Hơn trăm năm qua, Từ Hàng Tĩnh Trai chưa có người nào đạt tới cái cảnh
giới này. Cho dù trước đó có người đột phá tới cảnh giới đó nhưng cũng
chưa chắc đã phát hiện ra điều này. Vì vậy mà sau khi Minh Nhược đột phá tới cái cảnh giới này thì phát hiện ra điểm giới hạn đó, đồng thời sức
sống của bản thân giảm xuống với một tốc độ kinh người.
Vốn tuổi thọ của nàng còn tới cả trăm năm nhưng lại chỉ còn hơn mười ngày.
Nhưng nét mặt của Minh Nhược vẫn hết sức thản nhiên. Bởi vì thì dù sao đạt
tới cảnh giới này, cho dù phát hiện ra điểm giới hạn của nó thì nàng
cũng không hề bất mãn với cái công pháp đó mà chỉ đổ lỗi cho thiên tư
không đủ. Nếu thiên tư của nàng tốt hơn đạt tới cảnh giới này sớm hơn ba mươi năm thì bản thân đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt xinh xắn đó mà nghĩ nàng chỉ còn có hơn mười ngày khiến cho Lạc Bắc hơi đau đớn.
- Không có thứ công pháp nào có thể ngăn được sự suy yếu này sao? - Lạc Bắc không nhịn được hỏi Minh Nhược.
- Không còn kịp nữa rồi. Ngươi cũng hiểu rõ thứ suy yếu này hoàn toàn
khác với bị thương. - Minh Nhược mỉm cười chỉ về một cái cây đã héo khô:
- Ngươi cũng biết một cái cây bắt đầu già đi thì không còn có cách nào có thể kéo dài tuổi thọ của nó. Cùng lắm chỉ là thêm một chút thời gian mà thôi.
Tất nhiên Lạc Bắc hiểu rõ sức sống giảm đi hoàn toàn khác
với thương thế. Nhưng nhìn Minh Nhược xinh xắn như vậy, Lạc Bắc thật sự
khó có thể tưởng tượng được sức sống trong cơ thể của nàng biến mất.
Nói chuyện với một người sắp chết thì bầu không khí phải đau buồn nhưng do
Minh Nhược hết sức thản nhiên khiến cho bầu không khí lại vô tình chỉ
trở nên trang nghiêm hơn.
- Tại sao lại chọn ta? - Lạc Bắc nhìn Minh Nhược rồi lắc đầu:
- Ta cũng không phải là người nên chọn. Trong thiên hạ có nhiều huyền môn chính đạo chỉ muốn diệt ta cho thoải mái. Nếu ta làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai sẽ khiến cho môn phái có thêm nhiều kẻ địch.
-
Chuyện của ngươi ta cũng được nghe tới một chút. Nhưng nếu ta yêu cầu
như vậy thì cũng đã suy nghĩ kỹ. - Minh Nhược nở nụ cười thản nhiên đồng thời nhìn sâu vào trong mắt Lạc Bắc:
- Ngươi nói đúng. Rất nhiều huyền môn chính đạo và cả Côn Luân đều muốn diệt ngươi. Nhưng hiện tại
chẳng phải ngươi vẫn còn sống hay sao?
Lạc Bắc lắc đầu cười khổ:
- Đó là do vãn bối may mắn.
Lạc Bắc không hề nói dối. Mặc dù hiện tại hắn đã bước chân vào hàng ngũ
những cường giả nhưng từ khi Lạc Bắc rời khỏi Thục Sơn cho tới nay đã
bao nhiêu lần đứng bên bờ vực sinh tử, chỉ một chút là đã chết trong tay kẻ khác.
- May mắn? - Minh Nhược cười cười nói:
- Đối với người tu đạo chúng ta mà nói thì chỉ có nhân quả chứ không nói tới vận
may. Có đôi khi những thứ gọi là may mắn chẳng qua xuất phát từ những
điều mà ngươi lựa chọn. Chẳng hạn như hôm nay ngươi đứng ở đây cũng là
do những quyết định trước kia của ngươi chứ không phải do may mắn.
