Là Họa Không Thể Tránh

Chương 11: Chương 11




Hôm sau Trần Tuyên Trùng đến lớp học, cả người hiện lên bốn chữ to 'Đừng động vào tôi'.

Có thể thấy được ngày hôm qua người trong nhà cũng không tin tưởng cậu ta, chó sói trong câu chuyện giờ đây thể hiện đầy đủ ngụ ý trên người cậu ta.

Trần Tuyên Trùng một đường đi vào, áo khoác đồng phục buộc lỏng lẻo bên eo, quần dài sắn lên mấy phân, mới nhìn chính là thiếu niên hồn nhiên biến thành thiếu niên bất lương.

Cậu ta đi vài bước, ngừng lại trước bàn học của Lâm Kiều, đôi mắt liếc cô.

Trong phòng học im lặng, im đến mức kỳ quái.

Lâm Kiều ngồi tại chỗ không nhìn cậu ta.

Trần Tuyên Trùng nhìn cô thật lâu, đột nhiên duỗi tay đập lên bàn học của cô: Cậu ghê gớm đấy.

Lâm Kiều không để ý đên cậu ta, thậm chí cũng không thèm liếc một cái, Trần Tuyên Trùng vẫn luôn đúng đó cản trở tầm mắt của cô.

Không khí trong phòng học nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh làm lòng người run sợ, giống như đều sợ Trần Tuyên Trùng đột nhiên động thủ đánh người.

Tuyên Trùng, cậu làm bài chưa? Phía sau vang lên một giọng nam sinh, sạch sẽ thanh thúy trước sau như một dễ nghe, chính là Hoắc Ngập đang đứng trước cửa phòng học.

Làm bài cái rắm, ông đây mỗi ngày đều đi quấy rối, Lưu Hữu Dung không giống phụ nữ kia có thể quản được à? Vẻ mặt Trần Tuyên Trùng hung dữ, giống như cắn phải thuốc.

Các bạn trong lớp đều nhìn Hoắc Ngập mà đổ mồ hôi, đến giáo viên cũng không quản được Trần Tuyên Trùng, huống chi Hoắc Ngập lại là người hiền lành như vậy.

Bài tập này sẽ được tính vào điểm thành tích, nếu như không làm, sẽ phải tìm đến phụ huynh. Hoắc Ngập nói một câu, cầm mấy cuốn vở của bạn học không làm bài, trả lại từng cuốn.

Trần Tuyên Trùng nghe xong không còn khí thế, hôm qua chủ nhiệm giáo dục vừa đến nhà, lần này lại gọi phụ huynh tới thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.

Cho dù Trần Tuyên Trùng hay gây chuyện, nhưng cũng không dám lên giọng với ba mình, trong lúc nhất thời không nói gì nữa.

Hoắc Ngập phát xong vở, đi đến trước mặt Trần Tuyên Trùng đã suy nghĩ cẩn thận, duỗi tay đưa qua sách bài tập, Mau làm đi, hết tiết sẽ phải nộp.

Được rồi. Khí thế Trần Tuyên Trùng đi xuống, lấy sách bài tập trong tay Hoắc Ngập quay về chỗ ngồi, sau khi về chỗ còn liếc mắt nhìn Lâm Kiều, nghiến răng ngồi xuống làm.

Câu chuyện này xem như đã hạ màn.

Thế nhưng Lâm Kiều lại không có phản ứng gì, hiển nhiên không để Trần Tuyên Trùng vào mắt, sắc mặt như thường ghi chép bài vở.

Bạn học trong lớp hoàn toàn bội phục, vị mới chuyển tới này thật sự quá mạnh mẽ, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, thật là ngạnh già gặp phải ngạnh già*!

*Ngạnh già gặp phải ngạnh già: Hai bên đều ngang nhau

Cuối tuần đầu tiên trọ ở trường, Lâm Kiều cầm theo bình nước nóng về phòng ngủ.

