Là Em

Chương 6: Chương 6: Thân Phận Mới




Chương 5: Thân Phận Mới

[Thời gian quay ngược về vài ngày trước]

Đang ngủ ngon giấc trên chiếc giường êm ấm của mình, Vivian bị nhạc chuông điện thoại kêu inh ỏi làm cho nhức óc buộc phải ngồi bật dậy cầm lấy điện thoại nhìn nhìn. Hả, là số lạ mà.

Còn muốn ngủ tiếp, Vivian ấn luôn nút tắt nhưng chưa kịp đặt điện thoại xuống thì lại là người lúc trước gọi tới. Thôi thì đành nghe vậy, lộn số thì mình ngủ tiếp còn nếu ai đó vội vàng tìm thì sao?

Alo, Vivian xin nghe.

Vi... Vivian là tớ Dương Dương.... cậu mau... mau tới đây... chỗ này hình như là... bờ biển gần đường xx.... Vivian, hãy đi... một mình.

Vừa nói tới đó điện thoại đột nhiên ngắt liên lạc. Vivian mới còn buồn ngủ liền đó mở trừng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gái yêu sao lại dùng số lạ hoắc gọi cho cô chứ? Qua giọng nói của gái yêu thì rất mệt mỏi như rất nguy kịch vậy. Hơn nữa đi một mình, bên bờ biển gần đường xx. Chẳng phải nơi đó gần với biệt thự của Trần Ninh Ninh sao?

Gái yêu, không thể xảy ra chuyện.

Dương nhi, Dương nhi...

Vivian lớn tiếng gọi cuối cùng nhìn thấy cô bé nhỏ đứng bên bãi đá vẫy tay với mình. Không chần chừ, Vivian vội vã chạy tới, cô liền thấy Dương nhi của mình toàn thân vết thương chi chít, máu đỏ thấm đẫm áo sơ mi trắng, quần áo rách tả tơi không đâu là không có vết thương. Ngay cả gương mặt thân thuộc kia cũng bị hủy hoại. Dương nhi của cô... sao lại thành ra thế này?

Dương nhi, sao lại xảy ra chuyện này? Dương nhi, cậu sẽ không sao đâu.

Vivian sợ hãi nắm chặt lấy bàn tay của Bạch Dương Dương. Dương nhi của cô hiện tại đến hơi thở cũng thật mỏng manh.

Cô bé kia vẫn luôn đứng bên cạnh chăm chú theo dõi họ, lúc phát hiện ra chị gái này cô bé cũng thực sợ hãi vì chị gái này nhìn không ra mặt mũi thế nào nữa vì các vết rách chồng chéo nhau khắp toàn thân do va đập vào đá ngầm. Chị ấy thật đáng sợ cũng đáng thương.

Phải gọi cho ai đây? Cậu ấy nói chỉ được đến đây một mình nên caca và Thái Vũ caca cũng không được biết. Sao lại...

Vivian mở điện thoại ra liên tục kéo kéo danh bạ tìm kiếm. Đột nhiên cái tên Leo phóng to trước mắt cô.

Cô từng đi thăm bà ngoại rất nhiều, bà ngoại cô ở nước ngoài, lúc đó cô có quen một người bạn mới tên là Leo.

Hôm qua cậu ta nói với cô mới về nước có chút việc, cậu ta cũng có vẻ là người kín miệng. Đúng vậy, lúc này Leo là sự lựa chọn cuối cùng của cô vì những người bạn khác không có ai tin tưởng được.

20 phút sau, Leo đã đưa Vivian cùng với Bạch Dương Dương tới biệt thự riêng của cậu ta nằm trong khu phố nhà giàu với an ninh vô cùng tốt. Leo cũng đã giúp họ giải quyết vấn đề bịt kín thông tin, cô bé kia đảm bảo sẽ không mở lời cũng không nhớ gì hết.

Quả thực lúc Vivian liên lạc cậu ta rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng không hỏi nhiều lập tức đồng ý giúp đỡ cô. Đến khi nhìn thấy Bạch Dương Dương cậu ta càng kinh ngạc hơn nữa, một cô gái đang bình thường như vậy lại đột nhiên xảy ra chuyện.

