Mộc Phong muốn lưu người thế nhưng thật sự không tìm được cớ. Chuyện
xảy ra ghi chép trong trí nhớ tinh thạch thật quá mức, không chỉ khiến
Mộc Tộc mất hết thể diện, cũng đắc tội chết với người ta. Mộc Phong tự
hỏi: nếu như đổi thành chính mình, người khác làm nhục mình như vậy, chỉ sợ sẽ không cam lòng chịu bỏ đi như này.
.
Mộc Nhất Bân
đứng bên cạnh lên tiếng: "Cư sĩ, việc này quả thật là chúng ta không
đúng. Kính xin cư sĩ thông cảm nhiều hơn. Chúng ta sẽ nhất định đền bù
tổn thất cho ngài. Bên trong tộc của ta, quả thật có một đám người tầm
nhìn hạn hẹp, tư tưởng cũ kỹ. Bọn họ mạo phạm khiến cho tình hữu nghị
của chúng ta xuất hiện khe hở." Một câu, đẩy tất cả sai lầm lên trên đám người kia.
Mộc Phong nghe xong, lập tức nói: “Đúng vậy." Trước
tiên cần phải ổn định lại quan hệ giữa hai bên. Hiện tại cũng không thể
đắc tội đối phương.
Dương Thiên Vấn nghe xong, cười trong lòng,
thầm nghĩ: “Mà thôi, Mộc Tộc thực lực kinh người, ta cũng không thể tạo
thêm một cường địch này, vốn có thể thì nên hòa thuận. Nếu quả thật đã
trở thành kẻ thù đối lập, đó mới là được không bù mất.
Dương
Thiên Vấn cười khổ lắc đầu trả lời: "Thôi được, nếu như Mộc Phong huynh
đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên sẽ không ghi hận trong lòng. Chỉ là tại
hạ thật sự không thích hợp tiếp tục ở lại trong lãnh địa quý tộc." Dương Thiên Vấn không ngốc. Tuy rằng hắn không thèm để ý, nhưng nếu quả thật
hắn ở lại thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn sẽ khiến cho thế lực
thủ cựu Mộc Tộc mãnh liệt bắn ngược, nói không chừng đối phương sẽ trực
tiếp mở rộng tăng lên thành dùng tới vũ lực. Nếu quả thật sinh chuyện
như vậy, chính mình dừng lại ở địa bàn người khác, vậy mình sẽ chết.
Mình coi như kiên cường lăn lộn, đối mặt với đối phương tập kích có thiên
thời, địa lợi, nhân hòa, bản thân mình tác chiến sân khách, Dương Thiên
Vấn không cần nói cũng biết sẽ bị đối phương giết chết.
Dương
Thiên Vấn không ngốc, chớp mắt liền nghĩ đến kế sách trung hòa (trong
những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà), hắn trầm ngâm trong
chốc lát rồi lên tiếng nói: "Ta hiểu rõ ý tứ của Phong huynh. Thế nhưng
ta nhất định sẽ không trở về. Như vậy đi, về phương pháp luyện đan Mộc
trần đan, ta sẽ tiếp tục nghiên cứu. Nếu như nghiên cứu ra, ta nhất định thông báo cho huynh, thế nào?"
Mộc Phong nghe xong, thầm than
nhẹ. Đây quả thật là phương pháp giải quyết duy nhất, bởi vì điều hắn
quan tâm nhất vẫn là Mộc trần đan. Hiển nhiên bởi vì những người khác
gây chuyện khiến cho không có khả năng Dương Thiên Vấn tiếp tục lưu lại
Mộc Tộc. Đã như vậy, phương pháp theo như lời Dương Thiên Vấn là biện
pháp trung hòa. Làm như vậy, với tên tuổi Vấn Thiên cư sĩ đan đạo Thánh
Sư, quả quyết sẽ không nói không giữ lời. Một ít thế lực cũ kỹ trong
tộc, bản chất không thay đổi, Vấn Thiên cư sĩ sống ở chỗ này nhất định
sẽ bị bọn họ quấy rối, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tốc độ nghiên cứu Mộc
trần đan."
Mộc Phong cũng nương theo bậc thang (tạo lối thoát)
này, gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, Vấn Thiên huynh nói rất có lý. Vấn
Thiên huynh, việc này là Mộc tộc chúng ta sai. Điểm này, ta muốn xin lỗi Vấn Thiên huynh. Kính xin Vấn Thiên huynh không nên g mang khúc mắc.
Sau khi tại hạ trở về, nhất định sẽ xử lý việc này, cho Vấn Thiên huynh
một câu trả lời thỏa đáng."
