La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Chương 1: Chương 1: Bộ 1: Thanh Phong Minh Nguyệt




“Sư huynh, huynh xem, vị sư huynh ở Minh Nguyệt Phong lại nhìn trộm rồi kìa!”

“Thật kỳ quái, người đó tại sao ngày ngày đều tới nhìn trộm chúng ta nhỉ?”

“Hừ, ham muốn mỹ sắc của Cảnh Dương sư huynh đó, loại người này có nhiều lắm rồi… cũng không tự nhìn lại bộ dáng của mình, xứng sao, hừ hừ…”

Thế kiếm trong tay Cảnh Dương hơi ngừng, dư quang khóe mắt liếc nhìn vào trong rừng cây bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lấp ló, chán ghét phì miệng chê bai.

“Luyện kiếm, đừng phân tâm.”

Bộ Thanh Phong kiếm quyết này là một trong bảy bộ kiếm quyết cơ bản nhất của La Phù Kiếm Môn, là bài học nhập môn của môn hạ đệ tử Tiểu Thạch Phong. Lý Lương Chấn và Vạn Tú Nhi là đệ tử mới gia nhập vào Tiểu Thạch Phong năm nay, Cảnh Dương nhập môn sớm hơn họ ba năm, Thanh Phong kiếm quyết sớm đã luyện thành thục, vừa đúng lúc lần này hắn muốn mua một bình dưỡng khí đan, còn thiếu mấy chục điểm cống hiến cho sư môn, nên chủ động nhận trách nhiệm truyền thụ Thanh Phong Kiếm quyết cho các sự đệ sư muội, ngày ngày mang Lý Lương Chấn và Vạn Tú Nhi đến khoảng đất trống cạnh khu rừng sau hậu sơn Tiểu Thạch Phong luyện kiếm.

Người ngày ngày chạy tới nhìn trộm là đệ tử của Minh Nguyệt Phong, tên Lạc Nại Hà, cũng là đệ tử ba năm trước chính thức bái sư tiến vào La Phù Kiếm Môn, Lạc Nại Hà rất thích Thanh Phong kiếm quyết, một lòng muốn được vào Tiểu Thạch Phong, đây là chuyện mà tất cả đệ tử cùng bái sư vào La Phù Kiếm Môn đều biết, Lý Lương Chấn và Vạn Tú Nhi đều là người mới nhập môn, cho nên không biết. Đáng tiếc Lạc Nại Hà trời sinh đã có tố chất của thủy và thổ, không thích hợp tu luyện Thanh Phong Kiếm quyết, cuối cùng bị phân tới Minh Nguyệt Phong tu luyện Thiện Thủy kiếm quyết. Nhưng tiểu tử này chung quy vẫn không chịu chết tâm, từ lúc Cảnh Dương bắt đầu tu luyện Thanh Phong kiếm quyết, thì thường xuyên chạy tới nhìn trộm, cứ vậy đã ba năm, Cảnh Dương cũng đã coi là chuyện bình thường, tuy cảm giác bị người nhìn trộm rất phiền, nhưng tiểu tử đó cũng biết ý, mỗi lần đều trốn trong rừng cây, chứ không tới quấy nhiễu hắn, Cảnh Dương sau mấy lần đuổi đi, thì cũng lười để ý tới nữa, chuyện không có gì to tát, không đáng để hắn phí tâm sức.

“Cảnh Dương sư huynh, bị người ta nhìn chăm chăm, muội luyện không được a…”

Vạn Tú Nhi huơ vài đường kiếm, cảm thấy toàn thân không thoải mái, liền chạy tới bên cạnh Cảnh Dương ôm cánh tay hắn nũng nịu. Nha đầu này mới mười ba tuổi, niên kỷ tuy nhỏ, nhưng tư chất vô cùng cao, lại thêm dung mạo xinh đẹp, được các sư huynh sư tỷ trong Tiểu Thạch Môn rất sủng ái, nên liền dưỡng thành cá tính thích làm nũng.

Cảnh Dương vuốt đầu nàng, cười nói: “Đừng lắc nữa, muội không thích, thì sư huynh đuổi hắn đi là được.”

“Muội biết mà, Cảnh Dương sư huynh đối tốt với muội nhất.” Vạn Tú Nhi hoan hô một tiếng, dùng dư quang khóe mắt liến nhìn bóng người trong rừng, đắc ý dào dạt.

“Sư muội nói câu này thật không có đạo lý, lẽ nào những sư huynh khác đối xử với muội không tốt sao?”

Lý Lương Chấn khẩu khí chua chua, bình thường có cái gì ngon hay chơi vui, hắn cũng đều nghĩ tới sư muội Vạn Tú Nhi, nhưng người sư muội thích quấn quít nhất, lại vẫn là Cảnh Dương sư huynh, trong lòng vẫn cho Cảnh Dương sư huynh là tốt nhất.

Vạn Tú Nhi chun chun cái mũi khả ái, dịu dàng nói: “Đến khi nào Lương Chấn sư huynh ngươi cũng có thể giúp muội đuổi tên cuồng nhìn trộm của Minh Nguyệt Phong kia đi, muội cũng sẽ nói huynh tốt.”

Lý Lương Chấn trề môi: “Chỉ với phế vật đó, cho huynh hai năm, không, một năm thôi, huynh nhất định có thể đánh hắn tới mức cha mẹ hắn cũng nhìn không ra.”

Trong lúc hai người đang nói, Cảnh Dương đã đi tới trước mặt Lạc Nại Hà.

Lạc Nại Hà đương nhiên không phải phế vật, phế vật thì không có khả năng trở thành đệ tử nội môn của La Phù Kiếm Môn, y là người trời sinh đã có hai tố chất thủy hỏa song song, hơn nữa tố chất thuần tịnh đạt tới bảy phần, cho dù không thể so với những thiên tài đơn tố chất có độ thuần tịnh đạt tới mức một trăm phần trăm, nhưng trong số tất cả đệ tử đời thứ ba của La Phù Kiếm Môn, tư chất của y nói sao thì cũng xếp trong hàng năm trăm người phía trên, miễn cưỡng đủ đạt được tiêu chuẩn của nội môn đệ tử.

Đáng tiếc, y chỉ một lòng muốn học Thanh Phong kiếm quyết, hễ có thời gian liền chạy tới Tiểu Thạch Phong nhìn trộm, Thiện Thủy kiếm quyết đáng lẽ ra nên học thì lại chưa từng luyện qua, khiến cho Tô Lạc sư huynh, người chịu trách nhiệm truyền thụ Thiện Thủy Kiếm quyết cho y hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết đã tẩn y bao nhiêu lần, nhưng đam mê của Lạc Nại Hà đối với Thanh Phong kiếm quyết này thật sự là hết thuốc chữa, đến cuối cùng, Tô Lạc sư huynh cũng bỏ mặc y, quản làm gì, bộ chê thời gian luyện công của chính mình nhiều lắm sao, ai rảnh đâu mà ngày nào cũng truy theo một tên sư đệ không biết nhận rõ hiện thực, dù sao trong lần so tài ba năm một lần của nội môn, nếu liên tục ba lần đều xếp chót, thì tự động sẽ bị nội môn đá ra ngoại môn, đến lúc đó mắt không thấy thì tâm không phiền.

