La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Chương 3: Chương 3




Đến cuối cùng Lạc Nại Hà vẫn không truy tận gốc, bùa chú của Tô sư huynh lấy từ đâu ra, cũng không có quan hệ gì với y, nếu Tô sư huynh muốn nói cho y biết, không cần y hỏi hắn cũng sẽ nói, nếu Tô sư huynh đã không nói, vậy thì y sẽ không hỏi, dù sao cũng chẳng tác dụng gì, đồ tự nhiên mà có, không dùng không uồng phí, đương nhiên, dùng rồi cũng không uổng, Tô sư huynh đối với y tốt, y đều ghi nhớ trong lòng, nhưng không tất yếu phải nói ra.

Nhìn nhìn năm trăm trương quy thuẫn phù trong tay, vừa nghĩ tới sau khi sử dụng, chín phần chín là sẽ giống cảnh ngộ của bộc liệt hỏa phù toàn bộ phải giao lên hết, Lạc Nại Hà đột nhiên một trận đau lòng, bộc liệt hỏa phù thì bỏ đi, tuy uy lực rất lớn, nhưng dù sao chỉ là bùa chú tam phẩm, chỉ cần trong tay có linh thạch, thì rất dễ mua được, nhưng quy thuẫn phù này lại là bùa chú tứ phẩm, hơn nữa còn là loại tối đỉnh nhất trong bùa chú tứ phẩm, chỉ luận mỗi lực phòng ngự, thì thật ra còn mạnh hơn đa số bùa chú ngũ phẩm bình thường khác, chỉ là lực phòng vệ cường đại của quy thuẫn phù là do hy sinh tính linh hoạt mà có, nhược điểm quá rõ ràng, cho nên mới bị giáng xuống hàng bùa chú tứ phẩm, đối với các tu sĩ dưới mức Kim Đan kỳ mà nói, cho dù nhược điểm rõ ràng, chỗ có thể dùng trong đối chiến không lớn, nhưng nếu dùng để bảo toàn mạng thì không còn gì tốt hơn, ai cũng muốn tùy thân mang theo vài trương để đề phòng vạn nhất, vì thế trên thị trường quy thuẫn phù không những được tranh đoạt, hơn nữa giá cả cũng ngang hàng với bùa chú ngũ phẩm, đã là thứ giá cả không rẻ, bảo y cứ như vậy giao hết lên, Lạc Nại Hà không nỡ.

Lấm la lấm lét vụn trộm nhìn lên tầng một, phát hiện lực chú ý của thủ tọa Minh Nguyệt Phong đã trở lại trên Thí Kiếm đài, Lạc Nại Hà nhanh chóng mở túi trữ đồ, thò tay vào nắm một nắm lớn, cũng không nhìn số lượng rốt cuộc có bao nhiêu, liền nhét vào người.

Phát tài rồi phát tài rồi, mai mốt đem mớ quy thuẫn phù này đem bán, y lập tức liền từ một kẻ nghèo nát biến thành tiểu phú, nghĩ tới điểm này, chân mày Lạc Nại Hà cong cong, con mắt cong cong, miệng cũng cong cong, tựa hồ cười thành cả đóa hoa.

Đóa hoa vừa nở được một nửa, Âm Dương Linh Châu đã tắt.

“Sao lại đến phiên ta lên đấu rồi?” Lạc Nại Hà than khổ một tiếng, ỉu xìu.

“Sao lại là ngươi? Coi như lão tử xúi quẩy, nhận thua.”

Trên Thí Kiếm đài của Luyện Khí kỳ, một vị đệ tử Luyện Khí kỳ tận mắt nhìn thấy vừa rồi Lạc Nại Hà sử dụng bộc liệt hỏa phù làm sao mà hung hăng ức hiếp đệ tử Tọa Vong Phong và Cảnh Dương, liền hô to xúi quẩy, vứt lại một câu “nhận thua”, rồi quay người nhảy xuống Thí Kiếm đài, hắn không cảm thấy mình lợi hại đến mức có thể cản được bộc liệt hỏa phù, mấy chục trương bộc liệt hỏa phù ném lung tung bừa bãi, cũng quá ức hiếp người rồi.

“Ô?” Lạc Nại Hà ngốc lăng, vậy cũng được?

Y không hiểu mô tê gì ráo nhảy xuống đài, trong lòng còn lầm bà lầm bầm: Thủ tọa đã không cho ta sử dụng bộc liệt hỏa phù nữa rồi, ngươi còn sợ cái gì chứ? Lẽ nào thấy ta anh khí hiên ngang, uy phong lẫm liệt, tự động bái phục dưới chân ta?

Chỉ lo tự đắc, Lạc Nại Hà đã quên, vừa rồi thủ tọa Minh Nguyệt Phong thông qua thần niệm truyền âm cấm y sử dụng bộc liệt hỏa phù, y có thể nghe thấy rồi đó, nhưng đệ tử khác thì không thể nghe, những đệ tử này chỉ thấy khi y bị thủ tọa Minh Nguyệt Phong dùng linh thủy cự chưởng moi ra khỏi Thí Kiếm đài, trên tay y vẫn còn nắm một nắm bộc liệt hỏa phù còn chưa kịp ném ra.

“Sư huynh, lần này đệ sẽ không đứng chót rồi, có phần thưởng không?” Y quay lại bên cạnh Tô Lạc, hai mắt sáng long lanh, tràn đầy kỳ vọng.

“Bốp!”

Tô Lạc một chưởng đánh cho y phân không nổi đông tây nam bắc.

“Đệ làm ơn có chút tiền đồ được không? Mới không đứng chót đã đòi phần thưởng, lấy được đệ nhất danh đi rồi nói.”

“Sư huynh, huynh hạ thủ thật nặng.” Lạc Nại Hà rờ gáy, xám xịt ngồi sang góc khác.

“Ở đây đợi đi, coi sư huynh của đệ đại phát thần uy.”

Tô Lạc cũng bất kể Lạc Nại Hà nghĩ thế nào, trảo y tha tới gần Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ, nhảy lên đài, sau đó lòng bàn tay hơi dùng lực, vặn nát Âm Dương Linh Châu trong tay.

Cảnh Dương vẫn đang chăm chăm trừng Lạc Nại Hà đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi vươn tay, nhìn Âm Dương Linh Châu bị tắt ngóm trong tay, đột nhiên hú dài một tiếng, chấn động thiên không, xua mây đuổi gió.

“Tô Lạc, ta và ngươi hôm nay nhất định phải chiến đấu một trận, thiên ý đã vậy, coi ngươi làm sao thoái thác.”

“Âm hồn bất tán.” Tô Lạc nghếch mặt đi, than dài một hơi, “Nghiệt duyên a.”

