La Phù

Chương 257: Chương 257: Bắc Minh Vương




Bắc Minh Vương Dưới một đòn liên thủ của Minh Nhược và Lạc Bắc mặc dù Độc Long tôn giả sử dụng pháp bảo có thể cản được bản mệnh kiếm của Lạc Bắc nhưng lực lượng vô thượng của Minh Nhược cũng hoàn toàn áp đảo đè nát lão thành vụn phấn khiến cho cả Nguyên Anh cũng bị dập nát mà không chạy thoát được.

Tu vi của Độc Long tôn giả tới mức nào?

Lực lượng của Độc Long tôn giả hoàn toàn vượt qua Vân Hạc Tử. Cho dù chống lại Huống Vô Tâm thì Độc Long tôn giả cũng có sức đánh một Người này ở thế có một địa vị được vô cùng tôn sùng, thậm chí có thể nói là tương đương với một vài số Thập Đại tiên.

Tuy nhiên Lạc Bắc vừa mới đánh cho Nam Ly Việt thương rồi liên thủ với Minh Nhược đánh chết Độc Long tôn giả lại không hề có lấy một chút đắc ý. Tất cả sự chú ý của hắn toàn toàn tập về phía Minh Nhược.

Vào lúc này chỉ có Lạc Bắc mới biết được tại sao Minh Nhược bất chấp thương thế của mình mà dốc sạch chân Bởi vì sức sống của nàng đang chóng mất. Thương thế biến xấu tạo ra tốc độ tác thân thể của nàng có lẽ còn không bằng với tốc độ mất đi sự sống. Từ ánh mắt của Lạc Bắc và gương mặt hồng hào của Minh Nhược, Vân Viện và Yến Hồng cùng cảm nhận ra được gì đó.

Một thứ cảm giác đau thương nháy mắt lòng các nàng. Nhưng khi các nàng nhìn về phía Minh Nhược, Minh Nhược cũng từ từ đứng dậy, nói với Lạc Bắc một câu:

- Kỳ Liên Liên Thành đã tới.

......

Kỳ Liên Liên Thành đã tới.

Mặc dù không hiểu tại sao Minh Nhược lại biết được điều đó nhưng khi Minh Nhược nói ra câu đó, hơi thở của đám Vân Viện hơi nên dồn đập. Một thứ cảm giác khó hiểu từ cuối chân giống như có một thứ gì đó khủng bố đang lao tới.

So với phần lớn các môn phái thế thì Từ Hàng Tĩnh Trai vốn ẩn nấp núi Đại Đông khiến cho tức cũng không được nhẹn cho lắm.

Nhưng cho dù như vậy thì đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng đều biết rằng Kỳ Liên Liên Thành ở một nơi cách núi Chiêu Diêu hai năm. Trong hai năm qua, núi Chiêu Diêu vẫn lặng, như một núi chết. Không có một ai đi vào cũng như đi ra.

.........

Trên sườn núi, một cái đình nho nhỏ có một tử mặc áo bố đang lẳng lặng nhìn về phía

Đó là một đàn ông tướng mạo còn rất mái tóc được bện lại rất đẹp. Nhìn y hết sức sạch sẽ, khái nhưng sắc mặt lại tái nhợt không hề có lấy một chút máu. Thi thoảng y lại ho kịch liệt giống như một lão nhân đang tới gần đất xa

Trước mặt y là bóng đêm dầy đặc chỉ có vài điểm lân nổi dập dềnh làn sương mù.

Khu vực được bao phủ bởi một màn lân mỏng là một cái lũng rộng lớn, khắp nơi toàn là nước đen chảy xuôi. Nước đen tụ lại thành một cái đầm nước nhìn vào đó chỉ toàn là hài cốt, pháp bảo. Thi thoảng lại có hai quái thú có hình dạng ghê qua rít lên chói tai.