Nói đi cũng phải nói lại, Lạc Nại Hà cho dù có không nhận rõ hiện thực thêm đi chăng nữa, bị Tô Lạc sư huynh tẩn nhiều hơn nữa, thì Thiện Thủy kiếm quyết dù sao cũng vẫn luyện được ra hình ra dạng, tự nhiên không phải đối thủ mà một Lý Lương Chấn mới vừa nhập môn có thể đối phó được, nhưng chiếu theo trình độ không lo chính nghiệp của y, Lý Lương Chấn dám mạnh miệng nói chỉ cần một năm liền có thể đánh bại Lạc Nại Hà, khả năng này cũng rất lớn.

Lạc Nại Hà đương nhiên không biết, vì vài câu nói tùy tiện của một sư muội, bản thân đã trở thành mục tiêu mà một vị sư đệ nỗ lực muốn đánh bại, lúc này y đang có chút khẩn trương nhìn Cảnh Dương đang đứng trước mặt mình.

“Cảnh, Cảnh Dương sư huynh?”

Lạc Nại Hà đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên, đây tuyệt đối là vì y ngưỡng mộ Cảnh Dương, mà dung mạo đẹp quá mức yêu nghiệt của sư huynh gây cho y áp lực rất lớn. Dung mạo đẹp như yêu nghiệt này vẫn là thứ yếu, càng đáng sợ hơn là cặp mắt đan phượng hiếm thấy luôn như có như không lộ ra một loại uy lực, điều này không liên quan tới thực lực, mà là trong tính cách của Cảnh Dương trời sinh đã lộ ra sự cường thế từ tận xương cốt, điều này đối với người trời sinh đã lười biếng, hận không thể mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn như Lạc Nại Hà mà nói, cảm giác áp bức quá mạnh mẽ.

“Đệ là đệ tử Minh Nguyệt Phong, sau này nếu không có chuyện gì, bớt tới Tiểu Thạch Phong đi.” Cảnh Dương không nhanh không chậm phun ra một câu, sau đó phất tay áo, quay người bỏ đi.

Đối với một người không chút quan trọng, Cảnh Dương cảm thấy không tất yếu phải hầm hầm nghiêm sắc, nói một cách đơn giản hơn, chỉ với một Lạc Nại Hà, còn chưa đáng để hắn phải nổi trận lôi đình, càng không cần nói tới chuyện ra tay dạy dỗ.

“Đi rồi, đi rồi, Cảnh Dương sư huynh thật lợi hại a, chỉ nói một câu liền đuổi được người đi.”

Khi Cảnh Dương trở lại khoảng đất trống luyện kiếm, Vạn Tú Nhi kéo tay hắn vừa nhảy vừa cười, trong mắt tràn đầy sự sùng bái và ngưỡng mộ dành cho hắn. Hắn quay đầu nhìn, thấy trong rừng quả nhiên đã trống vắng, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm đủ làm điên đảo chúng sinh, đối với sự hiểu biết của Lạc Nại Hà hắn vẫn rất thỏa mãn, nhưng cho dù như vậy hắn cũng không có hứng thú cùng với một tên phế vật nổi danh đó sản sinh bất cứ dây dưa nào. Cuộc đối thoại của sư đệ sư muội hắn không phải không nghe thấy, vì gương mặt này của mình dẫn tới nhiều phiền toái, hắn từ nhỏ đến lớn đếm không hết, nếu như là người khác dám có ý nghĩ này với hắn, hắn sớm đã chém qua một kiếm, nhưng đối mặt với tên phế nhân này, hắn ngay cả tâm tình huơ kiếm cũng không có, như vậy là quá đề cao tên phế vật rồi.

Từ đáy lòng, Cảnh Dương không xem trọng gì tên phế vật của Minh Nguyệt Phong đó, nhưng kỳ quái là, trước giờ hắn lại không phản cảm chuyện tên phế vật nhìn trộm, cho dù là phế vật, thẩm mỹ quan vẫn rất bình thường, thỉnh thoảng ý niệm này cũng sẽ thoáng qua đầu hắn.

Khi Lạc Nại Hà trở về Minh Nguyệt Phong, một thân thê thảm, toàn thân ướt nhẹp, góc áo còn bị thiêu cháy một miếng, hắn vốn định lén chạy về chỗ ở của mình để thay y phục, không ngờ trốn trốn tránh tránh mới lên được giữa núi, đã bị một cánh tay bắt lấy cổ áo, xách lên như xách con gà.

“Lại là đám xú tiểu tử nhàn rỗi đến phát cuồng của Tiểu Thạch Phong thích đem đệ ra làm đối tượng luyện tập đó làm sao, Lạc Nại Hà a Lạc Nại Hà, đệ không thể tranh đấu một chút sao, cứ tiếp tục như vậy, mặt mũi của Minh Nguyệt Phong đều bị đệ làm mất sạch hết rồi.”

Gương mặt màu xanh tái của Tô Lạc xuất hiện trước mắt Lạc Nại Hà.

“Sư huynh ngươi nói cái gì?” Chớp chớp mắt, Lạc Nại Hà ra vẻ ‘đệ rất ngốc, đừng hỏi đệ’.

Hôm nay vận khí của y không tốt, khi bị Cảnh Dương đuổi khỏi Tiểu Thạch Phong, liền đụng phải mấy đệ tử Tiểu Thạch Phong thường ngày rất thích trêu chọc y.

Một tên dùng lửa thiêu góc áo y, mấy tên còn lại mượn cớ cứu hỏa, rồi ném mấy thủy phù lên đầu y. Trò đùa xấu xa nho nhỏ này đối với Lạc Nại Hà mà nói, cũng không tính là đại sự gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị trêu chọc, những sư huynh sư tỷ này cũng không có ác ý, chẳng qua muốn đùa giỡn mà thôi, Lạc Nại Hà bình thường cũng không ít lần nhìn trộm bọn họ tu luyện Thanh Phong kiếm quyết, cứ coi như là báo đáp cho họ đi. Nhưng Tô Lạc sư huynh lại là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, tuy vì chuyện tu luyện Thiện Thủy kiếm quyết, cũng không ít lần tẩn Lạc Nại Hà, nhưng vẫn là loại điển hình của tính cách ‘người của ta chỉ có ta mới có thể ức hiếp, người khác chạm cũng đừng nghĩ có thể chạm’, nếu Lạc Nại Hà không giả ngốc mờ mịt cho qua, y dám bảo đảm, giây tiếp theo Tô Lạc sư huynh lập tức sẽ đuổi giết lên Tiểu Thạch Phong.

