Những kẻ tán tu độc lai độc vãng như Hắc Phong lão tổ, đằng sau không có môn phái nào hậu thuẫn nên rất nhiều pháp bảo, pháp quyết đều do tự mình luyện thành hoặc lượm lặt được trên người kẻ khác. Ngày trước Bạch Nguyên Thần bị Lạc Bắc giết chết, lão đã mang theo thi thể của Bạch Nguyên Thần, khám xét thật cẩn thận. Thế nhưng đối với Lưu Đạo Đan, lão dường như còn kinh tởm hơn cả kinh tởm, đến nhìn cũng không muốn nhìn, chẳng còn hứng thú mà lục đồ nữa.
“ Nàng ta cũng chết rồi?”
Lạc Bắc nhìn Hắc Phong lão tổ giết chết Lưu Đạo Đan trong nháy mắt, rồi lại đưa mắt sang nhìn cô nương diễm lệ thì thấy nàng ta đã nhắm mắt, toàn thân không còn chút sinh khí.
Vết thương trên người nàng ta không đến nỗi làm chết người, nhưng bây giờ trên người lại mất hết sinh cơ, rõ ràng là do nhìn thấy hán tử thô kệch kia tự đoạn tâm mạch, trong lòng hối hận vô cùng, nên cũng dùng pháp thuật để tự vẫn.
Năm con người lúc đến còn oai phong lẫm lẫm, nay đã chết sạch không còn một mống.
“ Nếu đổi lại là ta, hôm nay ta cũng sẽ giết sạch đám người Hoàng Tông Hi và Lưu Đạo Đan!”
Lạc Bắc giận sôi người, trong đầu liền có ý nghĩ này. Nhưng đúng lúc đó, bỗng “ phụt” , Hắc Phong lão tổ vừa rồi còn nổi trận lôi đình, một tay giết hết đám người Hoàng Tông Hi, Lưu Đạo Đan đột nhiên ngồi phịch xuống, thốc tháo phun ra máu tươi.
“ Ông...” Đột nhiên thấy Hắc Phong lão tổ như vậy, Lặc Bắc lập tức thất kinh, nhưng y mới nói được một từ, Hắc Phong lão tổ đã thều thào, “ Xem ra đây là ý trời rồi.”
Hắc Phong lão tổ đưa bàn tay run rẩy, cầm Tam Thiên Phù Đồ ném xuống trước mặt Lạc Bắc, “ Ngươi đi đi.”
“ Cái gì?” Lạc Bắc nhìn thấy Tam Thiên Phù Đồ trước mặt, nhất thời vẫn không thể tin vào tai mình.
Hắc Phong lão tổ định mở miệng, chưa kịp nói gì thì đã rên hừ hừ, sắc mặt lập tức biến thành màu vàng.
Thì ra quá trình trị thương của Hắc Phong lão tổ mới bước vào giai đoạn quan trọng nhất, nhưng nghe thấy những việc mà bọn người Lưu Đạo Đan làm thì không thể nhịn được, ra tay điên loạn, tuy uy lực kinh người, nhưng cũng vô cùng tổn hao công lực. Bây giờ nguyên anh khó khăn lắm mới luyện thành cũng đã tan tành, chân nguyên hỗn loạn khiến kinh mạch trong người thương tổn nặng nề. Hắc Phong lão tổ một đời tung hoành, ân cừu phóng khoáng, giờ đây đã đi đến đoạn cuối cuộc đời.
Vỗn dĩ chỉ cần nửa ngày là có thể ổn định được nguyên anh, thương thế cũng hồi phục được hơn nửa, nhưng gặp chuyện thế này, đến người vốn không thích lo chuyện bao đồng như Hắc Phong lão tổ cũng không nhẫn nhịn được. Vì thế Hắc Phong lão tổ chỉ có thể thở dài, biết đây chính là ý trời.
Đấu pháp ác liệt ở đây, rất có khả năng sẽ bị bọn người Phái Bắc Mang và Câu Trần thiên đạo phát giác. Tuy ngày nào Hắc Phong lão tổ cũng giày vò Lạc Bắc, nhưng tính khí của Lạc Bắc lại rất hợp với lão. Bây giờ sức tàn lực kiệt, chẳng sống được bao lâu nữa, lão liền bảo Lạc Bắc rời đi, đừng ở cùng mình nữa kẻo bị bọn Phái Bắc Mang và Câu Trần thiên đạo giết chết.
