La Phù

Chương 262: Chương 262: Chúng ta tới xem Huyết Xá Lợi




Lợi - Tu vi của Minh Nhược rất cao. - Vân Hồ tiên ông hơi run rẩy một chút, dường như mất một lúc mới bình tĩnh lại:

- Ngay cả Độc Long tôn giả cũng không đánh lại nàng.

- Nói như vậy thì tu vi của Minh Nhược đã đột phá cảnh giới Kiếm Tâm thông minh.

Người thanh niên nở một nụ cười rồi nói một câu cám ơn với Vân Hồ tiên ông. Sau đó, y lại nói Vân Hồ tiên ông cứ đi tự nhiên.

- Ngươi...ngươi không giết ta? - Vân Hồ tiên ông ngây người.

- A? - Người thanh niên mặc áo hồng liếc mắt nhìn Vân Hồ tiên ông:

- Tại sao ngươi muốn ta giết ngươi?

“ Hắn nói thật hay giả? Hắn là người Ma môn tại sao lại bỏ qua cho ta? “

Vân Hồ tiên ông cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, lão cũng không tin người này có thể bỏ qua cho mình dễ dàng. Cho tới này, trong suy nghĩ của tất cả những người thuộc huyền môn chính đạo thì người ma môn đều là người gian tà âm hiểm. Tuy nhiên trong tích tắc, Vân Hồ tiên ông vẫn nhanh chóng lao đi. Bởi lão biết rõ, nếu người áo hồng muốn giết mình thì cho dù thế nào bản thân cũng không chạy nổi.

- Hắn thật sự tha cho ta?

Mãi cho tới khi chân nguyên trong người gần như hết sạch, không cảm nhận thấy có hơi thở đuổi theo, Vân Hồ tiên ông mới dám nghĩ như vậy. Mà vừa xuất hiện ý nghĩ đó, Vân Hồ tiên ông liền bủn rủn hết toàn thân, ngay một chút sức lực cũng không còn.

- Rốt cuộc thì người đó là ai?

Vân Hồ tiên ông ngã ngồi trên một tảng đá lớn mà thở hổn hển. Người tu đạo có tu vi cao trên thế gian chẳng có được bao nhiêu. Vốn Vân Hồ tiên ông đi lại trên thế gian có thể nói là gần như không có gì phải sợ. Nhưng hiện tại, Minh Nhược, Độc Long tôn giả, Lạc Bắc rồi lại xuất hiện một người tu luyện pháp quyết ma đạo....

Không ngờ những người có tu vi cao như vậy lại xuất hiện ở đây thì thiên hạ chắc chắn sẽ có sự chuyển biến rất mạnh.

.....

Sau khi Vân Hồ tiên ông biến mất không lâu. Một bóng người trong suốt hiện ra bên cạnh người mặc áo hồng. Người đó kính cẩn thi lễ với người mặc áo hồng một cái:

- Đông công tử. Tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?

- Ngươi loan tin Lạc Bắc đang ở Từ Hàng Tĩnh Trai ra ngoài.

- Tại sao? - Cái bóng gần như trong suốt cảm thấy khó hiểu:

- Như vậy Kỳ Liên Liên Thành chẳng phải sẽ tới Từ Hàng Tĩnh Trai hay sao?

- Nếu Kỳ Liên Liên Thành muốn tới thì đã tới rồi. Hiện tại hắn còn chưa tới là vì hắn không vội tìm lạc mà đang sắp xếp. Người như hắn đã không làm thì thôi mà một khi làm thì triệt để. Chắc chắn hắn muốn cẩn thận không để cho Lạc Bắc thoát. Chỉ có loan tin ra thì mới có thể làm cho một số người tới kịp. - Người áo hồng suy nghĩ một chút rồi nói. Không thể ngờ được suy nghĩ của người đó cùng với Đông Hầu Thanh Bức lại hoàn toàn giống nhau.

Trên vùng đất Thượng Lạc Trung châu lúc này đã vào cuối hạ.