“Ta cho đệ giả ngốc.” Tô Lạc vỗ một chưởng vào sau ót Lạc Nại Hà, thần sắc chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đệ nhìn lại đệ đi, giống hệt một kẻ bỏ đi, khó trách người khác đều thích gọi đệ là phế vật, đi, theo ta luyện kiếm, tháng sau chính là cuộc so tài của nội môn, đệ nếu như thật sự đứng chót, coi ta có một chưởng đánh chết đệ không, để tránh cho đệ khiến tất cả đệ tử Minh Nguyệt Phong chúng ta đều không còn mặt mũi ngẩng lên nhìn người.”

Lạc Nại Hà ôm lấy gáy, cắn răng chịu đựng bị Tô Lạc tha đến trước Thí Kiếm Thạch trên Minh Nguyệt Phong, trong này là một mảng đất trống được lát bằng đá xanh, nước suối từ trên núi chảy xuống sẽ vòng ngang đây, rồi cuồn cuộn đổ xuống. Thiện Thủy kiếm quyết và Thanh Phong Kiếm quyết bất đồng, nhất định phải tu luyện ở nơi có nước, cho nên thủ tọa chuyên môn đã mở ra mảnh đất trống này trước Thí Kiếm Thạch, lại dẫn nước suối từ trên núi xuống, dòng nước sâu ba thước*, cung ứng cho đệ tử tu luyện kiếm quyết. Hiện tại trước Thí Kiếm Thạch chỉ có một nữ đệ tử đang luyện kiếm, tên là Cốc Nhất Nhất, cũng là đệ tử năm nay mới vào Minh Nguyệt Phong, đám đệ tử nhập môn ba năm trước, trừ Lạc Nại Hà ra, những người khác đều đã tu luyện đến mức đại thành, đã đến nơi khác để tu luyện kiếm quyết cao cấp hơn, chỉ còn một mình Lạc Nại Hà, là vẫn phải mất mặt cùng luyện kiếm với sư muội vừa mới tới này.

(*Một thước = 1/3 mét)

“Tô Lạc sư huynh, hi hi hi, Nại Hà sư huynh lại bị Tô Lạc sư huynh bắt tới luyện kiếm rồi, lần này phải cẩn thận một chút, đừng để bị rớt xuống nước nữa a.”

Cốc Nhất Nhất thấy Lạc Nại Hà bị tha đến, cong môi cười không ngừng được. Trong mắt của tiểu cô nương, Lạc Nại Hà sư huynh chính là kẻ dở hơi của Minh Nguyệt Phong, cả ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong học lén Thanh Phong kiếm quyết, sau đó cứ cách năm ba hôm lại bị các sư huynh của Minh Nguyệt Phong tha về như xách con gà, đặc biệt là thời gian gần đây, vì không để cho Lạc Nại Hà đứng chót trong kỳ so tài lớn, Tô Lạc sư huynh liền đại phát, muốn đột kích rèn luyện với y, bức y ngày ngày luyện kiếm, nhưng Lạc Nại Hà sư huynh luyện rồi luyện, Thiện Thủy kiếm quyết lại biến thành Thanh Phong kiếm quyết, nhưng chỉ có mỗi kiếm chiêu, không có tâm quyết, dùng tâm quyết của Thiện Thủy kiếm quyết để vận hành Thanh Phong kiếm quyết, kết quả không cần nghĩ cũng biết, mỗi lần đều kết thúc bằng màn Lạc Nại Hà sư huynh rơi xuống nước mở to miệng kêu cứu.

Đúng rồi, Lạc Nại Hà sư huynh không biết bơi, nhưng mực nước sâu ba thước vừa mới tới thắt lưng y, tình cảnh một đại nam nhân giãy dụa kêu cứu mạng trong dòng nước cạn như vậy, thực sự là chọc người ta cười.

“Nhất Nhất sư muội, chê cười sư huynh như thế là không đúng đâu, lần sau hạ sơn sẽ không mang đường quả về cho muội nữa.”

Cốc Nhất Nhất trề môi, không thỏa mãn dẫm lên mặt nước nhảy ra ngoài, đáp lên bờ, nhanh chóng chạy về thay giày, vừa chạy vừa không quên quay lại la lên với Lạc Nại Hà: “Nại Hà sư huynh, huynh phải đền cho muội năm bao đường quả.”

“Ướt giày tại sao phải đền đường quả?” Lạc Nại Hà rờ rờ mũi, cảm thấy bản thân lỗ lớn rồi.

“Lúc này đệ còn quan tâm chuyện đó, kiếm đâu, lấy ra, nhanh luyện!” Tô Lạc lại vỗ một chưởng lên ót y, sau đó hung ác uy hiếp: “Đừng nói ta không nhắc nhở đệ, nhanh chóng quên hết mớ Thanh Phong kiếm quyết trong đầu đi, lần này Nhất Nhất sư muội không còn ở đây, nếu lại rơi xuống nước, không có ai cứu đệ đâu.”

“Sư huynh, đừng nhẫn tâm như thế mà…”

Lạc Nại Hà kêu thảm một tiếng, bị Tô Lạc một cước đá vào dòng nước, hoảng hồn nhanh chóng đề khí vận quyết, đứng ổn định trên mặt nước, kì kèo nửa ngày, chung quy vẫn không thấy Cốc Nhất Nhất trở lại, lại bị Tô Lạc trừng đăm đăm, muốn chạy cũng không tìm được cơ hội, chỉ đành khổ mặt, lôi một thanh trường kiếm ra khỏi túi chứa đồ, hữu khí vô lực bắt đầu huơ, dòng nước dưới chân chịu lực hút của kiếm khí, thỉnh thoảng lại dâng lên từng cột nước, khiến cho y sam đã khô được một nửa của Lạc Nại Hà, lại bị thấm ướt như gà luộc.

“Đây chính là nguyên nhân ta không thích Thiện Thủy kiếm quyết.”

Lạc Nại Hà thấp giọng báo oán, y không thích Thiện Thủy kiếm quyết, nguyên nhân lớn nhất chính là y sợ nước, ký ức lúc nhỏ bị rơi xuống hồ chút nữa chết đuối giống như một cơn ác mộng, thỉnh thoảng lại chui ra quấy nhiễu y. Hơn nữa trước khi luyện được Thiện Thủy kiếm quyết đến mức đại thành, cột nước bị kiếm khí hút lên rất khó khống chế, gần như mỗi đệ tử của Minh Nguyệt Phong, khi tu luyện Thiện Thủy kiếm quyết, đều phải làm gà luộc trở về, rất nhiều đệ tử âm thầm lén gọi Thiện Thủy kiếm quyết là gà luộc kiếm quyết, nào được như Thanh Phong kiếm quyết, một khi triển khai, thanh phong nổi lên, góc áo bay bay, vân khí lượn lờ, phiêu nhiên như tiên.

