Vì ảnh hưởng của chuyện giữa thầy Trung và cô Minh nên Nhi hơi lơ lễnh khi theo dõi trận đấu. Bảo Ngân lớp 11 và
Bình nhìn Nhi đang thất thần mà cảm thấy kỳ lạ. Sau đó cả hai nhìn về
sân bóng. Không biết vì sao lại cảm thấy đội bóng trường bạn có vẻ ác
cảm với bọn họ như vậy, rõ ràng lúc ở nhà ăn trường Đại học Thái Nguyên
vẫn rất vui vẻ. Sao chỉ sau một buổi trưa mọi chuyện lại thay đổi như
vậy, cứ như hai bên không ăn nhau thì chết vậy.
Bình thở dài nhìn Nhi lỡ lễnh, nhìn sang thầy Trung cũng có biểu hiện
như vậy. Tuy biết rằng dù không chiến thắng trong trận này thì vẫn vào
vòng trong. Nhưng rõ ràng nếu được vào vòng tứ kết thì vẫn tốt hơn là
phải thi đấu vòng bảng quốc gia.
“Em nói chuyện với Nhi đi.” Bình khuých tay Bảo Ngân nói. Bảo Ngân nhìn
trái là Nhi, nhìn phải là thầy Trung nhưng cả hai phản ứng như trên mây. Cô bạn gãi đầu rồi nghiêng người lay lay bả vai của Nhi. Nhi hoàn hồn
nhìn khuôn mặt Bảo Ngân ngay trước mắt.
“Có, có chuyện gì vậy.” Nhi lắp bắp hỏi Bảo Ngân.
Bảo Ngân bĩu môi đưa tay chỉ về sân bóng. “Bạn nói thử xem”
Theo hướng Bảo Ngân nhìn về sân bóng, Nhi nhìn thấy các bạn trong đội
bóng đang bị kìm chặt chẽ, Chiến đang kéo áo một cầu thủ, chân đang
tranh bóng, nhưng một bạn trường bên cũng chặn ngang Chiến khiến Chiến
bị ngã nhào, nhưng không phải là lỗi vi phạm nên trọng tài không có tuýt còi. Nhi nghe thấy lời Bảo Ngân nói:
“Từ đầu trận đấu đến giờ, các bạn đội mình bị ăn đủ. Trong khi bạn và
thầy Trung đều cứ như trên mây, nói gì cũng không phản ứng. Nếu bạn còn
không có hướng chỉ đạo khác, thì sau trận đấu cả đám toàn thương binh
đấy.”
“A, cứ để họ ăn đau đi. Dù sao cũng là nợ đào hoa của thầy giáo, học
sinh giúp thầy ăn đòn cũng không tệ.” Nhi vừa nhìn diễn biến trên sân
vừa cười hớn hở. Vừa nghe lời Nhi nói, bảo Ngân trợn mắt trắng dã không
tin nhìn Nhi đang cười vui vẻ.
“Nếu cứ như vậy, dù có vào được vòng sau cũng bị ăn đau, nếu thắng vào
tứ kết vẫn hơn là phải đấu vòng bảng.” Bình đứng bên cạnh nói. “Trong
vòng bảng sẽ gặp 06 đội khác mà các đội này cũng rất mạnh, có chắc mình
thắng được 06 đội kia không?”
Bình thờ dài vì thấy Nhi không trả lời câu hỏi của mình. Lúc này ở trên
sân, Sơn đang kèm cặp một cầu thủ của trường THPT Lê Hồng Phong, cậu
nhận ra người này chính là một trong hai người nghe trộm cuộc nói chuyện của các thầy cô.
“Chuyện của thầy cô không liên quan tới tụi tôi, mấy người vì cớ gì phải gây khó dễ với tụi tôi chứ.” Sơn nói đúng trọng tâm khiến cậu bạn hơi
dừng cước bộ, dưới chân là quả bóng đang xoay xoay.
“Hóa ra cũng biết lý do nãy giờ bị bọn này chọc sao? Cũng khá đó, những
đội khác mà bị tụi tôi làm vậy đã ảnh hưởng rất lớn rồi, đâu còn ở đó mà giải thích.” Cậu bạn khểnh môi một cái nhìn Sơn đối diện. Hành động
đứng yên của hai cầu thủ khiến những cầu thủ khác cũng ngơ ngác nhìn.
“Chúng ta đừng để vì chuyện hai thầy cô mà ảnh hưởng tới trận đấu đi.
