La Bàn Vận Mệnh

Chương 576: Q.7 - Chương 576: Viễn cổ di tích




Ngày đầu tiên lấy cực nhanh tốc độ bay đi, Tiểu Bạch rốt cục nhào vào trong hắc động khổng lồ. So sánh với lỗ đen. Tiểu Bạch quả thực bụi bậm cũng không tính là gì. Tại nơi này trước mặt lỗ đen đáng sợ có thể thôn phệ tinh. Tiểu Bạch quả thực so với con sâu cái kiến còn nhỏ bé hơn.

Ở trong tuyệt đối phòng ngự, rõ ràng cảm nhận được từ ngoại giới truyền đến cường đại áp lực, Tiểu Bạch vô cùng kinh hãi, điên cuồng nhập thần duy trì tuyệt đối phòng ngự. Hắc ám, nơi này có vô tận hắc ám. Nhưng tại phía trước Tiểu Bạch chứng kiến một tia ánh sáng. Tiểu Bạch bắt đầu tiến về phía một tia ánh sáng. Hào quang hiện lên Tiểu Bạch chỉ cảm thấy một hồi cường quang vọt tới. Sức ép lên thân lập tức biến mất.

"Nơi này chính là viễn cổ di tích?" Tiểu Bạch kinh ngạc mở miệng nói. Trong tầm mắt thì u ám, vòng trời tiếp theo là huyết nhật. Thoạt nhìn thật là yêu dị.

Tiểu Bạch phun Thời không bảo tháp ra. Dùng linh hồn vang lên một giọng nói thông báo Dương Thiên Vấn có thể đi ra.

Dương Thiên Vấn nhảy ra ngoài từ bên trong Thời không bảo tháp. Phất tay thu bảo tháp. Hắn cũng cẩn thận đánh giá thế giới này.

"Nơi này là một thế giới mảnh vỡ? Sao lại trông giống như Tu La Ma Vực. Không có chút ánh sáng với ôn hòa. Tràn đầy sống nguội với khát máu."

Dương Thiên Vấn có cảm xúc nên lên tiếng nói. Hắn nói xong nhìn về hướng Tiểu Bạch.

"Lão đại ngươi không cần nhìn ta. Ta không biết chi tiết nơi đây." Tiểu Bạch lắc đầu thở dài. Nó thả người nhảy dựng, nhảy lên bả vai Dương Thiên Vấn, thoải mái nằm xuống.

Dương Thiên Vấn nhìn lên trời không treo trên cao huyết ngày một hồi không còn gì để nói. Được rồi, đã tới thì an tâm ở lại. Trước mắt nhìn khắp nơi xem có bảo vật có thể thu hay không.

Huyền quang.

Một mặt Huyền Quang Kính phù du giữa không trung. Dương Thiên Vấn mượn nhờ thần thông kia tỏ vẻ như cẩn thận tìm kiếm trong vòng ngàn dặm, thậm chí mười vạn dặm trăm vạn dặm.

Ồ. Ức năm minh thạch? Mà nhiều như vậy.

Dương Thiên Vấn động dung. Trong kính Huyền Quang hiện ra là một ngọn núi quỷ dị lên tới vạn mét, phải ngọn núi này toàn thân do ức năm minh thạch tạo thành. Năm đó một ít khối ức năm minh thạch dẫn đến vô số người điên cuồng. Hơn nữa vô luận Tu Chân Giới hay là Tiên giới, Thần giới. Ức năm linh vật rất ít gặp.

Sức năm minh thạch này là tuyệt phẩm linh thạch chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu. Nơi đây lại có một tòa, không hai tòa. Không cả một dãy núi, toàn thân do ức năm minh thạch cấu thành

Ách. Dương Thiên Vấn rất không vui.

Màn ảnh một chuyển. Trên đường đi. Tảng đá? Không. Đó là thần tinh không thuộc tính. Bắt một bó to. Khắp nơi đều như vậy. Không đáng giá tiền nhất: dòng suối nhỏ? Không. Đó là do tinh tủy cấu thành. Tinh tủy tự nhiên hội tụ mà thành dòng suối; Cỏ dại? Không. Đó là Tiên Thiên hình thành Thiên huyết thảo. Kịch độc vô cùng. Thiên thần ăn vào, một thân thần huyết lập tức bị bốc hơi sạch sẽ, đã sớm tuyệt chủng vô số năm; Thụ mộc? Thật là thụ mộc. Nhưng là Mộc Tang thần thụ, gỗ chí âm. Tùy tiện một cành cây cũng có thể luyện chế thành phi kiếm thần khí cấp, linh tính mười phần, dùng để dưỡng thần tồn âm hiệu quả vượt quá tưởng tượng, tuyệt chủng nhiều năm. Chỉ nghe kỳ danh không thấy vật --.

