. - Chưởng giáo.
Nam Cung Tiểu Ngôn nhanh chóng vọt tới thi lễ
với Hoàng Vô Thần. Mặc dù y đã gặp nhân vật nắm cả Côn Luân trong tay
nhưng mỗi lần diện kiến, Nam Cung Tiểu Ngôn đều cảm thấy run rẩy. Thứ
rung động đó không chỉ là do gặp phải người có quyền lực mà Nam Cung
Tiểu Ngôn có thể cảm nhận được sự chênh lệch về lực lượng. Sự chênh lệch đó khiến cho người ta cảm thấy kính nể và sùng bái.
Sau khi
thi lễ với Hoàng Vô Thần một cái, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không nói gì.
Bởi vì trong nháy mắt nhìn thấy Hoàng Vô Thần, sự lo lắng, tức giận của y hoàn toàn biến mất. Trên thực tế đối với phần lớn người của Côn Luân
chỉ cần Hoàng Vô Thần vẫn còn thì vẫn khống chế được lực lượng. Mà hiện
tại, mặc dù Hoàng Vô Thần vẫn nhắm mắt nhưng gã đứng ở đó Nam Cung Tiểu
Ngôn vẫn cảm nhận rõ ràng là đang nhìn mình, quan sát toàn bộ cả tám hòn đảo bên ngoài và cả....thiên hạ.
- Theo ta tới đây đi.
Hoàng Vô Thần cũng không để cho Nam Cung Tiểu Ngôn có cơ hội thông báo
tình hình bên ngoài. Dường như gã có thể biết được Nam Cung Tiểu Ngôn
tới và định nói gì. Gã chỉ chờ Nam Cung Tiểu Ngôn để y không nói được mà thôi. Sau khi nói một câu thản nhiên, Hoàng Vô Thần liền từ từ xoay
người mà đi về phía Đông.
Nam Cung Tiểu Ngôn liền lập tức đi
theo. Hoàng Vô Thần đi cũng không nhanh, từng bước một. Tuy nhiên Nam
Cung Tiểu Ngôn lại như hóa thành một vầng sáng màu tím gần như sử dụng
toàn bộ chân nguyên trong người mới có thể theo kịp.
Nhìn bóng
lưng trước mặt, thậm chí Nam Cung Tiểu Ngôn còn có thể nhìn thấy rõ
nhưng hoa văn trên áo của Hoàng Vô Thần. Hoàng Vô Thần bước đi hết sức
lững thững nhưng toàn bộ không gian dưới chân của y như bị rút ngắn lại. Nhìn tưởng như y chỉ bước một bước nhỏ nhưng Nam Cung Tiểu Ngôn lại
phải di chuyển cả mười trượng.
Nam Cung Tiểu Ngôn lại càng cúi
đầu cung kính. Bởi vì y biết, Hoàng Vô Thần phải cố tình đi chậm cho nên mình mới có thể theo kịp phía sau.
....
Trước mặt Hoàng Vô Thần xuất hiện một gian nhà gỗ cũ nát.
Gian nhà gỗ nằm ở sườn đông của một hòn núi nằm bên cạnh hòn đảo ở tầng thứ chín. Dưới sườn núi có một cái hồ sâu màu lam hình trăng lưỡi liềm. So với đám kỳ hoa dị thảo nở xung quanh, gian nhà gỗ thật sự đã mục nát bất cứ lúc nào cũng có thể sập.
Nhưng khi tới cửa gian nhà gỗ, Hoàng Vô Thần liền dừng lại. Từ người y vẫn tản ra thứ khí thế uy quyền tuyệt đối trên thế gian tuy nhiên lại thi lễ với căn nhà gỗ rồi nói:
- Phải nhờ Lao sư thúc ra tay rồi.
- Sư thúc? Sư thúc của chưởng giáo?
Nam Cung Tiểu Ngôn nghe thấy vậy thì ngẩn người. Không ngờ ở đây vẫn
còn có một vị sư thúc của Hoàng Vô Thần. Cho dù Nam Cung Tiểu Ngôn được
tiếp xúc với Hoàng Vô Thần rất nhiều nhưng chưa từng biết đến có một
người như vậy.