Bề ngoài, Tô Lạc không phải là đệ nhất trong số các đệ tử đời thứ ba của Minh Nguyệt Phong, nếu chỉ luận về tu vi mà nói, hắn ngay cả năm thứ hạng đầu cũng chưa bước vào, tuy nhiên trong âm thầm Tô Lạc đã có có khí thế đánh tiến Minh Nguyệt Phong vô địch thủ, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán trong nội bộ của đệ tử Minh Nguyệt Phong, không hề truyền ra ngoài, cho nên Cảnh Dương nhắm trúng hắn, không những có rất nhiều đệ tử quan chiến không hiểu tại sao, ngay cả thủ tọa nhị Phong Minh Nguyệt, Tiểu Thạch cũng là một bộ biểu tình không hiểu gì hết.

Chỉ sợ ngay cả bản thân Cảnh Dương cũng không hiểu lắm, tại sao hắn lại muốn đấu một trận với Tô Lạc như vậy? La Phù Thập Tam Phong, mỗi một Phong đều có năm ba đệ tử kiệt xuất, đặc biệt là Cửu Linh Phong, là nơi nổi tiếng sản sinh ra thiên tài, hai đệ tử tiến giới nhanh hơn hắn kia, đều thuộc Cửu Linh Phong, những đệ tử này, có ai không mạnh hơn Tô Lạc, có ai không đáng để hắn khiêu chiến chứ?

Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lạc, trong lòng hắn đã ẩn ẩn có một cảm giác, đây là kình địch, không, so với kình địch còn đáng sợ hơn, là tử địch, thuộc diện ngươi chết ta sống.

Không phải Tô Lạc chết, thì chính là hắn chết.

Cảnh Dương không biết cảm giác này từ đâu mà có, hắn chỉ biết, từ sau khi hắn lĩnh ngộ Cụ Phong kiếm ý bị Lâm trưởng lão mang ra khỏi Vạn Kiếm động, khoảng khắc khi mắt hắn nhìn thấy Tô Lạc, cảm giác đó lại cường liệt hơn bao giờ hết, đến mức hắn không thể áp chế được cỗ chiến ý trong lòng, nhảy lên Thí Kiếm đài trực tiếp phát lời khiêu chiến.

“Sư huynh, không thì quy thuẫn phù này huynh dùng trước đi? Đệ thấy hình như huynh cần nó hơn đệ a…” Lạc Nại Hà đứng một bên vui vẻ nói mát. Sư huynh là lợi hại nhất đó, lĩnh ngộ được Triều Tịch kiếm ý cũng coi như có được thượng phẩm của Thủy Chi kiếm ý, nhưng nếu đem ra so sánh với Cụ Phong kiếm ý, sự cách biệt là rất rõ ràng.

Lạc Nại Hà thấy Tô Lạc không có lợi thế rồi, phi thường không có lợi thế.

Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói: “Phần thưởng của đệ không còn nữa, cho dù có đoạt được đệ nhất, cũng không có.”

“Sư huynh ngươi kiếm pháp cái thế, đương thế vô song, nhất kiếm kích xuất, thiên hạ vô địch…” Lạc Nại Hà lập tức vuốt mông ngựa.

“Cút.”

Lạc Nại Hà chạy lăn đi.

Lúc này Cảnh Dương đã nhảy lên Thí Kiếm đài, hắn đi rất chậm, cũng rất ổn trọng, mỗi bước, sẽ để lại một vết chân, mỗi khi bước một bước, khí thể của hắn liền gia tăng thêm một phần, đợi đến khi đứng trước mặt Tô Lạc, đã chiến ý cuộn trời, y sam trên người, dưới áp bức của khí thế, không có gió cũng tự lay động, lạt xạt vang lên.

“Ai dô dô….”

Lạc Nại Hà cách gần nhất bị kiếm ý không thể áp chế trên người Cảnh Dương bức đến mắt mở không nổi, nhịn không được lùi về, sau đó không biết lại vấp phải cái gì, ngã ngồi ra đất, sau đó bị kiếm ý cường thế bức tới oanh tạc ra ngoài mười trượng, ngã đập xuống đất thở dốc.

Mục quang Tô Lạc đảo qua, thấy được Lạc Nại Hà thở đau đớn trên mặt đất, sâu trong đáy mắt xẹt qua một mạt cuồng nộ, nhưng trên mặt vẫn cười như xuân hoa.

“Cảnh Dương sư đệ thật uy phong, đây là Cụ Phong kiếm ý đi, thật dọa người a… sư huynh ta thật sợ…”

Đây có phải là lời chế nhạo hay không không ai biết, nhưng ai cũng có thể nghe ra được ý vị chế nhạo trong ngữ khí của Tô Lạc, Cảnh Dương mang theo khí thế vô tận mà tới, Cụ Phong kiếm ý không chút cố kỵ lan tràn khắp Thí Kiếm đài, vì lưới phòng hộ trên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ trước đó đã bị thủ tọa Minh Nguyệt Phong một chưởng đánh vỡ, pháp trận phòng hộ mới vẫn còn chưa kịp thiết lập, mất đi cản trở, Cụ Phong kiếm ý đang bao quanh Thí Kiếm đài quét hết tất cả mọi người, mọi vật trong vòng phạm vi mười trượng quanh trung tâm Thí Kiếm đài.

Nhưng mà, bên trong phạm vi mười trượng, thì lại là có một khoảnh nhỏ hoàn toàn không bị ảnh hưởng của Cụ Phong kiếm ý, đang quanh vây Tô Lạc, trong bán kính ba mét, bình lặng như thủy diện. Đệ tử bình thường không nhìn ra được có gì đặc biệt, nhưng ba vị trưởng lão và thủ tọa thập nhị Phong lại có chút kinh ngạc, với nhãn lực của họ, tự nhiên có thể phát giác, trên thân Tô Lạc, cũng đang tản phát kiếm ý, không kinh thiên động địa như Cụ Phong kiếm ý, chỉ giống như một mặt nước hồ bình lặng, thủy diện hơi hơi gợn chút lăn tăn, một trận tiếp một trận, vô thanh vô tức, nhưng lại vĩnh viễn không dừng, tràn dầy cảm giác âm luật.

Nước này, sâu không thấy đáy. Trên thủy diện tuy sóng trở cuồn cuộn, nhưng dưới đáy từ đầu tới cuối vẫn một mảng bình lặng. Cụ Phong kiếm ý của Cảnh Dương, tung hoành ngang dọc, nhưng hễ tiếp xúc với ngấn nước, liền bị yếu đi một phần, ngấn nước liên miên không dứt, mười đạo, trăm đạo, ngàn đạo, Cụ Phong kiếm ý dưới từng đạo ngấn nước này, cứ liên tiếp bị bào mòn, cho đến khi hoàn toàn tan biến.

