi người xuống nước.
Dương Thiên Vấn mỉm cười nói: “Nói vậy ta
giao ra đây, các ngươi sẽ không phải ra tay quá nặng? Để tránh sinh linh đồ thán, tại hạ sẽ cố nhận”.
“Ha ha ha... Các hạ cũng đừng quá nâng cao chính mình ?” Một âm thanh khác vang lên.
Dương Thiên Vấn bỏ khuôn mặt tươi cười, thay vào đó là một khuôn mặt bình
tĩnh, thong dong nói chuyện, liếc mắt nhìn Thiên Thần một cái.
Từ lúc Thiên Thương nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên Vấn xuất hiện liền lo lắng lập trường của chính mình. Không sai, giờ phút này thoạt nhìn
Dương Thiên Vấn là đích đến của mọi người. Nhưng Thiên Thương là cùng
Dương Thiên Vấn đánh giao tế qua lại có thể từ trên thần thái biểu tình
của Dương Thiên Vấn nhìn ra được, cái này không phải là giả bộ, mà thật
sự định liệu trước, không chút sợ hãi. Có thể ở dưới phần đông các cao
thủ đồng cấp vây, còn có thể chuyện trò vui vẻ, bình thản ung dung. Chỉ
cần không phải người ngốc, tất nhiên là có chỗ dựa vào!
Sau khi
so sánh Thiên Thương tình nguyện lựa chọn cái sau. Sau khi suy nghĩ đến
điểm này, Thiên Thương không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng có chút
bất đắc dĩ. Bất đắc dĩ là vì không thể không lựa chọn bảo vệ thân mình.
Thiên Thương đã hạ quyết tâm, lúc Dương Thiên Vấn đại khai sát giới thì
nên lựa chọn rút lui.
Giữa những người vây lại xem, cũng có vài
vị giống cảnh ngộ với Thiên Thương. Trong lòng những người này cũng tính toán giống như Thiên Thương, chỉ là thấy người đông thế mạnh, không lẽ
không có cơ hội thủ thắng.
“Ý của các hạ là muốn viên Hồn Châu La Sát kia của ta thuộc về ngươi?” Dương Thiên Vấn nhẹ giọng hỏi, thanh âm tuy nhẹ nhưng mọi người đều nghe được
“Không sai!”
Hơn
một nửa người ở đây đều gật đầu, đặc biệt là một đội nhân mã vay công
cướp Hồn Châu lúc nãy. Chín người bọn họ ở trước mặt sáu cái xương cứng
kia không kiếm được cho tốt, hiện tại có một quả hồng mềm tự nhiên là
chọn mềm để ăn.
“Vị thần hữu này, giao ra Hồn Châu La Sát chúng
ta cam đoan ngươi sẽ an toàn rời khỏi nơi đây” Chín người nọ bao vây lây Dương Thiên Vấn.
“Ha ha ha ha…” Dương Thiên Vấn ngửa mặt lên
trời cười dài, người đều có thể cảm nhận được ý của tiếng cười châm chọc khinh thường đó. Tiếng cười vang lên một lúc, rồi dừng lại, sắc mặt của Dương Thiên Vấn đã hoàn toàn lạnh xuống, trầm giọng hỏi: “Ở đây, ai
muốn có Hồn Châu thì ở lại, ai không muốn thì tự đi ra chỗ khác. Bổn tọa muốn thanh tràng!”.
Lời này vừa dứt lập tức có vài tiếng cười ha ha châm biếm, “Ngươi cho ngươi là ai, thanh tràng? Thực sự ngươi là gì ở nơi này?”
Sự thật làm cho người ta chấn động là, Dương Thiên Vân vừa dứt lời không
đến ba giây, còn gần sáu vị Thiên Thần, bao gồm Thiên Thương ở trong đó
yên lặng lui đi. Sau đó đoàn đội sáu người vừa bị vây công, hướng Dương
Thiên Vấn ông quyền, cũng phi thân rời đi.
Ngay sau đó, một ít
bằng hữu quen biết của sáu vị Thiên Thần rời đi kia, không hiểu chuyện
gì, nên trước một bước cản bằng hữu đang muốn rời đi lại.
“Thiên
Thương huynh, bây giờ rời đi sao, đây là cơ hội tốt khó có được, bỏ đi
như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Một đại hán áo lam cản Thiên
Thương truyền âm hỏi.
“Đồng Chuy, nghe ta khuyên một câu, đi đi,
hắn chính là Vấn Thiên cư sĩ. Ngươi nếu không rằng đối đầu với ngươi
chết còn chưa đủ thống khoái mà nói, vậy ngươi cứ đi làm phiền hắn đi”
Thiên Thương hòa hoãn truyền âm nói.
Người tên Đồng Chuy này là
Thiên Thần thượng giai cũng là một tán tu có thực lực, hắn có một đối
đầu, nhưng nhiều năm trước đã chết dưới tay Dương Thiên Vấn.
Đồng Chuy vừa nghe, trong lòng khiếp sợ, hỏi lại: “Ngươi nói hắn chính là Vấn Thiên cư sĩ mấy năm nay truyền ồn ào huyên náo?”
“Không sai, nghe ta khuyên một câu, ta cũng không cam tâm rời khỏi đây như
vậy, nhưng so với người ỷ thể hiếp người, vị Vấn Thiên cư sĩ này là tác
phong hành sự cũng tính là có đức hạnh. Hơn nữa thực lực mạnh không thể
lường được, có thể không trêu chọc thì không trêu chọc. Còn có thời gian tám mươi năm, cũng không phải không tìm thấy Hồn Châu La Sát ở tại chỗ
này. Không lẽ vì một viên hạt châu mà liều mạng hay sao? Hơn nữa, hạt
châu chỉ có một viên, ai lấy được là của người ấy?” Thiên Thương đối với tất cả điều này phi thường thấu hiểu, cho nên lựa chọn lý trí rời đi.
Kết quả, một lát sau, số người rời khỏi lại gia tăng bảy tám người, tại chỗ chỉ còn lại có hai mươi ba người. Nguyên bản số người náo nhiệt đạt đến gần năm mươi người, hiện tại một câu thanh tràng đơn giản của Dương
Thiên Vấn lập tức rời đi một nửa.