Trong miếu, chỉ có tiếng cháy lép bép của cây nến mà cô gái áo tím đặt ở trước pho tượng phật Tuy rằng vừa nhìn thấy túi đồ của Lạc Bắc, nàng ta đã đoán được Hắc Phong Lão Tổ đã bỏ mạng, nhưng khi nghe Lạc Bắc kể hết sự tình, nàng ta không khỏi trầm mặc một lúc, rồi khẽ chau mày, “ không ngờ Hắc Phong lão tổ đươc liệt vào hàng bát đại yêu đạo, một đời tung hoành, lại phải bỏ mạng như vậy.”
“ Sao thế, cô có quen biết lão sao?” Lạc Bắc nhìn cô gái áo tím khẽ chau mày, bất giác nhớ đến Tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu.
“ Ta không quen lão. Phụ thân ta với lão có chút quan hệ. À không, không thể gọi là giao tình được, chỉ là có duyên gặp gỡ vài lần mà thôi. Phụ thân ta từng nói, trong số những người ông quen biết, Hắc Phong Lão Tổ có thể coi là một nhân vật tung hoành không chút vướng bận. “ Cô gái áo tím lắc đầu, ngữ khí đã trở nên mềm mại hơn, “ Hắc Phong Lão Tổ đối xử với ngươi như thế, chứng tỏ lão đã nhìn ngươi bằng con mắt khác. Ngươi và ta gặp nhau ở đây âu cũng là cái duyên, những món đồ này ngươi không biết lai lịch, cách dùng, thì để ta nói cho ngươi.”
Nói xong câu này, cô gái áo tím chỉ tay một cái, một màn sương tím bốc từ dưới đất lên, rửa sạch chỗ hai người đang đứng, nhưng không để lại chút ẩm ướt nào. Cô gái áo tím cũng không nói gì nhiều, ngồi ngay xuống đất.
Tính tình Lạc Bắc trước nay cũng rất tùy tiện, nhìn thấy cô gái áo tím làm thế thì cũng thoải mái ngồi xuống trước mặt nàng ta.
“ Vật tên Phân Thủy Thần Quang Bạng này là pháp bảo được một vị tán tu ở hải ngoại ngày trước dùng vỏ của con tử bạng (con trai màu tím) ngàn năm để luyện thành.”
Cô gái áo tím cũng không khách sáo, cầm ngay món pháp bảo nhìn như hai mảnh vỏ trai lên, tách hai mảnh ra. Ngón tay nàng vừa sờ nhẹ vào bên trong, hai mảnh vỏ trai vốn chưa đến một thước bỗng chốc to ra, cao hơn đầu người, bao lấy Lạc Bắc và cô gái áo tím.
“ Phân Thủy Thần Quang Bạng là pháp bảo phòng ngự?”
Lạc Bắc lập tức cảm nhận được hai mảnh vỏ trai này vô cùng vững chắc, không thể phá vỡ được. Điều đáng ngạc nhiên nhất là tuy Lạc Bắc đang ở trong nó, nhưng không hề cảm thấy tối tăm, bí bách. Hai mảnh vỏ trai tỏa ra thứ ánh sáng màu tím đỏ nhàn nhạt, mảnh trai ở trước mắt thì trong suốt, nhìn rõ được cả cảnh vật bên ngoài.
“ Trai tím ngàn năm dựa vào hai mảnh vỏ này để phòng địch, đây đương nhiên là một pháp bảo phòng ngự rất tốt. Nhưng ngoài tác dụng phòng ngự, còn có thể dùng để chặn nước, tránh nước.”
“ Chặn nước, tránh nước?” Lạc Bắc biết lúc bình thường pháp bảo này cũng không đáng gì, nhưng nếu dùng để thăm dò dưới biển sâu hoặc trong lúc chạy trốn thì rất có tác dụng, vì những pháp bảo bình thường rất khó dùng để chạy trốn trong nước, kể cả có dùng được thì cũng vô cùng tổn hao nguyên khí. Nếu chạy trốn trong nước với tu vị ngự kiếm của y hiện nay, có khi còn chậm hơn tốc độ ngự không đến chục lần. Hơn nữa nếu vào trong nước, áp lực càng mạnh, tốc độ chạy trốn cũng càng chậm hơn.