Sau trận đấu cùng tìm hiểu và giúp hai thầy cô giải quyết chuyện hiểu
lầm đó đi.” Sơn tiếp tục đứng yên, cậu bạn kia cũng đứng yên. Tất cả các bạn khác cũng đứng yên.
“Hiểu lầm, sao mày cho rằng đó là hiểu lầm.” Cậu bạn tiếp tục khểnh môi.
“Tôi tin là vậy, thầy Trung không phải là người xấu, tôi tin tưởng nhân phẩm của thầy.” Sơn nói.
“Hừ”. Cậu bạn nhìn Sơn, cả hai mặc kệ tiếng tuýt còi của trọng tài.
“Nếu là trong bóng rổ, giữ bóng lâu như vậy đã bị phạt rồi.” Hồng ngồi bên Thúy nói.
“Bóng đá khác bóng rổ mà”. Thúy nhìn mấy người bạn đang ở trên sân bóng
và nghiêng đầu nhìn về Nhi ở khu vực kỹ thuật, nói với Hồng.
Lúc này, ở khu vực kỹ thuật, Bình bị hành động của hai đội bóng trên sân mà cũng giật mình. “Họ tính làm cái gì vậy?”
“Giao lưu tình cảm”. Nhi vẫn thản nhiên nhìn hành động của các cầu thủ và cười hớn hở.
Bình thật muốn bổ đầu Nhi ra xem hôm nay cô bạn này làm gì mà kỳ cục như vậy. Cũng may lúc này hai người dưới sân cũng đã bàn luận ổn thỏa xong
và lại tiếp tục trận đấu.
Nhi nhìn những cầu thủ trên sân và ngáp ngắn ngáp dài, nói một câu: “Một trận đấu tẻ nhạt.”
“Hôm nay không chỉ bạn và thầy Trung kỳ lạ, mấy người trên sân cũng kỳ
lạ” Bình chống tay lên đầu gối và thở dài. “Thế quái nào mà các đội khác nhận định đội bóng trường Lê Hồng Phong mạnh, lúc đầu thì chèn người,
giờ thì chơi trò câu giờ. Nhìn mấy người trên sân như đang tập bóng chứ
không phải thi đấu.”
Bình nhìn những cầu thủ của cả hai đội đang truyền bóng tẻ nhạt cho nhau mà cũng hiểu vì sao Nhi ngáp lên ngáp xuống, nhiệm vụ của cậu ngày hôm
nay chỉ là quan sát, còn việc viết lưu ý thì do Bảo Ngân làm. Không chỉ ở khu vực kỹ thuật mọi người cảm thấy trận đấu chán ngắt mà ở hàng ghế
người xem cũng thấy chán ngắt, rất nhiều người bỏ xem mà về.
“Sao mấy người trên sân đá đấm kiểu gì vậy? Nếu biết buồn tẻ như vậy tớ ở nhà đi dạo phố còn hơn.” Thúy cằn nhằn nhìn hai mươi hai người đang
chơi đùa với quả bóng.
“Có thể vì dù sao cũng có vé vào vòng sau cho nên cả hai đội không có
hứng thú đá chăng?” Giang nhìn Thúy và nói. Sau đó nhìn sang Hồng đang
thất thần suy nghĩ. Từ sau khi buổi trưa đi ra ngoài về, Hồng vẫn luôn
trầm mặc không nói gì khiến Giang cảm thấy khó hiểu.
“Hừ, xem bóng rổ còn hay hơn nhiều.” Thúy đứng dậy chuẩn bị xoay người bước đi. “Tớ đi dạo quanh đây, ở đây buồn ngủ quá.”
“Tớ đi ra ngoài chút.” Thắng nhìn bóng lưng Thúy xoay người đi thì nói
với mấy bạn trai bên cạnh và đi theo hướng Thúy đi. Giang nhìn bóng hai
người thì bĩu môi nói với Bảo Ngân lớp 11 bên cạnh. “Theo cậu bao giờ
Thắng dám ngỏ lời thích Thúy”.
Bảo Ngân đang chú ý nhìn Đông bị một câu hỏi của Giang mà ngơ ngẩn.
Giang nhìn Bảo Ngân ngơ ngác mà lại thở dài, nói: “Thôi, cứ nhìn Đông
của bà đi”. Bảo Ngân vừa nghe Giang nói thì đỏ mặt.