“Đệ tử này không tồi, Triều Tịch kiếm ý không phải là tuyệt đỉnh, nhưng đệ tử này lại có thể vận dụng nó đối kháng với Cụ Phong kiếm ý mà không rơi xuống hạ phong, lực khống chế thật sự bất phàm, chỉ sợ khá nhiều đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không làm tinh tế được như vậy.” Hai mắt Tống trưởng lão chớp sáng, quay đầu nhìn thủ tọa Minh Nguyệt Phong, “Hắn là đệ tử Minh Nguyệt Phong của ngươi, năm nay bao nhiêu tuổi? Đột phá lên Ngưng Khí kỳ vào lúc nào? Lĩnh ngộ được kiếm ý vào lúc nào?”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong: “….”

Vấn đề này hắn trả lời không được, đệ tử Minh Nguyệt Phong nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, không tính những ngoại môn đệ tử đó, chỉ tính riêng nội môn đệ tử, hắn xoa ngón tay cũng có thể đếm ra bảy, tám chục đứa, trừ đứa được mình thu làm thân truyền đệ tử, những đệ tử khác chính là có xuất sắc đi nữa, cũng không đáng để một thủ tọa Minh Nguyệt Phong như hắn phải đích thân quan tâm.

“Ngươi không biết?” Lâm trưởng lão tức giận trừng cặp mắt qua, “Ngươi làm thủ tọa như vậy là sao, Minh Nguyệt Phong xuất ra đệ tử xuất sắc như thế, ngươi cư nhiên một chút cũng không biết.”

Mặt già của thủ tọa Minh Nguyệt Phong đều đỏ bừng cả lên, lắp bắp giải thích: “Trưởng lão, đệ tử này bình thường không hiển sơn, không lộ thủy….” Tiếng tăm của Tô Lạc ở Minh Nguyệt Phong kỳ thật không hề nhỏ, chỉ là trừ Lạc Nại Hà hắn thập phần thân cận ra, các sư huynh đệ khác hắn đều rất xa cách, mà phần nhiều là danh tiếng đánh người, nên người sợ hắn tuyệt đối nhiều nhiều hơn rất nhiều so với người kính hắn, cho nên căn bản không ai tiến cử hắn trước mặt thủ tọa Minh Nguyệt Phong, cho nên hắn tự nhiên không nằm trong phạm vi quan sát của thủ tọa Minh Nguyệt Phong.

“Biết che giấu tài năng, không tồi không tồi.” Ngay cả vị trưởng lão còn lại cũng mở miệng tán thưởng, có thể thấy được biểu hiện lần này của Tô Lạc, ba vị trưởng lão đều cực kỳ thỏa mãn.

Thiên phú và ngộ tính rất quan trọng là điều không sai, nhưng nghị lực càng được người xem trọng, ngộ tính của Cảnh Dương rất mạnh, lĩnh ngộ được một trong tam đại kiếm ý có thể coi là khó lĩnh ngộ nhất của La Phù Kiếm Môn là Cụ Phong kiếm ý, nhưng lực khống chế của hắn đối với Cụ Phong kiếm ý rõ ràng là kém rất nhiều, trước mắt tình cảnh Cụ Phong tàn phá bừa bãi trên Thí Kiếm đài đích thật là uy thế bức người, nhưng điều này cũng chứng minh Cảnh Dương vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Cụ Phong kiếm ý, và khi so sánh, năng lực khống chế của Tô Lạc đối với Triều Tịch kiếm ý quả thật là khiến người ta xem đến tận hứng, vậy có thể thấy đệ tử này đã tốn rất nhiều tâm tư cho năng lực khống chế, phải biết khống chế kiếm ý là loại tu luyện khô khan vô vị nhất, nếu không có nghị lực thật lớn, chỉ dựa vào một đệ tử Ngưng khí kỳ thì tuyệt đối không thể tu luyện được tới bước này.

Không nhắc tới ba vị trưởng lão lại bắt đầu hai mắt phát sáng nhìn Tô Lạc, lúc này Cảnh Dương thấy nếu chỉ dựa vào kiếm ý thì không thể áp chế được Tô Lạc, trong lòng nhất thời chiến ý càng thịnh, chỉ cảm thấy dự cảm của mình quả nhiên không hề sai, Tô Lạc này là đối thủ lớn nhất đời này của hắn, lập tức rút trường kiếm ra, búng lên thân kiếm một phát, tạo ra một tiếng lanh lảnh.

“Thanh Phong kiếm quyết, thỉnh sư huynh chỉ giáo.”

Thanh Phong kiếm quyết? Lạc Nại Hà dựng thẳng lỗ tai, lập tức nhảy khỏi mặt đất, hai mắt lấp lánh ánh sao bổ nhào tới trước Thí Kiếm đài, ngay cả áp bức của Cụ Phong kiếm ý đối với y y cũng không cảm thấy nữa, chỉ còn lại lòng đầy kinh hỉ.

Lại được thấy rồi, cuối cùng lại được thấy Thanh Phong kiếm quyết của Cảnh Dương sư huynh rồi, Lạc Nại Hà kích động đến mức sắp khóc, tuy mới chỉ có hơn một tháng không được nhìn, nhưng lại giống như đã cách tam thu a.

“Ngu ngốc hết thuốc chữa.”

Dùng khóe mắt liếc nhìn hành động của Lạc Nại Hà, trong lòng Tô Lạc hung ác mắng một câu, trên mặt thì lại bày ra vẻ vô lại nói: “Ta lại không biết Thanh Phong kiếm quyết, làm sao chỉ giáo sư đệ. Ta nói a Cảnh Dương sư đệ, đánh a giết a thật không tốt, chúng ta là sư huynh đệ, hòa khí chí thượng, như vậy đi, ngươi tùy tiện chém ta một kiếm, ta tùy tiện chém ngươi một kiếm, sau đó coi như hòa nhau, rồi xuống đài thế nào?”

“Sư huynh nói đùa rồi.” Cảnh Dương lạnh lùng đáp trả một câu, tay thì không chút lưu tình, Thanh Phong kiếm quyết nhất kình triển khai, liền như trận trận thanh phong, vô khổng bất nhập*.