Cô gái áo tím xoa nhẹ vào hai cái chấm trên miếng vỏ trai, ánh sáng màu đỏ tím của Phân Thủy Thần Quang Bạng lập tức nhạt đi, biến lại thành hai tấm vỏ trai tầm một thước như lúc đầu. “ Bản thân món pháp bảo này đã chứa pháp trận, chỉ cần ta dùng chân nguyên tiếp xúc với hai cái chấm trong miếng vỏ trai là có thể phát huy tác dụng. Nhưng Hắc Phong Lão Tổ có quá nhiều kẻ thù, đây lại là món pháp bảo nổi tiếng của y, nếu không phải trường hợp cực kì nguy cấp, ngươi không được tùy tiện sử dụng.”
Lạc Bắc biết cô gái áo tím nói thế là có hảo ý nên gật đầu. Cô gái áo tím lại cầm chuỗi vòng ngọc bích lên, bỗng nhiên Lạc Bắc không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa, đến một chút mùi vị cũng không cảm nhận được.
“ Món pháp bảo này có tác dụng ẩn thân và che giấu mùi vị?”
Lạc Bắc lập tức nghĩ ra ngay.
“ Con người ngươi rất tốt, quả nhiên không phải hạng tiểu nhân hẹp hòi.” Cô gái áo tím lại hiện thân, thì ra nàng ta không đi đâu cả, mà vẫn đang ngồi đối diện với Lạc Bắc, “ nếu là kẻ khác, có khi vừa rồi đã cho rằng ta trộm pháp bảo của ngươi trốn đi rồi.”
“ Ồ?” Lạc Bắc cười cười, “ Kiến thức của cô hơn ta gấp trăm lần, vừa rồi chắc chắn có thể lấy pháp bảo của ta rồi chạy mất, sao cô không làm thế?”
“ Thế nhân vốn đã có thành kiến với yêu nhân. Ngươi đã đối xử với ta thành tâm như vậy, lẽ nào ta lại hành xử như kẻ tiểu nhân?” Cô gái áo tím hừ một tiếng, cầm chuỗi vòng ngọc bích đặt vào tay Lạc Bắc, “ Ta không nhầm thì đây là Huyền Nữ Thủy Yên La. Chỉ cần truyền một ít nguyên khí lên đó là được, khi thi triển có thể che giấu nhân ảnh, mùi vị trong vòng hai tuần nhang. Nhưng pháp bảo này chỉ có nữ giới dùng được, một ngày một đêm chỉ dùng được một lần, không biết là Hắc Phong Lão Tổ lấy được từ tay ai, cũng chẳng có tác dụng gì với ngươi cả.”
“ Chỉ có nữ giới dùng được, vậy món pháp bảo này có thể đưa cho Thái Thúc dùng.”
Trong lòng Lạc Bắc nghĩ như thế. Cô gái áo tím lại nhìn bốn viên ngọc màu đỏ, không cần cầm lên mà nói với Lạc Bắc: “ Mấy viên này đều là Hỏa Ngô Đan, với lượng kiến thức của ngươi, chắc chắn là không biết thủ pháp luyện khí, đối với ngươi cũng không có tác dụng gì cả.”
“ Hỏa Ngô Đan?” Lạc Bắc quen biết với Hắc Phong Lão Tổ lâu ngày thành ra thói quen, hỏi rất tự nhiên, “ Mấy viên Hỏa Ngô Đan này rốt cuộc là thứ gì, là nội đan của hỏa ngô (rết lửa) sao? Có công dụng gì vậy?”
“ Hỏa Ngô Đan không phải là nội đan của rết lửa.” Cô gái áo tím lắc đầu, “ rết lửa là loài rết kì dị đặc trưng của phương Tây, có thể thu nạp hỏa nguyên. Tuy chúng chưa mở thần thức nhưng cũng có thể phun ra lửa. Bình thường rết lửa có tuổi thọ tầm ngàn năm, nếu có thể sống đến ngàn năm, sau khi chết đi, hỏa nguyên toàn thân sẽ ngưng kết vào trong não, hình thành nên Hỏa Ngô Đan. Hỏa nguyên của Hỏa Ngô Đan đã mất đi sinh khí, cũng không thể luyện hóa như nội đan, nhưng vẫn có tác dụng bổ trợ cho pháp thuật hỏa quyết và pháp bảo hỏa hệ. Nếu như được người am hiểu luyện khí, trong tay có pháp bảo hỏa hệ thì có thể lập tức làm cho món pháp bảo đó thăng lên mấy cấp, nhưng đối với ngươi thì lại vô dụng.”