Hai bộ kiếm quyết này, chính là một cái trời, một cái đất, đem ra so sánh với nhau, thằng ngốc cũng biết nên chọn lựa cái nào.

Tô Lạc hai tay ôm ngực, cười híp mắt nhìn thân thể trẻ tuổi bị nước dội ướt, thân hình thật không tồi, khi sờ chắc rất tuyệt đi, một thức chém ngang, Lạc Nại Hà xoay chuyển người, Tô Lạc hạ mắt xuống, rũ đi mục quang mang tính xâm lược vừa rồi, vẫn chưa phải là lúc, đừng dọa hỏng gia hỏa này.

Không lâu, Cảnh Dương thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ truyền thụ Thanh Phong kiếm quyết cho đệ tử mới nhập môn, tuy nhiệm vụ này lãng phí thời gian gần ba tháng của hắn, nhưng rất đáng giá, sau khi đổi được dưỡng khí đan, hắn lập tức bế quan, bắt đầu khởi phát xông phá vào Ngưng Khí kỳ.

Mười mấy ngày sau, khi Cảnh Dương từ phòng bế quan đi ra, tu luyện đã bước vào cành giới đầu tiên của Ngưng Khí kỳ, vì có đủ dưỡng khí đan trợ lực, lần này xung quan dị thường thuận lợi, ánh mặt trời mới mọc chiếu lên gương mặt xinh đẹp như yêu nghiệt của hắn, lộ ra thần sắc đắc ý thỏa mãn. Nhập môn ba năm, từ Luyện Khí kỳ nhảy vọt đến Ngưng Khí kỳ, tốc độ tu luyện như vậy, trong chúng đệ tử đồng lứa, tuyệt đối có thể xếp vào ba hạng đầu.

Nghĩ tới điểm này, Cảnh Dương lại có chút khổ não, nếu như không lãng phí ba tháng kia, trong các đệ tử đồng lứa hắn hoàn toàn có thể xếp hạng đầu tiên. Lắc lắc đầu, Cảnh Dương lại hít sâu một hơi, cong môi cười lạnh, hai đệ tử tiến nhập Ngưng Khí kỳ sớm hơn hắn kia, trong La Phù Kiếm Môn đều có hậu thuẫn, một người là tôn bối của trưởng lão, một người xuất thân gia thế, điều kiện tu luyện tốt gấp bội lần hắn, linh đơn diệu dược cung ứng đầy đủ, mà bản thân hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của chính mình, chỉ với điểm này, đã đủ để hắn cảm thấy tự hào.

Nghênh đón ánh mặt trời mới mọc, Cảnh Dương rút thanh trường kiếm ra khỏi bao đựng, cổ tay nhẹ động, nhẹ nhàng và lưu loát bày ra một thế tay, Thanh Phong kiếm quyết đệ nhất thức: Phong Khởi Vân Sung.

Cơn gió vốn đang dạo bên sườn núi bị hút lấy, nhanh chóng tụ lại vây quanh Cảnh Dương, một trận lại một trận lướt qua thân thể hắn, góc áo bị gió thổi bay lên, làn sương mù lờ lững trong sơn cốc, bị thanh phong thôi động, xung quanh hắn hình thành một màn sương mù bạch sắc như có như không.

Phiêu nhiên như tiên.

Những nơi kiếm quang xẹt qua, hàn khí tràn đầy, còn chứa đựng nguy hiểm.

Đột nhiên, Cảnh Dương biến chiêu, Thanh Phong kiếm quyết thức cuối cùng: Phong Vân Tế Hội. Trong làn sương bạch sắc, một đạo cuồng phong lấy thân thể hắn làm trung tâm, vù một tiếng xẹt qua, trong thoáng chốc, mặt đất bằng phẳng đá cuốn cát tung, va chạm tới cả sơn thạch rừng cây gần đó, phát ra tiếng va đập liên miên không dứt.

“Khi đã xông phá thành công vào Ngưng Khí kỳ, đồng thời cũng sẽ lĩnh ngộ được Phong Chi kiếm ý*, lấy sự diễn hóa cuồng phong trong thanh phong, chắc ta có thể giác ngộ được bật kiếm quyết cao hơn nữa.”

(*Phong Chi Kiếm ý: Là kiếm ý của gió, để vậy cho nó hay)

Nhìn mặt đất bị đất đá va đập mà xuất hiện những lỗ thủng to bằng một quyền, Cảnh Dương thỏa mãn cười, đột nhiên chân mày lại nhăn lên, tựa hồ còn thiếu cái gì đó.

Mắt phượng híp lại, mục quang mang theo mấy phần áp bức đảo nhìn xung quanh, nửa ngày, hắn mới phản ứng được, thì ra đã thiếu mất đường nhìn trộm kia.

Tên phế vật của Minh Nguyệt Phong đó, sao lại không tới nữa? Hắn có chút không vui.

Trước đây không phải chưa từng đuổi người đó, nhưng luôn luôn là cách vài hôm, người đó lại quên hết sạch, rồi ngày ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong, tâm tư chém ngàn lần không đứt đó, nếu như chuyên tâm dùng cho việc tu luyện, tin rằng không mất bao lâu, người đó cũng có thể đột phá Ngưng Khí kỳ.

Lẽ nào lần trước thật sự dọa người đó chạy mất rồi? Mang theo vài phần nghi hoặc, vài phần khổ não, Cảnh Dương đi tới Chấp Sự điện. Nếu đã lên được Ngưng Khí kỳ, hắn có thể đi xin được đến Vạn Kiếm động giác ngộ kiếm pháp cao hơn nữa.

“Chấp sự sư huynh à, xin huynh được không, giao nhiệm vụ hái dược đó cho đệ đi.”

Trước cửa Chấp Sự điện, đang diễn một vở kịch khóc trời gọi đất. Vai chính chính là Lạc Nại Hà.

Mục quang Cảnh Dương hơi chuyển, sau đó đứng ngoài đám người, hơi mang hưng trí vòng hai tay ôm trước ngực làm kẻ bàng quan. Phế vật của Minh Nguyệt Phong này, lại đang nháo cái gì nữa?

Vị chấp sự đệ tử dở khóc dở cười một cước đá bay Lạc Nại Hà đang ôm ống quần mình, bất đắc dĩ nói: “Lạc sư đệ, không phải ta không giúp đệ, nhưng Tô sư huynh đã hạ sát lệnh, nếu chấp sự điện phái nhiệm vụ cho đệ, huynh ấy liền tới cửa đơn độc khiêu chiến. Đã có ba vị sư huynh bị Tô sư huynh đánh cho không lết nổi xuống giường rồi, ta không muốn làm người thứ tư đâu. Lạc sư đệ, xin đệ đó được không, tha cho chúng ta đi, ngoan ngoãn đi luyện kiếm, đệ tốt ta tốt mọi người đều tốt.”