(*Vô khổng bất nhập: không nơi nào không tới được)

Sắc mặt Tô Lạc khẽ biến, hắn cảm thấy được, sau khi thi triển Thanh Phong kiếm quyết, lực khống chế của Cảnh Dương đối với Cụ Phong kiếm ý đột nhiên mạnh lên không ít, đã có thể khống chế đè ép những kiếm ý lan tràn bốn phía, hóa thành thanh phong vô khổng bất nhập, vấy loạn mặt nước bình lặng, ngấn nước một trận ba động, âm luật trước đó đột nhiên bị gãy, trong thoáng chốc thanh phong đó, lại hóa thành Cụ Phong tàn phá bừa bãi, tung hoành ngang dọc, đánh tan nát kiếm ý của hắn. Triều Tịch kiếm ý bị đánh vỡ rồi.

“Cảnh Dương sư huynh, làm thật tốt.”

Lạc Nại Hà ở phía dưới giơ tay dậm chân, liên tục cổ vũ cho Cảnh Dương. Thanh Phong kiếm quyết diễn ra thật đẹp mắt, Cảnh Dương sư huynh lại đẹp như vậy, nhìn cứ như thần tiên, thỏa lòng thỏa dạ. Y đầu váng mắt hoa hoang tưởng liên miên, nếu như bản thân mình là người đang ở trên đài vũ động Thanh Phong kiếm quyết thì tốt biết bao a.

Đôi mắt Cảnh Dương hơi híp lại, tâm tình không tồi ném cho Lạc Nại Hà một ánh mắt thiện ý. Quả nhiên, có một cặp mắt luôn nhìn chăm chăm mình, lần này hắn thi triển Thanh Phong kiếm quyết, còn thuận lợi hơn cả lần trước. Sau đó mới phản ứng lại, tên phế vật này vừa rồi trêu chọc mình, thế là trên mặt nhanh chóng chuyển sang âm trầm, hung hăng trừng Lạc Nại Hà một cái.

Tô Lạc tức chết, bình dấm chua một phát bị lật nhào, căm hận mắng một câu: “Tiểu hồn đàn không lương tâm.”, sau đó nhãn thần đông lại, khí thế quanh người nhất thời đại thịnh, cũng không tiếp tục giấu tài, trở tay rút thanh trường kiếm ra khỏi túi trữ đồ, một kiếm vạch ra, kiếm ý khuấy động, tựa như thủy triều, một lớp tiếp một lớp, chính giữa chúng sản sinh ra một cỗ lực hút cường đại, kết nối những kiếm ý bị đánh tan vừa rồi lại, hình thành một đạo sóng lăn tăn không nghỉ liên miên bất tuyệt.

Sóng này, trùng trùng điệp điệp, dâng lên theo gió.

“Sư huynh, cố lên a, ngàn vạn lần không thể thua.” Lạc Nại Hà lại cổ vũ cho Tô Lạc.

Tô Lạc không hảo khí liếc mắt trắng nhìn y, ngươi là muốn được nhìn Cảnh Dương thi triển thêm Thanh Phong kiếm quyết đúng không.

Tuy âm thầm mắng Lạc Nại Hà không lương tâm, nhưng Tô Lạc vẫn làm theo tâm nguyện của y, Thiện Thủy kiếm quyết đổi thế, chỉ thủ không công, như một chiếc thuyền lá trong cuồng phong bạo vũ, tuy chống đỡ đến mức thê thảm bất kham, nhưng rốt cuộc cũng không để Cảnh Dương chiếm được tiện nghi.

Không thắng không bại.

Đối chiến đã kéo dài được hơn nửa canh giờ, trong lúc Lạc Nại Hà nhìn đến nghiện la to, thì đồng thời tất cả đệ tử quan sát xung quanh bao gồm luôn các trưởng lão, thủ tọa đều đã nhìn tới ngốc lăng.

Đối chiến giữa tu sĩ với nhau, không giống như người phàm đánh nhau, không có chuyện lực lượng tương đương hay bất phân thắng bại gì đó, càng không có khả năng kéo dài lâu như vậy, luôn là trong thoáng chốc, nếu không phải một bên thắng một bên bại, thì là lưỡng bại câu thương đồng quy ư tận, cho dù Tô Lạc và Cảnh Dương vẫn chỉ là đệ tử Ngưng Khí kỳ nhỏ bé, trong lúc giơ tay nhấc chân không có uy lực một kích chí mạng, nhưng cũng không có khả năng đánh lâu như vậy, nhiều lắm trong nửa nén hương đã phải xong. Bây giờ xuất hiện tình cảnh này, chỉ có một khả năng.

Đó chính là một bên trong đó có tu vi vượt xa đối phương, nhưng lại cố ý, kéo dài dàn hòa.

Là Cảnh Dương lưu tình sao?

Các thủ tọa đều nhất tề lắc đầu, đệ tử này cố nhiên ưu tú cực điểm, nhưng mới vừa lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, để khống chế vẫn còn miễn cưỡng, trong cuộc đối chiến muốn lưu tình, đó tuyệt đối không thể, nếu thật sự có thể làm được, vậy thì không phải là thiên tài, mà là yêu nghiệt rồi.

Là Tô Lạc lưu tình?

Nhìn Tô Lạc trái tránh phải né rõ ràng đã có dấu hiệu không thể chống đỡ nổi nhưng chính là vẫn không thua, vẻ mặt các thủ tọa nghi hoặc, đóng kịch thành cái dạng này, trong đầu của đệ tử này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Cố ý trêu đùa sư đệ sao? Hay là xem thủ tọa bọn họ là kẻ ngốc?

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vừa rồi đã mất mặt một lần, lúc này thấy Tô Lạc hành động như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, đang muốn lớn tiếng hạ lệnh cho bọn chúng ngừng cuộc đối chiến, nhưng lại bị Lâm trưởng lão phất tay, ngăn cản hành động của thủ tọa Minh Nguyệt Phong.

“Trưởng lão, tùy tiện như vậy, sợ làm lỡ cuộc so tài của các đệ tử.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong cũng không nhịn nổi, căm hận trừng mắt nhìn thủ tọa Minh Nguyệt Phong một cái, đệ tử nhà mình bị người trêu chọc như vậy, nếu có thể nhịn, thì còn gì mà không thể nhịn nữa.

Lâm trưởng lão đảo mắt, vứt một cái liếc mắt sang, không hảo khí nói: “May mà các ngươi vẫn đường đường là thủ tọa, tu vi Kim Đan kỳ đã luyện tới đâu rồi, vậy mà nhìn không ra, lực khống chế của đệ tử Tiểu Thạch Phong này đối với Cụ Phong kiếm ý đã mạnh lên bao nhiêu sao?”

