Mộ Hàm Phong không biết rằng vào lúc này Lạc Bắc thậm chí còn nghĩ nếu có thể liên kết toàn bộ Yêu tộc trong Thất Hải đánh bại Thương Lãng cung. Hơn nữa có thể phối hợp với núi Chiêu diêu thì có khả năng sẽ đối đầu được với Côn Luân.
Nhưng Lạc Bắc cũng hiểu rõ mục tiêu đó rất xa xôi. Với tu vi của Thao Sinh Nguyên, muốn tiến thêm một bước là rất khó. Còn nếu để cho y thu được Thất Hải Yêu Vương thú rồi luyện thành công Thất Hải tụ thú phiên sau đó sử dụng lực lượng của pháp bảo đó thì có lẽ có thể trở thành nhân vật tương đương với Thập đại kim tiên của Côn Luân.
Lần này Thao Sinh Nguyên bị Lạc Bắc phá hoại chắc chắn sẽ trả thù rất điên cuồng.
Vì vậy mà chuyện cần làm tiếp theo đó là có thể dốc hết sức tránh để cho Thương Lãng cung bắt được.
- Đối địch trong hải vực nếu như có thủy độn hoặc là pháp bảo tị thủy thì mới được. Còn không ngoại trừ bất ngờ tấn công, chứ nếu đối đầu trực diện chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Lạc Bắc trầm ngâm một lúc rồi nhìn mười sáu cái Xích Huyết Ngô Chu đang nằm dưới đáy biển.
Mười sáu chiếc Xích Huyết Ngô Chu và một số pháp bảo của Thương lãng cung bị thu hết lên trên thuyền Xiêm La.
- Cái thứ này chúng ta không biết phương pháp bày trận thì chẳng khác gì cái mai rùa.
Vốn người tộc Ly Thủ nhìn thấy Xích Huyết Ngô chu có khả năng tị thủy lại vô cùng cứng rắn. Ngay cả Thập Nhị đô thiên hữu tướng ma thần cùng công kích cũng không ảnh hưởng thì cảm thấy hứng thú. Nhưng sau khi nghiên cứu cẩn thận tất cả đám tộc nhân tộc Ly Thủ đều cảm thấy thất vọng.
Bên trong Xích Huyết Ngô Chu hết sức đơn giản cũng không thấy chỗ nào có thể bày trận. Hơn nữa, ngay cả Xích Huyết Ngô châm mà Thất Hải Yêu Vương thú phải e ngại cũng không biết làm sao để phóng ra. Trên thực tế cho dù họ có quan sát kỹ tới mấy thì cũng không thể tìm ra. Bởi vì mỗi một cái Xích Huyết Ngô Chu cũng chỉ có một cái Xích Huyết Ngô châm mà thôi, phóng ra rồi là hết.
Không thể kết trận, không thể phóng ra Xích Huyết Ngô Châm khiến cho đám người tộc Ly Thủ thấy ngoại trừ sự chắc chắn ra, Xích Huyết Ngô Chu không có tác dụng lắm.
Điều này khiến cho Lạc Bắc thấy rõ nhược điểm lớn nhất của tộc Ly Thủ.
Vừa rồi khi giao chiến với Thương Lãng cung thì tu vi của tộc Ly Thủ không hề yếu. Trời sinh khiến cho Long tộc khí sức mạnh, có năng lực tu luyện pháp thuật hệ thủy và Lôi hệ. Người có tu vi kém nhất trong mười mấy người cũng phải tương đương với Thái Thúc.
Nếu như để cho Thái Thúc giao thủ với bất cứ một người nào đó trong số họ thì Lạc Bắc có thể khẳng định người thắng là Thái Thúc.
Bởi vì Thái Thúc có Huyền Nữ thủy yên la có thể che giấu được hơi thở, lại thêm phi kiếm lợi hại như Tân Thiên Trạm Lô. Còn trong số mười mấy người tộc Ly Thủ cơ bản không hề có lấy một cái pháp bảo.
Nếu tới gần đánh lén, thân thể của tộc Ly Thủ tuy rằng mạnh nhưng vẫn không thể chống được thứ pháp bảo như Tân Thiên Trạm Lô.
