Sau khi nói xong câu đó, Hoài Ngọc hơi cau mày, chớp mắt như đang cố gắng nhớ lại:
- Trong tay của họ còn có một cái Câu Ly Thiên yêu phù, một cái Bách Quỷ Lai triều phù. Chỉ có điều bọn chúng không biết tới công dụng của hai
có phù đó nên có thể không sử dụng.
- Cái Như Ý bách bảo nang mà ngươi vừa lấy được của Băng Trúc Quân là
pháp bảo của Hoàng Thiên tông, chỉ cần đưa chân nguyên vào là có thể sử
dụng. Bên trong cũng có một cây cổ bảo hình cái thương mà bọn chúng lấy
được bên người của một vị đệ tử Hoàng Thiên tông đã chết. Bọn chúng cũng chưa hề thử nên không biết công dụng của nó thế nào. Còn hai cái bình
kia không biết là có đan dược gì. - Không để cho Lạc Bắc phải hỏi, Hoài
Ngọc nhanh chóng nói với Lạc Bắc.
- Thật không?
Lạc Bắc nhướng mày, trong tay hắn lóe lên tia sáng đen rồi mở túi Bách Bảo như ý.
Sử dụng cái Bách Bảo như ý này cần lượng chân nguyên rất nhỏ. Sau khi
Lạc Bắc đưa chân nguyên vào trong nó lập tức nối liền với tinh thần của
hắn, giúp hắn có thể cảm giác được từng thứ trong đó. Chỉ cần hắn muốn
nó sẽ lập tức hiện ra trong vầng sáng màu đen.
- Ngươi xem trong hai cái bình đó có đan dược chữa thương hay không.
Hai cái bình đan màu đỏ và một cái pháp bảo hình cây thương xuất hiện
giữa làn sáng màu đen của cái túi. Lạc Bắc sử dụng chân nguyên đẩy hai
cái bình cho Hoài Ngọc đồng thời hút cái pháp bảo có hình cây thương vào trong tay.
Cảm giác đầu tiên mà cây thương đồng mang lại đó là nó rất thô. Nhưng
nhìn kỹ thì trên bề mặt của nó lại phủ kín những loại phù điêu. Cái cảm
giác thô ráp mà người ta cảm thấy đó chính là vì hình dạng của đám chim
thú đó hết sức cổ giống như một bức tranh từ thời xa xưa vậy.
- Nếu vậy, ngươi hãy đưa cái Ngân lôi pháp y trong cái túi đó cho ta.
Vừa mới cầm hai cái bình đan màu đỏ, Hoài Ngọc cũng quay sang nói với Lạc Bắc:
- Cái Ngân Lôi pháp y này có uy lực cũng được chắc là có thể giúp đỡ được một chút.
- A?
Ngón tay của Lạc Bắc hơi động cái áo pháp y màu trắng bạc lấy được trên người Chung Vân lập tức bay tới tay Hoài Ngọc.
Nhưng cũng vào lúc này, từ trong cái khe trên màn sáng màu lam chợt có ánh sáng vàng lóe lên rồi Tự Tại ngọc bia xuất hiện.
- Bây giờ thử xem đây là thứ pháp bảo gì.
Lạc Bắc cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục để cho chân nguyên từ tay chui vào trong cây thương đồng.
- Cái gì?
Điều khiến cho Lạc Bắc hoảng sợ đó là khi làn chân nguyên thứ nhất vọt
vào bên trong cây thương, nó chẳng khác nào một cái lốc xoáy còn chủ
động hút chân nguyên của hắn rất nhanh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt cây thương cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh rực
rỡ. Cây thương đang dài tới một thước lập tức trở nên tới một trượng.
Một tiếng động vang lên nó lập tức biến mất khỏi tay Lạc Bắc, khi xuất
hiện đã đánh thẳng vào vầng sáng màu vàng của Tự Tại ngọc bia.
Không ngờ cái pháp bảo này lại có được tốc độ thuấn di.
