Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 39: Chương 39




.

Là nam nhân thì quyết đấu đi!

Tác giả: Monolife

Chuyển ngữ: QT

Biên tập: Liar

.

Câu thứ ba mươi tám – Tỉnh ngộ đi, đứa nhỏ

.

Lúc đó, thực sự nghĩ trái tim đã sắp nhảy ra ngoài, rớt xuống đất, nặng nề mà nát thành từng mảnh nhỏ.

Lúc đó, suy nghĩ trống rỗng, muốn lập tức vọt đến bên người kia, lòng bàn chân lại giống như mọc rễ vững vàng đóng đinh trên mặt đất, hai chân không nghe sai sử như nhũn ra.

Lúc đó, rõ ràng cách đến thật xa thật xa, ngay cả khuôn mặt đối phương thoạt nhìn cũng chỉ như một điểm nhỏ, thế nhưng lại phảng phất như có thể cảm giác được ánh mắt cậu nhìn tôi, tôi chính là tiêu điểm.

Nửa cuối trận chỉ còn hơn mười phút, đám tấn công của đối thủ dồn lên, thế cục hòa nhau, giành giật từng điểm một.

Trận đấu đã vào đến thời khắc đếm ngược khẩn trương, thế nhưng chuyện đó đối với Chúc Tử Lộ mà nói đều không quan trọng, cậu chỉ cứ mãi nhìn kỹ Lạc Thiệu Dã đang ngồi ở băng ghế khu nghỉ ngơi.

Mười phút cuối cùng, trường thay đổi người, đưa Lạc Thiệu Dã bị thương lần thứ hai quay về trận.

“Lạc Thiệu Dã…cố lên!” Chúc Tử Lộ mắt chưa từng rời thân ảnh Lạc Thiệu Dã, cắn ngón tay, trong lòng yên lặng cầu khẩn.

Không dám nhìn, nhắm mắt không dám nhìn, tuy rằng nghĩ rất không nhẫn tâm, thế nhưng cậu hiểu được cái loại thống khổ bị loại ra ngay trước đêm thắng lợi, biết con trai cho dù chết trận cũng phải theo đuổi vinh quang.

Bởi vì chúng ta là con trai, cho nên chúng ta có sự kiêu ngạo ngu xuẩn của con trai.

Mở mắt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng còi kết thúc trận đấu, đến nỗi thắng hay thua kỳ thực trong lòng cậu cũng không quan tâm.

Chúc Tử Lộ đi qua đoàn người đang hoan hô, lướt xuống thang lầu, nhắm hướng sân đấu bên dưới chạy xuống.

Trận đấu kết thúc, kết thúc…cậu có thể đi xem Lạc Thiệu Dã!

Dưới hội trường cũng là một đoàn hỗn loạn, hai đội bắt tay, chụp ảnh, trao giải, thu dọn sân…

Chúc Tử Lộ muốn tiến lên, lại bị nhân viên quản chế kéo lại.

“Đồng học, không thể tùy tiện vào đó!”

“Tôi mới không phải tùy tiện, cậu không phát hiện tôi chạy cực kỳ khổ cực sao? Tôi cực kỳ nỗ lực mới đến được đây đó!” Người này có biết cậu đã phải ‘trèo đèo lội suối’, chạy lên chạy xuống, ngược xuôi xuyên qua đoàn người, còn thiếu điều bị giẫm bẹp mới chạy được đến đây rốt cuộc có bao nhiêu khổ cực hay không a?

“Wo wo! Bambi học đệ, cậu quả nhiên đã đến!” Đại Hùng học trưởng mắt sắc thấy được Chúc Tử Lộ đang ở cửa lý luận với nhân viên quản chế, lập tức cười meo meo tiêu sái trở lại, tay gấu vỗ vỗ sau tấm lưng không phải cực kỳ kiên cố của cái người vừa học vừa làm kia: “Xin lỗi a ~ vị này chính là người nhà của cầu thủ chúng tôi, dàn xếp một chút đi!”

Nói xong ôm vai Chúc Tử Lộ, nghênh ngang lại tiêu sái rời đi.

