La Phù

Chương 461: Chương 461: Đánh lén




Ngay cả đám người Cầu Thương Dương cũng không rõ lắm. Hơn nữa, Thương Lãng cung đã bị phong tỏa trong phạm hơn ba ngàn dặm, còn trận pháp nối liền với Nga Mi cũng chỉ có mấy người có thể ra vào. Đám đệ tử Nga Mi tới Thương Lãng cung vẫn hoàn toàn ở bên trong đó bố trí trận pháp. Nên theo lý mà nói thì chuyện này không thể truyền ra ngoài.

- Cũng là một đóa hoa khi nào thì nở, khi nào thì tàn. Mặc dù nhìn như không có gì khác biệt nhưng rất nhiều chuyện trên thực tế lại có chút dấu hiệu.

Nên mặc dù Lạc Bắc không thể hiện sự khiếp sợ nhưng sự im lặng của hắn cũng làm cho Băng Trúc Quân cảm nhận được. Lão nhìn Lạc Bắc nói:

- Ngươi cũng không phải lo lắng chuyện thuộc hạ của ngươi có vấn đề. Nga Mi, Thục Sơn cũng giống như các môn phái khác có chuyện buôn bán ở các thị trường giao dịch... Trong mấy ngày gần đây, chúng ta điều tra rất được có một vài loại nguyên liệu của chúng ta đột nhiên tiêu thụ mạnh. Chúng ta không thể điều tra chúng được đưa tới đâu nhưng lại tìm ra được một ít được đưa tới Nga Mi, hoặc là bị người của Trạm Châu Trạch Địa lấy đi. Mặc dù ta không biết cách luyện chế Lôi hỏa thần tháp nhưng cũng biết những nguyên liệu để luyện chế nó. Nếu Nga Mi cần Lôi Hỏa thần tháp, Trạm Châu Trạch Địa cũng không cần phải xuất hiện. Nhưng để cho nhiều thế lực cùng giúp đỡ thì chỉ có một mình ngươi. Lôi hỏa thần tháp vốn là một cái pháp khí phòng ngự cố định, cũng chỉ sử dụng khi khai sơn lập phái, bảo vệ động phủ và sơn môn mới cần đến. Vì vậy mà căn cứ vào tình hình thì sắp tới chính là thời điểm mà ngươi có thể thành lập căn cơ của mình.

- Băng Trúc quân sư thúc. - Lạc Bắc cũng không phủ nhận mà chỉ im lặng nhìn Băng Trúc quân hỏi:

- Vậy lần này người tới đây là đại diện cho Thục Sơn hay sao?

Băng Trúc Quân không ngờ Lạc Bắc lại hỏi thẳng như vậy nên hơi kinh ngạc nhìn hắn:

- Ta không đại diện cho Thục Sơn thì còn đại diện cho ai? Lần này tới đây gặp ngươi không phải là Vũ Nhược Trần hay Yến Kinh Tà cũng là vì bọn họ ít ra khỏi Thục Sơn, nếu có ra cũng rất dễ gây sự chú ý. Còn rặng Thiên chú của chúng ta thì luyện khí tốn rất nhiều thứ nên bản thân thường xuyên ra vào... Có mang vài thứ cho ngươi cũng không ai chú ý.

- Mang đồ cho ta? - Lạc Bắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Băng Trúc Quân.

- Đây là hạt của Ma Giao hoa, bên trong còn có phương pháp bố trí trận. - Băng Trúc Quân cũng không nói gì thêm, ném một cái túi da màu xanh cho Lạc Bắc:

- Uy lực của Lôi Hỏa thần tháp mặc dù không nhỏ nhưng để đối phó với đối thủ lẻn vào từ đáy biển cũng giảm. Ma Hoa Giao có thể sinh trưởng ở đấy biển, nếu bố trí trận pháp thì người tu đạo tu vi từ Nguyên Anh kỳ rất khó có qua được. Hiện tại với thân phận Thất Hải Yêu Vương của ngươi nuôi trồng Ma hoa giao dưới đáy biển cũng không khó.