Lúc này đang là sau giờ Ngọ nhưng ở đây lại đang là đêm.

Người đàn ông như bị bệnh nặng đó đang nhìn về phía núi mà Kỳ Liên Liên Thành đã đó hai năm.

Nơi đây chính là núi Chiêu Diêu.

Một tử niên mặc hoa phục màu tím từ làn sương mù dày đặc đi ra, từ từ tới gần sau lưng tử mặc áo bố.

Nam tử niên mặc hoa phục tản ra hơi thở rất mạnh khiến cho làn sương dao động cuồn cuộn. Nhưng không biết tại sao, khi y đối mặt với đàn ông đang ho lại không hề khiến cho ta có cái cảm giác đứng ở cao.

Dường như thế của mặc áo bố chợt mạnh lại khiến cho kia không có lấy một chút ảnh hưởng.

Khi đàn ông mặc hoa phục màu tím tới sau lưng kia, y còn chưa nói gì thì tử có gương mặt tái nhợt dường như đã biết ý định của y mà lên tiếng:

- Hằng Đạo Nguyên! Kỳ Liên Liên Thành đã đi rồi?

Hằng Đạo Nguyên?

Hóa ra tử mặc hoa phục màu tìm lại chính là Tây Hầu Hằng Đạo Nguyên, một tứ hầu, nổi với Đông Hầu Thanh Bức.

- Bắc Minh Vương!

Sau khi Hằng Đạo Nguyên gật đầu liền thốt ra một câu đủ khiến cho cả thiên hạ giật mình. Vị lão nhân giống như gần đất xa kia không lại chính là Bắc Minh vương đứng đỉnh của núi Chiêu Diêu, chống lại Côn Luân. Không Bắc Minh Vương có còn hơn cả Thập đại tiên của Côn Luân lại là một như vậy.

Tuy nhiên cả thiên hạ cũng chỉ có một Bắc Minh Vương.

Ngoại y ra thì không còn có một ai được xưng tụng là Bắc Minh vương nữa.

Sau khi thốt lên mấy chữ Bắc Minh Vương, Tây hầu Hằng Đạo Nguyên gật đầu nói:

- Hắn đã bỏ đi cách đây một

Sau khi dừng một chút, Tây hầu Hằng Đạo Nguyên lại nói:

- Nghiệp Triệu Nam cũng đã đi.

- Cuối cùng thì Nghiệp Triệu Nam cũng phải đi. - Bắc Minh Vương liếc mắt nhìn Hằng Đạo Nguyên một cái. Lão cũng không hỏi nhân mà Kỳ Liên Liên Thành và Nghiệp Triệu Nam rời đi còn Hằng Đạo Nguyên cũng không hề giải thích. Dường như cả hai đều rõ cái nhân đó.

- Lý do để cho hắn tồn tại đó là La Phù, cũng giống như ta tồn tại là vì núi Chiêu Diêu. - Bắc Minh Vương đặt hai lên thảm rồi đột nhiên hỏi Hằng Đạo Nguyên.

- Hai kia đi rồi sao?

- Hai kia? - Hằng Đạo Nguyên giật mình rồi mới sực nhớ ra hai mà Bắc Minh vương nói tới là ai. Gã lắc đầu:

- Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng còn chưa nhận được

- Nói cho chúng biết đi. Dù sao thì Bắc hầu cũng không thích chúng ở lại đây, hơn nữa chúng cũng cần biết cái này.

- Còn chúng ta? - Hằng Đạo Nguyên nhìn Bắc Minh Vương rồi bổ

- Núi Chiêu Diêu chúng ta.

- Trước tiên cứ sát. - Bắc Minh Vương đầu lại nhìn xuống cái chỉ toàn là một làn nước đen mà nói.

- Trước tiên cứ sát?

- Đúng vậy. Cứ

Bắc Minh Vương là một có thể định cuối cùng của núi Chiêu Diêu liền gật đầu.

