Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 1: Chương 1: Chuỗi ngày xui xẻo trở lại




" Bốp!" Một vật thể không xác định nào đó lia thẳng vào đầu tôi, đau điếng. Cái chó gì vậy? Có ai biết là hôm nay là Chủ nhật, và tôi cần phải ngủ nướng bù cho 6 ngày học hành gian khổ trước đó không?

" Ai vậy?" Tôi tức giận ngồi bật dậy, giương đôi mắt thâm đen xì vì thiếu ngủ nhìn kẻ đối diện.

" Nhã An thân yêu, bạn không định tỉnh dậy trong một buổi sáng đẹp trời thế này à? Bộ bạn định ngủ nướng cho tới khi chết sao?" Cái kẻ đáng ghét vừa gây nên đại họa kia ắt hẳn không ai khác ngoài thằng anh song sinh của tôi - Hoàng Thái Vũ. Mà sao hôm nay nó lại giở giọng gọi bạn xưng tôi ngọt xớt vậy? Mọi lần thì toàn gọi mày xưng tao hoặc là gọi cô xưng anh là tử tế lắm rồi. Xem chừng tên này đáng nghi lắm!

" Việc gì?" Tôi quắc mắt nhìn hắn " Ông anh song sinh của tôi lại muốn nhờ vả tôi việc gì đây?"

" Bộp bộp bộp!" Hai bàn tay của ông anh đập vào nhau liên hồi, kèm thôi một tràng cười khả ố " Cô càng ngày càng thông minh ra đó! Anh chỉ đang định vay cô ít money thôi!"

Mặc dù được khen ngợi là càng ngày càng thông minh ra, nhưng tôi cũng không ngu đến nỗi không nhận ra đó là một lời nịnh hót để hòng moi tiền từ tôi của thằng anh song sinh có cái mỏ dẻo như kẹo kéo.

" Anh trai thân yêu của em!" Tôi bắt chước cái giọng kẹo kéo của nó " Hôm trước anh mới vay em 10 triệu để đi chơi xong, sao giờ lại vay tiếp vậy?"

" Thế rốt cuộc mày có cho vay không?" Đấy! Hắn cứ như tôi là cái ngân hàng di động không đáy vậy đó! Đừng hòng nha em! Tính ra mày nợ chị tổng cộng từ trước đến giờ vài trăm triệu rồi chứ ít gì.

" Đừng hòng!" Tôi ôm cái gối, nằm lăn ra giường, uể oải nói. Kể cũng hay, tôi là người rất dễ du ngủ. Chỉ cần đặt thân xuống giường là có thể ngủ hoài không tỉnh. Có lẽ bởi tôi học hành quá chăm chỉ.

" Bốp!" Một vật thể khôgn xác định khác ( thực ra là tôi đã kịp xác định đó là bàn tay quí giá của thằng anh sinh đôi đáng ghét) đập vào đầu tôi không thương tiếc " Dậy! Mày dậy ngay cho tao! Cho tao vay tiền đi!"

Cái thằng đáng ghét này! Chỉ vì một ít tiền mà hắn dám phá bĩnh giấc ngủ ngàn vàng của em gái hắn. Đáng ghét! Đáng ghét!

Đạp cái chăn ra, tôi bật dậy, và.... lầm lũi móc ví ra. " Đó! Ông đi đi, để tôi ngủ!"

Sung sướng búng tay cái " tách", thằng anh của tôi phi ra ngoài phòng tôi với tốc độ của một ngọn gió, để lại một tiếng đập cửa to khủng khiếp. Mặc kệ nó, tôi lại đắp chăn ngủ tiếp.

Giấc ngủ ngàn vàng đến với tôi dễ dàng hơn cả khi nó bị phá vỡ. " Khò khò!"

" Ba là tên cướp vàng, mẹ là tên cướp đô, con là tên cướp vàng, ba tên cướp lưu manh, la là lá la la, cướp hết một ngân hàng!" Cái bài hát xuyên tạc ấy sao lại có thể phát ra từ cái iphone yêu quí của tôi cơ chứ? Tức thật! Chắc hẳn lại là một trò đùa của cái thằng anh ******** kia đây mà!

Thò tay ra khỏi chăn, tôi sờ soạng mãi mới lấy được cái iphone ra để nghe.