Rầm! Xoẹt xoẹt!
Ánh sáng màu vàng của Tự Tại Ngọc Bia không ngờ bị đánh cho xuất hiện
một cái khe nhìn. Từ xa nhìn lại cây thương như cắm thẳng vào trong tảng đá màu vàng.
- Thanh Đế thần thương.
- Lạc Bắc! Đây là cây Thanh Đế thần thương của Huyền Thiên tông. Nó là một cái pháp bảo công kích có thể thuấn di.
- Còn ở đây có một bình đan dược chuyên dùng để chữa thương. Hình như là Bổ Thiên đan của Hoàng Thiên tông.
Âm thanh của Hoài Ngọc không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng. Nàng
đổ từ trong một cái bình đan dược màu đỏ ra một viên thuốc màu trắng rồi nuốt. Sau đó vươn tay mặc cái pháp y màu trắng bạc lên người.
- Cái pháp bảo gì đây?
Cùng lúc đó, Thao Sinh Nguyên ở trên Tự Tại Ngọc bia cũng kêu lên.
Bởi vì sau một đòn suýt chút nữa thì phá được vầng sáng phòng ngự của Tự Tại Ngọc bia, cây Thanh Đế thần thương lóe lên rồi biến mất. Mà vừa rồi khi cây Thanh Đế thần thương lao tới, áp lực của nó ập vào khiến cho
THao Sinh Nguyên cảm nhận nếu không có Tự Tại ngọc bia, chỉ dựa vào bản
thân thì chắc chắn không chống nổi một đòn mà bị giết chết.
- Không phải kinh hoàng. Trần cung chủ! Để ta ngăn cản cái pháp bảo này. Cách Lan vương! Ngươi tới đây phòng ngự sự tấn công của hắn. Các vị đạo hữu còn lại tập trung thi triển pháp thuật đối phó với hắn, không được
để cho chúng ta rối lợn. Vào lúc này, hắn chỉ có một mình không thể ngăn cản được sự tấn công của tất cả chúng ta. - Cùng với tiếng kêu của Thao Sinh Nguyên, âm thanh uy nghiêm của Cống Dát Kiên Tán cũng vang lên.
xoẹt!
Cùng với âm thanh của Cống Dát Kiên Tán, bên ngoài ánh sáng của Tự Tại
Ngọc Bia cũng xuất hiện thêm một màn ánh sáng màu trắng. Cái màn ánh
sáng trắng đó chính là do hàng vạn hàng nghìn tia sáng dìu dịu từ viên
Phật quang Xá lợi trên đỉnh đầu Cống Dát Kiên Tán tỏa ra.
Trong nháy mắt khi ánh sáng màu trắng đó xuất hiện, tia sáng màu xanh
lại lóe lên rồi Thanh Đế thần thương vừa mới biến mất cũng lại xuất hiện đánh thẳng vào vầng sáng màu trắng.
Cái màn ánh sáng màu trắng bị đánh cho lõm vào bên trong. Ngay cả viên
Phật quang xá lợi trên đỉnh đẩu Cống Dát Kiên Tán cũng hơi dao động tuy
nhiên một đòn tấn công của Thanh Đế thần thương đã bị cản lại.
Cùng lúc đó trên đỉnh đầu Cách Lan vương cũng xuất hiện một vầng sáng
trắng rồi một đóa hoa sen nở rộ, còn thân thể của y thì khô quắt. Ngay
sau đó, hóa thân của y cũng xuất hiện trên đỉnh đầu mình.
Toàn bộ pho hóa thân của Cách Lan vương màu xanh biếc mặc áo thất sắc
thiên y, vòng tai, vòng tay, nhẫn, vòng cánh tay, chuông chân... Toàn
pho bảo tướng trang nghiêm tản ra ánh sáng như y, ngồi trên một cái đài
sen.