Trưởng lão chính là trưỡng lảo, rốt cuộc nhãn quang vẫn cao hơn các thủ tọa rất nhiều, tuy nói nhìn hành vi của Tô Lạc là có ý trêu chọc Cảnh Dương, nhưng nhiều hơn chính là đang bang trợ Cảnh Dương rèn luyện kiếm ý, tuy chỉ có nửa canh giờ ngắn ngủi, nhưng lực khống chế của Cảnh Dương đối với Cụ Phong kiếm ý đã có bước tiến rất lớn, biểu hiện rõ ràng nhất chính là phạm vi hoành hành của Cụ Phong kiếm ý đã từ hình tròn mười trượng thu nhỏ còn chín trượng.

“Đây….”

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong quay nhìn, quả nhiên là thế, nhất thời cũng không bảo bọn họ dừng cuộc so tài nữa. Bình thường tu luyện khống chế kiếm ý, đều cực kỳ khô khan, Cảnh Dương có thể trong trận đối chiến này nhanh chóng nâng cao năng lực khống chế kiếm ý, đây là cơ ngộ khó có thể cầu, nếu cắt đứt, mới là đáng tiếc nhất.

Tô Lạc nếu biết được, bản thân vì đáp ứng yêu cầu của Lạc Nại Hà, cho y nhìn Thanh Phong kiếm quyết thêm một chút, kết quả ngược lại bang trợ cho đối thủ đề cao năng lực khống chế kiếm ý, nhất định sẽ tức tới thổ huyết.

Đương nhiên, kỳ thật hiện tại hắn cũng sắp thổ huyết rồi, luận tu vi, hắn cao hơn Cảnh Dương không ít, dù sao tu luyện nhiều năm mà, căn cốt tư chất của hắn thì lại kém Cảnh Dương rất nhiều, Cảnh Dương mới đột phá Ngưng Khí kỳ không lâu, mà hiện tại hắn đã ở mức tu vi cuối của Ngưng Khí kỳ, nhưng Cụ Phong kiếm ý mang tới áp lực quá lớn, hắn lại cố ý lưu tình, có thể kéo dài tới hiện tại, đã là cực hạn rồi.

Thấy bộ dạng si mê của Lạc Nại Hà nhìn chăm chăm Cảnh Dương, mắt cũng không chớp, trong lòng Tô Lạc bực tức tới phát hoảng, hắn ở nơi này xuất tử lực, tiểu hồn đàn không lương tâm kia ngay cả ánh mắt kính ngưỡng cũng không cho hắn nữa.

Lão tử không làm nữa!

Thân ảnh tránh né của Tô Lạc đột nhiên chậm lại, trường kiếm lướt qua ngực.

“Sư huynh….”

Lạc Nại Hà kinh hô một tiếng, đờ đẫn trong thoáng chốc, đột nhiên nhảy lên Thí Kiếm đài, chạy qua chỗ Tô Lạc.

“Đệ còn biết quan tâm tới sư huynh này của đệ a.” Không uổng hắn dùng khổ nhục kế.

Tô Lạc cố gắng rút thanh kiếm kẹp trong ngực ra, cười cười với Cảnh Dương đang phát ngốc ở một bên, “Cảnh Dương sư đệ, dọa ngươi rồi, xem bộ dáng ngây dại của ngươi, lần dầu thấy máu sao? Không sao, thấy riết rồi sẽ quen thôi… lần sau đổi lại ta đâm ngươi một kiếm được không?”

Cảnh Dương quay đầu bỏ đi, kiếm này sao không đâm chết hắn đi.

“Cảnh Dương sư đệ, nhớ rõ ngươi nợ ta một kiếm.” Tô Lạc không chết tâm hét theo.

“Sư huynh, bị thương rồi huynh còn ba hoa.” Lạc Nại Hà khóe mắt đỏ hồng, hai tay không ngừng vặn linh quyết, tiểu hồi phục thuật một cái tiếp một cái đặt xuống vết thương của Tô Lạc, chỉ là tu vi của y quá thấp, mười bảy mười tám tiểu hồi phục thuật rơi xuống, mới miễn cưỡng làm giảm tốc độ chảy máu của vết thương.

“Nhìn đệ khóe mắt đỏ hồng kìa, giống y con thỏ, có phải rất muốn khóc, vậy thì xấu lắm a, vốn đã không đẹp, khóc rồi càng khó coi thêm….” Tô Lạc kéo khóe miệng, “Sư đệ, cười một cái cho gia xem.”

“Hỗn trướng!”

Một câu chửi mắng vang lên như sấm nổ, là thủ tọa Minh Nguyệt Phong thấy đệ tử bị thương, gấp rút chạy tới, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Tô Lạc, nhất thời tức giận hai mắt dựng đứng, thứ hỗn đàn này, bị trọng thương còn trêu chọc sư đệ, linh quyết đại hồi phục thuật đã vặn sẵn trong tay nhất thời liền thay đổi, chuyển thành tiểu hồi phục thuật, kéo theo bạch quang hạ xuống, tuy đồng dạng là tiểu hồi phục thuật, nhưng hiệu quả rõ ràng mạnh hơn của Lạc Nại Hà nhiều, vết thương của Tô Lạc lập tức ngừng chảy máu. Đương nhiên, nếu Tô Lạc không ba hoa như thế, thì vốn dĩ đại hồi phục thuật đã có thể lập tức trị khỏi toàn bộ vết thương của hắn.

“Xú tiểu tử, qua đây.”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong xách Tô Lạc, giống như xách con gà, tha hắn đi.

“Sư huynh, huynh tự cầu đa phúc đi.”

Lạc Nại Hà ở đằng sau làm một mặt quỷ, nhìn thấy vết thương của Tô Lạc đã ngừng chảy máu, trên mặt cũng hồi phục lại huyết sắc, thần sắc lo lắng lập tức liền đổi thành vui sướng khi người gặp họa, sư huynh, trêu chọc sư đệ phải chịu quả báo hiện thời rồi.

Y vô tâm vô phế đứng cười, bị Cốc Nhất Nhất đứng ở chỗ không xa thấy được, tiểu cô nương lập tức dậm chân oán trách: “Nại Hà sư huynh thật xấu, Tô sư huynh cũng không biết bị thương có nặng không.”

Vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng rốt cuộc không có gan chạy theo thủ tọa dòm ngó. Nhưng mà… bộ dáng trước đó của Tô sư huynh thật đỉnh, cho dù bị thương cũng rất là___ tiểu cô nương đỏ mặt.

Xuống khỏi Thí Kiếm đài, trái phải nhìn nhìn, Lạc Nại Hà tìm được Cảnh Dương ở một góc vắng trên tầng hai, hắn một mình đứng ở đó, kiếm ý quanh người vẫn còn tản phát không cố kỵ, dọa cho không ai dám nói chuyện với hắn, nên nhìn càng cô độc lạc lõng.

Cắn răng, Lạc Nại Hà cổ vũ dũng khí, đi tới.

