Tới tu vi như của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành, mặc dù chỉ chênh lệch
một chút nhưng phản ứng đối địch cũng có sự khác biệt rất nhiều. Chẳng
hạn như Hồng Dật cũng đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh xuất thể, cho dù thân thể bị đánh nát, Nguyên Anh không chết. Cảnh giới đó cũng chỉ
kém Nguyên Anh đại thành một chút mà thôi. Nhưng một chút đó đủ để khi y đối mặt với Lạc Bắc cũng không phải là địch thủ.
Đông Bất Cố nói đúng. Nếu không có Hạo Thiên Kính thì chỉ cần hai người Lạc Bắc và Nạp
Lan Nhược Tuyết là có thể đối phó được với Kỳ Liên Liên Thành. Bởi vì
pháp thuật của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết tu luyện đều là những pháp thuật đứng đầu trên thế gian, không hề kém Đại Đạo như thiên quyết của
Kỳ Liên Liên Thành. Cho dù hạn chế về mặt kinh nghiệm, nhưng cả hai
người đấu ngang tay với y cũng không sao.
Nhưng hiện tại, Kỳ Liên Liên Thành lại có Hạo Thiên kính trong tay. Đây là cái pháp bảo có tính chất quyết định trong trận chiến Kinh Đỉnh bốn trăm năm trước. Đối với
Lạc Bắc, hắn vẫn còn nhớ rõ bản mệnh kiếm nguyên của mình đã vượt qua
phần lớn pháp thuật trên thế gian vậy mà không phá được sự phòng ngự của Hạo Thiên kính.
Hơn nữa, Lạc Bắc có thể cảm nhận được Kỳ Liên
Liên Thành sử dụng Hạo Thiên kính cơ bản chẳng mất nhiều chân nguyên.
Như vậy, cho dù Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Bất Cố liên thủ
cũng không thể phá được Hạo Thiên Kính mà chết trong tay Kỳ Liên Liên
Thành.
Hơn nữa, Kỳ Liên Liên Thành cũng là một con cờ trong bàn
cờ khổng lồ của Côn Luân. Hiện tại, Lạc Bắc thật sự vẫn chưa thế đối đầu với Kỳ Liên Liên Thành và Côn Luân được.
- Ta không biết trên
người của ngươi có chuyện gì. Nhưng tu vi và thực lực của ngươi tăng lên vẫn chưa thể sánh được với Kỳ Liên Liên Thành. Nhưng trên người ngươi
lại có tiềm lực dường như còn hơn cả y. - Sau khi nghe Lạc Bắc nói vậy,
Đông Bất Cố suy nghĩ một lúc rồi nói với Lạc Bắc:
- Ta cảm thấy
được chỉ cần ngươi có thêm thời gian, tu vi của ngươi chắc chắn sẽ vượt
qua được Kỳ Liên Liên Thành. Hiện tại, chuyện ngươi cần làm đó là dốc
hết sức để tăng tu vi và thực lực của mình. Vì vậy mà ta thấy tình thế
trước mắt tốt nhất là tính toán tạm tránh Kỳ Liên Liên Thành. Nếu các
ngươi thấy ta đủ tin tưởng vậy thì chúng ta tới Trạm Châu Trạch Địa. Ta
nghĩ lão đầu có thể rất vui khi ta đưa được các ngươi về đó. Lão từng
nói đã lâu chưa gặp đám người trẻ tuổi nào xuất sắc như các ngươi.
- Từ nơi này đến Trạm Châu Trạch Địa rất xa. Ngươi nghĩ có thể đưa chúng
ta tới đó mà tránh được Kỳ Liên Liên Thành hay sao? - Lạc Bắc hỏi Đông
Bất Cố.
