- Cơ nghiệp Thục Sơn các ngươi có cả ngàn năm, nếu muốn khai chiến, Côn Luân chúng ta khó thắng được dễ dàng. Làm sao chúng ta có thể khai chiến với Thục Sơn các ngươi.
Nam Ly Việt cười cười cũng không giao đấu với bản mệnh kiếm nguyên của Đan Lăng Sinh mà chỉ dốc sức điều khiển Bích Vân trùng tránh một đòn dưới cơn thịnh nộ của đối phương.
- Chỉ cần không một ai trong số các ngươi thoát được thì Côn Luân chúng ta và Thục Sơn các ngươi vẫn cũng một chí khí chống chọi với yêu ma. Đan Lăng Sinh! Nghe nói ngươi và Đoạn Thiên Nhai là trụ cột của Thục Sơn là đệ tử được Vũ Nhược Trần coi trọng. Lão còn sử dụng Huyết Xá lợi để nâng cao tu vi của ác ngươi không biết có thật hay không?
“ Muốn giết người diệt khẩu?”
Nếu bọn họ biết mất tất cả ở Bắc Mang thì Côn Luân cũng có thể từ chối trách nhiệm hoặc đổ lên đầu người khác.
Lúc này đám người Đan Lăng Sinh đã biết Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo định làm gì.
- Vậy các ngươi thử giữ tất cả chúng ta lại xem.
Đám người Đan Lăng Sinh và Minh Triết cùng nhau nhập môn, hiện tại thấy Minh Triết bỏ mạng, lại nghe Nam Ly Việt nói vậy nên giận quá hóa cười.
Hành động của đám người Nam Ly Việt chứng tỏ đã chuẩn bị từ trước, định làm suy yếu thực lực của Thục Sơn.
Mà suy yếu thực lực của Thục Sơn cũng là ý đồ với cả Thục Sơn.
Cái loại hành động này đã làm phải triệt để, chỉ cần đám người Đan Lăng Sinh có một người chạy trốn thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận đại chiến giữa Thục Sơn và Côn Luân khiến cho thiên hạ đại biến.
Cho dù trong lòng tràn ngập cơn giận nhưng Đan Lăng Sinh vẫn không thể tin nổi được rằng Côn Luân lại có cái suy nghĩ đó.
Tuy nhiên bản mệnh kiếm nguyên còn chưa phóng ra thì từ trong cái kén màu đỏ có hàng ngàn, hàng vạn ngọn lửa màu trắng lao về phía đám người Đan Lăng Sinh.
- Đan Lăng Sinh sư huynh. Huynh và Tiêu Phong sư huynh đối phó với hai tên môn đồ vô sỉ của Côn Luân để chúng ta đối phó với người phái Hà Gian.
Ngao Hoàng rung tay lên liền ném ra ba mươi sáu lá bùa đỏ thắm. Tất cả những lá bùa nổ tung hóa thành một vầng lửa khiến cho cả ngàn, vạn ngọn lửa màu trắng cũng nổ theo.
Thục Sơn chủ tu phi kiếm nhưng cũng có những pháp quyết khác. Ngao Hoàng liếc mắt liền nhận ra những tia lửa đang lao tới chính là Hỏa Lân tiễn của phái Hà Gian. Chỉ cần trúng một mũi tên sẽ khiến cho máu huyết toàn thân khô kiệt mà chết. Vì vậy mà y ném ra ba mươi sau tấm Thiên Cương hỏa lôi phù khiến cho tất cả Bạch Cốt hỏa lân tiễn nổ tung.
Mắt thấy Ngao Hoàng làm nổ tung Bạch Cốt hỏa lân tiễn, Đan Lăng Sinh và Tiêu Phong liền phóng ra kiếm nguyên bản mệnh và phi kiếm chém về phía Trác Trầm Đạo và Nam Ly việt trong Bích Vân trùng.
Hai mắt của Trác Trầm Đạo biến thành màu tím rồi một tia chớp màu tím lao xuống đánh với phi kiếm và kiếm nguyên bản mệnh của Đan Lăng Sinh cùng với Tiêu Phong khiến cho một tiếng nổ vang lên. Trong tích tắc bị ngăn cản, từ trong đám Bạch Cốt Hỏa lân tiễn lại có một cái bóng trắng lao ra. Kiếm quang màu trắng giao thủ với kiếm quang của đám người Ngao Hoàng rồi một người mặc quần áo màu trắng quấn lấy y.
Trong nháy mắt, Ngao Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân bốc lên một ngọn lửa màu trắng rồi cháy thành tro. Ngay cả phi kiếm của y mất đi sự khống chế rồi bị bóng người kia bắt lấy.
- Thích Như ý! Thục Sơn ta nhất định diệt cả phái ngươi.
Tiêu Phong có bản tính đôn hậu nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng gào lên điên cuồng.
