Mà vào lúc
này, Độc Nhân vương sử dụng cái pháp bảo đó không những phải dồn chân
nguyên vào đó mà còn phải phối hợp với pháp quyết. Cái cách sử dụng pháp bảo như thế này hoàn toàn khác với hiện nay. Cộng thêm với cái cảm giác kỳ lạ lúc trước khiến cho cả hai người cảm thấy như Độc Nhân vương
xuyên qua thời gian mấy ngàn năm mà đến đây, hoặc là y tu luyện pháp
quyết gì đó khiến cho ngủ say trong mấy ngàn năm rồi bây giờ sống lại.
Cái cảm giác mà Độc Nhân vương đưa tới cho hai người thật sự rất lạ.
Một lát sau chỉ thấy trên cái khay ngọc xuất hiện rất nhiều hình ảnh
giống như hàm của một con cá to đang bơi lội một cách kỳ lạ.
Sau khi cái hình ảnh đó hiện ra rồi lập tức biến mất. Ở giữa cái khay
chợt xuất hiện một điểm sáng màu hồng, xung quanh cũng có những điểm
sáng màu hồng mờ nhạt khác. Trong đó có bảy, tám điểm sáng màu hồng đang bay về phía điểm sáng ở chính giữa cái khay.
- Có người đang đi về phía chúng ta, tu vi cũng không kém. - Sau khi cái khay ngọc xuất hiện những điểm sáng, Độc Nhân vương liền nói nhanh với
Tề Hân Vân và Tô tích Thủy.
- Nếu như không phải là người của các ngươi thì cũng là kẻ địch. Bọn
chúng cảm nhận chúng ta vừa mới đấu pháp cho nên mới chạy tới đây.
- Chúng ta có phương pháp truyền tin riêng. Nếu không phải là người của chúng ta thì là người của Lạc Bắc.
Sắc mặt của Tề Hân Vân trở nên lạnh lùng. Lúc này, y cũng đã cảm nhận
được một chút thế lực của Lạc Bắc. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt
rồi y nói:
- Chúng ta đi mau, hiện tại không phải lúc giao đấu với họ. Nếu bị chúng bao vây thì thực sự rất rắc rối.
- Theo ta tới đây.
Độc Nhân vương vẫn thản nhiên gật đầu. Sắc mặt còn kiêu ngạo hơn cả Tề
Hân Vân và Tô Tích Thủy. Dường như trong mắt của y, thân phận của mình
còn cao hơn hai người đó không chỉ một cấp bậc. Sau khi nói ngắn gọn như vậy, Độc Thân vương liền nâng cái khay ngọc đồng thời trên người chợt
có ánh sáng màu đen lóe lên. Y từ từ phi độn về một phía.
Hai người Tề Hân Vân và Tô Tích thủy liếc mắt nhìn nhau rồi cũng không
nói nhiều lập tức hóa thành một vầng sáng bám sát theo sau Độc Nhân
vương.
Trong nháy mắt ba vầng sáng biến mất trong làn mây.
...
Sau một lát, Độc Nhân vương, Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy xuất hiện trong
một đám mây cách chỗ cũ chừng trăm dặm. Ánh sáng trên người Độc Nhân
vương mới thu lại khiến cho tốc độ phi độn chậm đi.
Trên cái khay ngọc của y vị trí của điểm sáng màu hồng rất to nơi chính giữa vẫn không thay đổi. Nhưng hiện tại vị trí của những điểm đỏ xung
quanh lại có sự thay đổi. Mà bảy tám điểm sáng màu hồng đã dồn vào một
điểm ở phía sau.
- Tiền bối Độc Nhân vương! Cái pháp bảo của ngài dường như có thể cảm ứng được vị trí của đối phương?