- Nếu chỉ một mình lực lượng Trạm Châu Trạch Địa chúng ta thì có khả năng không thể. - Đông Bất Cố nhìn Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược
Tuyết cười cười:
- Có điều nếu chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, cộng với lực lượng của ngươi và Nạp Lan tiểu thư thì không phải là việc khó.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết. Với bản tính của hắn, nếu đã tin tưởng một ai thì sẽ hoàn toàn tin tưởng, không hề giữ một cái gì. Đó
cũng chính là nguyên nhân mà rất nhiều ngươi bên cạnh tin tưởng, thậm
chí có thể chết vì hắn. Nhưng hiện giờ, hắn nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết bởi vì một ý nghĩa nào đó nàng đại diện cho núi Chiêu Diêu, đại diện cho
một phần lực lượng của Hồ Yêu vương. Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy Nạp Lan
Nhược Tuyết, Lạc Bắc lại có cảm giác rất lạ. Hắn cảm nhận được nàng có
chút gì đó quen thuộc, rất quan trọng với mình... Mà cho dù là vì điểm
nào thì hắn cũng không thể quyết định được cho nàng.
- Chúng ta nên tới Trạm Châu Trạch Địa.
Khi Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn vào mắt Lạc Bắc, trống ngực liền hơi đập nhanh hơn một chút. Nàng quay đầu nhìn Đông Bất Cố rồi nói với y:
-
Nếu Bán Diện thiên ma thật sự là nhân vật như ngươi nói thì ta nghĩ
những người như sư phụ ta cũng sẽ thay đổi cách nhìn đối với Trạm Châu
Trạch Địa các ngươi.
Đông Bất Cố mỉm cười gật đầu. Mặc dù sắc mặt của gã vẫn bình thản nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Thật sự, rất
nhiều năm, bọn họ vì sự sinh tồn mà cố gắng thay đổi cách nhìn của con
người với bản thân. Hiện tại ở đây, có được sự chấp nhận của Nạp Lan
Nhược Tuyết và Lạc Bắc, Đông Bất Cố cũng cảm thấy kích động, đồng thời
khẳng định được bản thân lựa chọn đúng. Ba người bọn họ liên kết với
nhau đã có được một thứ ý nghĩa đầu tiên.
........
- Đông
công tử của Trạm Châu Trạch Địa đi cùng với bọn họ. Bọn họ dự định tới
Trạm Châu Trạch Địa... - Trong một căn nhà đá đơn sơ, có chút tĩnh mịch, một bóng người hơi lắc đầu:
- Có điều bọn họ vẫn còn xem thường thực lực của Kỳ Liên Liên Thành.
Người ngồi cô đơn trong căn nhà đá, mái tóc được kết lại rất gọn. Sắc mặt của lão có chút tái nhợt, nhìn vẫn còn trẻ nhưng trên trán lại có một chút
tang thương.
Người đó thường thường lại cất tiếng ho khan kịch
liệt, nhìn như hết sức yếu ớt. Nhưng ai cũng biết rằng, lão chính là hòn đá tảng của núi Chiêu Diêu... Người đó chính là Bắc Minh vương.
Đứng bên dưới Bắc Minh vương là một nam tử mặc hoa phục màu tím. Y chính là
một trong tứ hầu của núi Chiêu Diêu - Tây hầu Hằng Đạo Nguyên.
Trong mắt của Bắc Minh vương có một sự cô đơn và tang thương không nói ra bằng lời nhưng vào lúc này lại có chút gì đó vui mừng.
Bởi vì hiện tại lão biết được Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết đang ở đâu. Biết Đông Công tử đại diện cho Trạm Châu Trạch Địa thể hiện thành ý với Lạc
Bắc. Tất cả đều nhờ Nạp Lan Nhược Tuyết. Nếu nàng không đưa tin về thì
lão cũng không thể biết được tin này.
Bắc Minh vương biết rất
rõ, Nạp Lan Nhược Tuyết đưa tin đó về chứng tỏ nàng hiểu suy nghĩ của
lão. Điều này khiến cho Bắc minh vương cảm thấy ấm áp.
Lão cũng không hề nghi ngờ tài năng của ba người thanh niên đó.
