- Một cây đại thụ chỉ có bên trong thối rữa mới có thể chết.
Vũ Sư Thanh bước ra khỏi sau lưng Lạc Bắc đồng thời nghĩ như vậy. Nhìn bốn người đang tái mặt, Vũ Sư Thanh có chút buồn bã:
- Bọn họ để mặc ngươi xử lý.
Vũ Sư Thanh quay sang nói với Lạc Bắc câu đó.
- Đây là Lạc Bắc?
Việt Vô Ngân từ từ quay người lại không để ý tới Nguyệt Ẩn chỉ cách mình chừng hơn trượng. Y biết nếu Lạc Bắc muốn giết mình thì vừa rồi bản thân đã chết trong tay của Nguyệt Ẩn. Mà cho tới tận lúc này, y mới thực sự nhìn rõ Lạc Bắc.
Ánh mắt của hắn vô cùng kiên cường, cộng với phong thái hùng mạnh. Hơn nữa trên người Lạc Bắc không có cái thứ cảm giác lạnh lẽo và vô tình như những người tu đạo khác. So với những người khác, vào lúc này, Lạc Bắc lại càng mạnh hơn nhưng dường như cũng giống người thường nhiều hơn. Có lẽ đây là nguyên nhân chính mà Vũ Sư Thanh lựa chọn đứng về phía Lạc Bắc. Tuy nhiên càng như vậy thì Việt Vô Ngần lại càng không tin Lạc Bắc có thể chống lại Hoàng Vô Thần.
- Nếu các ngươi nói cho ta các ngươi từng tiếp xúc với Côn Luân như thế nào, đồng thời cho biết ở Nga Mi còn có người nào âm thầm đi theo côn Luân thì ta có thể tha chết cho các ngươi, thậm chí còn có thể để cho các ngươi một lần nữa đứng ở bên chúng ta. - Thấy đám người Việt Vô Ngân nhìn mình, Lạc Bắc liền nói vậy.
- Ngươi định tìm ra những người đi theo Côn Luân?
Vào lúc này, sắc mặt của Mộ Dung Khánh Sinh thoáng bình thản lại mà cười cười:
- Côn Luân mà một thế lực lớn trên thế gian, không biết có bao nhiêu chân rết, cho dù có chém rụng một cái thì nó lại nhanh chóng mọc ra. Mà ta lấy gì để tin tưởng rằng khi ta nói cho các ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta?
- Hoặc là chết, hoặc là lựa chọn tin tưởng ta? Hiện tại các ngươi cũng chỉ có hai lựa chọn nào?
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Mộ Dung Khánh Sinh một cái:
- Về chuyện trăm chân thì chỉ cần chặt thật nhiều, ta không tin nó còn tiếp tục dài ra được.
Mộ Dung Khánh Sinh cười lạnh:
- Hoặc là bị ngươi giết, hoặc là nghe theo lệnh của ngươi. Ngươi là kẻ địch của Hoàng Vô Thần. Nhưng cách hành sự của ngươi như vậy thì so với Hoàng Vô Thần có gì khác biệt?
- Ta sẽ cho ngươi lựa chọn con đường sống. Hơn nữa, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nắm chuyện sống chết của người khác trong tay.
Nhìn Mộ Dung Khánh Sinh cười lạnh, Lạc Bắc vẫn không hề nổi giận chỉ nhìn Mộ Dung Khánh Sinh với ánh mắt lạnh lùng:
- Có thể vào lúc này ngươi thấy không có gì khác nhau nhưng ta hành sự luôn rất đơn giản... Ai đối với ta tốt thì ta đối lại với người đó tốt. Ai muốn ra tay với người tốt của ta thì ta sẽ đối đầu với kẻ đó.
Dừng một chút, Lạc Bắc ngẩng đầu lên:
- Đứng ở bên nào, nếu để ta chọn thì điều kiện chủ yếu của ta không phải là bên thắng. Bên thắng chưa chắc đã cho ta nhiều điều lợi mà quan trọng còn có thân nhân, bằng hữu của ta.
.....