Lạc Bắc tuy không biết Hắc Phong lão tổ đang nghĩ gì, nhưng hắn đã ở cùng Hắc Phong lão tổ mấy chục ngày nay, đã quá quen với tính khí của Hắc Phong lão tổ. Sau khi sững sờ một lúc, nhìn thấy bộ dạng của Hắc Phong lão tổ, hắn cũng đoán ra được tám chín phần.
“ Chúng ta cùng đi.”
Không cần nghe bất cứ câu cự tuyệt nào, Lạc Bắc lập tức nhặt Tam Thiên Phù Đồ lên rồi cõng Hắc Phong lão tổ.
“ Sao thế, ngươi thấy thương thế ta quá nặng, muốn mang ta theo để trả thù hả?” Nhưng câu nói lạnh lùng của Hắc Phong lão tổ khiến cho Lạc Bắc phải dừng lại.
“ Không phải ta muốn trả thù, ta chỉ....”
Lạc Bặc dừng lại, định giải thích cho Hắc Phong lão tổ thì nghe thấy tiếng Hắc Phong lão tổ thở dài, “ Lạc Bắc! Để ta xuống đi, ta có điều muốn nói.”
Hắc Phong lão tổ quá rõ tính tình của Lạc Bắc, lão sao có thể không nhìn ra rằng Lạc Bắc muốn cứu mình. Lạc Bắc thấy Hắc Phong lão tổ thở dài, cũng hiểu rằng Hắc Phong lão tổ đã biết ý mình, thế là hắn càng nói nhanh hơn, “ chúng ta rời khỏi đây rồi nói cũng được.”
“ Nguyên anh của ta đã tan tành, chân nguyên toàn thân cũng sắp không khống chế nổi. Kể cả ngươi có mang ta đi theo, không quá hai tuần hương ta cũng sẽ chết.” Hắc Phong lão tổ gằn giọng nói, “ Bây giờ ngươi không nghe ta, sau này hối không kịp đâu.”
“ Lão tung hoành thiên hạ mấy chục năm nay, không ngờ lại sắp chết ở đây!”
Nghe Hắc Phong lão tổ nói, Lạc Bắc nhất thời tâm trí rối loạn, không biết trong lòng là cảm giác gì.
“ Nhập tịnh! Cứ như bình thường lúc ngươi tu luyện, đừng có nghĩ nhiều nữa!”
Hắc Phong lão tổ lại gằn giọng, Lạc Bắc thấy ánh mắt Hắc Phong lão tổ chợt sáng lên, như thể hồi quang phản chiếu, biết là tình hình nguy cấp, trong lòng cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn hít một hơi thật sâu rồi làm theo lời của Hắc Phong lão tổ, buộc mình phải ổn định lại tâm thần.
Lạc Bắc vừa mới đi vào trạng thái nhập tịnh thì chợt cảm thấy có một luồng chân nguyên tiến vào huyệt Thiên Linh của mình.
Luồng chân nguyên này vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt Lạc Bắc liền cảm thấy vùng Nê Hoàn và toàn thân như sắp nổ tung.
Nhưng luồng chân nguyên mạnh mẽ này sau khi vào trong người Lạc Bắc lại không hề va đập loạn xạ, mà ngưng tụ lại. Chỉ trong khoảnh khắc, luồng chân nguyên xông vào từ huyệt Thiên Linh đã cạn kiệt, Lạc Bắc liền cảm thấy vùng Nê Hoàn có thêm một khối cầu chân nguyên ngưng tụ, trong suốt như bảo thạch.
Đến khi Lạc Bắc mở mắt ra, hai mắt cũng không khỏi nhòa đi.
Hắn biết rằng, Hắc Phong lão tổ đã tranh thủ trước khi thân thể bị hủy, truyền hết chân nguyên trong người sang cho mình.
Lúc này chân nguyên của Hắc Phong lão tổ đã kiệt quệ, dung mạo cũng nhanh chóng bị lão hóa, trong phút chốc đã biến thành một ông già mặt mũi nhăn nheo, đầu tóc bạc phơ.