Trong tình hình bản mệnh kiếm nguyên bị hủy vậy mà Lạc Bắc còn có thể sống
sót, thậm chí đánh chết Hồng Dật thì thực lực và tiềm lực của hắn đã nằm ngoài sự dự đoán của lão.
Nạp Lan Nhược Tuyết là đệ tử của lão.
Lão hoàn toàn biết, cho dù là ai thì Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không hề
khinh địch. Hơn nữa, trong tay nàng còn có một những lực lượng của Hồ
yêu vương mà lão không hề biết tới.
Còn về Đông bất Cố là một
trong ngũ công tử của trạm châu trạch địa. Lão không biết về y nhiều lắm nhưng trong số Ngũ công tử thì tu vi của y là cao nhất, đồng thời cũng
giống với Xuân công tử đều là nhân vật được ba đại thiên ma trọng dụng,
nắm rất nhiều lực lượng của Trạm Châu Trạch Địa chứ không giống bi vị
công tử còn lại.
Ba người thanh niên đó tập trung lại với nhau từ từ hình thành một thế lực rất mạnh. Hơn nữa, mặc dù khi Nạp Lan Nhược
Tuyết báo tin cho lão không nói bọn họ quyết định tới Trạm Châu Trạch
Địa, nhưng Bắc Minh vương có thể đoán ra được Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược
Tuyết có thể sẽ nghe theo đề nghị của Đông Bất Cố tới đó.
Đây
thật sự là một sự lựa chọn tốt. Cho dù là hiện tại, ở Côn Luân, trận
chiến đó bên nào dành thắng lợi thì cũng không có năng lực để tấn công
Trạm Châu Trạch Địa.
Mấy trăm năm ẩn nhẫn khiến cho rất nhiều
người trong Huyền môn chính đạo tưởng rằng Ma đạo đã hoàn toàn điêu
linh, có thể tiện tay bóp chết như một con kiến. Nhưng ẩn nấp nhiều năm
như vậy, Trạm Châu Trạch Địa lại có được một lực lượng cực mạnh.
Nhưng Bắc Minh vương quan sát Kỳ Liên Liên Thành mấy năm. Lão biết, Kỳ Liên
Liên Thành nhìn như một người ngu si, nhưng suy nghĩ lại hết sức cẩn
thận. Nếu là một đệ tử Côn Luân khác có được tu vi như của y thì chắc
chắn sẽ không đi tìm Lan thần quân để thử thực lực Minh Nhược mà tìm
thẳng tới Minh Nhược và Lạc Bắc. Nếu làm vậy có khả năng Kỳ Liên Liên
Thành đã bị Minh Nhược và Lạc Bắc giết chết.
Đông Bất Cố vẫn còn
xem thường thực lực của Kỳ Liên Liên Thành. Bắc Minh vương có thể khẳng
định Kỳ Liên Liên Thành nhất định sẽ tiến vào Trạm Châu Trạch Địa. Hon
nữa, bên ngoài Trạm Châu Trạch Địa, Côn Luân bố trí rất nhiều cơ sở,
thực lực. Cho nên đi về phía Trạm Châu Trạch Địa, cho dù Bắc Minh vương
tự tay sắp xếp thì cũng bị Kỳ Liên Liên Thành phát hiện.
Nếu như không có gì bất ngờ thì đám người Lạc Bắc rất khó có thể tránh được Kỳ Liên Liên Thành để tới được Trạm Châu Trạch Địa.
Lúc trước, Bắc Minh vương lựa chọn ngồi im cũng không phải vì lão không
muốn giúp Lạc Bắc mà vì trên người lão nặng trĩu gánh nặng núi Chiêu
Diêu. Nhưng hiện tại, Lạc Bắc bị Kỳ Liên Liên Thành đánh mà không chết
lại còn giết Hồng Dật. Ngay cả Trạm Châu Trạch Địa cũng thể hiện ý tốt
với hắn. Hiện tại trong suy nghĩ của Bắc Minh vương thì Lạc Bắc đáng để
cho núi Chiêu Diêu đặt tương lại lên người.