~--~--~.

Vẻ mặt Dương Thiên Vấn ngốc trệ. Cuối cùng mở rộng tầm mắt. Nếu như trên bầu trời không treo huyết nhật, toàn bộ bầu trời một mảng lờ mờ với màu đỏ tươi, Dương Thiên Vấn còn cho là mình vượt qua đi đến thời kì sơ khai hoàng kim.

Cái gì thời gian.

Hẳn là Thiên thần đầy đường.

Dù sao những gì Dương Thiên Vấn chứng kiến, phần lớn là Linh dược linh vật liệu linh vật thời kỳ Thái cổ đã mất.

Dương Thiên Vấn kích động. Đã thấy nhiều. Chậm thích ứng.

Dương Thiên Vấn xem như đã hiểu rõ vì sao sau thượng cổ thần chiến, Đông gia có thể quật khởi nhanh như vậy. Thậm chí có thể có địa vị ngang nhau với Hách gia một trong thượng cổ thế gia. Có được những thứ này, coi như là thần nhân bình thường cũng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn quật khởi. Coi như là dùng linh dược linh vật liệu linh vật thần Tiên Thiên cấp kiên cường tích tụ, cũng có thể tích tụ ra một Đông gia. So với thế gia đại tộc, còn là người có tiền hơi. Tiền vốn đủ dày, thực lực cường đại.

Có hai điều trước đó, thực lực cường đại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Rất nhiều thứ coi như là ngươi có sức ảnh hưởng, lại có tiền có thế, tiền vốn dầy nữa, cũng không thể mua được, cũng không cầu được, bởi vì chúng đã tuyệt chủng, không tồn tại. Gia sản tích lũy ở Minh Nguyệt thần hoàng xác thực không ít nhưng so với nơi đây, thật sự là quá ít, coi như là cộng cả thẩm phán Thần Điện vào một chỗ, cũng không thể đánh đồng cùng nơi đây.

Chẳng qua là đáng tiếc những thứ đồ vật ở bên trong vùng trời. Ở trên thuộc tính rõ ràng có thiên lệch. Chẳng lẽ là bởi vì đây chỉ là một thế giới mảnh vỡ mà không phải cả thế giới? Hoặc là thế giới này sinh ra thì ra đã là như thế?

Dương Thiên Vấn ở chỗ này phát hiện không ít tuyệt phẩm linh dược đã tuyệt chủng. Dương Thiên Vấn nhìn một tòa ngọn núi cao tuyệt, hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ: pháp cảnh giới của mình quá thấp. Nếu không hắn có thể luyện chế dãy núi vạn dặm này thành một chiếc linh bảo. Tất nhiên uy lực mười phần, không kém hơn Kim Long tiễn.

Theo Huyền Quang Kính dò xét cách càng ngày càng xa. Dương Thiên Vấn càng có thể nhận ra thế giới này cổ quái. Thiếu khuyết đi một tí sinh khí. Thế giới này khiến cho Dương Thiên Vấn cảm giác như là Ma Vực.

"Ồ? Đây là." Dương Thiên kinh ngạc lên tiếng.

Trong kính Huyền Quang lộ vẻ đi tới dùng tây. Tại phía xa mấy trăm vạn dặm bên ngoài bốc lên biển máu. Ma tính dơ bẩn yêu dị máu tanh đáng sợ. Đây là biển máu cho Dương Thiên Vấn cảm giác.

Cảm giác nói cho Dương Thiên Vấn. Đại dương mênh mông như biển máu này rất nguy hiểm, tuyệt đối không được tới gần --.

~--~.

“Tiểu Bạch, ngươi xem chúng ta ở nên làm gì?" Dương Thiên Vấn đem Huyền Quang Kính chuyển hướng về phía khác, nhìn về một phương hướng khác.

"Cạo da. Trước bắt đầu từ nơi này. Chậm rãi cạo chỉ cần là vật tốt cũng đừng có buông tha." Tiểu Bạch thẳng thắn thành khẩn nghĩ kế cho Dương Thiên Vấn.

"Ha ha ha. Tốt." Dương cười to. Thời không bảo tháp xuất hiện ở phía trên tay trái. Trong miệng nói thầm: "Từ khi tháp này đến, ngược lại chỉ dùng một phần nhỏ vận dụng thần kỳ. Lúc này đúng là thời cơ." .

Hắn nhẹ nhàng cầm bảo tháp trong tay ném lên bầu trời, hai tay linh quyết biến ảo. Một đạo linh quyết đi lên.

Chỉ thấy bảo tháp đón gió mà phát triển. Vốn là tiểu tháp bỏ túi, lúc này biến thành một quái vật khổng lồ hơn nữa phong cách cổ xưa uy nghiêm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Một đạo linh quyết của Dương Thiên Vấn đánh vào tháp, hắn trầm giọng vừa quát: "Lên." .