Người nhà cầu thủ? Đó là cái gì? Chúc Tử Lộ mở to hai mắt nhìn, nghi hoặc để mặc Đại Hùng học trưởng kẹp vào sân.

“Anh Lạc còn nói cậu ngày hôm nay sẽ không đến, yêu nói giỡn ~” Đại Hùng học trưởng tâm tình có vẻ phi thường tốt, xem ra thi đấu hẳn là thắng.

“Cái này…Lạc Thiệu Dã không có việc gì đi?” Chẳng qua Chúc Tử Lộ tương đối quan tâm chính là thương thế của Lạc Thiệu Dã.

“Không có việc gì ~ thấy cậu liền chuyện gì cũng không có ~ Anh Lạc! Bambi nhà cậu đến tìm cậu này! Ho ho ho ho ~” Đại Hùng học trưởng cười ám muội, lại còn chớp chớp mắt cực kỳ ngu xuẩn với Chúc Tử Lộ, ném cậu vào trong lòng Lạc Thiệu Dã, sau khi phát ra tiếng cười giống như ông già Noel mới hào sảng sải bước đi.

Chúc Tử Lộ thân thể một trận lay động, bị Lạc Thiệu Dã cuốn vào trong lòng nhẹ nhàng mà ôm, khẩn trương cúi đầu, đột nhiên tìm không được dũng khí cùng với tự tin mới vừa rồi mặc kệ tất cả xông đến.

“Sao lại đến?”

“Cậu không sao chứ?”

Cùng lúc thốt ra câu hỏi, hai người nhìn đối phương bật cười, lại ngậm miệng không nói nữa.

“Chúng tôi là quán quân nha ~ Lộ Lộ. Cùng đi ăn mừng đi!” Lạc Thiệu Dã nhìn Chúc Tử Lộ xấu hổ, tươi cười trên mặt liền cứ như không cần tiền dũng mãnh xông ra, xoa xoa tóc cậu, nắm tay cậu, đuổi kịp đội hữu phía trước.

“Ăn cái gì mà mừng ~ lại không liên quan đến tôi.” Trong lòng dâng lên sóng sóng điện lưu ngọt ngào, thế nhưng một thiếu niên cực kỳ sĩ diện nào đó đánh chết cũng không nguyện ý thừa nhận, còn đang nỗ lực phiết sạch quan hệ.

“Cậu đã đến, tôi thật là cao hứng.” Lạc Thiệu Dã nâng khóe môi, quay đầu nhìn Chúc Tử Lộ.

Tay trái Lạc Thiệu Dã đang nắm được cầm thật chặt, từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cuồn cuộn không dứt, như là muốn hòa tan tình yêu vào người, Chúc Tử Lộ chỉ nhìn một giây, cũng không dám nhìn mắt Lạc Thiệu Dã nữa.

………

Tiệc ăn mừng vui vẻ, vì sao…địa điểm lại là KTV? Tiết mục chủ yếu còn là trò chơi quốc vương?

Rất bất hạnh, Chúc Tử Lộ rút trúng bị quốc vương Đại Hùng học trưởng ra lệnh.

Đại Hùng nói: “Anh Lạc, đừng nói tôi không chiếu cố cậu, Bambi học đệ, mặc áo tắm hai mảnh vào, cùng anh Lạc chụp ảnh chung một cái đi! Ha ha ha…”

Nói xong cực kỳ hài lòng cùng đám đội hữu cấu kết với nhau làm việc xấu cười ha hả.

“Vì sao các cậu đi đánh bóng rổ lại còn mang áo tắm hai mảnh đến!” Phát điên nắm tay rống to, Chúc Tử Lộ chết cũng không muốn mặc cái thứ này vào.

Thực sự là một đám biến thái!

Lúc Chúc Tử Lộ chống cự, cả đám người đã bắt đầu vỗ tay: “Mặc đi! Mặc đi! Mặc đi!” ồn ào lên.

Cái gì chứ…Tôi mới không cần mặc loại thứ này vào đâu! Cái gì mà áo ngực hình vỏ sò, quần dưới còn là quần chữ T, có phải hơi quá đáng hay không a các cậu!