Lập tức ở mi tâm, hai tay và hai chân hóa thân của y đều có con mắt mở
ra. Cả bảy con mắt vừa mới mở ra, trên vai phải cũng nở rộ một đóa hoa
ba màu. Đóa hoa đó to chừng một trượng tản ra ánh sáng mờ khiến cho toàn thân của đám người Trần Thanh Đế cũng có màu như vậy.
Toàn bộ mọi người ở đây đều có tu vi Nguyên Anh kỳ cho nên họ biết pháp
quyết và pháp bảo của mật Tông đều phải tu luyện được hóa thân mới có
thể sử dụng với uy lực lớn nhất. Cho nên vào lúc này nhìn thấy hóa thân
của Cách Lan vương, tất cả mọi người cũng không có gì giật mình. Mà Cống Dát Kiên tán vừa mới sử dụng pháp thuật của Mật tông, đám người Thao
Sinh Nguyên lập tức cũng trở nên bình tĩnh.
- Vương Diễm Dương. Ngươi sử dụng Cửu Thiên tinh thần pháo.
Cùng lúc đó, Trần Thanh Đế cũng ném Cửu Thiên tinh thần pháo cho Vương
Diễm Dương, đồng thời chỉ vào Tự Tại Ngọc bia khiến cho nó chấn động
mạnh và bay về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
- A a a! Lạc Bắc! Mau chết đi cho ta.
Một đứa bé màu xanh ở bên cạnh Trần Thanh Đế hét lên chói tai, nét mặt
vô cùng tức giận. Đứa bé đó chính là Nguyên Anh của Trần Lê Phù. Vào lúc này, Nguyên Anh của y đang cầm một tấm Cửu Hoàng bôn lôi phù, còn trong tay kia cầm một cái Lam Hỏa yêu đan phù.
Rầm!
Nguyên Anh của Trần Lê phù bây giờ không thể sử dụng pháp thuật lợi hại
nhưng vẫn có thể sử dụng ổ phù vốn không cần nhiều chân nguyên lắm.
Trong tiếng hét chói tai, Cửu Hoàng bôn Lôi phù được y kích thích khiến
cho chín Thiên lôi đạo tôn bay đi kéo theo một cái đuôi thật dài vọt về
phía Lạc Bắc.
- Cái Thanh Đế thần thương này cho ngươi sử dụng. Trước tiên ngươi cứ dốc sức chữa thương đi đã. Hiện tại tất cả để ta lo.
Khi chín Thiên Lôi đạo tôn xuất hiện, Lạc Bắc liền nói câu đó rồi một
tia sáng xanh lóe lên, Thanh Đế thần thương lập tức nằm trước mặt Hoài
Ngọc.
Ngay sau đó, một tiếng phượng gáy vang lên trong trời đất rồi một tia
sáng màu hồng từ trong tay Thiên Ngô hầu bay ra. Trong nháy mắt nó hóa
thành một con phượng hoàng lửa lướt qua chín Thiên Lôi đạo tôn, giống
như một tảng thiên thạch vọt về phía Lạc Bắc.
Rầm!
Trên tay Vương Diễm Dương bốc lên một làn khói nhẹ rồi cột sáng của Cửu Thiên tinh thần pháo cũng bùng lên.
Cùng lúc đó trước mặt Thao Sinh Nguyên cũng bán ra một vầng sáng màu
xám. Vầng sáng màu xám đó là do pháp thuật ngưng tụ lại thành. Tuy nhiên sau khi phóng ra vầng sáng đó, sắc mặt của Thao Sinh Nguyên cũng trở
nên tái nhợt như mất rất nhiều chân nguyên.
Từ trong Xích Đồng Thiên thành chợt có một đám mây đen bay ra rồi Tử
Tiêu đạo tôn, chín đạo kiếm cương tản ra hơi thở bá đạo cũng xuất hiện.
Rầm!
Nhìn thấy Lạc Bắc đột nhiên thu Thanh Đế thần thương, trong đóa hoa trên vai phải hóa thân của Cách Lan vương đột nhiên xuất hiện một viên đá
hình lục lăng