Cậu chủ nhỏ vừa về nước, mới sáng sớm ra đã gọi làm cho bác sĩ Từ không nén nổi thắc mắc, cậu chủ nhỏ bị làm sao chứ? Lúc đến biệt thự của cậu chủ nhỏ thì bác sĩ Từ càng kinh ngạc hơn nhìn cô gái nằm trên giường. Sau khi xem xét qua, ông quay lại nhìn cậu chủ nhỏ và một cô gái khác.

Vết thương khắp toàn thân, phần lớn là do va chạm mạnh, hơn nữa não cũng bị chấn thương lớn. Trước mắt có thể cầm máu, nhưng muốn chữa trị tốt phải tới bệnh viện. Hơn thế nữa muốn cô bé có thể sống tiếp phải tiếp nhận phẫu thuật.

Không được, không thể đưa cậu ấy tới bệnh viện được. Cậu ấy đã cố gắng gọi cho tôi để chắc chắn rằng không một ai biết về cậu ấy. Không được.

Vivian đột nhiên hét lên, cô biết nếu không đưa Dương nhi tới bệnh viện thì rất nguy hiểm nhưng đó là điều Dương nhi đã dặn dò cô. Cô hiểu tính cách của Dương nhi chứ.

Tôi sẽ không hỏi nhiều chuyện của hai người, nhưng nếu theo như những gì cô nói thì có thể cô gái kia đã bị người khác hãm hại rơi xuống biển và bị đá ngầm cuốn đến bờ biển đó. Cô gái kia không muốn để ai biết mình còn sống nên đã nhờ cô. Vivian, nếu đúng là vậy thì có lẽ cô nên quay về đi, hãy coi như cô chưa từng nhận được điện thoại của cô gái kia cũng như việc cô chưa từng gặp cô gái kia. Phải làm như thế thì kẻ hãm hại cô gái kia mới không thể phát hiện được điều gì.

Nghe Leo nói mà Vivian cắn môi suy nghĩ, cậu ta quả thực nói vô cùng có lí. Nhưng ai là người hại Dương nhi chứ? Chẳng lẽ là... Trần Ninh Ninh? Nhưng chị ta đâu thể độc ác như vậy.

Vivian đi tới bên giường, cô nhìn Bạch Dương Dương mỉm cười mà cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Vivian nắm chặt tay lại sau đó liền quay người rời khỏi đây. Trước khi ra khỏi phòng Vivian để lại một câu nói duy nhất.

Xin cậu hãy cứu cậu ấy, tôi sẽ trở lại ngay.

Vivian nói rồi mất hút. Bác sĩ Từ nhìn Leo chờ đợi mệnh lệnh. Leo tiến lại gần giường, cậu ta nhìn kĩ cô gái trước mặt này như suy tư điều gì đó cuối cùng quay qua bác sĩ Từ.

Bác sĩ Từ, trước mắt hãy sơ cứu cho cô gái này, đừng để cô ấy chết hay vết thương bị nhiễm trùng. Có thể vài ngày nữa chúng ta mới có thể rời đi được, tới lúc đó nhờ cả vào bác sĩ Từ.

Tuy khó khăn nhưng tôi sẽ dốc hết sức. Cậu chủ nhỏ, vẫn là liên lạc với bên kia trước để lúc sang đó chúng ta có thể tiến hành nhanh chóng.

Được.

Leo đồng ý với ý kiến của bác sĩ Từ, cậu ta nói rồi xoay người rời khỏi phòng để bác sĩ Từ cùng với vài hộ tá ở lại bắt tay vào việc cứu sống cô gái kia. Ai lại có thể độc ác tới mức muốn cô gái kia chết đi như vậy chứ?

Một ngày trôi qua thật nhanh. Ngày hôm sau, Vivian theo đó tới nhà họ Bạch thông báo chuyện Dương nhi đã mất tích không tìm thấy đâu. Họ đã cùng nhau lao đầu vào tìm kiếm.

Cứ như vậy cho tới những ngày sau đó, Vivian đã âm thầm giấu gia đình tới bên Dương nhi của cô. Để cứu lấy Dương nhi cô buộc phải khiến cho gia đình tự nguyện đem cô xuất ngoại.