Rất muốn chạy trốn, thế nhưng Đại Hùng học trưởng nháy mắt một cái, ba tên cao to được xưng là ba anh em Long Hổ Báo của đội bóng rổ liền hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hung dữ chặn cửa lại.

“Tôi không mặc, tôi không mặc! Tôi mới không cần mặc…” Không còn cách nào khác, Chúc Tử Lộ quay đầu nhìn về phía Lạc Thiệu Dã từ đầu đến đuôi trên mặt thủy chung tràn đầy tươi cười.

Mắt đen tròn xoe rơm rớm nước, sóng cầu xin duy trì liên tục phóng ra…

Tiếp thu được ánh mắt của Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã chớp chớp mắt, hít sâu ~ đúng là chói thật…

“Lạc Thiệu Dã…” Tín hiệu cầu cứu cường lực duy trì liên tục phóng ra, ánh mắt không đủ thì tăng thêm lực lượng ngôn ngữ, nâng cao hiệu quả âm thanh ánh sáng.

“Lạc Thiệu Dã…” Bắt đầu bĩu môi, Chúc Tử Lộ vẻ mặt ai oán nhìn cậu.

Bị sóng cầu cứu thương cảm hề hề của Chúc Tử Lộ đánh bại, Lạc Thiệu Dã vốn muốn nhìn trò hay liền nhẹ dạ, chủ động nhận áo tắm hai mảnh hở hang màu trắng Đại Hùng học trưởng đang cầm lắc lư trên tay.

“Tôi mặc cũng được đi? Tôi mặc vào, lại ôm cậu ấy cho các cậu chụp.”

“Anh hùng cứu mỹ nhân ~ đương nhiên là có thể a! Chẳng qua…” Đại Hùng học trưởng sắm vai người xấu rất có hiệu quả, cười gian sờ sờ cằm.

Ba anh em Long Hổ Báo lập tức lý giải làm ra tư thế người thổi sáo rắn Ấn Độ cùng với Xà quyền, hô to: “Hôn lưỡi! Hôn lưỡi!”

Khỏi phải nói, người bên cạnh thì ồn ào theo, điện thoại di động chuẩn bị chụp ảnh…

Lạc Thiệu Dã không cởi quần áo, rất nhanh mà khoác áo tắm hai mảnh ra ngoài, sau đó nhấc bổng Chúc Tử Lộ lên không ôm lấy, hai bên trái phải lập tức truyền đến tiếng thét chói tai nhiệt tình của dân chúng.

“Tôi hôn đây a?” Trước khi hôn, Lạc Thiệu Dã còn trước báo trước một tiếng.

Hai tay móc lên cổ Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ e lệ nhắm mắt lại, cực kỳ hợp tác bắt đầu chu môi lên.

Biểu tình rõ ràng viết: nhanh nhanh nhanh!

Trong chớp mắt lúc hôn lưỡi, đại não Chúc Tử Lộ chuyển sang trạng thái máy móc, chỉ biết cánh tay mình đang treo trên cổ Lạc Thiệu Dã, thân thể một mực phát run, môi bị hôn liếm, đầu lưỡi Lạc Thiệu Dã liếm đầu lưỡi của mình, không phải lần đầu tiên được hôn, tim lại vẫnđập cấp tốc mãnh liệt không khác gì lần đó.

Theo nhữngnhân sĩ tin cậy lúc đó cómặt cho biết, trận lưỡi hôn này đủ bảy phút ba mươi giây, siêu việt cả‘nụ hôn thế kỷ’ củaMaradona và Caniggia.

Lúc đó hiện trường tuy rằng không có truyền thông, nhưng ánh sáng flash chớp không ngừng, trong không khí chỉ còn lại có tiếng click click của điện thoại di động chụp ảnh cùng với tiếng hai người lưỡi hôn phát ra.

(—p/////////3////////—q)

Sau khi kết thúc, Lạc Thiệu Dã nhìn Chúc Tử Lộ run run hàng mi không chịu mở mắt, nhịn không được bật cười lấy ngón tay khẽ nhéo mặt Chúc Tử Lộ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt: “Cậu sao da mặt lại mỏng như thế?”

