Là Họa Không Thể Tránh

Chương 16: Chương 16




Vào buổi sáng, các lớp tập trung thành hàng đứng dưới sân thể dục, gió chậm rãi thổi qua từng đội ngũ đứng dưới sân.

Lâm Kiều đi theo Lý Kỳ Kỳ đứng trong hàng ngũ nữ sinh, lớp hai của bọn họ đến sớm đã xếp tốt, lớp ba bên cạnh xếp phía sau bọn họ.

Nhóm học sinh ở hàng đầu của lớp ba đi theo đội ngũ ngay ngắn, tới hàng của Trần Thi Nam liền tách ra, ở giữa có một hàng đứng, hai lớp đột ngột bị cắt ra.

Trần Thi Nam cùng với mấy chị em chậm rì rì đi ở phía sau, vừa đi còn vừa nhìn về phía lớp hai bên này.

Trần Thi Nam thổ lộ thất bại giống như đã hoàn toàn khôi phục lại, vẫn là cô gái trang điểm xinh đẹp nhất trong khối.

Cô ta chuẩn xác nhìn đến vị trí của Hoắc Ngập, đuôi mắt được kẻ hơi nhếch lên, chớp chớp mắt nhìn anh, nghịch ngợm khiêu khích.

Lý Thiệp thấy hành động này của cô ta, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, Trần Thi Nam còn theo đuổi cậu nữa không?

Hoắc Ngập nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng chậm rãi trả lời một câu, Rất nhanh sẽ không theo đuổi nữa.

Lý Thiệp không quá tin tưởng, Tôi thấy e rằng không dễ dàng từ bỏ vậy đâu, cậu ta trước kia theo đuổi cái tên lớp mười hai kia thấy rất biết trêu chọc, tên kia lúc đầu không phải không thích sao, cuối cùng chẳng phải vẫn bị thu vào tay à, đàn ông bây giờ ý à, toàn là khẩu thị tâm phi*.

*Khẩu thị tâm phi: Miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo, lời và tâm hoàn toàn trái ngược.

Hoắc Ngập ngước mắt nhìn cậu ta một cái, Cậu không phải đàn ông?

Tôi là đàn ông, cho nên mới hiểu biết đàn ông, Trần Thi Nam vừa xinh đẹp lại còn biết chơi, cậu thật sự không động tâm chút nào sao? Lý Thiệp khuanh tay lại, khóe mắt liếc sang hàng nữ sinh, vẻ mặt ý vị thâm trường, Như vậy mà cũng không động tâm, hay là đã có đối tượng khác làm cho động tâm rồi..

Hoắc Ngập nhìn về phía cậu ta, cười nói một câu, Đúng là động tâm, nhưng tôi lại thích cậu hơn, làm sao có thể có mới nới cũ được chứ.

Mẹ kiếp! Đồ chó, trong miệng không có một câu nói thật! Trình độ của Lý thiệp hiển nhiên không đấu lại được Hoắc Ngập, xoa xoa cánh tay, vô cùng phỉ nhổ mà quay đầu đi.

Lâm Kiều không cách bọn họ xa mấy, nghe được những lời này có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập vừa ngẩng đầu liền thấy được một khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh.

Anh cụp mắt cười, không có cái gì gọi là.

Chỉ nói được mấy câu, nhạc trên sân thể dục đã ngừng, các lớp đều xếp thành hàng dài, chỉnh tề đứng ở trên sân thể dục.

Chủ tịch trên đài bắt đầu thông báo phê bình, sau một loạt các nội quy vi phạm, đã vinh dự thuộc về Trần Thi Nam lớp ba cùng mấy nữ sinh bắt mắt.

Cao nhất* lớp ba Trần Thi Nam, Chu Tư Tư, Phan Phù tụ tập ở cổng trường để đánh nhau ẩu đả, nguy hại nghiêm trọng đến trật tự an toàn, ảnh hưởng rất lớn, trường học quyết định xử phạt và sẽ quan sát, nếu như lại tái phát sự việc này, sẽ không còn xử lý nhẹ như thế này!

*Cao nhất: Lớp mười

Chỉ tịch trên đài còn đang nói chuyện, các bạn học trên sân sôi nổi nhìn về phía hướng lớp ba, hoàn toàn không nghĩ rằng Trần Thi Nam còn dám tụ tập đánh nhau ngoài cổng trường.