Tang lễ của Bạch Dương Dương diễn ra vào ngày trời nổi gió lớn nhưng tuyệt nhiên không có mưa. Vivian ngồi trong xe cùng với Leo qua kính xe nhìn về nơi xa kia, đúng thế, hãy cứ để Bạch Dương Dương chết đi thì Dương nhi của cô mới có thể sống tiếp.

Cậu ấy là người con gái tốt bụng nhất trên thế gian này. Cậu ấy luôn suy nghĩ vì người khác mà chịu phần thiệt về mình. Cậu ấy luôn tin rằng nếu bản thân sống tốt, sống ngay thẳng thì mọi điều tốt sẽ tới với mình. Một người con gái thực sự tốt như cậu ấy sao lại gặp chuyện bất hạnh như vậy chứ? Tôi tuyệt đối không tha cho kẻ đã hãm hại cậu ấy, tuyệt đối không thể.

Vivian nắm chặt tay lại khiến cho những đường gân nổi hết cả lên, ánh mắt cô ánh lên những tia sắc lạnh bắn về phía người con gái kia. Kẻ nào gây lên chuyện kinh khủng này với Dương nhi kẻ đó sẽ phải trả giá.

Có chuyện gì?

Leo nhàn nhạt cất tiếng hỏi người vừa gọi tới kia mà ánh mắt vẫn luôn quan sát Vivian. Leo có thể thông cảm với cảm xúc hận ý mạnh mẽ của Vivian vì đối với một người không quen biết với cô gái kia như Leo còn cảm thấy căm phẫn thay. Mặc dù trước đó cậu ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn người gây ra tổn thương cho cô gái kia.

Ngươi nói sao? Cô gái đó tỉnh rồi? Được ta đang về.

Leo lập tức cúp máy ra lệnh cho tài xế đi về biệt thự. Vivian đang nhìn ra ngoài kia nghe Leo nói vậy liền quay đầu lại nhìn cậu ta mà thập phần kích động. Dương nhi, Dương nhi tỉnh dậy rồi. Thật tốt, trời cao còn có mắt, Dương nhi của cô thực sự tỉnh lại rồi.

Trở về biệt thự, chiếc cadillac còn chưa kịp dừng lại hẳn thì Vivian đã đẩy cửa xe chạy vội tới thẳng căn phòng trên lầu hai nơi Dương nhi đang được điều trị.

Vivian xúc động quá tới bên giường quỳ xuống mà nắm lấy tay Bạch Dương Dương, cô kích động không biết phải nói sao nữa, lời muốn nói cứ vậy kẹt lại trong miệng. Bạch Dương Dương lúc này hai mắt mở lớn nhìn lên trần nhà, cô đã như vậy kể từ khi tỉnh lại, không một chút phản ứng chỉ là thỉnh thoảng chớp mắt một cái.

Dương nhi, những ngày qua....

Vivian đã kể lại toàn bộ suốt mấy ngày qua cho Bạch Dương Dương nghe không bỏ sót bất kì chi tiết nào cả.

Leo đi phía sau vừa tới cửa đã nghe Vivian kể hết toàn bộ câu chuyện rồi nhưng cô gái kia hình như chẳng có một chút bận tâm tới những chuyện đó. Chẳng lẽ vẫn còn chấn thương chưa hồi phục. Mà cả người cô gái đó quấn băng cũng thật giống với xác ướp.

Phanh xe... bị ai đó phá hư.... Chiếc xe đã lao xuống.... Là Trần Ninh Ninh... phải không?

Bạch Dương Dương khó khăn lên tiếng, giọng nói dễ nghe ngày nào nay khàn khàn không một chút cảm xúc. Cô như vậy khiến Vivian càng đêm căm phẫn hơn nữa. Phanh xe lại bị phá hư sao? Lúc trước vẫn tốt sau đó lại thực bị phá hư?

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, người có đầy đủ động cơ cũng như có khả năng làm chỉ có thể là Trần Ninh Ninh mà thôi. Nhưng bình thường Dương nhi của cô đâu có quá thân thiết với Thái Vũ caca chứ? Tình yêu của Trần Ninh Ninh lớn tới mức nào để cô ta có thể nhẫn tâm muốn giết một người như vây?