Để bình nước nóng xuống, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, vừa rồi dọc theo đường đi luôn có người nhìn cô, tốp năm tốp ba hạ giọng thảo luận, thậm chí có cảm giác sợ cô, chẳng lẽ thật sự coi cô là lão đại mà đối đãi?

Trường học trước kia chưa từng có chuyện như thế này, học sinh đều vô cùng nghe lời giáo viên, mà Nhất Trung lại hoàn toàn không giống, cho dù là người hay là việc học, đều làm cho người ta lòng sinh mỏi mệt. Chủ yếu chính là, sinh hoạt phí của cô cũng là một vấn đề.

Đồ ăn trong nhà ăn của Nhất Trung so với trường trước kia của cô tốt hơn rất nhiều, thức ăn ngon, giá cả tất nhiên sẽ cao, một món mặn giá cũng cao khủng khiếp, mà mấy món ăn ở dưới, cũng mua không dễ dàng.

Lâm Kiều ngồi trên bàn học, cầm lấy bút bắt đầu tính toán trên vở, mỗi một ngày ba bữa đều phải ăn cơm, còn phải đóng học phí, mua tài liệu học tập cùng với một đống đồ dùng linh tinh, tính đi tính lại thì với số tiền tiết kiệm của cô vẫn không đủ.

Lâm Kiều có chút phát sầu, hiện tại cũng không còn ở nhà bà Vương nữa, còn có thể trông coi tiệm tạp hóa cho bà lão ở bên cạnh, kiếm chút tiền sinh hoạt.

Lâm Kiều, sau này cậu đều ở lại ký túc xá trong trường sao? Cố Ngữ Chân đang yên tĩnh đọc sách bên cạnh hỏi một câu.

Lâm Kiều có chút hơi ngạc nhiên khi cô ấy nói chuyện với mình, Cố Ngữ Chân vẫn luôn rất yên lặng, ít khi chủ động mở miệng nói chuyện, đặc biết lại là sau khi cô còn đánh nhau.

Cô nở một nụ cười thân thiện, Ừ, về sau sẽ không về, nhà cách trường khá xa, ở lại ký túc xá sẽ thuận tiện hơn.

Cố Ngữ Chân ngại ngùng cười, Tớ cũng giống cậu, không phải người ở thành phố này, ngồi xe lửa cũng sẽ mất vài tiếng đồng hồ, về sau cuối tuần chúng ta đều có bạn, tôi ngày thường đều ở lại trong ký túc xá.

Lâm Kiều cũng rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến cuối tuần mình còn muốn đi làm thêm, có chút tiếc nuối, Cuối tuần khả năng tớ sẽ không hay ở trong ký túc xá.

Cậu định ra ngoài kiếm việc sao? Cố Ngữ Chân vừa rồi thấy cô tính đi tính lại trên vở, ngoài miệng lẩm bẩm, có thể đoán được một chút.

Nhưng dù sao cô ấy cũng không quá tin tưởng suy đoán của chính mình, bởi vì ngày đầu tiên Lâm Kiều tới trường học đã mặc chiếc váy trắng, một bộ đó cũng phải năm mươi nghìn tệ, không giống như bộ dáng sẽ thiếu tiền sinh hoạt.

Nhưng Lâm Kiều lại gật đầu, nhìn qua có chút phát sầu, Tiền sinh hoạt của tớ không đủ, nên muốn đi làm thêm.

Cố Ngữ Chân có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý, nói không chừng chỉ là người giàu lại nghĩ ra việc rèn luyện cho con cái, Cuối tuần tớ cũng đi làm thêm, nếu cậu thấy được, tớ có thể hỏi qua ông chủ xem sao, chắc là bên đó vẫn còn thiếu người.

Lâm Kiều có loại cảm giác vui sướng đột nhiên ập đến, giọng nói như con vật nhỏ muốn ăn cơm, chỉ thiếu đi lên cướp, Thật sao?