Nhất Trung là lấy thẳng học sinh từ cấp hai lên cấp ba, căn bản cũng có bạn học từng học chung cấp hai với Trần Thi Nam, cũng đều biết qua việc này của cô ta, không nghĩ rằng mới vừa lên lớp mười, lại tụ tập một nhóm côn đồ kéo bè lũ đánh nhau.

Trần Thi Nam lập tức nhìn về phía Lâm Kiều, trong mắt như muốn bốc hỏa, cố nén không phát tác, điện thoại trong túi áo đồng phục không ngừng rung lên, làm cô ta lại càng phiền hơn.

Chủ tịch vừa mới đi xuống sân khấu, cô ta liền không quan tâm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, mấy cuộc gọi chưa nhận đó, đều là tên lưu manh bên trường Cửu Trung* kia.

*Lần trước mình có ghi Trường trung học số chín, nay sẽ được sửa lại thành Cửu Trung.

Vừa mới nhìn qua điện thoại lại kêu lên, Trần Thi Nam nhận máy, bên kia liền truyền đến giọng phẫn nộ của một nam sinh, Em gái quá không thành thật rồi, anh trai đây có ý tốt giúp em gọi người, vậy mà bạn trai em còn tố cáo bọn anh, hiện giờ bọn anh đều bị nhà trường ghi lại tội, còn muốn gọi phụ huynh, mẹ, phiền muốn chết!

Trần Thi Nam nghe không hiểu, Bạn trai nào của em, là ai?

Còn không phải là tên học sinh ba tốt mà em nói lần trước sao? Tên là gì nhỉ, Hoắc cái gì, anh thấy nó chính là tên gây họa thì có!

Trần Thi Nam vốn dĩ còn đang đi theo đội ngũ, nghe được lời này liền dừng lại, nhìn về phía thân hình cao gầy bên lớp hai.

Anh nói là Hoắc Ngập? Không thể nào, anh có phải nhớ lầm rồi không?

Em mẹ nó còn ở đó nói giúp bạn trai, nếu không biết rõ ràng thì làm sao anh còn gọi cho em? Mấy anh em lần trước đi giúp đỡ đều biết, cái tên Mạnh Thành ngày thường không coi ai ra gì kia vừa nhìn thấy cậu ta rắm cũng không dám phóng! Mấy việc này bây giờ đều tính trên đầu anh, mà tên bạn trai kia của em mẹ nó đã tố cáo lại còn không nặc danh, thật sự kiêu ngạo đấy, lá gan cũng không nhỏ đâu, anh sớm muộn gì cũng đi tìm cậu ta tính toán mọi chuyện! Việc này nếu như không có quan hệ với em thì nói một câu, Lưu ca sẽ không liên lụy em!

Em mẹ nó cũng bị tố cáo, làm sao mà biết được! Trần Thi Nam tức giận muốn chết, miễn cưỡng kiềm chế tính tình, Em đi trước hỏi cho rõ đã, có thể là đã sai chỗ nào rồi.

Trần Thi Nam cũng mặc kệ người bên đầu kia nói cái gì, trực tiếp cúp điện thoại, Mẹ nó!

Các bạn học xung quanh bị dọa sợ, sôi nổi đi nhanh hơn, mấy chị em đi phía sau cũng không dám nói chuyện.

Trần Thi Nam mắng một câu thô tục, trực tiếp chạy về phía trước, đuổi gần đến cầu thang, hướng về người phía trước kêu lên một câu, Hoắc Ngập, cậu chờ chút!

Cuộc tập trung buổi sáng vừa kết thúc, trước cầu thang tất cả đều là học sinh, nghe vậy đều thả chậm bước chân, có người thậm chí còn dừng lại xem náo nhiệt.

Lâm Kiều ở trên cầu thang trước, nghe thấy Trần Thi Nam gọi Hoắc Ngập liền dừng lại bước chân, từ tay vịn cầu thang ló đầu ra ngoài.

Mấy nữ sinh xung quang cũng tò mò, đánh bạo học theo cô ngó ra xem.

Hoắc Ngập quay đầu nhìn cô ta một cái, Làm sao vậy?

Trần Thi Nam thấy anh vẫn dịu dàng như cũ, tính tình cũng hơi đè ép lại một chút, Tôi có việc muốn nói với cậu, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.