Đối diện Cảnh Dương là cần phải có dũng khí, Lạc Nại Hà vẫn luôn cho rằng như vậy, cho nên trước giờ y chưa từng chính diện quan sát Cảnh Dương luyện kiếm, đều chỉ trốn trong rừng len lén nhìn, đã tránh được chính diện đối mặt, lại còn thỏa mãn được ham muốn nhìn trộm lén lút của mình, cho dù y nhìn trộm Cảnh Dương sư huynh sớm đã là chuyện mà toàn bộ mọi người của Tiểu Thạch Phong và Minh Nguyệt Phong đều biết.

“Cảnh, Cảnh Dương sư huynh….”

Góc trán ứa mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên Lạc Nại Hà chủ động đứng đối diện với Cảnh Dương, căn nguyên cũng là vì vị sư huynh bất lương luôn thích ức hiếp y làm vui đó, nói thật, y tận trong lòng cũng không nguyện ý, đây giống như một con chuột vì một con chuột khác, chạy tới trước mặt con mèo giảng lý, ừm, đây rốt cuộc là đi giảng lý hay là đi tìm chết, thì còn phải coi tâm tình của con mèo nữa.

Dù sao nhìn ngang nhìn dọc, Lạc Nại Hà không nhìn ra trên gương mặt khiến người ta không dám nhìn thẳng của Cảnh Dương, có bất cứ tình tự chính diện nào.

Y cảm thấy bản thân khá giống tự tìm chết, nhưng y vẫn đứng trước mặt Cảnh Dương, chỉ cách ba bước. Sư huynh a, đừng nói sư đệ ta không trượng nghĩa, lần này đệ mạo hiểm ra mặt vì huynh, trở về huynh ít nhất phải cho đệ mấy kiện linh khí, mấy trăm bùa chú mới có thể an ủi được tâm linh bị tổn thương của đệ.

Mục quang Cảnh Dương đảo lên người Lạc Nại Hà, sau đó hơi nhướng mi, sâu trong đáy mắt, xẹt qua một mạt lãnh ý. Hắn còn chưa đi tìm tên phế vật này, vậy mà cư nhiên y lại dâng tới tận cửa, tốt, rất tốt. Một phế vật, còn muốn ra mặt thay người khác, nhớ tới chuyện bị phế vật này chế nhạo, trong lòng hắn liền một trận xấu hổ căm giận. Phế vật này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, nếu không hảo hảo giáo huấn một trận thì không được.

“Cảnh, Cảnh Dương sư huynh, đừng cho rằng huynh đâm Tô sư huynh một kiếm, là huynh, huynh đã thắng đâu…” Lạc Nại Hà lắp ba lắp bắp nói, trong lòng một trận khổ não, đáng chết mà, áp lực quá lớn, lưng cũng thẳng không nổi, không được, phải thẳng lên, ngàn vạn lần không thể cong xuống, nếu không sư huynh sẽ bị đâm một kiếm uổng phí, nói sao thì y cũng phải đòi trận này về, “Đệ, đệ nói cho huynh biết, không phải Tô sư huynh của đệ không, không bằng huynh, mà là huynh ấy nhường…. a a… nhường huynh….”

Y ngẩng đầu lên, tại sao hình tượng của Cảnh Dương sư huynh lại có vẽ cao lớn vĩ ngạn như vậy, thật đáng sợ, chân Lạc Nại Hà đã bắt đầu run rẩy, nhưng miệng vẫn ba hoa giả cứng.

“Đêm, đêm nay, lúc canh ba, trong Tử, Tử Trúc lâm, đệ, đệ đại diện sư huynh, khiêu chiến với huynh!”

Hừ hừ, ta cất giấu một mớ quy thuẫn phù, đánh không lại huynh, thì kéo dài ra cho huynh chết. Lạc Nại Hà cố ý tính toán sẵn trong lòng, vốn còn muốn âm thầm giấu theo chút bộc liệt hỏa phù, nhưng vừa nghĩ tới động tĩnh của bộc liệt hỏa phù quá lớn, vạn nhất bị thủ tọa Minh Nguyệt Phong phát hiện, thì ăn không nổi chuyện này đâu.

Cảnh Dương lẳng lặng nhìn y, nhãn thần như đao, tựa hồ còn khiêu động ngọn lửa, trừng tới mức Lạc Nại Hà tuôn mồ hôi lạnh như suối, lắp bắp nói: “Huynh, huynh nếu không dám ứng chiến, thì, thì phải nhận lỗi với Tô sư huynh…”

Cảnh Dương híp mắt lại, nhãn thần đột nhiên biến lạnh, trừng Lạc Nại Hà một lúc, lại dần dần trở nên quái dị, nửa ngày mới nói: “Ngươi không mệt sao?”

“A?”

Mệt? Lạc Nại Hà lau mồ hôi, y không mệt, chỉ cảm thấy đau lưng, ân, cổ hình như cũng có chút xót.

“Ngươi không mệt, ta nhìn cũng phát mệt.” Thân hình Cảnh Dương nhẹ động, đã nhảy tới một góc không người khác, chỉ để lại dư âm lượn lờ, “Canh ba đêm nay, Tử Trúc lâm, ta đợi.”

Thù mới hận cũ tính luôn một lần.

“Ách… ai nha nha, đau quá… hỗn đàn nào vặn cong lưng ta…”

Lạc Nại Hà còn chưa tỉnh khỏi cảm giác khó hiểu, đã bị cơn đau từ phần thắt lưng truyền tới giày vò cho kêu ai ái, lúc này mới phát hiện, bản thân không biết từ lúc nào, đã cong cả người xuống, giống như một con tôm lớn bị luộc chín, nhưng mà cần cổ thì vẫn cứ ngẩng thật cao, tư thế này không chỉ khôi hài buồn cười, còn vô cùng mệt mỏi. Trách không được vừa rồi cảm thấy Cảnh Dương sư huynh thật co lớn vĩ ngạn, thì ra nãy giờ, là do mình đã thấp đi một nửa.

Đây là chuyện gì? Y vừa xoa lưng vừa rờ ót, nghi hoặc.

Lạc Nại Hà đã quên, có lẽ nên nói y chỉ một lòng muốn tìm cách đảo ngược cho Tô Lạc, căn bản không chú ý tới, trong phạm vi chín trượng xung quanh Cảnh Dương, lan tràn Cụ Phong kiếm ý, người bình thường căn bản không thể lại gần Cảnh Dương, có thể đi tới trước mặt Cảnh Dương nói nhiều như vậy, biểu hiện của y đã gần như khiến Cảnh Dương phải nhìn bằng với con mắt khác, cho dù bị áp lực cự đại này bức đến ngay cả đứng cũng không thẳng được, tư thế buồn cười khôi hài.