Lạc Bắc nhận lấy cái túi da nhưng cũng không mở ra mà hỏi:

- Ý của đại chưởng giáo Vũ Nhược Trần là?

- Hiện tại Thục Sơn chúng ta sẽ không khai chiến với Côn Luân. Bởi vì lúc trước có nhiều chuyện do Huống Vô Tâm gây ra. Với những phương pháp đối phó với La Phù các ngươi, Hoàng Vô Thần tàn nhẫn hơn một chút. Nhưng bao nhiêu năm qua, Hoàng Vô Thần thống lĩnh huyền môn chính đao cũng công bằng. Sau trận chiến Côn Luân, Hoàng Vô Thần đã giải thích chuyện Huống Vô Tâm đánh chết người Thục Sơn chúng ta ở Bắc Mang. Cho nên tiếp theo Thục Sơn hành động thế nào còn phải xem Côn Luân. - Băng Trúc Quân dường như hơi kinh ngạc với sự bình tĩnh của Lạc Bắc:

- Nhưng Thục Sơn chúng ta vẫn coi ngươi là đệ tử, cho rằng hiện tại ngươi không hề có sai lầm. Theo ý của đại chưởng giáo Vũ Nhược Trần thì Thục Sơn chúng ta có thể cung cấp một ít viện trợ ngoài con người.

Lạc Bắc có thể hiểu được ý của Vũ Nhược Trần. Lão nói như vậy rõ ràng là hiện tại Thục Sơn thiên về phía Lạc Bắc. Mà nếu tiếp theo Côn Luân có thể đối xử công bằng với huyền môn chính đạo thì nhiều lắm Thục Sơn vẫn giữ trung lập, không thành kẻ địch của mình.

Đối với Vũ Nhược Trần dường như có một thứ ý tưởng hơi cao... Có một Thục Sơn vẫn giữ thế trung lập, cho dù là Côn Luân hay thế lực khác chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng khi hành động vẫn bị Thục Sơn kiềm chế, không tới mức bất chấp. Mà nếu Thục Sơn theo bên nào, hiệu quả trung lập sẽ không còn nữa.

Nhưng trước mắt mà nói thì Thục Sơn thể hiện thái độ như vậy đối với Lạc Bắc đúng là một tin tức tốt.

Bởi vì nhất chuyện khai sơn lập phái hắn vẫn có được sự giúp đỡ của Thục Sơn.

- Còn có hai vật nữa cho ngươi.

Người khác cơ bản không nhận ra trong mắt của Băng Trúc Quân xuất hiện một sự lạnh lùng. Lão trầm ngâm nhìn Lạc Bắc rồi nói với hắn một câu như vậy.

- Ngươi muốn khai sơn lập phái thì không thể thiếu sự uy nghiêm. - Băng Trúc Quân nhìn bộ pháp y màu đen của Lạc Bắc:

- Bộ pháp y của ngươi mặc dù có thể che giấu được hơi thở, có chút công hiệu phòng ngự nhưng không xứng với thân phận hiện tại của ngươi. Cái Hỏa Vân thiên y này là do đại chưởng giáo Vũ Nhược Trần bảo ta đưa tới cho ngươi. Coi như là việc thứ hai mà ta tới đây.

- Hỏa Vân thiên y.

Lạc Bắc nhìn thấy từ tay của Băng Trúc Quân lóe lên một vầng ánh sáng màu hồng rồi hóa thành một cái pháp y màu hồng.

Cái pháp y đó có tay áo dài, mang kiểu dáng của một vị tông sư thượng cổ. Trên áo có những hoa văn như những đám mây lửa. Nơi cổ áo vào cổ tay đều tản ra ánh sáng màu vàng nhìn hết sức hoa lệ và uy nghiêm. Mặc dù toàn thể cái áo phát ra ánh sáng màu hồng nhưng không chói mắt.