Nói chuyện với người tộc Ly Thủ một lúc, Lạc Bắc phát hiện ra Yêu tộc ở ngoài biển có sự khác biệt rất lớn với Yêu tộc ở Trung thổ. Bởi vì bình thường khi luyện chế pháp bảo thì cần phải dùng lửa để dung luyện tinh kim. Mà yêu tộc dưới nước phần lớn là Thủy tộc, trời sinh đã xung khắc với lửa. Còn Yêu tộc mạnh như tộc ly thủ thì lại quá tin vào uy lực pháp thuật của mình, coi thường việc sử dụng pháp bảo. Cứ như vậy, pháp bảo được luyện chế dưới nước ít đi. Hơn nữa, bản thân không thích dùng pháp bảo cho nên rất nhiều yêu tộc ở Thất Hải khi giao chiến với người khác chỉ dựa vào tu vi và pháp thuật của bản thân.
Lạc Bắc biết được đây gần như là một cái quan niệm bản năng. Nhưng chỉ cần từ từ để cho họ phát hiện ra điểm tốt của pháp bảo thì sẽ có sự thay đổi.
Khi Lạc Bắc nghĩ vậy, trong số mười mấy người tộc Ly Thủ, một người trẻ tuổi nhất ngượng ngùng bước ra. Người này tên là Ly Kháng Vân mới chỉ có một trăm năm mươi hoặc một trăm sáu mươi tuổi. Cái độ tuổi này đối với tộc Ly Thủ mà nói thì tính tình chỉ tương đương với thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi. Con trai tộc Ly Thủ vốn tôn trọng vũ dũng, kính nể nhân vật có tu vi cao. Mà ở độ tuổi của gã thì lại cùng sùng bái anh hùng. Hiện tại thì trong suy nghĩ của y, Lạc Bắc chính là một anh hùng khiến cho y cảm thấy mỗi một tiếng nói, cử động của Lạc Bắc đều rất sâu sắc. Chẳng hạn như hiện tại, Lạc Bắc đang xem xét Xích Huyết Ngô chu mà đám người tộc Ly Thủ cảm thấy không có tác dụng.
- Lạc... Lạc Bắc! Mấy cái Xích Huyết Ngô Chu có gì huyền diệu hay sao? Tại sao ngươi lại xem xét chúng? - Ly Kháng Vân nổi dũng khí lên tiếng hỏi.
- Cũng không phải. Ta đang nghĩ xem sử dụng Xích Huyết Ngô Chu như thế nào.
Vừa lúc Lạc Bắc có cớ để thay đổi đề tài. Hắn cười cười, quay đầu nhìn Ly Kháng Vân:
- Một thứ pháp bảo bình thường nhất ta đều tìm hiểu xem nó có tác dụng gì với mình. Bởi vì rất nhiều pháp thuật đều có chỗ thiếu sót. Như pháp thuật Thục Sơn chúng ta mặc dù thuật ngự kiếm lợi hại nhưng chỉ mạnh công mà thủ yếu. Hơn nữa, nếu phi kiếm bị đối thủ cuốn lấy rồi đối phương lại sử dụng pháp bảo tấn công thì có khả năng ta không chống lại được. Pháp bảo cũng vậy. Mỗi cái đều có công dụng độc đáo nếu khi đối địch mà sử dụng hợp lý thì không chỉ có thể bù đắp sự thiếu sót của pháp thuật mà còn có thể dồn ép kẻ địch. Hơn nữa rất nhiều pháp bảo lợi hại một khi thi triển ra uy lực so với pháp thuật còn mạnh hơn nhiều.
Câu nói của Lạc Bắc khiến cho người tộc Ly Thủ nghĩ lại cảnh trong trận chiến vừa rồi mà trầm ngâm. Ly Kháng Vân ngượng ngùng hỏi:
- Vậy ngươi nghĩ ra Xích Huyết Ngô Chu có tác dụng gì với mình không?
- Nghĩ ra một chút.
