La Phù

Chương 146: Chương 146: Đỉnh đỉnh đại danh




"Người kia có lẽ là tông chủ Mộ Hàm Phong của Hiên Hồ tông. Không biết y bị cái gì mà khí âm hàn trong cơ thể lại nặng như vậy?mà người còn lại tại sao lại là Yêu tộc?"

Lạc Bắc nhìn thấy trong hai người trẻ tuổi thì một người mặc trường bào màu vàng nhạt còn một người khoác áo choàng màu đen. Sắc mặt của người trẻ tuổi mặc trường bào tái nhợt, chỉ còn có đôi mắt là lấp lánh. Người đó ngồi trên một miếng ngọc thạch màu hồng. Miếng ngọc thạch đó chẳng khác gì một cái giường nhỏ tản ra hơi thở thơm tho và ấm áp, chính là Nguyễn Hương Ngọc hiếm thấy. Nhưng cho dù như vậy thì nó cũng không thể che giấu được hơi thở lạnh lẽo từ người mặc trường bào màu vàng tản ra.

Trên thân người của Khuất Đạo Tử từ sau khi bị luyện chế thành Thi thần tướng linh cũng có tản ra khí lạnh lẽo nhưng vẫn không bằng được người đó. Mặc dù người kia ngồi trên Ôn Hương nhuyễn ngọc nhìn đám người Lạc Bắc và Ly Nghiêu Ly ôn hòa nhưng hơi thở tản ra từ y lại khiến cho người ta cảm nhận lưu chuyển trong cơ thể y không phải là khí huyết mà là băng hàn.

Rõ ràng người thanh niên mặc trường bào màu vàng chính là tông chủ Mộ Hàm Phong. Trong cơ thể của người bình thường không thể nào ứ đọng nhiều hàn khí như vậy, nếu không đã bị hoại tử toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Hiện tại y vẫn còn chưa chết thì chắc là dùng một phương pháp nào đó để bảo vệ kinh mạch quan trọng của mình.

Mà Lạc Bắc cũng cảm nhận được người mặc áo choàng xanh đen đang ngồi kính cẩn bên cạnh Mộ Hàm Phong lại có hơi thở đặc biệt của Yêu tộc.

Trong lúc Lạc Bắc đang quan sát người trẻ tuổi bên cạnh thì đám người Ly Nghiêu Ly lại lắp bắp kinh hãi:

- Ngươi là người của Tinh Diêu tộc?

- Đúng vậy! Tại hạ là Tân Thứ Lân! Chính là người của Tinh Diêu tộc.

Người mặc áo choàng xanh đen mỉm cười:

- Đồng thời ta cũng là đệ tử của Hiên Hồ tông.

- Ngươi là đệ tử của Hiên Hồ tông?

Tân Thứ Lân vừa mới nói xong thì không chỉ có đám người Ly Nghiêu Ly mà ngay cả Lạc Bắc và Thái Thúc cũng đều ngây người.

- Đúng vậy! Mười năm trước ta đã thu Tân Thứ Lân làm đệ tử nhập môn.

Mộ Hàm Phong không hề bất ngờ trước sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục lên tiếng:

- Chắc các ngươi kinh ngạc vì thấy Tân Thứ Lân là người của Yêu tộc mà ta lại nhận làm đệ tử? Hiện tại huyền môn trong thiên hạ và Yêu tộc chắc khác gì nước và lửa đều muốn loại trừ đối phương nên không trách được các ngươi phản ứng như vậy.

- Mộ tông chủ! - Thái Thúc không nhịn được lên tiếng:

- Nếu như vậy thì tại sao người lại thu Tân Thứ Lân làm đệ tử?