- Đây là Hỏa Vân thiên y của Hỏa Vân tông?

Lạc Bắc bị chiếc pháp y màu đỏ thu hút. Hắn biết Hỏa Vân thiên y là một cái pháp bảo nổi danh của Hỏa Vân tông thời cổ, khi đối địch có thể thả ra những đám mây lửa bao phủ phạm vi mấy trăm mẫu. Mây lửa có uy lực kinh người, hơn nữa có thể ngăn cản thần thức của đối phương khiến cho đối phương rất khó phát hiện ra vị trí thực sự của người tu đạo mặc Hỏa Vân thiên y.

Còn nếu người mặc Hỏa Vân Thiên y mà không địch lại đối thủ, muốn bỏ chạy thì Hỏa Vân có thể ngưng tụ lại rồi phun ra khiến cho người tu đạo mặc nó sẽ có tốc độ kinh người. Tương truyền vào thời thượng cổ, người tu đạo luyện chế ra Hỏa Vân thiên y chính là trưởng lão Phạm Trung Hi của Hỏa Vân tông. Mặc dù lão chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng khi đối địch lại chưa hề bị tổn thương. Chỉ cần thấy có điều không ổn, lão lập tức sử dụng cái pháp y này để bỏ chạy. Vì vậy mà trong giới tu đạo lão còn có tên là "Phạm bào bào" (Phạm chạy).

- Nhìn sắc mặt của ngươi chắc là cũng biết được sự thần diệu của cái pháp bảo này. Cái Hỏa Vân thiên y có tốc độ bỏ chạy cực nhanh, một khi mặc nó người nào muốn giết chết ngươi cũng không phải là chuyện dễ dàng. - Băng Trúc Quân nhìn Lạc Bắc mà nói:

- Đại chưởng giáo Vũ Nhược Trần giao thứ này cho ngươi còn hy vọng ngươi không phụ sự mong đợi của lão. Sau này đừng có quên Thục Sơn.

- Sự thần diệu của Hỏa Vân Thiên y đúng là đệ tử có biết. - Lạc Bắc gật đầu nói:

- Tình nghĩa của Thục Sơn đối với đệ tử, đệ tử xin ghi nhớ trong lòng.

- Ngươi hãy nhận lấy Hỏa Vân Thiên y này đi. - Băng Trúc Quân gật đầu rồi vung tay lên. Cái Hỏa Vân Thiên y lập tức bay về phía Lạc Bắc. Khi nó tới gần chỗ Lạc Bắc, bất ngờ Hỏa Vân Thiên Y tản ra ánh sáng màu hồng rồi bắn ra mười sợi tơ, tạo thành một cái lưới chụp xuống người hắn. Trong tích tắc đó, Lạc Bắc đột nhiên biến mất rồi xuất hiện cách đó mười trượng.

Mấy sợi tơ màu hồng lượn một vòng trong không trung rồi thu lại trong Hỏa Vân Thiên Y. Bộ trang phụ lập tức thay đổi hình dạng, biến thành một cái khăn gấm màu hồng lơ lửng trước mặt Băng Trúc Quân.

- Không thể ngờ được ngươi lại tỉnh táo như vậy. - Băng Trúc Quân giương mắt nhìn Lạc Bắc đang đứng cách mình mười trượng. Y biết với khoảng cách như vậy, nếu không phát hiện sớm thì cho dù tu vi của Lạc Bắc có cao tới đâu cũng không thể trốn được. Có thể nói, chỉ khi y chuẩn bị ra tay, thì Lạc Bắc cũng đã có sự chuẩn bị trước cho nên mới tránh được. Nhưng y đã để lộ sơ hở ở chỗ nào? Sắc mặc của Băng Trúc Quân vẫn thản nhiên, nhưng y vẫn lên tiếng hỏi:

- Tại sao ngươi lại phát hiện ra ta sẽ ra tay với ngươi?

