Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu:
- Nhưng bản thân Đạo Tàng Chân
Nguyên Diệu yếu được tạo ra là để nhằm vào U Minh huyết ma. Ngươi không
sợ U minh ma huyết, cho dù không có được thứ pháp thuật đó thì cũng có
thể khắc chế được y.
- tiểu Trà! Hiện tại chuyện này quá gấp, ta
cũng không biết khi nào người của Thiên Lan hư không sẽ ra tay với chúng ta. Ta cũng không có thời gian nói chuyện nhiều với các ngươi. Có điều
chỉ cần đối phó được với Thiên Lan hư không và Côn Luân, ta nhất định sẽ cùng với ngươi đi nhìn ngắm thế giới xem cuộc sống nhân gian như thế
nào.
Lạc Bắc hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi nở nụ cười khổ:
- Trước khi ta gặp được sư tôn thì nguyện vọng lớn nhất là được như tiên
nhân trong truyền thuyết, bay lượn tự do trên trời cao. Nhưng khi ta có
thể bay được trong không trung thì ta lại phát hiện ra rằng không có
được sự tiêu dao lại có thêm nhiều sự tranh đấu. Giới tu đạo đối với
người thường như ở trên trời lại càng trở nên ác nghiệt, không có tình
người.
- Lạc Bắc! Ngươi vẫn để ý.
Tiểu Trà gật đầu, đôi mắt cũng trở nên long lanh.
- Nhược Tuyết! Ngươi với tiểu Trà cùng về Nga Mi đi.
Lạc Bắc gật đầu nói với Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Nếu ta dẫn thiên kiếp thứ hai xuống sẽ gây tổn thương nhiều cho ngươi.
- Được! - Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu rồi nói:
- Nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Vấn đề gì?
- Trước kia ngươi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh gần như không biết gì cả. Hiện tại sao ngươi lại như hiểu ra được rất nhiều điều,
dường như biết mình sẽ dẫn xuống thiên kiếp như thế nào? - Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc mà hỏi.
Lạc Bắc thở một hơi rồi nói:
- Đúng vậy! Lúc trước ta gần như không biết gì cả nhưng sư tôn của ta có
để lại một phong thư cho ta ở nơi truyền kinh thụ đạo của La Phù.
- Một phong thư?
- Đúng vậy.
Trong mắt Lạc Bắc như hiện ra bóng dáng màu trắng:
- Sư tôn chưa bao giờ có một lời nào khích lệ ta nhưng trên thực tế người lại rất coi trọng, cảm thấy một ngày ta sẽ trở về.
- Sư tôn của ngươi là nhân vật số một đương thời. - Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc cảm thấy kính nể:
- Xem ra ngài đoán được khi ngươi trở về La Phù cũng đã tới lúc độ thiên kiếp.
Lạc Bắc gật đầu, ánh mắt thoáng một chút lạnh thấu xương:
- Hoàng Vô Thần có sự hiểu biết đối với công pháp của sư tôn ta, còn sư
tôn của ta cũng có hiểu biết đối với công pháp của Hoàng Vô Thần. Trong
thư, sư tôn ta đã nói một vài huyền bí trong công pháp của Hoàng Vô Thần cho ta biết. Tới lúc đó ta nhất định sẽ cho Hoàng Vô Thần biết chạm tới La Phù ta sẽ phải trả giá như thế nào.
- Mặc dù Hoàng Vô Thần
nhân lúc sư tôn của ngươi suy yếu để ra tay với sư tôn của ngươi nhưng
sư tôn của ngươi để lại cho La Phù một truyền nhân như ngươi. Ngươi và
Hoàng Vô Thần giao chiến cũng tương đương như ngài giao chiến. - Nạp Lan Nhược Tuyết cười cười nhìn Lạc Bắc:
- Ta cũng không thích cái
giới tu đạo ở trên cao mà lạnh như băng này. Chờ trận chiến kia chấm
dứt, nếu chúng ta có thể thắng, ta cũng có thể hy vọng giống như ngươi,
giống như tiền bối minh nhược của Từ Hàng Tĩnh Trai đi lại trên thế
gian.
Lạc Bắc gật đầu rồi ngẩng đầu lên.
Nhìn những đám mây trắng trôi qua trên bầu trời, hắn nghĩ tới khi Nguyên Thiên Y thu mình làm đệ tử có hỏi qua.
- Nắm vận mệnh của chính mình trong tay...
Lúc đó hắn trả lời như vậy nhưng để nắm được vận mệnh của mình thì khó khăn tới đâu.
- Sư tôn tu luyện Không Sinh diệt hải lưu ly quyết, dù sao thì nó cũng là pháp thuật thoát thai từ Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nên thiên
kiếp cũng có một chút giống nhau. Nếu như người đoán không sai thì thiên kiếp thứ hai của ta cũng là đột kích cả trong lẫn ngoài. Bên ngoài sẽ
có thiên kiếp làm tiêu hao khí huyết, bên trong là Thiên ma biến hóa.
Nếu như máu huyết không đủ thì cho dù tu vi Chân nguyên có cao tới đâu
cũng không chịu nổi.
Lạc Bắc cúi thấp đầu rồi giải thích với Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Phái La Phù chúng ta tu luyện từ xưa tới nay đều tu luyện một mình cho nên Thiên kiếp cũng chỉ có một mình ta chịu được.
- Ăn mòn khí huyết. - Nạp Lan Nhược Tuyết chớp mắt:
- Lạc Bắc! Ngươi bảo chúng ta tới Nga Mi có phải còn định nếu người Thiên Lan hư không tới đây, trong hoàn cảnh không địch lại sẽ dẫn thiên kiếp
thứ hai để ra tay với chúng?