- Đan Lăng Sinh! Ngươi đi mau. Để cho sư tôn và sư thúc báo thù cho chúng ta.
Trong tiếng gào điên cuồng của Tiêu Phong, con mắt của Đan Lăng Sinh gần như nứt toác, chảy ra máu. Nhưng y không nói một câu, cũng không hề dừng lại dốc sức điều khiển kiếm nguyên bản mệnh khiến cho cả người như hóa thành một thanh thần binh tuyệt thế mà lao đi.
Cái bóng người màu trắng kia chính là chưởng giáo Thích Như Ý của phái Hà Gian. Mặc dù Ngao Hoàng có đạo pháp tinh thân phá được cả vạn mũi Bạch Cốt hỏa lân tiễn của phái Hà Gian, nhưng y cũng ẩn nấp trong đó rồi liều mạng hứng chịu Thiên Cương lôi hỏa nổ tung mà vọt tới bên cạnh Ngao Hoàng sau đó sử dụng Thất tu ly hỏa bào quấn lấy đối phương.
Đấu pháp sinh tử này khiến cho Ngao Hoàng trở tay không kịp mà bị Thích Như Ý đánh chết.
Tu vi của Thích Như Ý cao tuyệt, hơn nữa tâm tính tàn nhân kèm thêm rất nhiều pháp bảo. Cho dù Đan Lăng Sinh cũng chưa chắc có thể đánh chết y. Hơn nữa, sau khi Thích Như Ý đánh chết Ngao Hoàng, trong không trung cũng đột nhiên xuất hiện một lão đạo cầm trong tay bạch cốt trường phiên và một người mặc áo bào đen cưỡi trên một con dị thú.
Hai người đó đều là chưởng giáo Khuất Đạo Tử của Bắc Mang phái và chưởng giáo Hắc Phong thượng nhân của Câu Trần thiên đạo. Tu vi của hai người cũng không hề kém Thích Như Ý.
Đan Lăng Sinh biết mình mà đi thì đám người Tiêu Phong nhất định không thể may mắn sống sót.
Nhưng bây giờ y cũng không thể ở lại.
Hành động của Côn Luân hiển nhiên là muốn tiêu diệt Thục Sơn. Nếu không bỏ chạy, thì không thể nhắn cái tin này tới cho đám người Vũ Nhược Trần, để cho Côn Luân từ từ tiêu diệt thực lực của Thục Sơn. Đến lúc Thục Sơn thật sự biết được âm mưu của Côn Luân thì cũng không còn kịp nữa.
- Còn định chạy? Không dễ thế đâu. Ta thật sự muốn xem kiếm nguyên bản mệnh của Thục Sơn các ngươi với kiếm nguyên bản mệnh từ nhất mạch của sư thúc Vấn Thiên cái nào mạnh hơn.
Nam Ly Việt híp mắt cười, điều khiển Bích Vân Trùng bay ngược lại. Hai tay y điểm vào hư không khiến cho bầu trời trở nên tối đen, giống như tinh không sa xuống. Tất cả những ngôi sao trong bầu trời đều xoay tròn đè xuống trước mặt Đan Lăng Sinh tạo thành một cái lốc xoáy tinh hà.
Âm dương sinh tử đạo! Âm dương tinh không tuyền.
Trong nháy mắt làm cho trời đất thay đổi, mặc dù chỉ là ảo giác, không ai có thể thực sự làm cho trời đất vận chuyển nhưng Âm Dương tinh không tuyền tản ra pháp lực khiến cho phi kiếm của Tiêu Phong cũng bị nó cuốn vào rồi vò nát trong lốc xoáy.
Tu vi của Nam Ly Việt hiển nhiên là Tiêu Phong không thể sánh được, thậm chí cả Thích Như Ý cũng còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng kiếm quang phóng đi khiến cho tinh không xuất hiện một cái khe. Mà toàn bộ lốc xoáy tinh hà cũng bị phá nát.
Trong cơn bi phẫn, kiếm nguyên bản mạng của Đan Lăng Sinh đã phát ra uy lực vượt qua cực hạn đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng.
Uy lực của một đòn đó thậm chí so với một đòn Vấn Thiên đánh với Nguyên Thiên Y cũng không kém hơn nhiều.
- Tu vi hậu bối của Thục Sơn không ngờ đạt tới mức độ này. Chỉ sợ ta cũng không phải là địch thủ của y.
Một kiếm đó mặc dù không đâm về phía mình nhưng uy lực của nó cũng khiến cho Thích Như ý phải chui lại trong cái kén đỏ như máu.
- Bốn trăm năm trước, đồng đạo trong thiên hạ tập trung ở Kim Đỉnh cùng với Côn Luân các ngươi chống lại U Minh huyết ma nên các ngươi mới có được như ngày hôm nay. Hiện tại các ngươi lại giết hại đồng đạo. Thục Sơn ta cho dù không bằng Côn Luân các ngươi cũng khiến cho các ngươi ngọc đá đều nát.