- Ngươi vừa mới nói có hai thứ để đưa cho ta. Nhưng khi ngươi đưa Hỏa Vân thiên y cho ta lại nói hy vọng ta không sự phụ mong đợi của chưởng giáo Vũ Nhược Trần.

Lạc Bắc âm trầm nhìn Băng Trúc Quân. Vào lúc này, hắn biết rõ trước mặt của y không phải là Hỏa Vân Thiên Y. Hơn nữa, khi cái pháp bảo đó bay ra không hề có pháp lực dao động. Nhưng vừa rồi khi mấy sợi tơ đó phóng ra còn cách hắn một khoảng, lực phòng ngự của bộ pháp y hắn mặc đã không chịu nổi. Như vậy thì lực công kích của nó chắc chắn không hề kém pháp bảo cấp Kim tiên.

- Ta nghĩ cho dù muốn nói gì thì cũng phải đưa cho ta cả hai thứ, không còn gì nữa mới nói.

Sắc mặt của Băng Trúc Quân không giấu được sự kinh ngạc:

- Chỉ vì lời nói của ta mà ngươi nghi ngờ, chuẩn bị thi triển pháp thuật sẵn?

Lạc Bắc âm trầm nhìn Băng Trúc Quân. Trên thực tế, sở dĩ hắn chuẩn bị thi triển pháp thuật cũng là vì ngoại trừ câu nói của Băng Trúc Quân thì ngay khi y ra tay, bộ pháp y do Thần Kiêu pháp giới hóa thành ở bên dưới bộ pháp y màu đen đột nhiên có sự khác lạ như trận pháp trên nó bị thứ gì đó tác động... Điều này khiến cho Lạc Bắc cảm giác có gì đó không ổn cho nên mới chuẩn bị thi triển pháp thuật. Quả nhiên là Băng Trúc Quân ra tay. Lạc Bắc biết trong giới tu đạo thời cổ từng xuất hiện rất nhiều pháp bảo có thể cảm nhận nguy hiểm mà bảo vệ chủ. Bởi vì trong những cái pháp bảo đó có trận pháp, nguyên liệu có thể cảm nhận được sự thay đổi nguyên khí còn hơn cả người tu đạo có tu vi cao. Phương pháp luyện chế những cái pháp bảo như vậy gần như đã thất truyền. Nhưng hiện tại Lạc Bắc có thể cảm giác được cái pháp y màu vàng do Thần Kiêu pháp giới hóa thành còn có rất nhiều thứ bí ẩn. Nó có thể coi là một cái pháp bảo tự động bảo vệ chủ.

Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc cũng không trả lời câu hỏi của Băng Trúc Quân mà hỏi ngược lại:

- Ngươi là người của Côn Luân?

Băng Trúc Quân lắc đầu:

- Quan hệ giữa ta và Côn Luân cũng giống như ngươi với Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Diêu, chỉ hợp tác với nhau mà thôi.

- Hợp tác? - Lạc Bắc nhìn sắc mặt thản nhiên của Băng Trúc Quân:

- Ngươi là người của Thục Sơn vậy mà đi hợp tác với Côn Luân để làm gì? Ngươi muốn cái gì đây?

- Hoặc là toàn bộ Thục Sơn, hoặc là cũng giống như ngươi có thể khai sơn lập phái. - Băng Trúc Quân nhìn Lạc Bắc:

- Cái này cũng không có gì khó hiểu... Ta cũng là một loại người giống như Huống Vô Tâm. Y biết là mình kém hơn so với Hoàng Vô Thần, còn ta biết mình kém hơn Vũ Nhược Trần. Cho nên ta liên minh với y, chỉ có điều không ngờ y lại thua Hoàng Vô Thần... Ta đã luyện chế cho y rất nhiều thứ. Hiện tại có lẽ Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà đã nghi ngờ, cho nên ta chỉ còn cách hợp tác với Côn Luân.