“Cậu cho là mỗi người đều giống cậu chắc! Áo tắm hai mảnh nhanh cởi ra! Buồn cười quá.” Chúc Tử Lộ nói xong, liền chủ động vươn tay giúp Lạc Thiệu Dã cởi áo ngực, vừa cởi vừa xấu hổ lẩm bẩm: “A quá đi!”

Nguy cơ trò chơi quốc vương tạo thành tuy rằng đã giải quyết, nhưng Chúc Tử Lộ thật sự là sợ còn chờ nữa sẽ không chỉ là áo tắm hai mảnh cộngthêm hôn lưỡi, thế là lôi kéo Lạc Thiệu Dã ồn ào nói cậu muốn về.

Hai người từtrong phòng hát bỏ trốn, đi lên cầu vượt, chuẩn bị đón xe bus về nhà.

Nhìn sao đầy trời, lại nhìn băng thể thao trên đùi cùng với băng dán vết thương trên cánh tay Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ ngắm ngắm khuôn mặt cậu ta một chút, rồi lạicắn cắn môi một chút, cuối cùng mới lúng túng nói: “Thanks.”

“Nhóc con quái gở, mắng tam tự kinh thì lưu loát như thế, lời cảm ơn lại còn phải dùng tiếng Anh.” Nghe Chúc Tử Lộ lúng búng không rõ nói lời cảm ơn, Lạc Thiệu Dã nhịn không được ôm vai Chúc Tử Lộ, cười vày vò tóc cậu.

“Ai cần cậu lo.” Chúc Tử Lộ giãy dụa bảo vệ kiểu tóc đẹp trai mà cậu đã phải chải rất lâu, trên mặt đỏ đến mức nóng lên, thẹn quá thành giận.

“Tôi đây sau này sẽ mặc kệ cậu vậy.” Lạc Thiệu Dã nói rồi thực sự buông ra, vẻ mặt xa cách lướt qua cậu, đi nhanh về phía trước.

“Không được, không được mặc kệ tôi…” Chúc Tử Lộ lập tức chạy chậm theo, kéo tay Lạc Thiệu Dã, thẹn thùng năn nỉ, mắt nhìn đất, lại nhịn không được len lén ngắm biểu tình của Lạc Thiệu Dã.

Tay mặc cho Chúc Tử Lộ lôi kéo , Lạc Thiệu Dã quay đầu lại như có chút đăm chiêu chăm chú nhìn Chúc Tử Lộ, một lát mới mở miệng: “Tôi thích cậu.”

Khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc, biểu tình nghiêm túc, lời nói nghiêm túc.

Chúc Tử Lộ buông tay Lạc Thiệu Dã, trầm mặc nhìn cậu ta, không biết phải làm sao.

“Tôi thích cậu.”Từng chữ từng chữ, Lạc Thiệu Dã lặp lại.

“Tôi nói tôi thích cậu ~” Lạc Thiệu Dã gào to hơn, nói với toàn bộ bầu trời đêm, toàn bộ Đài Bắc, nói với Chúc Tử Lộ.

“Nghe được rồi! Nghe rồi!” Chúc Tử Lộ cực kỳ hoảng nhào đến, che miệng Lạc Thiệu Dã, vừa xấu hổ, vừa tâm hoảng ý loạn.

Lạc Thiệu Dã đè Chúc Tử Lộ lên lan can cầu vượt, chờ cậu ta buông tay ra, cậu cúi đầu, lặp lạibên tai Chúc Tử Lộ: “Tôi thích cậu.”

Lần này, Lạc Thiệu Dã nhỏ giọng đến mức thanh âm cơ hồ bị tạp âm của Đài Bắc bao phủ, nhưng mỗi một chữ lại vẫn rất tinh tường truyền vào trong tai Chúc Tử Lộ.

Mắt chớp một cái, Chúc Tử Lộ nước mắt liền rơi xuống, chỉ là một giọt nước mắt, xoang mũi lại chua xót nghẹn ngào.

“Tôi cũng thích cậu.”

Trán nhẹ nhàng tựa vào ngực Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ run run vươn hai tay ôm lấy người con trai này.

Cậu cuối cùng cũng đồng ý thừa nhận với chính mình, cậu thực sự thích Lạc Thiệu Dã…

.

.

.

— oOo —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.