" A lô!" Tôi uể oải trả lời.

" A lô! Cô là ai vậy, sao lại nghe máy anh Vũ?" Một giọng nói điệu chảy mỡ vang lên. Oài! Hóa ra đây là máy của cái thằng kia. Ít ra nó không đổi nhạc chuông của tôi là tốt rồi! Mà nó để cái điện thoại nó ở đầu giường tôi lúc nào vậy nhỉ???

Khoan đã! Tại sao tôi lại không thể trừng trị thằng đấy một lần nhỉ! ^-^ Cho nó biết cái giá của việc ăn nói xấc xược, cướp trên giàn mướp, vay tiền không trả, phá giấc ngủ bình yên của tôi.

Nghĩ bụng, tôi khẽ nói " Chị là gì của anh Vũ vậy? Em là bạn gái của anh ấy đây! Có gì chị cứ nói để em nhắn lại!"

Vang lên ở đầu dây bên kia là tiếng cúp máy thô bạo, và một chàng tiếng tút dài. Hehe! Ai bảo mang tiếng là anh trai song sinh mà nó dám đối xử với tôi như vậy! Chết đi em, chết đi em!

Tuy nhiên, cơn giận cũng như sự hả hê của tôi chẳng được dài lâu cho lắm khi mà ngay sau đó tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Đã bảo là rất dễ ngủ mà!

" Bốp!" Lại một vật thể bay đã xác định khác ( bàn tay chứ cái gì) đập vào đầu tôi không thương tiếc.

" Thằng ********! Sao mày cứ phá bĩnh giấc ngủ của tao thế?" Tôi chẳng thèm tỉnh dậy nữa mà lẩm bẩm **** với mong muốn nó cút đi cho nhanh.

" BỐp!" Đáp lại lời **** của tôi lại là một phát đập tiếp theo. Ôi! Sao đời tôi khổ vậy hả trời?

Uể oải đạp cái chăn ra, tôi trừng mắt, phừng phừng tức giận. " Ai cho mày phá giấc ngủ của tao hả?"

Ôi! Cái mắt của tôi, tại sao nó lại nhìn gà hóa quốc thế này? Nhìn thằng anh song sinh chết tiệt ra một tên ác ôn đáng ghét. Ôi! Tôi điên, điên lên mất!

Dụi dụi mắt để mong là mình nhìn nhầm, tôi thật sự đang lo sợ. -,- Cái tên đó về đây, chứng tỏ là hắn sẽ còn ở bên tôi dài dài. Mà ở bên hắn thì tôi sẽ bị đánh cho to đầu ra ấy chứ!

" Ch... chồng!" Đó là những từ cuối cùng mà tôi có thể thốt ra được. Và kèm theo cái câu nói đầy cảm thán đó là đôi mắt ủ ê thái độ ăn năn hối cải của tôi. Huhu! Sao đời tôi khổ thế này hả trời???

Hắn khoanh tay, đứng trước mặt tôi " Vừa rồi **** ai vậy?"

" Ya! Vợ tưởng là thằng anh vợ! Sr chồng!" Tôi vừa cười vừa nói một cách giật cục.

*****************

Stop!Dừng lại một chút để tôi nói về hắn - kẻ mà tôi gọi là chồng đã! Họ và tên: Trần Nhật Duy. Bằng tuổi tôi ( nhưng sinh trước 2 tháng), đẹp trai ngời ngời, bo đì đẹp rạng rỡ. Hắn học hành rất pro, thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng là một người đào hoa, quậy phá, thích gây sự chú ý.

Từ 4 năm trước, hai gia đình chúng tôi đã cho hai đứa làm quen với hi vọng sẽ trở thành sui gia của nhau. Tất nhiên là không có hôn ước nào cả, nhưng ánh mắt của mẹ tôi thì lúc nào cũng nhìn tôi như thể " Mày và nó là bắt buộc, hiểu chưa con!"

Tôi ở bên hắn cứ tự nhiên theo cách sắp đặt đó thôi! Nhưng phải công nhận là từ hồi quen hắn đến giờ người bị tổn hại nhiều hơn cả là tôi. Là tôi đó!