Hoắc Ngập xoay người, tay vịn vào cầu thang, Bạn học Trần có chuyện gì cứ nói ở chỗ này đi, tôi còn phải về lớp thu bài tập.

Trần Thi Nam thấy anh không muốn đi, cũng không để bụng người khác nhìn, Lần trước chúng tôi gây chuyện đánh nhau, là cậu báo sao?

Hoắc Ngập vẫn thong thả ung dung như cũ, căn bản không có ý định né tránh, Là tôi báo, liên quan đến nhóm học sinh bất lương của Cửu Trung.

Trần Thi Nam không thể tin được là anh làm, Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy, lần trước tôi còn thổ lộ với cậu, cậu sao có thể như vậy được, tôi thích cậu bao nhiêu!

Hoắc Ngập hoàn toàn không có sự áy náy, Cậu thích tôi là chuyện của cậu, tôi tố cáo là chuyện của tôi, tội đánh nhau vốn dĩ là sai, tôi nghĩ rằng bất luận bạn học nào nhìn thấy cũng đều sẽ tố cáo, dù sao chuyện tụ tập đánh nhau cũng không phải là việc một học sinh nên làm.

Trần Thi Nam vốn dĩ không giáo huấn được Lâm Kiều, cũng đã bị nghẹn đến phát hỏa, bây giờ còn bị chính nam sinh mình thích đi tố cáo, càng thêm nổi trận lôi đình, Cậu nói học sinh không nên làm những việc này, vậy còn cậu hút thuốc thì sao, cậu còn muốn đánh người, tôi đều thấy!

Sự yêu thích của Trần Thi Nam giờ đây đều biến thành xấu hổ cùng buồn bực, tức giận đến mất lý trí, nhìn về phía nhóm học sinh xung quanh, Tôi nói cho các cậu biết, ngày hôm thứ bảy đó tôi thấy cậu ta hút thuốc, vừa thấy đã biết học từ lâu, căn bản không giống học sinh ba tốt mà bề ngoài nhìn thấy! Tên nam sinh tôi gọi tới kia, nhìn thấy cậu ta cũng sợ tới mức mềm nhũn chân, chúng tôi đều thấy!

Mấy chị em tốt đứng phía sau lập tức đi lên làm chứng, Đúng vậy, Hoắc Ngập chính là đã hút thuốc, chúng tôi đều có thể làm chứng!

Hoắc Ngập có lẽ cảm thấy thật buồn cười, Bạn học Trần, nói đùa cũng nên có mức độ, cậu thấy mọi người sẽ tin tưởng lời nói của mấy cậu sao?

Trần Thi Nam rống lên một hồi, cảm xúc vững vàng đi không ít, nhìn về phía các bạn học xung quanh, mỗi người đều đang mang vẻ mặt xem diễn, thậm chí có người còn nhìn cô ta như người điên.

Cô ta không tin được, Các người không tin tôi?

Nam sinh phía sau thay Hoắc Ngập nói lời công đạo, Trần Thi Nam, cậu nói lớp trưởng lớp hai hút thuốc thì nên ném ra chứng cứ, không phải cậu thuận miệng nói thì mọi người sẽ tin.

Trần Thi Nam tức giận hô to, Còn muốn chứng cứ cái gì? Chúng tôi đều là nhân chứng, đều tận mắt nhìn thấy, lừa các người làm gì!

Lâm Kiều hơi dừng một chút, nhìn về phía Trần Thi Nam rồi lại nhìn Hoắc Ngập, vừa thấy chính là người không có khả năng hút thuốc, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Trần Thi Nam vì sao lại nói ra lời nói dối thái quá như vậy, cậu ta phải rõ ràng hơn ai hết, nếu nói lời này ra, căn bản sẽ không có người nào tin..

Hoắc Ngập đi xuống vài bậc thang, đứng trước mặt cô ta, Bạn học Trần, cậu không cần phải tức giận với bạn học khác, tôi cũng đã tố cáo cậu bằng tên thật, nếu cậu cùng những người bạn tốt thấy có vấn đề, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi. Nhưng phạm lỗi trong trường thì phải bị phạt, không phải cậu muốn thế nào cũng được, không thể làm hỏng bầu không khí của trường học.

Một câu này nói ra làm mọi người đều cảm giác được phẫn nộ, đây đều là những học sinh không tốt, cũng sẽ làm trường của bọn họ nhiễm vào không khí không tốt, nhìn vào mắt sẽ là chướng khí mù mịt, nói ra cũng không còn mặt mũi.