“Đừng a, đệ sẽ bị dìm chết mất!” Lạc Nại Hà sống chết ôm chặt bắp chân của chấp sự đệ tử đó, sống chết không chịu buông. “Chấp sự sư huynh, nhiệm vụ hái dược này huynh liền cho đệ đi cho đệ đi mà, nhiều lắm thì đệ hái nhiều một chút về giúp trị thương cho huynh, bảo đảm không mất hai ngày huynh lại có thể là một hảo hán sinh long hoạt hổ rồi, nhưng mà nếu để đệ bị dìm chết, dược gì cũng không cứu nổi đâu….”

Các đệ tử xung quanh cười rộ lên, Lạc Nại Hà nói cái quy luật gì đây.

Chấp sự đệ tử cũng xém chút bị y chọc cười, không thể kìm nén được nữa, hung hăng đá y ra, cười mắng: “Mực nước sâu ba thước, mà có thể dìm chết đệ, lão tử sau này liền mang họ đệ!”

“Không phải a, Tô sư huynh nói đệ luyện không tốt Thiện Thủy kiếm pháp, là vì nước ở Thí Kiếm Thạch quá nông, dìm không chết đệ, không có áp lực nên không thể tiến bộ, cho nên mới bắt đệ ra Tiềm Long Đàm ở hậu sơn luyện kiếm, a a a, Tiềm Long Đàm sâu cả vạn trượng ngàn thước, đệ sẽ chết đó, nhất định sẽ chết…”

“Ai nha nha, Nại Hà sư dệ, không ngờ đệ đối với chuyện luyện kiếm lại dụng tâm như thế, ngay cả Tiềm Long Đàm sâu bao nhiêu cũng có thể đo được, không tồi không tồi, coi như có tiến bộ rồi, bảo trì tình trạng này đi, nào, luyện kiếm thôi.”

Tô Lạc vỗ tay từ đám người đi ra, thò ra hai ngón tay, nắm cổ áo Lạc Nại Hà, xách người tha đi.

“Không không…. a a a… chấp sự sư huynh, cứu mạng a, nhiệm vụ…. cho đệ nhiệm vụ….”

Lạc Nại Hà khóc trời gọi đất kéo góc áo chấp sự đệ tử, nghe roẹt một tiếng, góc áo của chấp sự đệ tử bị kéo mất phân nửa, sau đó y không còn chút năng lực giãy dụa bị Tô Lạc tha ra khỏi đám người.

“Lạc sư đệ, luyện kiếm cho tốt, ông trời trên cao, nếu đệ thật sự bị dìm chết, sư huynh sẽ nhớ đốt nhiều tiền giấy cho đệ.” Chấp sự đệ tử lau mồ hôi lạnh, không dễ gì mới thoát được cái đại phiền phức này, chuyện góc áo bị xé, hắn cũng không tính toán nữa.

Cảnh Dương nhìn bộ dáng thê thảm của Lạc Nại Hà, hơi híp mắt lại, có chút bực tức vì kẻ này không kháng cự, nhưng cũng không có ý ra mặt vì y. Người phải tự mình cố gắng, chứ không thể cuối đầu chịu áp bức, phế vật này, rơi vào bước đường này cũng đáng đời thôi. Mà sau đó khi đường nhìn của hắn đảo qua người Tô Lạc, liền lộ ra một mạt chiến ý. Đại danh của Tô Lạc hắn đã từng nghe qua, là kẻ nổi bật trong số đệ tử đời thứ ba, thời gian từ Luyện Khí kỳ tiến nhập vào Ngưng Khí kỳ cũng ngắn, ba năm lẻ bốn tháng, so với mình thì chỉ mất thêm hai tháng nữa, nhưng tiến nhập vào Ngưng Khí kỳ không bao lâu, liền lĩnh ngộ được Triều Tịch kiếm ý, vì có thiên phú vô cùng xuất sắc về kiếm đạo, nên được thủ tọa Minh Nguyệt Phong rất coi trọng, cuộc so tài tháng sau, đây chính là kẻ địch.

Tựa hồ phát giác được đường nhìn của Cảnh Dương, bước chân của Tô Lạc hơi dừng lại, con mắt đen láy đảo qua mặt Cảnh Dương, sau đó khóe môi nhếch lên, lộ ra ý cười thứ này chẳng đáng quan tâm, rồi kéo Lạc Nại Hà tiếp tục đi.

“Sư huynh… Tô Lạc sư huynh…. tha mạng a…”

Không chú ý tới sự giao phong âm thầm của hai sư huynh này, Lạc Nại Hà giống như con bạch tuột, sống chết ôm chặt cây đại thụ bên đường. Tô Lạc cũng không phí lời cùng y, nhấc tay ra một đạo kiếm khí, bịch, bịch, bịch, như thủy triều, lên xuống vài cái, đại thụ thoáng chốc biến thành một đống củi được sắp xếp chỉnh tề.

“Oa oa oa, sư huynh ngươi mưu tài hại mạng a…”

Lạc Nại Hà hô lớn hô nhỏ, lòng vẫn còn hoảng sợ vung tay, may mà y kịp rút nhanh, nếu không hai tay này cũng biến thành củi bằng thịt người rồi.

Kiếm quang chợt lóe, Tô Lạc kề thanh trường kiếm lên cổ y, đơn giản phun ra một câu: “Dìm chết, hay là bây giờ chết, đệ tự mình chọn đi.”

Lạc Nại Hà cẩn thận đẩy mũi kiếm ra, nhanh chóng và quả đoán trả lời: “Dìm chết.”

Một trận náo loạn kết thúc như thế, nhìn thân ảnh Tô Lạc tha Lạc Nại Hà đi càng lúc càng xa, Cảnh Dương hơi nhếch miệng, trong lòng thầm hừ lạnh, cuộc so tài của nội môn đã sắp tới, Tô Lạc còn không tranh thủ thời gian tu luyện, mà dùng lãng phí trên người của một phế vật, đối thủ như thế, cho dù mạnh mẽ, cũng chỉ mạnh tới giới hạn nhất định.

“Chấp sự sư huynh.”

Đi tới mấy bước, Cảnh Dương chấp tay với vị chấp sự đệ tử.

“Nga, là Cảnh Dương sư đệ a.” Thấy trên mặt Cảnh Dương vẫn còn thần sắc khinh thường còn chưa hoàn toàn tan đi, chấp sự đệ tử sắc mặt hơi đỏ, “Để đệ chê cười rồi.”

Chấp sự đệ tử xuất thân Minh Nguyệt Phong, vừa rồi mấy đệ tử vây xung quanh vừa khéo cũng đều thuộc Minh Nguyệt Phong, mà Cảnh Dương lại là đệ tử Tiểu Thạch Phong, cho nên đột nhiên nhìn thấy Cảnh Dương, khiến cho vị chấp sự đệ tử không biết đã có được bao nhiêu kinh nghiệm, cũng phải đỏ mặt nảy sinh cảm giác mất mặt mất tới tận nhà.