“ Chúng ta có nhiều điểm chung như vậy, chẳng trách ngươi lại thuận mắt ta, đây cũng là ý trời.” Hắc Phong lão tổ thều thào. Bây giờ, lão không còn cái vẻ hung hãn, cũng không còn đáng sợ như người đời vẫn nói, mà ngược lại ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh. “ Bình sinh ta không thu nhận đệ tử. Vì thời gian không đủ, Cửu Châu Kim Phong Quyết của ta không truyền được cho ngươi rồi. Bây giờ ta thương nặng, chân nguyên toàn thân đã tiêu tán gần nửa, nhưng ta đã truyền hết một nửa chân nguyên còn lại cho ngươi. Chỉ cần ngươi luyện hóa hết chỗ chân nguyên này, tu vi của ngươi sẽ tăng rất mạnh, đến như tên hề Lưu Đạo Đan kia cũng không đấu lại được ngươi.”
“ Lão tuy bị liệt vào hàng bát đại yêu đạo, nhưng hành sự không hề mất đi phong độ lỗi lạc, hiệp nghĩa, lại còn vì thấy chuyện bất bình nên mới diệt thân. Tuy lão giày vò ta bao lâu nay, nhưng ta cũng học được từ lão rất nhiều kiến thức. Bây giờ lão truyền chân nguyên cho ta, thì tức là đã có đại ân với ta.”
Lúc này Lạc Bắc biết Hắc Phong lão tổ sắp sửa qua đời, cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhìn Hắc Phong lão tổ rồi nói, “ Ông còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, nếu ta làm được, nhất định sẽ giúp ông thực hiện.”
“ Người chết như đèn tắt, vốn dĩ chẳng có gì để lại. Nhưng con người ta ghét nhất là nợ nần người khác.” Hắc Phong lão tổ nói với Lạc Bắc, “ trên người ta có ba viên Chu Tước Toàn Cơ Đan, là thánh dược trị thương. Còn có một loại pháp bảo tên là Thập Nhị Đô Thiên Hữu Tướng Thần Ma, ngươi tâm trí kiên định, cũng không sợ bị tâm ma xâm chiếm. Chỉ cần tâm thần đả thông là có thể sử dụng được. Lại còn Thi Thần Kinh Pháp và một số thứ khác bị ta lấy mất, đừng có để lão quỷ Khuất Đạo Tử lấy được. Nếu ngươi vẫn còn cảm thấy đã nợ ta một món nợ nhân tình, thì sau này thành tài, nếu Ngũ Hồ Tản Nhân có khó khăn gì, ngươi hãy giúp y. Ta cầm của y hai cây ngô đồng ngàn năm, thành ra lại nợ y.”
Lạc Bắc gật đầu lia lịa, ánh mắt Hắc Phong lão tổ bỗng chốc tối sầm lại, cuối cùng không còn chút sinh khí nào nữa. Một đời tung hoành kiêu hùng, cuối cùng lại chết ở nơi sơn cốc không ai biết đến này.
Lạc Bắc cố nén lại đau thương, trấn an lại tinh thần, lấy hết đồ trong người Hắc Phong lão tổ, gói lại rồi cất trong người.
“ Gã hán tử mặc áo thô này cũng là một nhân vật khiến ta kính phục, tuy họ đều là những người xem thường sống chết, không để tâm đến chuyện sau này, nhưng ta cũng không nỡ để họ phơi thây ở đây.”
Lạc Bắc cõng thi thể của Hắc Phong lão tổ trước, rồi định vác theo gã hán tử, cùng đặt vào trong sơn động kia thì đột nhiên có một giọng nói yếu ớt vọng đến tai y, “ Ngươi tên Lạc Bắc?”
Tiếng nói này rõ ràng là phát ra từ phía gã hán tử thô kệch, Lạc Bắc nhìn về phía y, thì thấy y đang nhìn mình. Gã hán tử thô kệch này tuy đã tự cắt đứt kinh mạch, tâm mạch toàn thân nhưng vẫn chưa chết.
“ Ngươi cũng có tâm nguyện gì sao? Ta tên là Lạc Bắc.”
Lạc Bắc lập tức phản ứng được, nhanh chóng đáp lại. Gã hán tử thô kệch đã vô cùng cố gắng để trút hơi thở cuối cùng.
“ Đa tạ các người đã ra tay cứu giúp. Vừa rồi ta đã nghe thấy các người nói chuyện, các người đúng là những người tốt chân chính.” Giọng gã hán tử lại trầm xuống, “ cách đây năm mươi dặm về phía nam, có một ngôi miếu nhỏ, thứ bọn chúng muốn, đang ở trong bụng pho tượng phật ở đó…”
Nói xong câu này, ánh mắt gã hán tử cũng dần dần mất đi sinh khí.