Lồng ngực Mộ Dung Khánh Sinh phập phồng liên tục. Với những gì mà y biết, bình thường cãi cọ với Lạc Bắc chắc chắn y sẽ không thua. Nhưng sau khi nghe Lạc Bắc nói vậy, Mộ Dung Khánh Sinh chợt phát hiện ra mình không có lý do để cãi. Bởi vì bản thân y cũng giống với điều kiện chủ yếu của Lạc Bắc nên không còn gì để mà cãi nữa. Hơn nữa, cái chuyện đó, y cũng vốn biết. Chỉ có điều do quá để ý tới lợi ích của bản thân nên rất lâu y không còn để ý. Hiện tại, bị Lạc Bắc thẳng thắn vạch trần, Mộ Dung Khánh Sinh không khống chế được chân nguyên khiến cho một sợi tơ máu chảy ra ở khóe miệng của y.
Giống như Lạc Bắc nói ai đối xử với ta tốt, ta đối xử tốt với người đó. Ai muốn đối phó với người tốt của ta, ta sẽ cùng chống cự. Đây vốn là một chuyện hết sức đơn giản, hơn nữa là đạo lý mà ai cũng phải làm. Nhưng nhiều lúc dưới lợi ích và quyền lực, rất nhiều người cố tình không hiểu tới nó hoặc là không thể làm được.
Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết cùng từ cửa điện phía sau đi vào.
Mặc dù chưa từng thấy Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết nhưng căn cứ vào vóc dáng và phong thái của cả hai thì đám người Mộ Dung Khánh Sinh vẫn có thể đoán được ra ngay thân phận của hai người.
- Đạo lý của Trạm Châu Trạch Địa chúng ta hơi khác với đạo lý của Lạc Bắc.
Nhìn đám người Việt Vô Ngân đang trầm mặc, Đông Bất Cố lên tiếng:
- Trạm Châu Trạch Địa chúng ta vẫn cho rằng không có kẻ địch vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Nếu muốn có được lợi ích của mình thì chỉ có tin tưởng người bên mình, cùng với mình đồng cam cộng khổ. So với cái loại Hoàng Vô Thần coi bọn ngươi như con kiến thì chưởng giáo Vũ Sư Thanh của các ngươi mới đủ giá trị cho các ngươi tin tưởng.
Dừng một chút, Đông Bất Cố nói tiếp:
- Hơn nữa ta không thấy Côn Luân là vô địch. Cũng như U Minh huyết ma chết tại đây vào bốn trăm năm trước. Lúc đó, U Minh huyết ma không phải là một phái mà có vô số môn phái không thể chống lại nhưng cuối cùng lão vẫn chết ở đây. Đó là vì sao? Tìm hiểu nguyên nhân thì chẳng phải là do y tạo mối uy hiếp tới tất cả các môn phái chính đạo cho nên gần như tất cả những người đứng đầu các môn phái đều tập trung ở đây khiến cho U Minh huyết ma chết ở nơi này. Nói về bản chất thì hiện tại Hoàng Vô Thần cùng với Côn Luân và U Minh huyết ma cũng giống nhau. Mỗi môn phái đều cảm thấy sự uy hiếp của hắn. Nhưng hắn thông minh hơn U Minh huyết ma, làm gì cũng lấy cái lý trừ ma diệt yêu. Nhưng trên thực tế, hiện tại ngoài núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa ra, rất nhiều huyền môn chính đạo hoàn toàn biến mất.
.....
- Ta đầu hàng.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Mộ Dung Khánh Sinh là người lên tiếng đầu tiên. Hơn nữa, đám người Vũ Sư Thanh nói chuyện hết sức thẳng thắn nên câu đầu tiên của y cũng hoàn toàn không có gì vòng vo.
- Chưởng giáo...
Mộ Dung Khánh Sinh vừa mới mở miệng, hai gã đệ tử Nga Mi kia cũng đều quỳ xuống.
- Được.
Việt Vô Ngân hít một hơi thật sâu rồi gật đầu:
- Ta sẽ nói điều ta biết cho các ngươi.