Dương Thiên Vấn mỉm cười cam kết:
"Yên tâm, Mộc Phong huynh, chuyện tại hạ đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không
quên, tại hạ nhất định dốc sức nghiên cứu Mộc trần đan, đương nhiên kết
quả ta không dám cam đoan. Ta chỉ có thể nói có tiến triển ta thông qua
cái này thông báo huynh." Dương Thiên Vấn nói xong lấy ra Hỗn Độn kim
tình thú làm lệnh bài trao đổi thông tin, có thể bỏ qua cách trở không
gian.
Mộc Phong cùng Dương Thiên Vấn trao đổi thông tin với nhau xong, liền ôm quyền cung kính tiễn Dương Thiên Vấn rời đi.
Nhìn Dương Thiên Vấn hóa thành Kim Quang tan biến phía chân trời, lúc này
sắc mặt Mộc Phong mới trở nên âm trầm mà hừ lạnh nói: "Việc này không
thể để yên. Chuyện này có liên quan tới đại sự hưng suy thành vong của
tộc ta, những đồ ngu xuẩn này lại tự đại cuồng vọng, tiếp tục như vậy
nữa, tộc của ta tất nhiên sẽ bị hiện thực tàn khốc đào thải"
Mộc Nhất Bân cẩn thận hỏi thăm: "Đại chấp sự, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
"Hừ, còn nghiêm trọng hơn nhiều! Cuộc chiến chúng thần. Không có chủ thần
che chở, Mộc tộc chúng ta diệt vong là chuyện sớm hay muộn!" Mộc Phong
nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Mộc Nhất Bân ngây ngô, không dám nghĩ tới
chuyện như vậy. Bằng vào thực lực Mộc Tộc sao có thể diệt vong? Chẳng lẽ không có chúa tể che chở, thật sự không thể tự bảo vệ mình sao?
Mộc Phong không nói thêm gì nữa. Y mang theo Mộc Nhất Bân quay lại Mộc
thành. Mà Dương Thiên Vấn dùng Kim Quang thần thông phi hành, tuy rằng
tiêu hao pháp lực lớn hơn một chút so với điều khiển pháp khí phi hành,
tuy nhiên lại có thể mượn điều này luyện tập tu luyện thần thông mày.
Môn thần thông này có ích hơn nhiều so với pháp khí phi hành. Tốc độ của pháp khí phi hành nhất định không thay đổi được. Dưới tình cảnh bị truy đuổi chạy trốn chết, nếu như tốc độ của đối phương nhanh hơn so với
pháp khí phi hành, vậy trên cơ bản pháp khí phi hành chính là một phế
vật.
Nhưng nó lại không phải là một loại thần thông tiến hóa về
tốc độ. Theo cảnh giới pháp lực cao thấp người sử dụng cùng với trình độ tu luyện sẽ quyết định biến hóa của nó, hơn nữa nó linh hoạt hơn nhiều
so với điều khiển pháp khí phi hành.
Lần trước Dương Thiên Vấn bị đuổi đến mức chật vật như thế chính là vì thần thông này không tu luyện thuần thục. Nếu như ngày đó Túng Địa Kim Quang hóa cầu vồng phi hành thuật có thể được dày công tôi luyện, cũng không
cần dùng tới Thiên Địa Đại dịch chuyển chạy trối chết.
Vấn đề là
đánh một trận mới khiến cho Dương Thiên Vấn nhận thức ra rằng thuật thần thông của bản thân trọng yếu hơn so với pháp khí ngoại vật kia.
Dương Thiên Vấn hóa thành Kim Quang. Sáng sớm ngày thứ hai đã tới mục đích.
Tại đây bên trong phạm vi mấy mười vạn dặm Uyên Long cốc tiếng tăm
lừng lẫy, bị một Tam Hoàng kim long, dị chủng Long tộc chiếm cứ đại sơn
cốc. Nghe nói trên thân Kim long này khoác kim giáp, phòng ngự kinh
người, ba pháp tắc đại biểu cho ba loại khác nhau, có thể đồng thời tu
luyện ba loại pháp tắc, mượn nhờ ưu thế bản thân Long tộc, Tam Hoàng Kim Long dù chỉ là Thần vương đỉnh phong cũng coi như một hạ vị Thần Hoàng
bình thường!
Lần này Dương Thiên Vấn tới đây với mục đích là vì
Long Hồn Tam Hoàng kim long mà đến, cho nên Dương Thiên Vấn không thể
dùng chí bảo giết chóc như Lục Thần huyết hồ lô, dùng đến nó đương nhiên có thể Nhất Kích Tất Sát, thế nhưng Lục Thần huyết hồ lô thật sự làm
cho người ta buồn bực. Người bị nó thu vào bên trong, trên căn bản là
kết cục thần hồn câu diệt, đừng nói nguyên vẹn Long Hồn, coi như là một
tia Long phách cũng sẽ không còn lại cho ngươi.