Năm nay, Thượng lạc mưa ít cho nên tới cuối hạ không khí hết sức oi bức. Thời tiết như vậy khiến cho nhiều người đều tụ tập trung trà lâu hoặc những quán trà ven đường mà bàn tán về những chuyện xảy ra gần đây.

Bất chợt, trong không gian, một cơn gió to ập tới. Trận gió đó không hề có dấu hiệu, hơn nữa lại rất to khiến cho nhiều quán trà ven đường bị thổi tung. Rất nhiều quần áo của người dân bị cuốn bay đầy trong các con hẻm.

Rất nhiều khách uống trà bị mái che đập vào người mà hoảng sợ. Trong những con phố vang lên rất nhiều những tiếng chửi mắng.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung. Bầu trời đang xanh thăm thẳm đột nhiên bị mây đen bao phủ. Toàn bộ khu vực Thượng lạc như xuất hiện một cái ô to che phủ. Những đám mây quay cuồng như có vô số con giao lao ẩn mình bên trong hết sức khủng bố.

Tuy nhiên, mặc dù không gian tối sầm nhưng lại không hề có lấy một giọt mưa.

Những ai nhìn lên không trung chỉ thấy trong đám mây đen phía trên dường như có một vầng sáng rực rỡ đang lao về phía Đông Nam với một tốc độ kinh người.

- Có chuyện gì vậy?

- Đó là tiên nhân hay sao?

- Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?

- Tại sao lại tới đây?

Đủ mọi nét mặt xuất hiện trong đám người. Tất cả những người dân không biết tới sự tồn tại của những người tu đạo đều cảm thấy sợ hãi. Bọn họ cảm nhận dường như sắp có chuyện lớn xảy ra. Bởi vì trong hai ngày qua, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều vầng sáng như vậy bay qua bầu trời Thượng Lạc. Chỉ có điều những vầng sáng trước đó không tạo ra gió to như vậy.

........

Nhạc Sơn.

Một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn đang cầm một cây chùy sắt mà từ từ đục đá.

Vóc dáng của gã cũng không cao lắm nhưng hết sức cân xứng. Dưới những nhát búa nện xuống, mồ hôi từ người y chảy đầy trên làn da màu đồng sáng bóng khiến cho người ta có cảm giác rất khỏe.

Mỗi một lần cái chùy đen giáng xuống đều đập nát một hòn đá nhỏ. Nhưng nếu quan sát kỹ thì phát hiện ra thời gian mỗi lần cây chùy của y giáng xuống đều giống nhau với một tiết tấu không hề thay đổi.

Những tới gần, cơ bản cũng không biết gã đang đục cái gì. Dường như gã cơ bản không để ý tới việc đập đá để tạo ra một cái hố hay tạo ra một vết nứt.

Tuy nhiên nếu từ xa nhìn lại thì sẽ phát hiện ra gã đang đục một pho tượng phật.

Đó là một pho tượng cao ngang bằng ngọn núi, nguy nga rộng lớn.

Phần lớn hình dạng của pho tượng Phật đã hoàn thành. Lúc này, gã đang đục tới chân của pho tượng.

So với pho tượng Phật đó, người đàn ông đang đẽo chẳng khác nào một con kiến nhỏ. Cũng không biết gã mất bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành pho tượng Phật nhưng gã hết sức kiên nhẫn và đục đẽo vô cùng cẩn thận.

Bất chợt, một con vượn trắng từ trên vách núi lao xuống, kêu réo và ra hiệu cho gã rất nhiều động tạc.

- Lạc Bắc đang ở Từ Hàng Tĩnh Trai?

Người đàn ông đang đục pho tượng liền đứng thẳng người dậy. Rồi sau đó, y cắm cây trùy vào bên hông mà gật đầu đối với con vượn bạch. Sau đó, y quay đầu lại về phía hướng núi Đại Đông mà lao đi. Thoáng cái, bóng dáng của y đã biến mất trong khu rừng, chỉ còn lại một pho tượng Phật chưa hoàn thành.

.......