- Ngươi hỏi rất hay. - Mộ Hàm Phong nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc đầy thâm ý:

- Thật ra đáp án rất đơn giản. Ngươi nói xem phần lớn huyền môn trong thiên hạ thật ra có bao nhiêu môn phái muốn đối địch với Yêu tộc? Trăm năm thoáng cái là qua, đối với những môn phái huyền môn bình thường mà nói thì tự lo mình còn không xong đâu muốn mất thời gian đi tiêu diệt Yêu tộc? Phần lớn Yêu tộc đều ẩn lánh không xuất hiện nhiều. Trên thực tế thì rất nhiều huyền môn không hề có ác cảm đối với Yêu tộc. Trước trận chiến Kim Đỉnh vào bốn trăm năm trước thì có rất nhiều người của huyền môn kết giao đạo lữ với Yêu tộc, chuyện thu Yêu tộc làm đệ tử cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hiện tại do thiên hạ như thế này, dưới sự hiệu lệnh của Côn Luân, huyền môn chính đạo đành phải đối địch với yêu tộc nếu không sẽ thành địch với Côn Luân. Nhưng nếu có người dám đối địch với Côn Luân thì sao không có người dám kết giao với Yêu tộc?

"Mặc dù Hiên Hồ tông chỉ là một phái nhỏ nhưng với tâm khí của y vậy thì so với người của mấy môn phái lớn còn cao hơn nhiều."

Thái Thúc nghe thấy Mộ Hàm Phong nói vậy lập tức nghĩ tới đám người Hàng Thanh Phong tàn sát người núi Quý Du vậy mà cao thủ của cả trăm phái không một ai dám cãi. Mà lúc này, thói quen hay hỏi khi ở cùng với Hắc Phong lão tổ của Lạc Bắc lại tái phát:

- Mộ tông chủ! Ngài nói trận chiến trên Kim Đỉnh bốn trăm năm trước là thế nào?

- A! Các ngươi không biết sao? - Mộ Hàm Phong lên tiếng:

- Bốn trăm năm trước, cao thủ ma đạo U Minh Huyết Ma tu luyện ma công đại thành. Huyền môn bị y tiêu diệt tới cả hơn trăm, còn người tu đạo chết trong tay y phải tới cả ngàn người. Sau đó y lại hội tụ một đám cao thủ Ma đạo với ý đồ tiêu diệt Nga Mi là môn phái đứng đầu Huyền môn thời đó. Kết quả, Nga Mi, Thanh Thành, Côn Luân, Thục Sơn cùng với hơn mười cao thủ đứng đầu đem theo những pháp bảo tuyệt thế mà quyết chiến trên Kim đỉnh của Nga Mi. Trận chiến đó khiến cho nhật nguyệt tối sầm, trong phạm vi trăm dặm của Nga Mi gần như trở về thời hồng hoang, ngay cả Kim Đỉnh cũng bị lột bỏ cả trăm trượng. Sau đó, Nga Mi, Côn Luân và huyền môn thắng thảm, cao thủ ma đạo bị tiêu diệt. Sau đó nhiều môn phái xuống dốc khiến cho Côn Luân mới có kết quả như ngày hôm nay.

- Thục Sơn chúng ta cũng tham gia trận chiến này nhưng tại sao trong điển tịch lại không thấy ghi lại?

Lạc Bắc và Thái Thúc không biết rằng trong trận chiến đó mặc dù huyền môn chính đạo chiến thắng nhưng cũng thắng thảm. Nhiều môn phái bị mất quá nặng còn chưa gượng dậy nổi. Mà U Minh huyết ma và Thiên ma dưới tay y khiến cho những người may mắn sống sót trong trận chiến đó cảm thấy ớn lạnh.

U Minh huyết ma với sức một mình khiến cho người người cảm thấy bất an. Mặc dù cuối cùng bị tiêu diệt nhưng các môn phái đều không muốn nhắc lại.

Cao thủ đứng đầu của mười môn phái tập trung những pháp bảo tuyệt thế thì trận chiến đó không biết như thế nào?

Lạc Bắc vừa tưởng tượng tới cảnh tượng của trận chiến đó vửa hỏi:

- Vậy vì sao sau trận chiến đó thái độ của huyền môn trong thiên hạ lại thay đổi đối với Yêu tộc?