Tô Tích Thủy nhìn cái khay ngọc trong tay Độc Nhân vương mà lên tiếng
hỏi. Trong quá trình phi độn cả trăm dặm, Độc Nhân vương dẫn hai người
lao đi với tốc độ cực nhanh, dẫn hai người theo nhưng lại không hề bị ai chặn. Ngay cả đám đệ tử Côn Luân mai phục ở đây cũng bị Độc Nhân vương
vòng qua. Hiện tại Tô Tích Thủy hơi phát hiện cái khay ngọc trong tay
Độc Nhân vương có thể cảm ứng được hơi thở của người tu đạo gần đó. Tính tình của Tô Tích Thủy so với Tề Hân Vân vẫn trầm ổn hơn một chút, nhưng lại thiếu đi cái lòng lang dạ sói. Có thể chính vì nguyên nhân đó mà
Hoàng Vô Thần mới giao quyền điều khiển đám đệ tử Kiếm Ti ở bên ngoài
cùng với những đệ tử Côn Luân khác cho Tề Hân Vân. Tô Tích Thủy cảm giác Độc Nhân vương rất quái dị. Nhưng y được sư tôn Hoàng Vô Thần phái tới
cho nên mặc dù thái độ của Độc Nhân vương hết sức kiêu ngạo, gã vẫn nói
chuyện hết sức tôn kính.
- Cái này là Côn Bằng ngọc phù.
Độc Nhân vương liếc mắt nhìn Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy đang kinh ngạc
nhìn cái khay ngọc của mình mà có chút tự đắc, đồng thời nói nhiều hơn:
- Thời thượng cổ Bắc Minh có một loại cá gọi là Côn dài tới cả ngàn dặm. Nó có thể hóa thành chim gọi là Bằng, cái lưng của Bằng cũng đạt tới
mấy ngàn dặm. Tấm ngọc phù này tuy nhỏ nhưng bao phủ phạm vi ba ngàn
dặm. Trong phạm vi đó nó có thể cảm nhận được pháp lực dao động và
nguyên khí trong trời đất thay đổi nên được gọi là Côn Bằng.
- Cái này chỉ là một cái phù lục mà có công hiệu mạnh như vậy? - Tề Hân Vân kinh ngạc nhìn Độc Nhân vương:
- Cái phù lục này có thể sử dụng được nhiều lần như pháp bảo bình thường không?
Độc Nhân vương nói:
- Không được! Côn Bằng ngọc phù chỉ sử dụng được một lần. Sau hai canh giờ, nó sẽ mất hiệu lực.
- Chỉ có hai canh giờ? - Âm thanh của Tề Hân Vân có một sự thất vọng.
- Thì sao?- Độc Nhân vương cười alnhj:
- Các ngươi tìm người cùng lắm chỉ trong phạm vi ngàn dặm. Hơn nữa cô ta còn mang theo một cái p pháp bảo lợi hại, chẳng lẽ hai canh giờ còn
chưa đủ để tìm ra?
Lời nói của Độc Nhân vương hết sức khó chịu nhưng Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân liếc mắt nhìn nhau rồi cùng mỉm cười:
- Đúng vậy! Có cái bảo vật này của tiền bối vừa tránh được người mai
phục, không gặp phải nguy hiểm. Trong vòng hai canh giờ, chúng ta muốn
tìm người không phải chuyện khó.
- Các ngươi muốn tìm có lẽ là người này. - Độc Nhân vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người rồi giơ cái khay ngọc ra trước mặt họ đồng thời lấy
tay chỉ.
Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy nhìn kỹ thì thấy trên khay ngọc có một điểm
sáng màu đỏ di chuyển liên tục. Mà điểm sáng màu đỏ kia dường như có ý
thực vượt qua những điểm sáng khác. Nếu vô tình tiếp xúc phải điểm sáng
nào, chỉ trong tích tắc, điểm sáng kia lập tức tối sầm.
- Tiền bối! Cái bảo vật này của ngài xem thế nào? Chúng ta không hiểu
lắm. - Mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng sắc mặt của Tô Tích Thủy vẫn thản
nhiên nhìn Độc Nhân vương hỏi.