Trong một cái động núi có một thiếu nữ mặt quần áo màu tím đang ngồi xếp bằng.

Dung nhan của nàng hết sức xinh đẹp nhưng trên người lại tản ra một thứ khí phách của một nữ kiệt.

“ Chát! Chát! Chát! Chát! “

Quang người nàng, trong cái động liên tục xuất hiện những tia chớp màu tím khiến cho khắp nơi tràn ngập khí tức của Lôi cương.

Cảnh tượng này chính là do tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu tới cảnh giới hư không sinh điện.

Bên ngoài sơn động là một dòng thác dung nham từ trên không trung chảy xuống, tạo thành một cái đầm toàn dung nham.

Nơi đây chính là địa cung dưới dòng dung nham trong lòng đất của Bích Căn sơn nhân. Mà người thiếu nữ quanh người toàn những tia chớp kia chính là Thái Thúc.

- Thái Thúc!

Đột nhiên từ cửa động vang lên một tiếng gọi như tiếng sấm khiến cho Thái Thúc mở mắt. Trong mắt nàng chợt có một tia chớp lóe lên. Ngay lập tức toàn bộ những tia chớp bên trong sơn động liền biến mất.

- Ly Nghiêu Ly! Có chuyện gì?

Một bóng người cao to từ ngoài cửa động nhanh chóng lao vào cuốn theo một luồng hơi nóng. Người đó đúng là Ly Nghiêu Ly của tộc Ly Thủ.

Hiện tại, pháp lực dao động và long tức trên người Ly Nghiêu Ly so với trước kia mạnh hơn nhiều. Hiển nhiên tu vi của y so với trước đã tăng mạnh. Tuy nhiên vào lúc này, nét mặt của y hết sức vội vàng. Vừa thấy Thái Thúc, Ly Nghiêu Ly chợt nói:

- Yêu vương đang ở Từ Hàng Tĩnh Trai.

- Từ Hàng Tĩnh Trai? - Thái Thúc hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

- Chúng ta nên làm thế nào? - Ly Nghiêu Ly nhìn Thái Thúc hỏi.

- Các ngươi chuẩn bị một chút. - Thái Thúc dường như cơ bản cũng không hề suy nghĩ mà nói với Ly Nghiêu Ly:

- Chúng ta sẽ tới Từ Hàng Tĩnh Trai.

- Được. - Ly Nghiêu Ly gật đầu rồi xoay người lướt ra ngoài động.

- Tại sao huynh lại tới Từ Hàng Tĩnh Trai?

Thái Thúc từ từ bước ra ngoài động mà thì thào như đang hỏi Lạc Bắc.

Trên thực tế cũng giống với rất nhiều người khác, Thái Thúc có rất nhiều câu hỏi. Chẳng hạn như tại sao Lạc Bắc lại là truyền nhân của La Phù? Là bằng hữu nhưng dường như Lạc Bắc có rất nhiều bí mật che giấu.

Tuy nhiên Thái Thúc cũng không hề có lấy một chút bất mãn đối với Lạc Bắc bởi vì nàng tin rằng nếu hắn không nói cho nàng chắc chắn là có lý do.

- Hóa ra cái chỗ ngươi nói kia chính là La Phù?

Khi bước ra ngoài sơn động Thái Thúc chợt nhớ tới khi ở Thục Sơn, Lạc Bắc có nói với nàng nếu như một ngày nào đó có cơ hội hắn muốn dẫn nàng tới một chỗ để xem. Mà khi Lạc Bắc nói câu đó, ánh mắt của gã lóng lánh như nói về quê hương của mình.

......

- Hóa ra hắn ở Từ Hàng Tĩnh Trai.

Vào lúc này, trên không trung cách Từ Hàng Tĩnh Trai chừng ngàn dặm, thiếu nữ áo trắng có thói quen che mặt bởi một tấm lụa xanh đã cho Lạc Bắc xem qua mặt nhìn con chim ưng mà kinh ngạc. Nàng thầm nghĩ:

- Ai đã truyền cái tin này ra?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.