Lão biết có lẽ Hằng Đạo Nguyên và rất nhiều núi Chiêu Diêu không hiểu định của mình tại sao không giúp nhân của La Phù. Bởi vì xét từ bất cứ mặt nào mà nói thì La Phù cũng là kẻ địch của Côn Luân. Tạo ra cho kẻ địch một đối thủ mạnh cũng là giúp chính mình.

Nhưng Hằng Đạo Nguyên và núi Chiêu Diêu cũng không biết rằng khi Bắc Minh vương định như vậy thì lòng y cũng có rất nhiều cảm xúc.

Y biết rõ cái lũng mặt tại sao lại biến thành như vậy.

Trong cái lũng này ít nhất có mai táng cả cao thủ của núi Chiêu Diêu. Mà Kỳ Liên Liên Thành cũng không phải là dễ đối phó. Hơn nữa, sở dĩ y để mặc cho Kỳ Liên Liên Thành ở bên núi Chiêu Diêu chờ đợi hai năm cũng là vì biết rõ Kỳ Liên Liên Thành chính là một cái giới hạn giữa mình và Hoàng Vô Thần.

Nếu giết Kỳ Liên Liên thành, có khả năng Hoàng Vô Thần sẽ bất chấp tất cả để tiêu diệt núi Chiêu Diêu. Nếu y không giết Kỳ Liên Liên Thành thì Hoàng Vô Thần cũng chẳng liều mạng chiến với núi Chiêu Diêu. Mặc dù, Bắc Minh Vương cũng rõ tới một này sẽ xảy ra. Tuy nhiên chỉ cần chưa vượt qua cái giới này thì ít nhất đó chưa xảy ra vào lúc này.

Nếu ra giúp cho Lạc Bắc, Bắc Minh vương cũng không biết núi Chiêu Diêu có thể giá bằng một cái sơn cốc thế này để tiếp tục tồn tại không.

Bắc Minh Vương định như vậy là vì lão không biết hiện tại La Phù sẽ xuất hiện sóng gió như thế nào.

Y không biết có bao nhiêu vì Nguyên Thiên Y, vì La Phù cùng với Kỳ Liên Liên Thành và thành kẻ địch của Côn Luân.

Tuy nhiên nếu có thể tạo ra được một lực lượng đủ cho y cảm thấy ra thì y cũng sẽ không quá quý lực lượng Còn nếu không có thì núi Chiêu Diêu cũng sẽ đứng nhìn.

......

Trong bóng đêm dày đặc, bóng dáng của Bắc Minh vương chợt có vẻ tịch mịch và lạnh lẽo.

Trong làn sương mù màu xám cũng có một bóng mặc phục màu đang từ vùng đất cháy đen của núi Chiêu Diêu từ từ đi ra

Bóng đi lớp bụi màu đen là một thiếu nữ mặc phục màu

Mặc dù khuôn mặt nàng được che lại bởi một lớp lụa màu nhiên chỉ cần dựa vào vóc dáng cũng có thể biết nàng rất đẹp.

Người gái đó đủ khiến cho tất cả những đóa hoa động lòng thiên hạ mất đi sắc. Nàng đi hết sức chậm rãi, cũng không hề sử dụng pháp thuật. Thậm chí nàng cũng không hề có lấy một chút pháp thuật dao động ra. Bởi vì nàng hiểu rất rõ sự ảo diệu của pháp Vạn Tuyệt Diệt Tiên núi Chiêu Diêu. Chỉ cần bản thân để lộ ra một chút pháp lực dao động là sẽ bị núi phát hiện ra.

Bước mặt đất cháy đen, nhưng nét mặt thiếu nữ không hề có lấy một chút khó chịu mà lại còn có một sự tôn kính.

Bởi vì nàng hiểu rõ khu vực nơi này cũng với vùng đất mà Bắc Minh vương luôn nhìn tại sao mà có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.