Chính Trần Thi Nam cậu hút thuốc uống rượu, trốn học đánh nhau, vậy mà còn nói Hoắc Ngập, cậu ấy còn ở trong ban cán bộ, còn ở trong hội học sinh, cho dù nói dối, cũng nên biết tiết chế một chút!

Hoắc Ngập là bạn học tốt, không thể vì cậu ấy tố cáo cậu mà có thể tùy tiện vu hãm người khác!

Hốc mắt Trần Thi Nam đều đỏ cả lên, đột nhiên cuồng loạn hét lên một tiếng, Tôi không hề vu hãm cậu ta, cậu ta chính là học sinh hư, các người đều là đồ ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu!

Mọi người tuy rằng không nói tiếp, nhưng nhìn ánh mắt của cô ta, cứ như đang nhìn một bà điên.

Một cô gái hư hỏng như cô ta nói lời thật lại không ai tin, mà học sinh ba tốt hư từ trong xương lại được mọi người tín nhiệm.

Các em tụ tập ở chỗ này làm gì, còn không quay về phòng học? Giáo viên nhìn thấy bọn họ một đám tụ ở bên này, mày nhăn lại, Lập tức về phòng học, không được tụ tập ở đây nữa!

Mọi người nghe thấy đều nhanh chóng rời đi, Hoắc Ngập cũng xoay người đi lên lầu, Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập đang đi lên, ôn hòa có lễ, không có chút nào thẹn quá thành giận.

Nhất thời cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, thấy không còn việc gì nữa liền quay đầu đi về phòng học.

Giáo viên thấy tất cả đều tản ra, nhìn mấy người Trần Thi Nam cũng lười quản thêm, Đều về phòng học hết đi.

Trần Thi Nam tức giận đến cả người phát run, cố hết sức lực để di chuyển cơ thể đi lên cầu thang.

Hoắc Ngập chậm rãi lên lầu, thấy cô ta đi lên, quay đầu nhìn về phía cô ta.

Mấy nữ sinh còn thấy hơi sợ hãi, đứng trên cầu thang không dám bước.

Trẩn Thi Nam cắn chặt môi dưới, tức giận nức nở khóc đến phát run.

Hoắc Ngập nhìn về phía cô ta làm ra động tác hút thuốc, thuần thục không giống một học sinh ngoan chút nào.

Trần Thi Nam lập tức nhìn xung quanh, nhưng mọi người đều đã đi hết, không có một bạn học nào có thể làm chứng!

Hoắc Ngập thưởng thức bộ dáng của cô ta mà bật cười thành tiếng, đưa tay chọc vào má phải như đang chỉ trỏ, tuy rằng đang cười nhưng trong mắt lại mang theo sự lạnh lẽo ác cảm, Không nên quấn lấy tôi nữa, thật phiền, ngu ngốc.

Giọng của anh trời sinh ôn nhu, nhưng hai chữ này lại nói đến quái đản, giương nanh múa vuốt ép về phía mặt, ép người thở không ra hơi.

Trần Thi Nam nhìn khuôn mặt thiên thần ác liệt của anh như vậy, rốt cuộc nhịn không được ngồi xổm xuống đất khóc lớn lên.

Hoắc Ngập một chút thương tiếc cũng không có, vẻ mặt trào phúng xoay người đi lên lầu, hiển nhiên cảm thấy cô ta quá ngốc.

Trần Thi Nam thật sự bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, cô ta không nên thích Hoắc Ngập.

Đây là một tên ác ma từ đầu đến chân, không có tim.

*

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu rác rưởi này thật là..

Qing17 spoil cho mọi người một số mẩu nhỏ:

Chị thật sự không thích tôi chút nào sao?

Đầu óc của tôi đều nghĩ muốn làm chị.

Lâm Kiều, tôi chính là muốn nhớ chị cả đời, nhớ kỹ tôi đã từng thích chị như vậy.

Các bạn thấy sao! Hôm nay mình đi mò đọc ngẫu nhiên mấy chương truyện, mát tay lại sờ đúng chương ngược nam chính. Chao ôi, gu tôi là ngược nam chính đó! Và cuối cùng, cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi truyện mình edit. Vậy nên, một tuần 2 hoặc 3 chương nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.