“Chấp sự sư huynh, ta đến xin được tiến nhập Vạn Kiếm động.” Cảnh Dương cũng không phí lời, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“Được, được… cái gì, Vạn Kiếm động?” Chấp sự đệ tử vẫn dang chìm trong tâm trạng quẫn bách, nửa ngày mới phản ứng được, kinh ngạc nói: “Đệ đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi? Đệ…. đệ, nghe các đệ tử của Tiểu Thạch Phong nói, trước đây không lâu đệ bế quan xông phá cảnh giới Ngưng Khí?”

Cảnh Dương đã có chút không kiên nhẫn, nhưng sắc mặt vẫn trầm như cũ, nhàn nhạt nói: “May mắn xung quan thành công, đồng thời lĩnh ngộ được Phong Chi kiếm ý.”

Chấp sự đệ tử há miệng, nửa ngày mới khép lại được, than: “Tiểu Thạch Phong lại xuất ra thiên tài rồi, cho dù là Tô Lạc sư huynh của Minh Nguyệt Phong, cũng phải nhường đệ một bậc, xem ra không mất mấy năm nữa, La Phù Thập Tam Phong, Tiểu Thạch Phong của các đệ là mạnh nhất. Đi vào thôi, ta dẫn đệ đi gặp trưởng chấp sự.”

Dưới sự bức ép cao độ của Tô Lạc, kiếm pháp của Lạc Nại Hà rất nhanh đã luyện được cảnh giới tiểu thành, y không thiếu thiên phú, cái thiếu chỉ là luyện tập, đúng như Cảnh Dương đã nghĩ, nếu y đem tâm tư chặt hoài không đứt suốt ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong dành cho việc luyện kiếm, Thiện Thủy kiếm pháp sớm đã luyện tới cảnh giới viên mãn đại thành.

Lúc này, cách ngày so tài của nội môn chỉ còn ba ngày, Tô Lạc mài giũa một chút, cảm thấy Thiện Thủy kiếm pháp đã đạt được cảnh giới tiểu thành, lại tốn thêm chút điểm cống hiến của sư môn, cung cấp cho Lạc Nại Hà một bộ trang bị từ đầu tới chân, cộng thêm mấy trăm đạo bùa chú, chỉ cần vận khí không quá kém, muốn đứng chót cũng khó khăn. Thế là cuối cùng thiện tâm đại phát, thả cho Lạc Nại Hà đã bị giày vò đến thừa sống thiếu chết được đi rong, còn mình thì bế quan tu luyện.

Lạc Nại Hà nước mắt đầy mặt, giơ tay vui sướng đưa tiễn, chỉ thiếu điều mua một dây pháo tới đốt chúc mừng thôi, nguyên nhân quan trọng là trên núi La Phù không có bán những thứ đồ của phàm nhân, mà chuyên cung cấp Oanh Thiên Lôi có tác dụng tương tự mà uy lực gấp bội lần cho tu chân nhân sĩ sử dụng, bốn điểm cống hiến sư môn được một cái, y không nỡ mua.

Nhưng mà Tô Lạc sư huynh vừa mới đi, y đã liền vui sướng chạy tới Tiểu Thạch Phong, còn về chuyện lần trước bị Cảnh Dương sư huynh đuổi đi, y sớm đã quăng bén lên chín tầng mây. Quen đường quen lối chạy tới khu đất trống cạnh rừng, vừa nhìn, hả, không có người?

Nga không, không phải không người, mà là không có Cảnh Dương ở đây, chỉ có một mình Vạn Tú Nhi luyện kiếm, tiểu cô nương thân thể nhẹ nhàng, Thanh Phong kiếm quyết tuy vẫn chưa sử quen, nhưng vị đạo phiêu nhiên như tiên đó vẫn xuất hiện.

Ai, không tôm cá cũng được.

Lạc Nại Hà gác đùi ngồi trên cây, vừa nhìn trộm cô nương nhà người ta luyện kiếm, và moi quả dại thuận tay hái trên đường ra ăn, coi rất có hứng, ăn cũng rất có thú.

Không bao lâu, Vạn Tú Nhi liền phát hiện có người nhìn trộm, thanh âm cắn quả quá vang, nếu còn không nghe thì chính là nàng bị bệnh điếc.

“Này, sao lại là huynh a?” Trên mặt tiểu cô nương mang chút thần sắc bực tức, rõ ràng là nàng không thích bị người khác nhìn mình luyện kiếm.

Lạc Nại Hà vuốt mặt, lại móc ra hai quả dại, lấy lòng nói: “Sư muội, ăn quả không, quả này rất ngon đó.”

Vạn Tú Nhi khinh bỉ trừng mắt nhìn y, nói: “Ai muốn ăn loại quả dại chua chua chát chát đó, các sư huynh luôn mang linh quả tới cho ta ăn.” Nói rồi lại nghiêng đầu, “Minh Nguyệt Phong của các huynh rất nghèo sao, ngay cả linh quả cũng không có, còn phải ăn quả dại.”

Lạc Nại Hà rờ mũi, giả như không nghe rõ, đột nhiên vỗ đùi, nói: “A, mắc tiểu, sư muội ngươi cứ luyện tiếp đi, ta đi tiểu trước đây.”

Một chiêu đi tiểu, khiến tiểu cô nương đỏ mặt tới tận mang tai, dậm chân nói: “Không cần mặt mũi… này, ta nói với huynh a, không cho phép tới đây nhìn lén Cảnh Dương sư huynh…”

Tiểu cô nương mặt càng đỏ hơn.

Lạc Nại Hà không nghe thấy, y đã sớm chạy xa rồi.

“Dô, đây không phải là phế vật của Minh Nguyệt Phong sao? Nghe nói gần đây ngươi đổi tính rồi, chạy tới Tiềm Long Đàm luyện kiếm, xém chút làm thức ăn cho cá…”

Vài người nhảy ra cản trước mặt Lạc Nại Hà.

Hôm nay vận khí không tốt lắm, không thấy được Cảnh Dương sư huynh luyện kiếm, bị một tiểu cô nương khinh bỉ một chặp, lại gặp phải mấy đệ tử Tiểu Thạch Phong thích trêu chọc y. Lạc Nại Hà cảm thấy mình hôm nay nhất định khi ra khỏi cửa đã quên xem hoàng lịch.

“Chào Chu sư huynh, Trần sư huynh, Tằng sư tỷ, Tiểu Lý sư đệ.”

Trong tổ hợp năm người một nữ bốn nam, có một đôi là huynh đệ song sinh, ca ca tên Lý Đa, đệ đệ tên Lý Thiểu, người quen thường gọi họ là Đại Lý Tiểu Lý, Lạc Nại Hà bị họ trêu chọc cũng không phải lần một lần hai, cũng đã thân thuộc với nhau, ai là ca ca ai là đệ đệ y có thể nhận ra rõ ràng. Hiện tại tổ năm người chỉ có bốn người tới, Lý Đa thì không biết đã đi đâu.