Lạc Bắc nhìn thiếu niên to gấp đôi mình nhưng lại đang ngượng nghịu mà cười nói:
- Mặc dù Xích Huyết Ngô Chu không thể kết trận nhưng là pháp bảo di chuyển dưới nước. Hơn nữa, nó được chế tạo từ tinh kim, sử dụng pháp trận điều khiển nên không tốn nhiều chân nguyên. Hơn nữa, Xích Huyết Ngô Chu lại chắc chắn nên đối với ta và Thái Thúc không có pháp bảo di chuyển dưới nước thì khi đối địch với kẻ thù ở dưới nước sâu mà đứng trong Xích Huyết Ngô Chu sẽ an toàn hơn nhiều.
- Nhưng một khi ở trong Xích Huyết Ngô Chu thì không có cách nào thi triển pháp thuật. - Một người tộc Ly Thủ xem vào nói:
- Chẳng lẽ khi đối địch với kẻ thù lại làm giống như người của Thương Lãng cung?
- Cái đó thì phải xem cách dùng của mọi người. - Lạc Bắc nói:
- Như một số người thì phải ra khỏi thuyền mới có thể sử dụng được pháp bảo và pháp thuật. Nhưng thuật ngự kiếm của Thục Sơn chúng ta chỉ cần một chút tâm thần là có thể điều khiển phi kiếm ở bên ngoài. Còn về các loại pháp bảo khác thì chẳng phải ta có Khuất Đạo Tử là Thi thần tướng linh hay sao? Ta có thể để y ở bên ngoài. Vì vậy mà Xích Huyết Ngô Chu đối với ta có rất nhiều tác dụng. Ít nhất thì nó như một cái pháp bảo phòng ngự đồng thời lại còn giúp ta tránh việc tiêu hao chân nguyên chống lại sức ép của nước.
- Đúng vậy! Tại sao ta không nghĩ tới chuyện này? - Người tộc Ly Thủ xen vào liền vỗ đầu mình.
- Đó là do ngươi không chịu suy nghĩ. - Lạc Bắc cười ha hả rồi chỉ vào cái pháp bảo mà đám người Thương lãng cung đánh rơi trên Xích Huyết Ngô Chu.
- Dù sao thì hiện tại cũng không có việc gì, các ngươi có thể nghiên cứu một số cái pháp bảo này, nghĩ xem chúng có tác dụng gì với mình.
- Được.
Chỉ cần mấy câu nói, Lạc Bắc đã khiến cho một đám không hứng thú với pháp bảo khoa chân múa tay thảo luận về mấy cái pháp bảo có ở đây.
- Đoạn Thiên Nhai sư huynh có nói trời sinh huynh có tố chất làm thủ lĩnh.
Lạc Bắc đang nhìn đám người tộc Ly Thủ cười thầm thì Thái Thúc ghé vào tai hắn mà nói nhỏ:
- Trước kia muội nghe Đoạn Thiên Nhai sư huynh nói nhưng không để ý lắm. Bây giờ mới thấy điều đó là thật. Đám người tộc Ly Thủ vốn không để ý tới pháp bảo nhưng bây giờ huynh chỉ cần vài câu nói khiến cho họ để ý tới nó. Những người ở xung quanh huynh gần như đều vô tình coi huynh là người đứng đầu.
- Sư huynh Đoạn Thiên Nhai có nói vậy? - Lạc Bắc ngẩn người mà nhớ tới khuôn mặt nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra lại là một người tình cảm đó.
- Đúng vậy! Có phải cảm thấy đắc ý không? - Thái Thúc hừ một tiếng:
- Đó là khi ta nghe huynh ấy nói chuyện với Đan Lăng Sinh. Huynh ấy nhìn thì như vậy nhưng lại là người nhiệt tình nhất. Lúc trước, ta nghe mọi người nói nhờ có huynh ấy cầu khẩn mà Lạn Hàng mới được giữ lại. Huynh ấy còn nói ngươi có khả năng trở thành đệ tử quan trọng nhất trong ba ngọn núi. Lúc trước ta vẫn còn không hiểu một cái tên đần độn như ngươi thì có được thành tựu gì?
- Ta đần độn chỗ nào? - Lạc Bắc cười khổ.
- Bị ta làm cho không biết được là loại dược thảo nào thì chẳng phải đần độn hay sao? - Thái Thúc bật cười:
- Có điều hiện tại thật ra cũng tinh ranh hơn.
- Ta trở nên tinh ranh hơn cũng là do bắt buộc. Vì để giữ mạng mình thì chuyện nào cũng phải suy nghĩ một chút.