Chỉ thấy từ dưới đáy bảo tháp, phát hiện ra một lỗ hổng hình xoáy. Từ chỗ lỗ hổng truyền xuống từng trận hấp lực cường đại. Phía dưới bảo tháp, một ngọn núi lên tới vạn mét, toàn bộ bị rút lên sau đó chậm rãi phiêu khởi. Nên biết rằng một ngọn núi này do ức năm minh thạch cấu thành vạn mét, nặng đến cỡ nào, hoàn toàn không thể đo lường. Nhưng nhất định nặng đến mức khó có thể tưởng tượng, có thể làm cho nó bốc cả gốc lên hơn nữa còn trôi nổi ở không trung. Cái này cần bao nhiêu lực?

Dương Thiên Vấn lại đánh ra mấy đạo linh quyết. Tâm niệm vừa động: "Thu." .

Chỉ thấy tòa đỉnh núi này càng đi lên, đồng thời càng ngày càng nhỏ, bị thu tiến vào trong bảo tháp.

Ngay sau đó Dương Thiên Vấn hao tổn rất nhiều lượng tâm lực với pháp lực, hắn hoàn toàn thu thập dãy núi vạn dặm vào trong Thời không bảo tháp.

"Hô. Mệt mỏi quá." Dương Thiên Vấn mệt mỏi thở gấp gáp. Dãy núi vạn dặm này há lại có thể thu là thu sao? Dương Thiên Vấn có pháp lực hùng hậu. Nhưng cấp bậc chỉ là hạ cấp Thiên thần đỉnh phong, thậm chí còn không được tính là trung giai Thiên thần. Hắn có thể thu dãy núi này đã mười phần không sai. Trong chuyện này hơn phân nửa đều dựa vào uy năng bản thân Thời không bảo tháp.

Tiểu Bạch trợn trừng mắt. Không để ý đến Dương Thiên phàn nàn. Trong lòng thầm nghĩ: người khác tới này, nhìn chằm chằm vào mấy tòa núi lớn này, cũng chỉ không biết làm gì. Hoặc là gõ một ít hòn đá. Nào ai có thể hoàn toàn thu dãy núi vạn dặm này? Lòng người không rắn nuốt voi.

"Lão đại, không thể bỏ qua những thần Tinh Tinh tủy" Tiểu Bạch lớn tiếng la lên.

"Ta biết rõ. Ta nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục. Chậm đã. Nơi đây cũng không nhỏ." Dương Thiên Vấn cảm thán. Lộ dài đằng đẵng kia dài xa này. Ta đem cao thấp mà.

Dương Thiên Vấn lấy ra một bình ngọc, rót một lọ tinh tủy, nuốt vào một giọt bắt đầu khôi phục Tiên Nguyên. Nên biết rằng tinh tủy này dùng tám trăm vạn thần tinh mới tinh luyện một giọt. Có thể thấy trong đó ẩn chứa linh lực khổng lồ cỡ nào. Người khác, một giọt tinh tủy cần chia làm mấy trăm lần, hơn một ngàn lần phục dụng. Mà Dương Thiên Vấn trực tiếp ăn vào một giọt. Năng lực tiêu hóa hấp thu mạnh gấp mấy trăm lần Thiên thần khác --.

~--~.

Mà ở bên ngoài. Đi qua một thời ngày truy đuổi chém giết, quân cờ của Dương Thiên Vấn trên cơ bản bị diệt hoàn toàn. Mà vốn là sáu mươi vị Thiên thần, cũng chỉ còn lại có bốn mươi lăm người. Hơn nữa mỗi người đều mang thương tích."Trịnh huynh, thương thế của ngươi không có trở ngại chứ?" Hách Như Hải hỏi.

Trịnh Kiến Quân lắc đầu, trả lời: “Một tí tổn thương. Không ta đã ăn thần đan bí chế của Trịnh gia ta, hoàn toàn chữa trị thương thế. Chậm rãi sẽ khôi phục." .

Mọi người nghỉ ngơi một lát. Bình Đông Thành mắng to: " Những người kia đến tột cùng là ai? Coi thường mạng sống như vậy sao?" .

"Nhìn qua những người này xác thực vô cùng cổ quái. Hình như là thần vệ thái cổ Thần giới Cổ Thần, lại tựa hồ không đúng." Hách Như Hải cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

Đông Anh Thạch cũng chảy máu. Chỉ là vết thương nhẹ. Ăn đan dược, điều tức một hồi đã khôi phục bảy tám phần rồi. Hắn mở miệng nghi ngờ nói: "Ta thấy kỳ quái những người này từ đâu mà đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.