Bỏ đi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Lạc Nại Hà dứt khoát đặt mông ngồi xuống, trong lòng vẫn không ngừng nghiên cứu tính toán nhỏ của mình, cảm thấy vì phải tìm cơ hội lật ngược cho sư huynh mà lãng phí mấy trương quy thuẫn phù thật sự không đáng, nhưng sư huynh bình thường đối với y chiếu cố như thế, không mạo hiểm ra mặt, sau này sư huynh không thèm để ý đến y nữa thì làm sao? Nghĩ tới điểm này, y lại lén la lén lút nhìn lên tầng một, chỉ thấy trước mặt ba vị trưởng lão, thủ tọa Minh Nguyệt Phong đang văng nước miếng chỉ vào Tô Lạc không biết đang nói cái gì, dù sao Tô Lạc sư huynh co đầu rụt tai thật giống y như con rùa, thế là Lạc Nại Hà nhanh chóng mở túi trữ đồ, lại nắm hai nắm quy thuẫn phù bỏ vào ngực, lúc này mới cảm thấy tâm lý bình tĩnh lại, vui vẻ vuốt cằm ngắm cảnh sư huynh bị chèn ép hiếm gặp.

“Trêu đùa sư đệ rất vui sao? Có cần bổn tọa bồi ngươi chơi cho vui không? Có thực lực lại không chịu thi triển toàn bộ trước mặt sư trưởng, còn chơi trò lưu tình, kiếm này đâm trúng ngươi ngươi rất vui có phải không? Bị sư đệ nhập môn trễ hơn ngươi đâm một nhát, ngươi còn rất đắc ý có phải không? Đứng thẳng lên, bộ dạng cà lơ phất phơ này, là ai dạy cho ngươi, ba vị trưởng lão muốn hỏi ngươi, phải trả lời thành thành thật thật cho bổn tọa, dám không nghiêm túc, phạt ngươi đi làm khổ dịch…”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong đích thực bị Tô Lạc chọc giận không nhẹ, gia môn của mình xuất ra đệ tử ưu tú như thế vậy mà mình không hề biết thì thôi đi, nhưng thứ hỗn trướng nhà ngươi muốn che giấu tài năng, thì che giấu thật tốt cho hắn nhờ, hiện tại lại thi triển ra trước mặt các trưởng lão và thủ tọa các Phong là có ý gì, cố ý muốn thủ tọa hắn đây mất mặt đúng không, mất mặt thì cũng bỏ đi, mặt này mất hắn cũng mất rất cao hứng, nhưng trên Thí Kiếm đài, ngươi có thể thắng lại không thắng, chơi trò khổ nhục kế gì đó, đây là làm cho ai coi, ngươi nghĩ một đám trưởng lão, thủ tọa chúng ta đều là kẻ mù sao, dễ như vậy liền có thể bị ngươi làm cho hồ đồ, lừa đứa trẻ ba tuổi cũng không phải lừa như vậy, thủ đoạn cao minh một chút đi được không.

Chuyện này mà nhịn được, thì còn gì nhịn không được nữa chứ, thế là thủ tọa Minh Nguyệt Phong liền xem Tô Lạc như tôn tử mà giáo huấn.

Biểu hiện của Tô Lạc rất tốt, cúi đầu nhận sai, chết không hối cải, đương nhiên, câu phía sau tạm thời còn chưa bị ai nhìn ra, dù sao trên mặt của tôn tử hắn vẫn biểu hiện rất phối hợp, cho nên thủ tọa Minh Nguyệt Phong cũng không giáo thuấn quá lâu, các trưởng lão còn muốn hỏi chuyện hắn.

“Ngươi đột phá Ngưng Khí kỳ bao lâu rồi? Năm nay bao nhiêu tuổi? Lĩnh ngộ được Triều Tịch kiếm ý từ lúc nào?” Tống trưởng lão vuốt râu, cười hiền hòa hỏi.

Cảnh Dương mà Lâm trưởng lão ngắm trúng bị Tô Lạc trêu chọc, trong lòng tức giận, tự nhiên không thèm để ý tới hắn, còn về vị trưởng lão còn lại, rõ ràng là có quan hệ tốt với Tống trưởng lão, lại thêm bản thân Tống trưởng lão tu luyện chính là công pháp tính thủy, Tô Lạc này cũng là tính thủy, tự nhiên hiểu ngầm mà nhường Tô Lạc cho Tống trưởng lão.

Tô Lạc không đáp lời, cúi đầu đếm ngón tay.

“Hỗn trướng, trưởng lão hỏi chuyện ngươi, nhanh trả lời.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong lại bắt đầu dậm chân, bản thân hắn không biết đã xui xẻo mấy đời, mới đụng phải tên đệ tử khiến người ta nhức đầu này.

Tô Lạc vẻ mặt nghiêm chỉnh trả lời: “Hồi trưởng lão, đệ tử đang đếm ngày, còn chưa có đếm xong mà.”

“Ngươi, ngươi….” Ngón tay thủ tọa Minh Nguyệt Phong gần như chỉ thẳng lên mũi Tô Lạc, từng thấy qua xung đột với trưởng lão, nhưng đệ tử dám trêu chọc trưởng lão, cả đời này hắn chỉ mới thấy được một người, quả thật chính là to gan bằng trời.

Tống trưởng lão phất tay với thủ tọa Minh Nguyệt Phong, đợi một chút, mới lại hỏi: “Hiện tại ngươi đã đếm ra chưa?”

Tô Lạc cười, trả lời: “Hồi trưởng lão, đệ tử kỳ thật không biết đếm.”

Không sợ đệ tử không tiến bộ, chỉ sợ đệ tử là vô lại, La Phù Kiếm Môn không phải là một môn phái có trên dưới tôn ti đẳng cấp rõ ràng, điểm này có liên quan với môn quy độc đáo của nó, không giống với các đại môn phái khác, trong La Phù Kiếm Môn, bối phận không hề cố định, đệ tử đời thứ ba sẽ không vĩnh viễn là đệ tử đời thứ ba, chỉ cần thành công lên Trúc Cơ kỳ, đệ tử đời thứ ba sẽ lập tức được thăng lên đệ tử đời thứ hai, bối phận dựa vào đó mà tăng lên một đời, những sư huynh đệ ngày trước, đều trở thành sư điệt, mà sư thúc sư bá trước đó, lại biến thành sư huynh đệ.