Tôi vốn dĩ ngốc nghếch, ngô nghê, không hiểu sự đời, đến nỗi mẹ muốn cho tôi học trường quí tộc thì phải xin tờ giấy " học sinh đặc cách vì học giỏi" bằng mọi giá vì lo sợ tôi bị ức hiếp, giao lưu với bạn bè xấu,... Vì ngốc nghếch là thế nên tôi làm việc gì cũng không có ưng ý hắn luôn. Và mỗi lần như vậy, tôi thường bị hắn cốc đầu ( như cách mà hắn gọi tôi dậy đó!). Và tôi luôn cho rằng chính vì thế mà cái đầu của tôi càng ngày càng ngu hơn. 0.0 Đúng là bất hạnh mà!

Còn với hắn, ở bên tôi ắt hẳn chỉ là có lợi thôi chứ còn gì nữa! BẮt nạt, ức hiếp, có bao cát di động xả tức, có kẻ để **** rủa cho xả stret, nói chung tôi có thể trở thành tất cả những vật đó. Chuỗi ngày dài đầy bất hạnh của tôi vốn dĩ đã bắt đầu từ 4 năm trước, nhưng rồi hắn đi du học nên đã đỡ hơn, và giờ hắn trở về, báo hiệu cho một điều không hề may mắn trong suốt quãng đời còn lại của tôi.

Tiếp tục quay trở lại với thực tại - khi mà hắn đang lườm tôi muốn rớt cả tròng mắt còn tôi thì mắt chơm chớp, mồm đơm đớp, ngay thơ như con bò đeo nơ. -,-

" Muốn chết hả?" Đó là ba từ duy nhất mà hắn nói ra, nhưng cũng đủ làm cho tôi toát hết cả mồ hôi mẹ, mồ hôi con ra. Tôi cho rằng nếu hắn cứ ở đây thêm vài phút nữa thì tôi sẽ chẳng cần tắm mất! Người tôi bỗng trở nên đầy nước.

Nghe nói là toát mồ hôi thì giúp cho thân nhiệt đỡ nóng, vì thế mà người tôi càng lúc càng mát hơn. Tuy vậy, vấn đề nan giải chính là ở chỗ: bây giờ đang là mùa đông, và mồ hôi thì giống như nuơc lạnh vậy.

Ôi mẹ ơi, lạnh quá! Hu hu! Đó chính là dấu hiệu đầu tiên báo hiệu chuỗi ngày đau khổ của tôi. Con gái Việt Nam thường cam chịu, thường biết hi sinh, nhưng cam chịu như tôi khi ở bên hắn thì có khi tôi đã trở thành người cam chịu nhất trong lịch sử đất nước này rồi đó!

Ở bên một kẻ khó chịu như vậy, thật lòng tôi thấy khổ, rất rất rất khổ.

" Anh về đột xuất làm gì vậy?" Tôi hỏi hắn bằng thái độ tốt đẹp nhất có thể ( không dùng thái độ này thì tôi ăn đòn là cái chắc! Kinh nghiệm đau thuơng của tôi đó!)

" Bốp!" MẶc dù đã cố gắng vậy mà tôi vẫn bị ăn đòn như thường.

Hắn - tên đáng ghét - phồng mang trợn má " THế sinh nhật tôi tôi không được về nhà hả?"

Ya, hóa ra là sinh nhật! " Nghĩa là mấy ngày nữa anh sẽ lại đi tiếp?" Tôi không soi gương, nhưng cũng đoán được mắt mình đnag nhìn hắn long lanh đến chừng nào.

" Cô muốn tôi đi hả?" Hắn ghé sát mặt tôi, gằn giọng " Vậy thì tôi sẽ ở lại học với cô cho vui!"

Vẫn biết hắn không có ưa gì tôi, nhưng sao mà ác quá vậy? Bộ hắn muốn giết tôi luôn hả? Ở bên hắn, thà tôi chết, chết luôn đi cho nhanh! Ôi cái cuộc đời này.

Không! Dù tôi có ngu thế nào tôi cũng khôgn thể ở lại đây nữa! Kiểu gì cũng chết, thôi thì hãy tìm cách bay khỏi đây càng nhanh càng tốt đã!

Nhưng.... tôi có thể đi đâu về đâu? Một con bé ngu ngốc như tôi thì có thể nghĩ ra được những điều cao siêu như vậy sao? Tôi bỗng dưng thấy bất lực quá!

END CHAP 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.