Giang nhìn Bảo Ngân đỏ mặt mà nhìn nhìn bóng dáng của những người dưới
sân bóng, ‘cũng may là Lan Hương vừa mới đi ra ngoài, nếu ở đây mà nghe
thấy lời mình nói thì chắc sẽ phản ứng như hổ luôn’.
….
Thắng bước sau Thúy nhìn Thúy dựa lưng vào lan can nhìn những tòa nhà
phía trước suy nghĩ. Bước chân Thắng bước gần tới Thúy, dường như biết
người tới là ai, cô bạn xoay đầu sang nhìn Thắng cười cười. Thắng cũng
cười đáp lại Thúy.
“Chút nữa có về qua bà ngoại Thúy không?” Một lúc sau Thắng hỏi Thúy.
“ Làm sao bạn biết quê ngoại mình ở Thái Nguyên?” Thúy ngạc nhiên nhìn
Thắng. Cô thấy cậu bạn ngượng ngùng nhìn hướng khác. Một lúc vẫn không
thấy trả lời thì Thúy cười, cũng phải thôi, dường như Thắng biết rất rõ
về bản thân Thúy mà Thúy thì cứ nghĩ vì hai đứa là bạn hàng xóm nên biết cũng là điều đương nhiên. Nhưng rõ ràng Thúy chưa từng nói cho Thắng
biết gì về bà ngoại mình cả, ai cũng nghĩ bà ngoại Thúy ở Hòa Bình chứ
ít người biết rằng quê gốc của bà ở Thái Nguyên. Dường như có một ý
tưởng chợt lóe lên trong đầu Thúy, Thúy nhìn cậu bạn đang nghiêng mặt
nhìn hướng khác, đây là lần đầu tiên cô nhìn người bạn này, cậu ấy cũng
rất đẹp trai. Thúy nhìn kỹ thì phát hiện tai của Thắng đang đỏ lên, hình như cậu bạn thấy Thúy nhìn lâu quá nên càng lúc lỗ tai càng đỏ hơn.
“Mấy hôm nữa diễn ra giải bóng rổ thành phố, thật đáng tiếc là đội bóng
nữ trường mình vẫn không thể tham gia.”Thúy lên tiếng che giấu nghi hoặc của bản thân. ‘Thắng sao có thể thích một đứa con gái thô lỗ như mình
được’, Thúy tự nói với bản thân của mình như vậy.
“Chúng ta tiếp tục tìm kiếm thành viên mới, nhất định sẽ có người tham
gia mà. Nhìn đội bóng đá đó, ba năm nay số lượng người cũng ít một cách
đáng thương, chẳng phải bây giờ cũng đủ thành viên đó sao?” Thắng xoay
cổ nhìn Thúy. Hai đứa vừa là bạn thân vừa là hàng xóm, cùng học một
trường mẫu giáo đến trung học phổ thông. Hai đứa có quá nhiều sở thích,
nhiều khi Thắng nghĩ rằng liệu có phải vì bản thân hai đứa quá giống
nhau nên dù bản thân thích cô bạn mà cô bạn không hề nghĩ những việc
mình làm là khác xa với bạn bè bình thường hay không?
Cả hai trầm mặc đứng nhìn bầu trời và những tòa nhà phía trước. Trong
lòng có quá nhiều điều suy nghĩ nhưng cả hai đều ăn ý không nói lời nào
cả. Đến khi Thắng và Thúy phát hiện rất nhiều người rời khỏi sân vận
động thì mới biết cả hai ngẩn người gần cả tiếng đồng hồ. Cả hai nhìn
nhau rồi cười lớn.
“Chúng ta đi vào xem kết quả trận đấu thôi.” Thắng vươn tay trước mặt
Thúy,Thúy mỉm cười nắm chặt tay Thắng, cả hai cùng dắt tay nhau đi vào
sân bóng.
Trên sân lúc này chỉ còn các cầu thủ của hai đội, Sơn đứng trước những
người bạn này và nói: “Này, chúng ta thống nhất tìm hiểu hai thầy cô có
chuyện gì đi? Chúng tôi chỉ ở lại đây đến chiều mai thôi đó.”
“Được”. Mấy người bạn đội bóng trường Lê Hồng Phong gật đầu.
“Hay đi chỗ nào chơi rồi quan sát hai thầy cô đi?” Hà nói khiến tất cả nhìn lại Hà với ánh mắt tán thưởng.
“Cậu nói đúng. Vậy đi Hồ Núi Cốc đi”. Lâm nói
“Được, chúng tôi là chủ nhà, sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho mấy người.”