- A? Cuối cùng thì Huống Vô Tâm cũng không nhịn được nữa rồi?
Sau một lúc im lặng, trong căn phòng gỗ như có một người vừa mới ngủ say tỉnh dậy liền nói:
- Ta biết rồi.
Nam Cung Tiểu Ngôn cảm thấy kinh hãi. Bởi vì âm thanh đó mặc dù hết sức già nua nhưng lại không hề có lấy một chút nào đắc ý. Dường như người
đó ở đây cũng chỉ vì chờ đợi chuyện này mà thôi.
Mà vào lúc y cảm thấy kinh hãi thì từ bên trong âm thanh lại vọng ra có chút hứng thú:
- Tên tiểu tử này là đệ tử của ai?
- Nó là đệ tử của Cửu Bạt. - Hoàng Vô Thần gật đầu nói.
- Đệ tử Cửu Bạt? A! Rất tốt.
Mặc dù tu vi của Nam Cung Tiểu Ngôn không bằng Nam Ly Việt nhưng cũng
là nhân tài kiệt xuất giống như Kỳ Liên Liên Thành và Nam Ly Việt. Nhưng âm thanh già nua kia lại liên tục khen ngợi dường như với lão tu vi cao thấp cũng không phải là tiêu chuẩn đánh giá của lão.
Không ai biết có bao nhiêu kẻ địch tiềm nhập vào trong Côn Luân.
Tại vòng xoay thứ nhất của Côn Luân, Long Thiên Chiến âm trầm nhìn hai
cái xác chết trước mặt. Một cái xác chết cả nửa người bị nổ tung, nhưng
chỉ cần nhìn chỗ quần áo còn sót lại, Long Chiến Thiên cũng nhận ra được đó là một trong những đệ tử của Kiếm Ti. Trong những nhân vật lớn của
Côn Luân thì các Ti có chức trách rõ ràng và hiệu quả.
Như Dược Ti mà Trữ Nhàn ở là chỗ chuyện luyện thuốc. Còn chỗ của Long Thiên
Chiến chính là Tuần Sơn ti, chuyên phụ trách việc tuần tra, trận pháp
phòng ngự và phát hiện tung tích địch. Có thể nói Tuần Sơn ti chính là
con mắt của cả chín vòng xoáy. Còn Kiếm ti thì tương đương với ngọn mâu
của Côn Luân, là một trong những lực lượng chủ yếu.
Mặc dù Tuần Sơn ti phát hiện ra tung tích địch nhưng rất nhiều lúc lại do đệ tử của Kiếm Ti ra tay. Mà tất cả những hành động của Côn Luân, diệt trừ các
thế lực đối lập với mình, phần lớn đều do đệ tử của Kiếm ti rời núi. Lúc trước người nắm Kiếm ti trong tay chính là một trong số thập đại kim
tiên của Côn Luân - La Thần Tướng.
Cho nên kinh nghiệm đấu phép và tu vi pháp thuật của đệ tử Kiếm ti bình thường so với các ti khác
đều cao hơn nhiều. Hơn nữa, Long Thiên Chiến này có thể nhận ra được cái thi thể trước mặt mình là một tên đệ tử của Kiếm ti có tu vi cao hơn đệ tử bình thường rất nhiều.
Nhưng hiện tại, y lại bị người ta ám sát. Cũng giống như mấy tên đệ tử Côn Luân trước đó, người này cũng bị
ám sát ở trong Côn Luân.
........
Hơn mười cột sáng màu vàng nhạt đột nhiên từ vòn thứ nhất, thứ hai và thứ ba vọt lên trên trời.
Hơn mười cột sáng đó giống như một thứ bùa phát ra ánh sáng, lại giống
như xạ tuyến lao thẳng lên không trung để xác định vị trí.
Hai
mươi đệ tử mặc áo vàng của Côn Luân đứng sau lưng Long Thiên Chiến đột
nhiên cử động một cách ăn ý. Cứ vài người một tổ, những người đó phân
tán ra với tốc độ kinh người, lao về phía những cột sáng màu vàng đó.