Cố Ngữ Chân gật đầu, suy nghĩ một chút, Cậu cũng nên đến phòng giáo vụ lấy một giấy thông hành, như vậy ra vào sẽ thuận tiện hơn.

Ở trường học muốn làm giấy thông hành thật sự cũng không dễ dàng, Nhất Trung là kiểu hệ thống quản lý khép kín, mọi người nếu muốn trọ ở trường, nhiều người như vậy tất nhiên sẽ có quy tắc, không có khả năng ai cũng có được giấy thông hành.

Lâm Kiều cầm tài liệu của mình đi đến phòng giáo vụ, Nhất Trung rất có tiền, gia đình học sinh quyên tặng cho không ít thiết bị, tài nguyên giáo dục luôn đứng nhất thành phố S, khu văn phòng cũng không phải trường nào cũng có thể so sánh, chưa đi vào đã cảm giác được sự khí phách.

Vào thứ bảy, trong trường không có nhiều người, chô giáo vụ cũng giống như vậy, hai nữ sinh vừa lúc đi ra từ bên trong.

Hôm nay sao lại không thấy giáo viên ở đó? Tôi vừa rồi ở trước mặt người kia, nói không nên lời là mình muốn đi làm thêm.

Người đó là học sinh lớp mười, tôi có gặp qua trong hội học sinh, rất nhiều người thảo luận về cậu ấy, vừa đẹp vừa thông minh, chất lượng học sinh năm nay cũng thật tốt quá.

Cũng do vận khí của tôi hôm nay không tốt, cố tình tới làm vào hôm nay, cảm thấy quá mất mặt.

Lâm Kiều nhìn bóng dáng họ rời đi, quay đầu tiếp tục đi tới phòng giáo vụ.

Cửa phòng khép hờ, bên trong rất yên lặng, chỉ có tiếng vẻ kêu ngày hè.

Lâm Kiều gõ cửa ba tiếng, bên trong không ai đáp lại.

Cô thấy chút kỳ quái, vừa rồi vừa có hai người đi ra, rõ ràng nói bên trong có người, vậy mà tại sao không ai đáp lại?

Xin chào, có ai không? Lâm Kiều đẩy cửa đi vào, bên trong rất sạch sẽ, mấy dãy bàn làm việc trống không, bên trên chồng mấy đống tư liệu, cô đi vào liền đối diện với tầm mắt của nam sinh.

Anh không mặc đồng phục, chỉ đơn giản mặc áo thun màu đen, làn da trắng nõn cùng tóc đen sạch sẽ, có vẻ phá lệ năng động.

Anh yên tĩnh ngồi ở đó, không ngủ cũng không chơi điện thoại, khoảng cách gần như vậy, tiếng gõ cửa vừa rồi hẳn phải nghe thấy.

Nếu anh nghe được, lấy tính cách dịu dàng trời sinh của anh, làm sao sẽ không có phản ứng?

Lâm Kiều tuy có nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ quá sâu, cô ôm tài liệu trong tay đi đến trước bàn của anh, Cuối tuần này cậu không về nhà sao?

Hoắc Ngập thấy cô đi vào, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cô, Lâm Kiều không mặc đồng phục, mà mặc một bộ váy liền áo, mang theo cảm giác mới mẻ tươi tắn, cả người trắng nõn sạch sẽ.

Hoắc Ngập thu tầm mắt về, Giáo viên vào thành phố mở họp, muốn chúng tôi ở lại hỗ trợ. Anh nghiêng người về phía trước bàn, khẽ mỉm cười, Chị à, có việc gì cần tôi giúp sao?

Lâm Kiều nhìn anh cười, đột nhiên nhớ tới lời nói của hai nữ sinh vừa rồi.

Khi đối diện với những thứ xinh đẹp, người ta vẫn luôn có chút ý xấu hổ, ngại ngùng.

Trời sinh đối với việc này, Lâm Kiều cũng không ngoại lệ.