Sau khi đánh tan Âm Dương tinh không tuyền của Nam Ly việt, bóng của Đan Lăng Sinh đã vượt xa hơn mười dặm. Âm thanh của y đầy lạnh lùng vọng lại phía sau.
Vọt ra hơn mười dặm, Đan Lăng Sinh lấy kiếm nguyên bản mệnh mà phi độn. Mắt thấy đám người Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo không thể đuổi kịp, nếu không thì Đan Lăng Sinh cũng không nói như vậy.
- Kiếm nguyên bản mệnh của Thục Sơn đúng là độc bộ thiên hạ. So với kiếm nguyên bản mệnh của Vấn Thiên còn mạnh hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, không trung tối sầm lại. Huống Vô Tâm như từ trong hư không bước ra. Hai sợi dây màu trắng, đen đột nhiên xuất hiện trói lấy Đan Lăng Sinh.
- Huống Vô Tâm.
Đồng từ trong mắt Đan Lăng Sinh co lại:
- Phá!
Trong phút chốc, toàn bộ tinh thần của hắn tập trung lên kiếm nguyên bản mệnh mà chém về phía trước.
Nhưng một đòn của hắn chỉ như xẹt qua hư không, hai sợi dây mà đen và trắng đã bao quanh người Đan Lăng SInh.
- Đây là pháp bảo gì mà ngay cả kiếm nguyên bản mệnh cũng không thể làm gì được?
Đám người Thích Như Ý cảm thấy ớn lạnh. Cùng lúc đó một con lốc xoáy màu bạc cũng xuất hiện trên đầu Đan Lăng Sinh. Mà Đan Lăng Sinh cũng không thể trốn thoát nên rống lên:
- Trời đất có mắt. Các ngươi nghĩ làm việc này không ai có thể biết được đúng không?
Âm thanh của Đan Lăng Sinh còn chưa biến mất, lốc xoáy màu bạc đã hạ xuống. Vố số tia sáng bạc trong nháy mắt cắt tinh thần và tâm niệm cùng với thân thể Đan Lăng Sinh thành tro.
- Hồng phấn khô lâu. Mất đi chân nguyên và thần phách thì cho dù kiếm nguyên của ngươi có lợi hại tới mấy cũng chỉ là một khối sắt vụn.
Huống Vô Tâm đứng cách Đan Lăng Sinh chỉ có vài chục trượng. Y khẽ vươn tay liền bắt lấy thanh trường kiếm màu đen đang rơi xuống. Sau khi liếc mắt nhìn, y miết nhẹ tay, thanh trường kiếm màu đen từ từ biến thành chất lỏng mà nhỏ giọt xuống dưới.
Đám người Thích Như Ý cũng đánh chết đám người Tiêu Phong trong nháy mắt. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó tất cả đều kinh hoàng.
Mặc dù Đan Lăng Sinh đã chết. Nhưng hắn đã tu luyện được kiếm nguyên bản mệnh thì thanh phi kiếm này cũng đã được chân nguyên của Đan Lăng Sinh tẩm bổ không hề thua kém gì những pháp bảo phi kiếm nổi danh trên thế gian. Nhưng Huống Vô Tâm chỉ miết tay một cái đã phá hủy nó.
Đám người Thích Như Ý kinh hãi nhìn về phía Đan Lăng Sinh biến mất. Huống Vô Tâm chợt nở nụ cười:
- Ông trời có mắt. Các ngươi lại không thể nhìn thấy. Cứ cho các ngươi đoán được đó là do Côn Luân gây ra thì sao? Chưởng giáo của Côn Luân là Hoàng Vô Thần chứ không phải là ta.
- Hoàng Vô Thần! Hiện tại ta muốn thử xem sau khi ta luyện hóa xong Huyết xá lợi thì tu vi còn chênh lệch với ngươi bao nhiêu. Hư không sinh tử tác cho dù là bản mệnh kiếm nguyên cũng không ngăn được xem ra chỉ có lực lượng phá toái hư không mới phá dược nó. Cho dù Vô Sắc định đại hoa luân của ngươi tu luyện tới cảnh giới Phá Toái hư không thì Hư Không sinh tử tác có lẽ cũng có thể ngăn được ngươi.
- Chuyện nơi đây không thể để cho những nời còn lại, nhất là Kỳ Liên Liên Thành biết.
Huống Vô Tâm liếc mắt nhìn mọi người:
- Các ngươi đi theo ta. Chờ khi ta có được Côn Luân và thiên hạ trong tay, nhất định sẽ giúp các ngươi hùng cứ một phương, nắm trong tay quyền sinh quyền sát.