Ai cũng không biết vãn bối đệ tử ngày hôm nay bị mình giáo huấn như tôn tử, cách mấy năm sau liệu có trở nên ngang hàng với mình, cho nên trong tình huống bình thường, trưởng bối của La Phù Kiếm Môn đối với các đệ tử cấp thấp đều bảo trì thái độ đủ khoan dung, đặc biệt là các đệ tử có thiên phú xuất chúng, mấy trăm năm sau tu luyện hữu thành, trở thành trưởng bối của mình cũng không phải không có. Trừ phi danh phận sớm định, trước khi các đệ tử còn chưa hữu thành đến mức xưng huynh gọi đệ với mình, thì phải xác định danh phận sư đồ, như vậy mới sẽ không xuất hiện cảnh tượng vãn bối đệ tứ mà mình từng xem như tôn tử giáo huấn, lại có một ngày chạy tới xưng huynh gọi đệ với mình.

Tô Lạc có vô lại, Tống trưởng lão cũng chỉ đành hết cách, ai bảo Tô Lạc biểu hiện ra đủ ưu tú chứ, hơn nữa, làm trưởng lão có ai không phải là nhân tinh, vừa nhìn thấy biểu hiện này của Tô Lạc, Tống trưởng lão liền hiểu, đệ tử này không muốn bái nhập vào môn hạ của mình, lại suy xét một chút, càng hiểu rõ, xem ra tính khí của đệ tử này rất cao ngạo, thân truyền đệ tử của trưởng lão cũng không muốn làm, vậy nhất định là đã nhắm vào vị trí chưởng giáo môn hạ nhập thất đệ tử rồi.

Thế là Tống trưởng lão cũng chỉ có thể phất tay, để Tô Lạc đi, chuyện thu đồ đệ này không thể gấp trong nhất thời, nhập thất đệ tử của chưởng giáo môn hạ là vị trí tốt như vậy, người đỏ mắt bộ không nhiều sao, La Phù Thập Tam Phong, có Phong nào khiếm khuyết nhân tài đâu, đợi tiểu tử nà gặp khó rồi, tự nhiên sẽ quay đầu đến khóc cầu muốn bái nhập môn hạ của mình.

Tương lai còn dài.

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong dựng râu trừng mắt với bóng lưng của Tô Lạc, nhưng mà lại không có cách nào xử hắn, chỉ có thể âm thầm phát hận trong lòng, đợi so tài xong rồi, liền bắt tên đệ tử không có mắt này diện bích.

(*Diện bích: úp mặt vô tường sám hối)

Tô Lạc trở về, Lạc Nại Hà ngọt ngào vui vẻ chạy tới đấm lưng bóp vai: “Sư huynh ngươi cực khổ rồi, sư huynh ngươi mệt mỏi rồi.”

Vô sự lại hiến sức, tất có sở cầu, Tô Lạc đảo mắt trắng muốn đánh rớt hai tay của y, rốt cuộc lại không nỡ, chỉ đành bày ra bộ dáng không kiên nhẫn, nói: “Trọng điểm, đệ đây là đang quào muỗi sao, một chút cảm giác cũng không có.”

“Vâng, vâng.” Lạc Nại Hà dùng thêm mấy phần lực, “Sư huynh ngươi xem lực đạo có dễ chịu không?”

“Cũng tạm được.” Tô Lạc vẻ mặt say mê, sư đệ này cũng không ngu ngốc.

“Sư huynh a…..” Lạc Nại Hà vẻ mặt cười nịnh bợ, “Trên người huynh còn có thứ gì tốt không?”

Tô Lạc liếc y, chậm rãi thong dong nói: “Thứ tốt sao… sư huynh ta đây có rất nhiều, nhưng mà…. không có phần của đệ.”

Nụ cười lớn của Lạc Nại Hà trong thoáng chốc rũ xuống, kéo thật dài âm thanh ủy khuất ra kêu một tiếng: “Sư huynh, hảo sư huynh.”

“Gọi cha yêu cũng vô dụng.” Tô Lạc liếc mắt nhìn y, “Thứ tốt sư huynh ta có chính là, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho dù là ngôi sao trên trời, sư huynh cũng có thể hái xuống vài ngôi cho người chơi, cho đệ, đệ đụng tới được sao?”

Lạc Nại Hà ‘phì’ một tiếng, nói: “Sư huynh ngươi khoác lác quá đi, hái sao, huynh xem quả trên cây là sao đi…” Xong rồi lại đưa mặt tới, ai thanh khẩn cầu: “Sư huynh, không có mấy kiện hiện tại đệ có thể dùng được sao?”

Tô Lạc một chưởng vỗ lên sau ót y, tức giận nói: “Bình thường bảo đệ tu luyện, đệ có chịu nghe không? Đồ mà Luyện Khí kỳ có thể dùng, đã cho đệ hết rồi, muốn cái khác sao, sớm đột phát Ngưng Khí kỳ đi rồi nói sau.”

Lạc Nại Hà nghẹn họng, vùi đầu khổ sở ngồi xổm một bên họa vòng, dư quang khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Cảnh Dương, vốn muốn từ trên người sư huynh lấy thêm được chút đồ tốt, đêm nay cũng có thể nắm chắc được một chút, nếu tính toán đã không thành, y cũng chỉ đành trước họa vòng trù ẻo Cảnh Dương đi đường vấp ngã, ăn cơm cắn phải lưỡi, canh ba đêm nay bị đau bụng.

Chú ý thấy ánh mắt quen thuộc đang đảo qua đảo lại trên người mình, nhãn thần Cảnh Dương đảo qua, nhìn thấy Lạc Nại Hà giống như bị ủy khuất thật lớn đang ngồi xổm dưới đất họa vòng, nào còn được một chút bộ dáng kiên cường khi vừa rồi đứng trước mặt mình chịu đựng Cụ Phong kiếm ý mà vẫn không nguyện cúi đầu, trong lòng hơi động, còn chưa kịp phân tích đây là cảm giác gì, lại nhìn thấy Tô Lạc vươn tay ra, đặt lên đầu Lạc Nại Hà vò loạn một trận, vò cho cái đầu đang chỉnh tề trở thành tổ quạ, sau đó gia hỏa ủy khuất liền dương nanh múa vuốt báo thù, sư huynh đệ hai người nháo thành một đoàn, lăn qua lộn lại trên đất, cả y phục cũng bị kéo loạn.

Ở nơi đông người, đồi phong bại tục. Phân không rõ sau khi nhìn thấy một màn này xong thì cảm giác phát sinh trong lòng là tư vị gì, Cảnh Dương dời mắt đi, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm ứng kiếm ý của mình, hắn phải cố gắng nhanh chóng khống chế được như ý, chỉ có hoàn toàn nắm chắc kiếm ý, mới có thể tiến thêm một bước tôi luyện kiếm thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.