“ Kiến thức của nàng ta thật rộng, có điều luyện được thành yêu nhân như thế này, chắc chắn là cũng đã trải qua không ít cơ duyên và rất nhiều thời gian. Thật đáng kinh ngạc.”
“ Thanh Xích Tô của Lạn Hàng là phi kiếm thuộc hệ hỏa. Hơn nữa Đoạn Thiên Nhai sư huynh từng nói, bên trong thanh kiếm có trấn áp thần hỗn của một con rết lửa vô cùng lợi hại, chỉ là do tu vị của Lạn Hàng không đủ, không dùng được nó mà thôi. Bốn viên Hỏa Ngô Đan này biết đâu có ích với huynh ấy, ta phải cất kĩ mới được.”
Lạc Bắc trong lòng nghĩ thế, cô gái áo tím thì từ từ đứng lên, “ những thứ khác thì cũng không có bí mật gì to tát cả, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta. Lúc này chúng ta là bạn, nhưng sau này nếu có duyên gặp lại, chưa biết chừng lại phải đấu một trận sinh tử.”
Mấy ngày nay Lạc Bắc chuyên tâm tu luyện, đối với rất nhiều đạo lí cũng đã có cách nghĩ của riêng mình, nghe thấy ngữ khí của cô gái có ý sát phạt, Lạc Bắc chỉ mỉm cười, nói: “ Thế sự vô thường, ai biết trước được sau này sẽ thế nào. Nếu đã như thế, hà tất phải để ý đến tương lai mơ hồ sau này?”
“ Ồ?”
Cô gái áo tím lặng người đi, cau mày lại, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ câu nói của Lạc Bắc. Đột nhiên đôi lông mày của nàng ta giãn ra, như thể lần đầu tiên nhìn rõ con người Lạc Bắc, trên mặt nở một nụ cười, “ ngươi nói đúng lắm, tuy kiến thức của ngươi không rộng, nhưng tu vi không phải hạng tầm thường, đối với một số đạo lí, ngươi còn sáng suốt hơn ta nữa.”
Ngừng một lúc, cô gái áo tìm nhìn Lạc Bắc hỏi, “ Ngươi tên là gì?”
“ Ta tên Lạc Bắc.”
“ Ta tên Xu Đông Nhan.” Cô gái áo tím nhìn Lạc Bắc rồi mỉm cười, “ Dịp may hiếm có thế này, đáng lẽ phải hàn huyên lâu hơn. Nhưng nếu ta ở lại nơi này, chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho ngươi.”
“ Hả?”
Cô gái áo tím vừa dứt lời, đôi lông mày của Lạc Bắc chợt dựng lên, hắn cảm giác được có một toán người đang tức tốc tiến về phía cánh rừng.
“ Nếu đã như thế, hai ta từ biệt từ đây.” Cô gái áo tím mỉm cười, chỉ mất một bước đã ra đến ngoài ngôi miếu, lập tức bay lên trời. Trong nháy mắt Lạc Bắc nhìn theo, chỉ thấy tà áo nàng bay phấp phới, hệt như tiên nữ ở trong tranh.
“ Yêu nữ ở bên kia, đừng để nó chạy thoát!”
Lạc Bắc chợt nghe thấy tiếng người từ xa vọng đến.
“ Nàng ta phát giác được kè thù đang đuổi theo, không muốn liên lụy đến ta nên mới bỏ đi vội vàng như vậy. Nàng ta có thuật ẩn thân, cố ý làm lộ hành tung của chính mình để dẫn bọn chúng sang hướng khác.”
Lạc Bắc nghĩ trong lòng, mắt hướng theo mấy luồng ánh sáng đang truy bắt cô gái áo tím. Nhớ lại những lời cô gái tên Xu Đông Nhan đó nói, trong lòng hắn bất giác có một cảm giác sảng khoái khó tả.