Sự âm trầm trên khuôn mặt Vũ Sư Thanh hơi giãn ra. Nhưng y và Lạc Bắc còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên rồi Mộ Dung Khánh Sinh há mồm phun ra một ngụm máu đen.
Mộ Dung Khánh Sinh buông thõng tay xuống, từ nơi ngực y những giọt máu đen bắt đầu nhỏ ra. Một mũi tên màu lam chỉ còn cái chuôi xuất hiện ở đúng vị trí tim của y.
Không ai biết được y giấu mũi tên đó trong tay từ lúc nào. Nhưng vào giờ phút này, ai cũng có thể cảm nhận được chất độc có trên mũi tên. Cho dù với tu vi của Mộ Dung Khánh Sinh khi bị mũi tên đó đâm trúng tim cũng không thể sống được.
- Tại sao?
Ánh mắt của Đông Bất Cố trở nên vô cùng kinh ngạc. Nếu Mộ Dung Khánh Sinh lựa chọn chống cự thì tại sao y lại là người đầu hàng trước tiên.
- Sư tôn nói rất đúng. Rất nhiều điểm ta không thể bằng ngươi.
Mặc dù máu đen đang chảy ra từ miệng nhưng Mộ Dung Khánh Sinh vẫn hết sức bình tĩnh nhìn Vũ Sư Thanh:
- Những người ta tiếp xúc, Việt Vô Ngân cũng biết. Mà những điều ta biết thì Việt Vô Ngân cũng biết.
- Ta biết ngay từ đầu ta đã chọn sai. Hiện tại mặc dù Lạc Bắc để cho ta một cơ hội lựa chọn nhưng rất nhiều chuyện không thể quay lại được. Cho nên ta tình nguyện như vậy...
Mộ Dung Khánh Sinh không cho Vũ Sư Thanh cơ hội mở miệng. Nói tới đó, sắc mặt của y lập tức tái xám rồi ngã gục xuống tại nơi mà bốn trăm năm trước vô số tiền bối của Nga Mi đã ngã xuống.
Vũ Sư Thanh hít một hơi thật sâu, toàn thân gần như cứng đờ.
Mặc dù lời Mộ Dung Khánh Sinh nói nhiều người không hiểu được nhưng Vũ Sư Thanh lại hiểu rất rõ.
Mộ Dung Khánh Sinh thật sự hối hận cho nên mới đầu hàng trước tiên, có tác dụng đối với đám người Việt Vô Ngân. Nhưng thật sự lúc đó, Mộ Dung Khánh Sinh đã ôm ý chết. Bởi vì y cũng hiểu rõ rằng cho dù mình lựa chọn đứng bên Vũ Sư Thanh thì cả hai đều không thể trở lại như trước. Y không còn có cách nào đối mặt với Vũ Sư Thanh cho nên đành lựa chọn cái chết.
- Trước tiên không được để lộ cái chết của y. Sau này nếu đối địch với Côn Luân hãy nói rằng y vì giúp ta chống lại thích khách của Côn Luân cho nên bị giết chết.
Vũ Sư Thanh trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nói vậy. Sau đó, ánh mắt của Vũ Sư Thanh nhìn đám người Việt Vô Ngân càng thêm tức giận:
- Ta có thể hiểu được sự lựa chọn trước đây của các ngươi là do áp lực từ Côn Luân cho nên ta cũng không truy cứu. Nhưng ta không cho phép các ngươi chết như hắn. Nếu có phải chết thì hãy chết trong lúc giao chiến với người khác. Các ngươi đừng có quên là chỗ các ngươi đang đứng là nơi mà rất nhiều tiền bối của Nga Mi đã ngã xuống. Mà họ đều vì Nga Mi mà chết vì kẻ địch chứ không phải tự sát.
..........
Thi thể của Mộ Dung Khánh Sinh bị phong kín lại, ngoại trừ những người có mặt ở đây ra không một đệ tử Nga Mi nào khác biết chuyện xảy ra.
Dưới mệnh lệnh của Vũ Sư Thanh, một tên đệ tử Nga Mi tiến vào trong điện rồi nhanh chóng đi ra.