- Hóa ra ngươi đã liên minh với Huống Vô Tâm? Nếu Huống Vô Tâm trở thành người đứng đầu Côn Luân có lẽ sẽ giúp ngươi chiếm Thục Sơn đúng không? - Lạc Bắc cười lạnh nhìn Băng Trúc Quân:

- Chỉ có điều Huống Vô Tâm đã tan biến chưa lâu mà ngươi đã quay sang hợp tác với Côn Luân. Ngươi thật sự là đổi mặt nhanh đấy. Ngươi không sợ Hoàng Vô Thần sẽ ra tay với mình hay sao?

- Thì sao? Ngươi có nói thế nào thì cũng chỉ là một tên hậu bối của ta vậy mà dám lên giọng dậy dỗ ta? - Băng Trúc Quân liếc mắt nhìn Lạc Bắc:

- Là sư trưởng, ta có thể nói cho ngươi biết một điều, trong giới tu đạo chỉ có sự lợi dụng lẫn nhau, không hề có liên minh vĩnh viễn mà chỉ xét tới lợi ích.

- Đó là lý lẽ của ngươi không phải của ta.

Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Băng Trúc Quân. Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng màu tín rồi một tấm chắn sáu mặt do lôi quang ngưng tụ xuất hiện trước mặt. Thần thức của hắn cũng nhanh chóng tản ra xung quanh:

- Để giết ta, Hoàng Vô Thần đã hứa với ngươi cái gì?

- Trong giới tu đạo, lực lượng mãi mãi là cái cơ bản... Một viên tam thanh kim đan. - Băng Trúc Quân nhìn thấy Lạc Bắc thả thần thức tìm kiếm xem xung quanh có người tu đạo nào khác không thì cười cười:

- Hoàng Vô Thần giao dịch cũng công bằng. Trước đó đã đưa cho ta viên Tam Thanh kim đan. Kim đan của Tam Thanh đại đế truyền lại từ thời thượng cổ có khả năng khiến cho người tu đạo Nguyên Anh kỳ đạt tới Độ Kiếp kỳ. Chẳng lẽ ngươi thấy ta muốn giết ngươi còn phải có người giúp hay sao?

Lạc Bắc cũng không để ý tới lời nói của Băng Trúc Quân. Khi y vừa mới dứt lời, hắn liền vung tay lên phóng một tia sáng màu hồng lên thẳng bầu trời.

Vào lúc này, nghe ý của Băng Trúc Quân thì y cũng giống như Trần Thanh Đế đã đột phá tới tu vi Độ Kiếp kỳ. Hơn nữa nhìn sự chắc chắn của Băng Trúc Quân, Lạc Bắc biết y có chỗ dựa. Mỗi khi đối địch, Lạc Bắc chưa bao giờ coi mình là người có tu vi cao mà tự cao tự đại. Nên nơi đây rất gần với Nga Mi, hơn nữa Nga Mi có trận pháp nối liền với Thương Lãng cung cho nên Lạc Bắc liền muốn đưa tin cho Nga Mi trước. Cho dù người của Thương Lãng cung tới đây vây công, hắn cũng chẳng hề xấu hổ.

- Vô ích! Ta chọn gặp ngươi ở bên ngoài Nga Mi chính là không muốn để cho ngươi nghi ngờ. Có điều ta đã chọn ở đây thì cũng không thể để cho ngươi gọi người tới giúp.

Nhìn thấy Lạc Bắc phóng tia sáng màu hồng lên, Băng Trúc Quân liền cất tiếng cười lạnh rồi y bóp nát một cái ngọc phù màu vàng rất hiếm thấy.

Cái ngọc phù vừa mới vỡ vụn, một cột sáng màu vàng lập tức lao ra với tốc độ nhanh hơn cột sáng màu đỏ của Lạc Bắc mấy lần tạo thành một cái lồng màu vàng kim bao phủ toàn bộ phạm vi mười mẫu.

- Đẩu chuyển tinh di phù?

Lạc Bắc vừa mới nhướng mày, cái lồng màu vàng lập tức thu lại. Vốn chỗ Lạc Bắc và Băng Trúc Quân không có một bóng người, chỉ trong tích tắc cả hai lập tức xuất hiện trong một cái sơn cốc cách đó năm trăm dặm.