Cô đối với gương mặt này, thật sự không thể nói ra được việc mình không có đủ tiền sinh hoạt, mà nếu không đi làm thêm, khả năng cũng sẽ không có tiền mà ăn.

Rốt cuộc trước đó khi trả thẻ nhà ăn, cô đã thề thốt qua chính mình không thiếu tiền.

Mặt Lâm Kiều có chút đau, buông tài liệu trong tay xuống, Tôi.. Muốn xin làm giấy thông hành.

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, duỗi tay qua, ngón tay thon dài lật xem tài liệu của cô, Tài liệu cần có đều mang đủ sao?

Ừ. Lâm Kiều nhẹ giọng nói, ngoan ngoãn mềm mại, ánh sáng bên ngoài chiếu lên người cô, chiếu lên mái tóc mềm xốp, lông tơ trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn qua vô cùng mềm mại.

Hoắc Ngập nhìn cô, giọng nói hơi thấp, có loại cảm giác làm người khác chống đỡ không được, Cần giấy thông hành để làm gì?

Lâm Kiều im lặng trong một lát, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng, Cuối tuần tôi muốn ra ngoài làm thêm.

Hoắc Ngập cũng không giống trong tưởng tượng của cô hỏi thêm điều gì, anh dựa lưng lên ghế, duỗi tay kéo ngăn kéo, từ trong đó lấy ra mẫu đơn cùng bút, đặt xuống trước mặt cô, Điền thông tin vào trước, có mang theo ảnh thẻ không?

Có mang. Lâm Kiều dựa vào trên bàn, cầm bút nghiêm túc điền thông tin, đáng tiếc tay bị thương, càng nghiêm túc, chữ viết càng bị chệch đi.

Chủ yếu chính là, có một người em trai tiện nghi đứng bên cạnh nhìn cô viết chữ, càng làm cho người khác có cảm giác không chỗ dung thân.

Hoắc Ngập nhìn trong chốc lát không nhịn được cười ra tiếng, duỗi tay lấy bút trong tay cô, Để tôi giúp chị viết.

Anh vòng qua bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, chân anh dài, lúc ngồi xuống không tránh khỏi việc đụng phải chân cô.

Lâm Kiều đang mặc váy, bắp chân đụng phải quần của anh có chút không tự nhiên, không tự giác thu chân lại.

Hoắc Ngập không phát hiện ra, duỗi tay lấy giấy trước mặt cô, tiếp theo giúp cô điền vào.

Chữ viết của anh vẫn đẹp như trên tấm card kia, có chút không thể tin được khi những chữ đó lại được viết bằng tay.

Một người thế nhưng có thể viết chữ đẹp được đến như vậy.

Chỉ là hai loại chữ viết hỗn hợp trên một tờ giấy, có vẻ chữ cô càng xấu hơn..

Ánh nắng ngoài cửa sổ tiến vào trải dài trên người anh, giống như có một tia sáng mỏng mơ hồ bao phủ lấy anh, bộ dáng nghiêm túc đẹp như một bức tranh.

Có lẽ cô nhìn quá nhập thần, làm Hoắc Ngập cảm giác được ánh nhìn chăm chú của cô.

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe môi hơi cong, lộ ra chút ý cười, Sao chị vẫn luôn nhìn tôi vậy?

Buổi trưa mùa hè vô cùng nóng, giọng nói của anh hơi thấp, một tiếng chị kia dường như bị giữ chặt giữa môi răng một chút rồi mới nhẹ nhàng phát ra, ở trong văn phòng to như vậy lại có chút ái muội.

*

Tác giả có chuyện muốn nói

Lâm Kiều: Tôi làm sai gì à, tôi cũng chỉ vừa nhìn thôi mà.

Tác giả: Hoắc Ngập thấy cô ăn rất ngon.

Lâm Kiều: Hả hả hả!

Editor: Q17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.