Nữ tử đó cười, nói: “Chúng ta đều khỏe, nhưng ngươi sẽ không khỏe*.”

(Trong tiếng hoa: từ ‘xin chào’ có nghĩa sát là ‘bạn khỏe’, ở đây họ đang chơi chữ.)

Lạc Nại Hà nghe câu này, chân mày nhảy dựng, cẩn thận lùi về ba bước, thuận tay vê ra một đạo hộ thân quyết phòng hỏa phòng thủy, sau đó vẻ mặt thản nhiên chịu chết.

“Tới đi, các sư huynh sư tỷ sư đệ, có bao nhiêu hỏa phù thủy phù cứ ném hết lên đầu ta đi, chỉ cần nhăn mày một cái thì ta liền không phải là đệ nhất phế vật của Minh Nguyệt Phong.”

Mấy đệ tử Tiểu Thạch Phong đều bị hành động của y chọc cười.

“Khó trách người khác đều nói ngươi là đệ nhất bất tài của Minh Nguyệt Phong, hôm nay tỷ tỷ tâm tình tốt, nên không trêu chọc ngươi, sau này ngươi cũng đừng tới Tiểu Thạch Phong nữa, Cảnh Dương sư huynh đã đến Vạn Kiếm Động lĩnh ngộ kiếm ý rồi, ngươi cho dù chạy gãy chân, cũng không nhìn được huynh ấy luyện kiếm nữa đâu.”

Lạc Nại Hà kinh ngạc: “Cảnh Dương sư huynh lĩnh ngộ kiếm ý rồi?”

Thiên phú kỳ tài quả nhiên là thiên phú kỳ tài, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Dương luyện kiếm, Lạc Nại Hà liền biết, Cảnh Dương là một thiên tài, trong các đệ tử cùng nhập môn, không có ai có thể được như Cảnh Dương, lần đầu tu luyện Thanh Phong kiếm quyết, đã có thể triển hiện ra cỗ khí tức phiêu nhiên như tiên của Thanh Phong kiếm quyết. Tiểu Thạch Phong có nhiều đệ tử tu luyện Thanh Phong kiếm quyết như vậy, nhưng Lạc Nại Hà thích nhìn lén nhất vẫn là Cảnh Dương, vì ở đây, không có ai thích hợp với Thanh Phong kiếm quyết bằng Cảnh Dương, nhìn Cảnh Dương luyện kiếm, thỏa lòng thỏa dạ, sự hưởng thụ này người bên cạnh vĩnh viễn không thể nào thể hội được.

Lạc Nại Hà đột nhiên có chút mất mát.

Mất mát thì mất mát, chẳng qua chỉ là chuyện trong thoáng chốc, Lạc Nại Hà rất nhanh liền hồi phục lại sự lười biếng bình thường, chạy về phòng nhỏ của mình ngủ một giấc. Trận này y bị Tô Lạc giày vò không nhẹ, sớm đã mệt tới mức hận không thể ngủ mười ngày mười đêm mới thỏa.

Nhưng đây là giấc mộng đã được định là không thể thành hiện thực, ba ngày sau, cũng chính là ngày trong lành của cuộc so tài, Lạc Nại Hà đang nằm trên giường ngủ bị một cánh tay bự nhấc lên, sau đó bịch bịch bịch một đám không biết là thứ vật thể gì ném đầy lên đầu y.

“Xảy, xảy ra chuyện gì? Không tốt, trời đổ mưa đá…”

Lạc Nại Hà mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn cho rõ, trước mặt sao kim đầy trời, căn bản không thể nhìn rõ được đã phát sinh cái gì.

“Đá cái đầu đệ…”

Một vốc nước lạnh đổ thẳng xuống đầu, Lạc Nại Hà cuối cùng cũng tỉnh được một nửa.

“Tô, Tô, Tô sư huynh?”

Y theo phản xạ có điều kiện nghĩ muốn co chân chạy, lại bị Tô Lạc đang tức ngập trời cản lại, quạc miệng mắng: “Đệ chạy cái gì?”

Lạc Nại Hà bị hắn dọa, cuối cùng triệt để tỉnh táo, nhớ ra hôm nay là ngày nội môn so tài, Tô Lạc không thể nào bức y đi luyện kiếm, nhất thời trong lòng trấn định, mặt đầy ý cười, gật đầu cúi lưng: “Tô sư huynh, đệ vừa tỉnh, miệng còn hôi, huynh coi, mắt còn ghèn này, để đệ đi rửa mặt, rồi trở lại pha trà chiêu đãi sư huynh.”

Tô Lạc bị hơi thở của y phả lên mặt, khí vị trong miệng của người mới tỉnh dậy tự nhiên là không dễ ngửi gì cho lắm, làm hắn tức giận đánh một chưởng qua: “Cút.”

Lạc Nại Hà gật đầu cúi lưng lăn đi.

Đương nhiên, lần này y không dám mượn cớ chạy trốn, sư huynh bạo nộ rất đáng sợ, y không có gan khiêu chiến với cực hạn của sư huynh, tùy tiện tẩy rửa một chút, rất nhanh đã lăn trở về.

“Oa oa oa oa, đây là trang bị Linh Long…. a a a a, đây là mũ Phong Linh a…” Vừa nhìn thấy những thứ vừa rồi đổ lên đầu mình nằm trên giường, Lạc Nại Hà hầu như muốn trừng rớt con mắt.

“Tô sư huynh, huynh phát tài rồi, trang bị Linh Long tuy không phổ biến, nhưng cũng phải cần tới ba ngàn điểm cống hiến mới có thể mua được, đệ tử Ngưng Khí kỳ từ lúc nào mà mua được cái này? Mũ Phong Linh càng là hạ phẩm linh bảo, ngay cả các sư thúc trong Trúc Cơ kỳ* cũng đỏ mắt, huynh không sợ bị người ta giết người đoạt bảo sao?”

(*Trúc Cơ kỳ: thời kỳ nền tảng, quan trọng)

Tô Lạc hung hăng trừng y một cái, sau đó đột nhiên cười, không mang hảo ý nói: “Dù sao đều là của đệ, giết người đoạt bảo cũng không có liên quan gì tới ta.”

Lạc Nại Hà nghẹn thở, sau đó cứ như đang xua ruồi, đem một đống trang bị giá trị không nhỏ đó ném trả về cho Tô Lạc.

“Quá quý trọng rồi, đệ nhận không nổi, sư huynh ngươi đang muốn tranh đoạt vào ba thứ hạng đầu của cuộc so tài, huynh cần nói hơn đệ. Sư huynh, huynh nhất định phải chiến thắng, thể diện của Minh Nguyệt Phong chúng ta, đều đặt trên người sư huynh.”