So với việc Huyết long với Cửu đầu long những gia hỏa thực lực càng cường hãn, Dương
Thiên Vấn cực kỳ quý trọng Tam Hoàng kim long này. Trước tiên thực lực
của nó yếu hơn một ít so với hai loại Long tộc kia. Tiếp theo Kim long
này sống đủ dài, lực lượng Long Hồn dồi dào, tuyệt đối đáp ứng yêu cầu
của Khổn tiên thằng (dây trói tiên).
Mà ngay cả Thập Đại tuyệt
trận cũng không thể dùng, bởi vì trận này giết chết Tam Hoàng Kim Long,
kết quả cũng giống nhau. Chính những điều này đã đôi chút hạn chế Dương
Thiên Vấn thi triển thực lực. Long thú còn cường hãn hơn so với tinh thú đồng cấp. Dương Thiên Vấn muốn đi vào cướp lấy Long Hồn Tam Hoàng kim
long tất nhiên phải vượt qua chúng vây ngăn.
Nói trắng ra là Dương Thiên Vấn muốn đi vào, phải thanh lý tất cả long thú trong vòng ngàn dặm này.
Thế nhưng thanh lý tất cả long thú trong vòng ngàn dặm này không thể tránh
được chuyện đánh rắn động cỏ. Điều này hoàn toàn không tương xứng với
tác phong của Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn cẩn thận suy nghĩ
một chút, rung thân nhoáng một cái, thân hình biến mất, trực tiếp phóng
qua đám Long thú bên ngoài kín đáo đi vào trong Uyên Long cốc.
Nửa ngày sau, Dương Thiên Vấn cẩn thận tránh khỏi bị một đám thất cấp long
thú bao vây, tiến nhập vào trong Uyên Long cốc, thung lũng bằng phẳng,
khắp nơi đều sinh trưởng Long đản thảo, đôi chút Địa long lực với Long
uy.
Dương Thiên Vấn nhìn sơn cốc này, thầm nghĩ trong lòng, đợi
lát nữa tận lực chiến quyết, bản thân mình không chiếm ưu thế địa lợi,
cùng một đám Long tộc đồng cấp liều đấu, tất gánh chịu thiệt hại.
Dương Thiên Vấn xâm nhập trong cốc, chỉ thấy trong sơn cốc, có một tòa Kim
Sơn cự đại. Hắn cẩn thận nhìn lên, thì ra là Dương Thiên Vấn lần này tới này chánh chủ nhân, Tam Hoàng kim long. Giờ phút này nó đang thoải mái
nằm rạp trên mặt đất, ngủ say.
Dương Thiên Vấn thấy tình cảnh
này, vui vẻ trong lòng, có thể đánh lén, sớm chút xong việc. Tóm lại so
với vất vả chiến đấu nhẹ nhõm hơn nhiều. Dương Thiên Vấn cẩn thận thu
liễm khí tức của mình, hóa thành một đạo gió nhẹ bay về phía Tam Hoàng
kim long đang ngủ say.
Ngay khi sắp tiếp cận đối phương khoảng mười mét, một đạo áp lực nặng nề đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Dương Thiên Vấn thất kinh trong lòng. Không xong! Lại có cấm chế! Sao có thể? Vừa rồi sao mình nhìn không ra? Không, không đúng, đây không phải cấm
chế, là lĩnh vực!
Trong nháy mắt Dương Thiên Vấn suy nghĩ cẩn
thận nguyên nhân tại sao. Thì ra khi Tam Hoàng kim long ngủ say, sẽ tự
nhiên tán loạn lĩnh vực bản thân, chẳng qua phạm vi tầng lĩnh vực này
không rộng. Nhưng bởi vì là vô ý thức tràn ra vẫn là một loại năng lực
thiên phú, cho nên tầng lĩnh vực này coi như là Dương Thiên Vấn cũng
không phát hiện ra. Hơn nữa uy lực lĩnh vực nếu so với thời điểm nó
thanh tỉnh còn cường đại hơn vài phần, quan trọng nhất là nó có công
hiệu báo động.
Thì ra là thế. Khó trách đại gia hỏa này dám không hề hạ cấm chế thủ hộ dưới tình huống ngủ!
Hiển nhiên, Tam Hoàng kim long ngủ say này đã từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại,
một tiếng rồng ngâm vang lên, sóng âm vô hình đánh úp lại, lập tức phá
hết phong độn thuật của Dương Thiên Vấn. Sóng âm khiến cho Dương Thiên
Vấn từ trong trạng thái độn thuật đuổi đi, hơn nữa nặng nề giáng cho
Dương Thiên Vấn một kích.
"Súc sinh lợi hại!" Dương Thiên Vấn thầm than trong lòng, thân hình đôi chút chật vật lui gần trăm mét mới đứng vững.