- Lựa chọn của mình? - Lạc Bắc hơi sững sờ. Hắn càng hiểu rõ thêm Minh
Nhược thực sự đã chạm tới cảnh giới huyền ảo. Chỉ có điều do những mối
quan hệ của mình nên không thể hiểu rõ được hàm nghĩa thực sự từ mỗi câu nói của Minh Nhược.
- Người tu đạo chúng ta chỉ nói tới chữ
duyên. Hiện giờ ngươi xuất hiện ở đây chính là có cơ duyên với Từ Hàng
Tĩnh Trai chúng ta. - Minh Nhược nhìn Lạc Bắc rồi nói tiếp:
- Với tu vi của ngươi thì cơ bản đã có thể đứng chắn một hướng. Hơn nữa, đối
với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta thì ngươi chính là người được lựa chọn
tốt nhất.
- Người được chọn tốt nhất?
- Đúng vậy. - Minh Nhược gật đầu hỏi:
- Ngươi tu luyện Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly quyết hay sao?
Lạc Bắc hơi do dự một chút. Bởi vì khi trước, Nguyên Thiên Y đã nói với hắn là không được để lộ thân phận đệ tử La Phù của mình. Nhưng nếu như Minh Nhược đã biết rõ thân phận của hắn, cộng với tình bằng hữu của hai
người thì dường như không có gì phải giấu diếm. Sau khi do dự một chút,
Lạc Bắc lắc đầu:
- Vãn bối tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh?
Nghe thấy Lạc Bắc nói tới cái tên đó, ánh mắt của Minh Nhược hơi có chút
thay đổi: “ Thì ra Nguyên Thiên Y truyền bộ công pháp này cho hắn. Mà
không ngờ hắn đã tu luyện được tới cái cảnh giới này. “
Một nụ cười đầy hàm ý xuất hiện trên môi của Minh Nhược:
- Ngươi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh thì cũng giống với
Không Sinh Diệt Hải lưu Ly quyết. Phần lớn pháp thuật trên thế gian này
các ngươi đều có thể sử dụng. Pháp thuật của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta
cũng vậy. Hơn nữa, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta tu luyện Tĩnh Niệm thông
minh quyết chính là tu luyện kiếm tâm, lấy pháp quyết tu luyện phi kiếm
làm phụ, kiếm khí và kiếm ý phụ trợ cho tâm niệm để đả thông kinh mạch,
đột phá, cầu đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh. Hiện tại ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Bản mệnh kiếm nguyên, kiếm ý và kiếm khí thậm chí
còn cao hơn cả ta. Hơn nữa, ngươi tu luyện bộ công pháp của La Phù tới
mức độ này thì tâm tính cũng rất mạnh, tâm niệm và ý chí cũng đủ, sử
dụng pháp thuật của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta cũng không khó. Hơn nữa,
thân thể và sức sống của ngươi rất mạnh, nếu tu luyện Tĩnh Niệm thông
minh quyết, không chừng sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh rất
nhanh, vượt qua cả ta.
- Nhưng...vãn bối hoàn toàn không biết gì
về Từ Hàng Tĩnh Trai. Hơn nữa, người cũng hiểu rất ít về vãn bối. Cái vị trí chưởng giáo này dường như hơi quá đường đột. - Lạc Bắc có chút trầm trọng nhìn Minh Nhược.
- Ngươi cảm thấy chưa đủ lý do?
Minh Nhược lắc đầu, hơi chỉ ngón tay, dường như có phần tức giận Lạc Bắc mà
không nói được ra lời, định gõ lên đầu Lạc Bắc. Nhưng nàng giơ tay ra
cuối cùng lại chỉ dựng một ngọn tay mà lắc lắc với Lạc Bắc:
-
Thật ra chỉ cần một lý do là đủ rồi. Nếu y truyền Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cho ngươi cũng có nghĩa là đã đặt vận mệnh của La Phù lên
người ngươi. Ta đưa trọng trách của Từ Hàng Tĩnh Trai cho ngươi có gì là sai? Lý do này chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
“ Ngươi là đệ tử mà Nguyên Thiên Y để ý. Trong thiên hạ chỉ có một La Phù, chỉ có một Nguyên Thiên Y. “
Chỉ cần điều đó đối với Minh Nhược mà nói đã thực sự đầy đủ.