Hãy giúp tớ... Vivian.... Xin cậu hãy... giúp tớ.

Được, tớ nhất định sẽ giúp cậu. Chúng ta hãy cùng nhau chữa trị cho cậu trước đã, phải để cậu có thể lại như trước đây.

Vivian nắm lấy bàn tay được băng bó của Bạch Dương Dương xúc động lên tiếng. Tất cả những gì cô muốn là Dương nhi được hạnh phúc nhưng nhìn xem chuyện gì lại đang diễn ra đây. Dương nhi của cô lại gặp phải chuyện bất hạnh. Lần này cô sẽ thực sự đem hạnh phúc tới cho Dương nhi, sẽ bảo vệ Dương nhi không để ai làm thương tổn Dương nhi của cô nữa.

Tôi đã chuẩn bị hết rồi, hãy cùng nhau sang Mĩ, tới lúc đó người của tôi sẽ chữa trị thật tốt cho bạn của cô Vivian.

Cảm ơn cậu Leo, thực sự cảm ơn cậu.

Vivian nhìn Leo lòng đầy cảm kích. Leo chỉ gật đầu, họ nên mau chóng khởi hành thôi, không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.

Trong một căn phòng với bóng đêm bao phủ mọi thứ chỉ còn le lói duy nhất chút ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng lọt qua khe cửa, bóng dáng người đàn ông cao lớn ngồi ghế da trước bàn làm việc như hòa cùng bóng đêm nơi đây, người đó thật im lặng và đầy suy tư.

Ngay lúc đó cánh cửa mở ra, một người mặc vest đen đi vào phòng cúi đầu với người ngồi trước mặt kia.

Đối tượng đã chết, là bị sát hại dã man.

Vậy sao? Thật khó khăn...

Người đó thở dài lập tức đứng dậy tiến về phía cửa sổ sau lưng mình mà nhìn qua cửa sổ khung cảnh về đêm bên ngoài. Xem ra đối phương làm việc thật gọn gàng. Tuy nhiên chưa tìm ra sự thật cuối cùng thì hắn chưa thể từ bỏ được.

++++

Ánh nắng chan hòa lên khắp ngõ ngách của căn biệt thự, một thiên thần váy trắng đang ngồi bên ghế gỗ sơn màu trắng, bàn tay mảnh khảnh hướng lên trời che đi một chút ánh nắng. Gương mặt xinh đẹp đó hướng về phía bầu trời vẫn hứng lấy những tia nắng tinh nghịch xuyên qua khe ngón tay, đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười. Nắng nơi đây thực sự khiến cô thấy thoải mái vô cùng.

Tiểu thư đến giờ đi học rồi, tài xế đang đợi người.

Một hầu gái đứng nghiêm chỉnh khẽ cúi đầu mà cất tiếng. Thiên thần váy trắng đang ngồi đó liền thu bàn tay về quay người nhìn cô hầu gái kia mỉm cười dịu dàng.

Ta lập tức đi chuẩn bị.

Thiên thần váy trắng nói rồi đứng dậy đi về phía cửa lớn để về phòng thay đồ. Cô chỉ ngồi một chút mà mới đó đã tới giờ rồi sao?

Khi thiên thần váy trắng vừa bước vào trong biệt thự thì vài hầu gái khác lập tức đi theo cô lên phòng để giúp cô thay đồ và chuẩn bị mọi thứ. Thiên thần váy trắng rất vui vẻ để cho họ hầu hạ mình thật chu đáo. Cô là tiểu thư của họ, là chủ nhân ở đây, là người mà họ phải phục vụ.

Học tập thật tốt vào, ông chỉ có thể trông chờ ở cháu mà thôi, thiên thần của ông.

Vâng thưa ông nội.

Thiên thần váy trắng mỉm cười cúi chào ông nội đang ngồi thưởng trà sáng của mình kia rồi lập tức đi học. Đúng vậy, cô sẽ học tập thật chăm chỉ để có thể chia sẻ gánh nặng công việc với ông nội. Gia đình của cô đã vì cô, cô sẽ vì gia đình cố gắng thêm nữa.

Cô đã có một gia đình hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.