- Chẳng phải là sợ Yêu tộc và người tu ma mạnh hơn hay sao? - Mộ Hàm Phong nhìn Lạc Bắc nói:

- Bình thường huyền môn trong thiên hạ đều coi mình là vua, nên mới sợ Yêu tộc cũng xuất hiện một nhân vật giống như U Minh huyết ma. Nhưng có một vị tiền bối đã nói với sư tôn của ta rằng, sở dĩ U Minh Huyết Ma đối địch với huyền môn trong thiên hạ chẳng phải là vì huyền môn coi mình là chính đạo, chèn ép người tu luyện những công pháp khác như ma đạo khiến cho xảy ra kiếp nạn đó. Vị tiến bối đó có nói, pháp quyết của thiên hạ tu đạo trăm sông đều đổ về một biển, đều là nghịch thiên cải mệnh, nào có phân chia cao thấp. Nếu người khác từ nhỏ coi ngươi là kẻ đê tiện thì ngươi có khó chịu không?

- Đúng vậy! Đám huyền môn coi mình là vua nên coi chúng ta là dị tộc đê tiện. Nếu ta có được tu vi như U Minh Huyết Ma ta cũng phải phát tiết.

Đám người Ly Nghiêu Ly nghe thấy vậy cũng đồng tình.

- Lời vị tiền bối đó nói hoàn toàn chính xác.

- Vị tiền bối đó là nhân vật siêu phàm thoát tục nên kiến thức tự nhiên hơn xa với chúng ta. - Mộ Hàm Phong nói tiếp:

- Vị tiền bối đó có nói với sư tôn của ta rằng, huyền môn thiên hạ coi mình là vua đó là vì có sự kế thừa mấy ngàn năm, pháp quyết tu đạo chiếm được sự tiện nghi, nên so với Yêu Ma lại càng dễ nắm được uy lực của trời đất. Nhưng nếu coi tu đạo là để có được sức mạnh hơn người khác, có thể bao trùm người khác thì lại lạc lối. Ngài nói, cho dù môn phái có mạnh tới mấy cũng không thể nào vượt lên chúng sinh. Bởi vì một khi tạo ra áp lực lớn thì lại càng kích thích tiềm lực của con người. Huyền môn thiên hạ tiêu diệt ma đạo mấy ngàn năm, chẳng những không tiêu diệt được mà còn tạo ra một nhân vật như U Minh huyết ma. Đó là một chứng cớ rõ ràng nhất.

- Đúng vậy! Huyền Môn chính đạo áp bức chúng ta mấy trăm năm, mấy năm gần đây lại còn treo cổ người chúng ta nhưng vẫn không thể diệt sạch mà còn tạo ra Bắc Minh vương, Yêu Hồ vương.

Ly Nghiên Ly nghe thấy vậy thì nhiệt huyết bốc lên:

- Vị tiền bối đó là ai? Xin Mộ tông chủ nói ra tên của người đó để cho chúng ta được kính ngưỡng.

Mộ Hàm Phong gật đầu nói:

- Vị tiền bối đó chính là tông chủ Nguyên Thiên Y của La Phù tông.

Tông chủ Nguyên Thiên Y của La Phù tông?

Mộ Hàm Phong vừa mới dứt lời thì Lạc Bắc suýt chút nữa thốt lên tiếng kêu.

- Hóa ra là người đó. Mọi người đều nói y là nhân vật siêu phàm thoát tục, hôm nay mới được kiến thức.

Sau khi Ly Nghiêu Ly nói dứt lời, Lạc Bắc mới định thần lại.

- Không đúng!.

Sau khi nói xong câu đó, Ly Nghiêu Ly lại nhìn Mộ Hàm Phong nói lớn:

- Mộ tông chủ cũng không có thành kiến trong lòng, dưới tình hình như vậy mà còn dám thu nhận Tân Thứ Lân làm đồ đệ, lại dám làm bạn với chúng ta thì lòng dạ và kiến thức của ngài cũng hơn xa chúng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.