- Rất đơn giản. - Hai mắt của Độc Nhân vương híp lại, nói:
- Các ngươi chỉ cần biết rằng mỗi điểm sáng này dại diện cho hơi thở của một người tu đạo. Đây là hướng của Thập Vạn đại sơn, điểm đỏ ở giữa
chính là chúng ta.
- Người nọ đang lao về phía Thập Vạn đại sơn. - Ánh mắt của Tề Hân Vân chợt trở nên lạnh lùng:
- Có lẽ chính là người chúng ta đang tìm.
- Đi thôi.
Độc Nhân vương cười lạnh:
- Người đó cũng không có thứ gì sánh được với Côn Bằng ngọc phù của ta
nên chắc chắn phải chậm hơn chúng ta. Chỉ cần một canh giờ, chúng ta có
thể đuổi kịp người đó.
...
Độc Nhân vương, Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân phán đoán hoàn toàn chính
xác. Điểm sáng màu hồng trên Côn Bằng ngọc phù đúng là thiếu nữ mặc áo
lông trắng cầm thần cung Toái Hư ra khỏi vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Trên Côn Bằng ngọc phù của Độc Nhân vương, tốc độ di động của điểm sáng
màu đỏ đó cũng không nhanh nhưng trên thực tế thì nàng đang phi độn với
một tốc độ kinh người.
Mới vừa rồi, sau khi sử dụng Thiên Mang thần châm đánh lén, khống chế
một người tu đạo đang ẩn nấp. Chỉ trong một lát, thiếu nữ đã phi độn
được mấy trăm dặm tới một cái miếu nhỏ trên ngọn núi dất.
Dưới chân ngọn núi có một cái thôn với hơn mười hộ. Tuy nhiên không một
ai xuất hiện ở cái miếu nhỏ cũ nát trên ngọn núi đất này.
Cả ngọn miếu bám đầy bụi nhưng sau khi tiến vào trong ngôi miếu, thiếu
nữ chẳng thèm để ý xung quanh mà lấy ra một cái bình ngọc.
- Còn mười bảy viên Thạch Nhũ đan có lẽ đủ dùng.
Sau khi mở nắp bình, đếm số lượng bên trong xong, thiếu nữ tự lẩm bẩm với mình như vậy.
Đổ ra một viên đan dược có mùi thơm lạ lùng vào tay, thiếu nữ chợt nhướng mày, sắc mặt có chút khó chịu lẩm bẩm:
- Dường như đối phương cảm nhận được ta đối phó với hắn? Càng tới gần hắn thì người chặn càng nhiều, thật sự là rắc rối.
- Vốn ta nghĩ để cho ngươi sống lâu thêm một chút, nhưng ngươi đã rắc
rối như vậy thì ta cũng giải quyết cho nhanh. Nếu để đám người của ngươi chặn lại, nói không chừng ta sẽ bị đám người Tô Tích Thủy cuốn lại, lại còn bị bắt đưa về. Trở về Côn Luân, bị phạt không nói, mà còn không
giết được ngươi.
Sau khi nói xong, thiếu nữ mặc áo lông trắng liền quyết tâm rồi nhanh
chóng lấy từ trong túi tơ ra một miếng ngọc màu xanh bên trên có khắc vô số những ký hiệu nhỏ như con kiến. Nhìn qua thì đó là một cái ngọc phù.
Thiếu nữ áo trắng cầm cái ngọc phù màu xanh một cách cẩn thận, chứng tỏ nó hết sức quý báu.
Sau khi lấy ra cái ngọc phù màu xanh, thiếu nữ liền vung tay bắt một cái pháp quyết. Đột nhiên từ giữa tấm ngọc phù có một tia sáng màu lam bay
vụt ra.
Cùng lúc đó, nàng cũng hóa thành một tia sáng trắng bay về phía Thập Vạn Đại sơn với một tốc độ kinh người.