“Ta cho dù đạt được đệ nhất vì mặt mũi của Minh Nguyệt Phong, cũng sẽ bị đệ làm mất sạch sẽ.’ Tô Lạc tức giận cười, cũng lười tiếp tục phí lời với vị sư đệ khiến người phát cuồng này, trực tiếp trở tay, kê trường kiếm lên cổ Lạc Nại Hà.

“Bộ trang bị này đệ muốn cũng phải mặc, không muốn cũng phải mặc.”

Lạc Nại Hà khổ mặt, thò tay đẩy thân kiếm: “Sư huynh, đừng lần nào cũng dùng chiêu này chứ, đệ mặc, mặc còn không được sao, đao kiếm không có mắt, trò này vẫn là bớt lấy ra xài thì hơn.”

Linh Long nhuyễn bào, Linh Long hộ thủ, Linh Long khinh ủng, còn thêm một hòn Linh Long bảo ngọc khảm trên đồ hộ cổ, đây chính là trang bị Linh Long, Lạc Nại Hà mặc hoàn tất, nghĩ xót thương cho mình thêm một chặp, lại bắt đầu vênh váo tự đắc.

“Sư huynh, sư đệ của huynh kỳ thật cũng rất tuấn tú đó nha.”

Tô Lạc lập tức bị câu nói không biết liêm sỉ của y chọc cười, giơ tay vê pháp quyết của thủy kính thuật, hóa ra một tấm kính, đặt trước mặt Lạc Nại Hà, nói: “Con mắt nào của đệ nhìn ra mình tuấn tú hả?”

“Hai con mắt đều thấy a.” Lạc Nại Hà cười hì hì, vứt bỏ tấm kính do chính mình dùng thủy kính thuật tạo ra, quay sang tấm kính trước mặt Tô Lạc, trái soi soi, phải nhìn nhìn, tán thưởng tư thế anh tuấn khi mặc trang bị Linh Long của mình, miệng còn không ngớt tán đương, “Sư huynh chính là sư huynh, tạo ra tấm kính nhìn rõ hơn đệ nhiều.”

Tô Lạc tức cũng không được mà cười cũng không xong, nặng nề hừ một tiếng, nói: “Ta không cảm thấy đây là tán dương. Ngoài ra, đừng làm ta mắc ói nữa, đệ chính là một tên vứt vào đám người rồi liền tìm không ra nữa*, nhanh đội mũ Phong Linh lên, theo ta đến Thí Kiếm đài.”

(*Nghĩa là người không chút nổi bật)

Thí Kiếm đài, chính là nơi chuyên dùng cho cuộc so tài của nội môn.

“Sư huynh ngươi thiếu mất con mắt phát hiện cái đẹp rồi…”

Mang theo lời thầm thì không phục, Lạc Nại Hà đội mũ Phong Linh lên. Tuy là hạ phẩm linh bảo, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là một sợi dây buộc tóc màu xanh da trời mà thôi, trên mặt trôi nổi những đạo Triện văn kỳ dị, lúc này biến hóa không ngừng. Mũ Phong Linh là một pháp bảo phi thường thực dụng, tác dụng duy nhất chính là nhanh chóng phi hành, đương nhiên, món đồ này đối với đệ tử Trúc Cơ kỳ mà nói, những đệ tử Trúc Cơ kì chỉ có thể tiến hành phi hành một cự ly ngắn trong không trung, một khi có được mũ Phong Linh, lập tức lực chiến đấu tăng mạnh, trong cuộc đối chiến của người đồng cấp, người có năng lực phi hành cự ly dài có ưu thế vô cùng rõ ràng.

Nhưng đối với một đệ tử cấp thấp ngay cả Ngưng Khí kỳ còn chưa đạt tới như Lạc Nại Hà mà nói, tác dụng của nó chỉ giới hạn ở chuyện không để xảy ra việc ngoài ý muốn trên Thí Kiếm đài, khi linh lực toàn thân kích khởi thì hạ phẩm linh bảo này sẽ từ từ dâng cao, làm tác dụng chạy lấy mạng. Chung quy, các đệ tử dưới bậc Trúc Cơ kỳ, là không có năng lực phi hành. Tuy đem mũ Phong Linh cho Lạc Nại Hà là một chuyện hết sức lãng phí, nhưng Tô Lạc trời sinh đã có tính cách gà mái mẹ, hắn mới bất kể có lãng phí hay không, chỉ cần giá phải bỏ ra nằm trong phạm vi có thể thừa nhận của hắn, có thể lấy về tự nhiên phải lấy về.

Thí Kiếm đài đã đông nghịt người, rất nhiều đệ tử từ sáng sớm đã tới đây, để giành vị trí có tầm quan sát tốt nhất. La Phù Thập Tam Phong, đệ tử có hơn mười vạn, nhưng có thể trở thành nội môn đệ tử có tư cách tham gia cuộc so tài này, tính ra cũng không quá mấy ngàn người, bên trong còn được phân thành Trúc Cơ kỳ, Ngưng Khí kỳ, Luyện Khí kỳ ba đẳng cấp.

“Tô sư huynh, Nại Hà sư huynh…” Cốc Nhất Nhất đứng trên một tảng đá vừa nhảy vừa gọi. “Sang bên này, muội giành chỗ rồi.” Tiểu cô nương là đệ tử mới nhập môn năm nay, không cần tham gia cuộc so tài, cho nên đã giành thời gian tới chiếm chỗ tốt trước.

“Vẫn là sư muội tốt nhất.” Lạc Nại Hà liều mạng rẽ lối trong đám người, cùng Tô Lạc leo lên tảng đá, đảo mắt bốn phía, quả nhiên tầm nhìn rộng rãi, Thí Kiếm đài ba đẳng cấp ở dưới cư nhiên có thể toàn bộ thấy được hết.

“Oa… trang bị Linh Long a…” Cốc Nhất Nhất nhìn một thân trang bị lấp lánh áo quang trên người Lạc Nại Hà, đỏ mắt đến nước miếng cũng sắp trào ra, “Tô sư huynh đối xử với Nại Hà sư huynh thật tốt, khiến người ta ghen tỵ đó.”

“Nhất Nhất sư muội, vậy tặng cho muội….” Lạc Nại Hà miệng rất nhanh, đang muốn đem trang bị Linh Long trên dưới toàn thân này tháo ra, đột nhiên thấy Tô Lạc ở bên cạnh cầm trường kiếm gọt móng tay, dưới ánh dương quang, kiếm thân hàn quang chớp động, nhất thời rùng mình, cười gượng nói, “Cái này… đợi cuộc so tài kết thúc rồi lại tặng cho sư muội.”

Tô Lạc liếc xéo nhìn sang y, cười như không cười, ý vị trong biểu tình lộ ra vô cùng rõ ràng: Coi như tiểu tử đệ biết khôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.