Đám đệ tử Tuần sơn của Côn Luân có thân pháp hơn xa so với những đệ tử
khác. Hơn nữa, phần lớn đám đệ tử tuần sơn giỏi về vọng khí và thuật ẩn
nấp, hiểu cách truy tung, phát hiện hơi thở của đối phương. Những cột
sáng màu vàng đó đều là do khi đệ tử tuần sơn phát hiện ra tung tích của kẻ địch liền phát ra tín hiệu. Mà Long Thiên Chiến chỉ phụ trách tại
vòng xoay thứ nhất cho nên mấy tín hiệu bên trong cũng không liên quan
tới họ.
Sắc mặt của đám đệ tử tuần sơn đều lạnh lùng lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Không ngờ bên trong Côn Luân có nhiều kẻ địch đột nhập vào như vậy. Chuyện này không chỉ khiến bọn họ chịu trách
nhiệm lớn mà còn là một điều nhục nhã.
Không ai biết được đám
địch thủ lẻn vào còn ám sát bao nhiêu nữa. Nhưng có thể khẳng định được, lâu lắm rồi Côn Luân không hề xảy ra tình huống như vậy. Vì vậy mà mặc
dù Côn Luân có những nhân vật tương đương với chướng giáo các tông phái, đệ tử có tu vi cao rất nhiều nhưng vẫn lúng túng. Nếu như không thể
nhanh chóng tìm ra đám địch lẩn vào thì sẽ có nhiều đệ tử của Côn Luân
chết bởi tay của chúng.
Mà trong tình hình như vậy thì cách tốt nhất đó là bắt sống được vài người rồi moi tin từ miệng của chúng để
biết được một cố chi tiết rồi nhanh chóng tìm ra những kẻ còn lại.
Nhưng trong nháy mắt khi những cột sáng đó phóng lên, đám đệ tử tuần
sơn sau lưng Long Thiên Chiến tản ra thì cho dù là Long Thiên Chiến hay
là đệ tử tuần sơn cũng đều khựng người lại.
Gần như toàn bộ đệ tử của Côn Luân trong cả chín hòn đảo đều khựng người lại.
Trong khoảng không bao phủ cả chín hòn đảo của Côn Luân chợt xuất hiện chín làn ánh sáng mờ.
Chín làn ánh sáng đó không có hình dạng nhưng lại vắt ngang cả bầu trời giống như chín tấm vải lớn che phủ không trung của Côn Luân. Lúc này
mặc dù đang là đêm tối nhưng chín vầng sáng lại giống như ánh nắng chiếu xuống dưới.
Theo chín vầng sáng đó xuất hiện, tất cả đệ tử Côn Luân đều cảm thấy trong Côn Luân như mất đi một cái gì đó. Toàn bộ lực
lượng vô hình bao phủ giúp họ không cần phải tập trung cảm nhận hoàn
toàn biến mất.
Đại Tu di chính phản cửu cung trận vẫn bao phủ
bên trên Côn Luân, từng bị Nguyên Thiên Y phá hỏng một lần bây giờ không ngờ biến mất.
Trong nháy mắt Long Thiên Chiến ngây người nhưng có một cơn tức giận từ trong tim của y trào ra.
Không ngờ có người yên lặng phá vỡ được Đại Tu di chính phản cửu cung
trận. Cái chuyện ám sát xảy ra khắp nơi chẳng qua là để thu hút sự chú ý của Côn Luân giúp cho đối thủ có thể nhân cơ hội dùng cách gì đó mà phá vỡ trận pháp. Cái chuyện ám sát quy mô lớn cũng chẳng qua là để mở màn
mà thôi. Hoặc có thể nói, Đại Tu di chính phản cửu cung ận bị phá mới
thực sự là mở màn.
Đó cũng không phải là chuyện ám sát quy mô
lớn mà là một âm mưu làm đảo lộn toàn bộ Côn Luân khiến cho cả thiên hạ
phải khiếp sợ.
- Là ai mà dám đối đầu với chưởng giáo?