Nhưng nàng cũng không nói ra thêm còn hai lý do nữa. Một là tu luyện tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh, Minh Nhược bất đắc dĩ phải thừa nhận hai bộ
công pháp của La Phù so với Tĩnh Niệm thông minh quyết của Từ Hàng Tĩnh
Trai đúng là lợi hại hơn một chút. Mà một lý do khác chợt lóe lên trong
đầu nàng đó là nàng chợt nghĩ tới năm đó có một người giống như mình
cũng định thuyết phục Nguyên Thiên Y trở thành chưởng giáo của Từ Hàng
Tĩnh Trai. Có người như vậy, chẳng phải là có thể cùng đón nhận trọng
trách của La Phù và Từ Hàng Tĩnh Trai hay sao?
- Ngươi tự quyết
định đi. Là chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai thì gánh nặng của ngươi sẽ tăng thêm, nhưng với tu vi của ngươi cũng có chỗ tốt. Có điều, theo ta
suy nghĩ thì ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta. - Minh
Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tây:
- Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa.
Thoáng cái, cả hai đều chìm vào im lặng.
Nếu như bình thường, một cái môn phái cho dù ít có quan hệ với mình mà mời
làm chưởng giáo thì có lẽ Lạc Bắc sẽ không hề do dự đồng ý. Bởi vì Lạc
Bắc muốn có thêm lực lượng để đối đầu với Côn Luân. Nhưng Từ Hàng Tĩnh
Trai và La Phù lại có rất nhiều mối quan hệ, hơn nữa, tuổi thọ của Minh
Nhược sắp hết, giao Từ Hàng Tĩnh Trai vào trong tay hắn khiến cho nó còn có một ý nghĩa giống như ủy thác. Nếu thật sự đồng ý thì Lạc Bắc chắc
chắn không thể bỏ mặc Từ Hàng Tĩnh Trai.
- Ta muốn quay về La Phù. - Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi nhìn Minh Nhược, sau đó lặp lại câu nói đó:
- Ta muốn quay về La Phù.
- Không sao.
Minh Nhược nở nụ cười. Nàng biết Lạc Bắc chỉ muốn nói quá lên. Hắn là đệ tử
của Nguyên Thiên Y thì chung quy phải trở về La Phù, để cho La Phù tiếp
tục tồn tại. Đó cũng không phải là lời cự tuyệt mà chỉ tương đương với
một điều kiện của Lạc Bắc. Vì vậy mà Minh Nhược gật đầu nói:
- Sự tồn tại của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng là vì nó tuân theo đạo. Nó không
phải vì người của Từ Hàng Tĩnh Trai hay vị trí của nó ở đâu. Ngươi muốn
về La Phù thì đưa Từ Hàng Tĩnh Trai tới La Phù cũng được.
Đầu tiên Lạc Bắc ngạc nhiên những sau đó thì trong lòng hắn tràn ngập một sự tôn kính với Minh Nhược.
Thử hỏi trên thế gian có bao nhiêu người có thể vất bỏ cái quan niệm môn
phái? Nếu người nào cũng như vậy thì có lẽ sự phân tranh trong thiên hạ
cũng bớt đi một chút.
Lạc Bắc nghĩ vậy thì không nói gì nữa, chỉ nhìn Minh Nhược rồi gật đầu.
Người như Minh Nhược hay tông phái như Từ Hàng Tĩnh Trai trên đời thực sự là
hiếm có. Khi Lạc Bắc gật đầu đồng ý thì trong lòng hắn cũng nghĩ tới
việc có một người và một tông phái như vậy thì cần phải cố gắng mà giữ
gìn nó.