Không ngờ Băng Trúc Quân lại sử dụng một cái pháp bảo của Tinh tông thời thượng cổ - Đẩu Chuyển tinh di phù.

Cái pháp bảo này hết sức huyền ảo. Một khi sử dụng có thể làm cho toàn bộ người tu đạo trong một khu vực nhất định dịch chuyển tới một chỗ cách đó cả trăm dặm. Nguyên liệu để luyện cái pháp bảo này rất hiếm, lại thêm nó cũng giống như những cái phù bình thường, sử dụng một lần là mất, nên truyền lại cho đời sau rất ít. Trong cả ngàn năm qua, nó chỉ xuất hiện có một hai lần. Không ngờ trong tay của Băng Trúc Quân lại có cái pháp bảo này.

Bóng dáng của Băng Trúc Quân vừa mới xuất hiện trong sơn cốc lập tức phóng chân nguyên lên một lá cờ nhỏ mày xanh khiến cho nó liền hóa thành mười tia sáng. Ngay lập tức toàn bộ thung lũng cũng biến thành một quầng sáng màu xanh, hiển nhiên là ở đây có một trận pháp. Hiện tại y chỉ cần khởi động nó mà thôi.

Trận pháp vừa mới được khởi động trước mặt Băng Trúc Quân lập tức xuất hiện một cái kính nhỏ màu lam, trên mặt như có những vầng sáng giống như sương màu trắng.

"Xèo xèo xèo!" Một loạt tiếng động vang lên. Cái kính nhỏ màu lam vừa mới xuất hiện trước mặt Băng Trúc Quân, chín đạo kiếm cương trong suốt cũng giáng thẳng lên mặt nó.

Khi Băng Trúc quân khởi động trận pháp được bố trí trước ở đây, Lạc Bắc lập tức phóng ra chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt về phía y.

Rắc rắc!

Trong nháy mắt những làn ánh sáng giống như sương trên mặt kính lập tức tan biến. Tuy nhiên trong nháy mắt khi chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt đánh tan những vầng sáng đó cũng lập tức thay đổi phương hướng mà bay sang hai bên của Băng Trúc Quân.

Nhìn thấy chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt có uy thế không như bình thường, ánh mắt của Băng Trúc Quân có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Một đòn không trúng, sắc mặt của Lạc Bắc vẫn thản nhiên. Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng màu tím rồi một cột sét từ trên không trung lập tức ngưng tụ giáng thẳng xuống quầng sáng màu xanh đang bao phủ cả sơn cốc.

Oành! Từ quầng sáng màu xanh lóe lên những tia sáng màu bạc tuy nhiên nó vẫn không hề có chút lay động. Cái lôi trùy của Lạc Bắc lập tức bị hút vào rồi biến thành một hạt lôi châu màu tím di chuyển trong quầng sáng màu xanh.

- Vô ích thôi.

Vừa thấy Lạc Bắc thử phá tận pháp, Băng Trúc Quân ung dung mỉm cười:

- Đây là Nguyên Từ Ngân canh trận từ thời thượng cổ. Ngươi là vãn bối của ta nên ta cũng không ép ngươi. Mặc dù ta chỉ có bản thiếu của Nguyên Từ ngân canh trận, uy lực chỉ khoảng ba bốn phần, nhưng trừ khi ta thu trận pháp ra hoặc là ở bên ngoài phá trận nếu không thì ít nhất phải vượt qua một tầng thiên kiếp mới có thể phá được nó từ bên trong.

- Có điều vì để giải quyết ngươi, ta cũng phải mất một cái Đấu chuyển tinh di phù để không lộ dấu vết. Cho dù đứng ở bên ngoài trận pháp này cũng không nhận ra. Cho dù người của ngươi có phát hiện ra chúng ta đang ở trong sơn cốc này thì khi chúng tới đây, ta cũng đã giải quyết ngươi xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.