- Đúng là định như vậy. Cái này vốn
ta định để dành cho Côn Luân, có điều hiện tại thế của Thiên Lan hư
không rất mạnh. Hơn nữa ta cảm thấy Thiên Lan hư không có thể không cần
đứng vững đã có hành động lớn. - Lạc Bắc gật đầu rồi đột nhiên hỏi:
- Nhược Tuyết! Ta cũng có việc muốn hỏi ngươi.
- A. - Nạp Lan Nhược Tuyết nói:
- Chuyện gì?
- Tại sao ngươi lại có một môn công pháp song tu như vậy?
- Công pháp này do Hoài Ngọc đưa cho ta. - Gương mặt của Nạp Lan Nhược Tuyết hơi đỏ:
- Sau khi cho ta Hóa Hình yêu đan, nàng cũng truyền cho ta công pháp
này... Đối với công pháp này, nam tu và nữ tu không được chênh lệch tu
vi nhiều vì vậy mà nàng ấy mới đưa hóa hình yêu đan cho ta.
- Hoài Ngọc.
Lạc Bắc thở dài, đúng như hắn đã đoán. Trên thực tế với tu vi và kiến thức
của mình bây giờ, khi Lạc Bắc song tu với Nạp Lan Nhược Tuyết, hắn cũng
đoán được thứ lực lượng chân nguyên Âm Dương tương hỗ này có của Hoài
Ngọc truyền cho nàng.
Mặc dù hiện tại Lạc Bắc không biết Hoài
Ngọc cần nhiều đan dược như vậy để làm gì nhưng hắn biết rõ nàng có tình ý với mình. Trong lòng, hắn cũng không muốn Hoài Ngọc xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn.
- Nhược Tuyết! Sau khi ngươi trở lại Nga Mi bảo Đông Bất Cố và Vũ Sư Thanh chưởng giáo giúp tìm xem tin tức của nàng.
Lạc Bắc thầm thở dài rồi nói với Nạp Lan Nhược Tuyết như vậy.
- Ngươi muốn một trăm viên Thạch Nhũ ngọc đan?
Trong một ngôi đền ở vòng đảo thứ bảy của Côn Luân, Hoàng Vô Thần ngồi trên
một cái ghế ngọc màu xanh nhạt, đôi mắt vẫn nhắm chặt như trước nhưng
dường như lại đang nhìn Thái Hư lão tổ ngồi dưới mình.
- Thái Hư
lão tổ! Ngươi phải biết Thạch Nhũ ngọc đan mất rất nhiều Thạch Nhũ quỳnh dịch để luyện thành, cho dù với tu vi của ngươi, chỉ cần ba viên là có
thể hồi phục được hơn nửa chân nguyên.
Vào lúc này, cung điện
Hoàng Vô Thần ngồi so với hoàng cung trong dân gian còn hoa lệ hơn.
Nhưng trong cả cái cung điện trống trải cũng chỉ có hai người Hoàng Vô
Thần và Thái Hư lão tổ. Hơn nữ do liên quan tới trận pháp hộ sơn của Côn Luân nên hiện tại mặc dù tất cả các cửa sổ đều mở nhưng một chút gió
cũng không có làm cho cả cái cung điện thêm vắng lặng.
Tới vị trí như Hoàng Vô Thần, trong cả thiên hạ, những người được phép ngồi ngang hàng với y cũng không có mấy.
Nhưng lúc này, nét mặt của Hoàng Vô Thần cũng không vui lắm mà Thái Hư lão tổ lại cười cười:
- Ta biết. Có điều số lượng Thạch Nhũ quỳnh dịch của các ngươi rất nhiều. Hiện tại linh khí trời đất ở vòng đảo thứ bảy của Côn Luân so với linh
khí trong các môn phái trên thế gian. Chút Thạch Nhũ quỳnh dịch đó đối
với ngươi cũng không đáng là gì.
- Ý nghĩa của Thạch Nhũ quỳnh dịch không chỉ như vậy. - Hoàng Vô Thần lạnh lùng nhìn Thái Hư lão tổ:
- Ngươi cũng biết thần cung Toái Hư lợi hại như thế nào. Người sử dụng nó có tu vi càng cao thì uy lực của thần cung Toái Hư càng mạnh. Hiện tại
mặc dù người sử dụng thần cung Toái Hư mới có tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng
đối với chúng ta cũng bị uy hiếp. Nếu như một lượng lớn Thạch Nhũ ngọc
đan thất thoát ra ngoài, lọt vào tay Lạc Bắc thì không biết sẽ có hậu
quả như thế nào.
Thái Hư lão tổ lắc đầu gõ ngón tay lên đùi, cười nói:
- Ngươi yên tâm. Số Thạch nhũ ngọc đan đó là để cho ta dùng. Chủ yếu ta
muốn tu luyện một bộ công pháp cần mất rất nhiều chân nguyên. Nếu chỉ
dựa vào hấp thu linh khí để bổ sung thì phải tốn tới mười năm. Với tình
hình hiện tại, cộng thực lực của ta bây giờ chưa chắc đã vượt qua được
mười năm đó. Hơn nữa ta có thể bảo đảm ta bất chấp sử dụng độn pháp tốn
nhiều chân nguyên như vậy tới gặp là để đưa cho ngươi một tin có thể đổi lấy một trăm viên Thạch Nhũ ngọc đan.
- Nếu ngươi chỉ muốn nói
cho ta người Thiên Lan hư không đã tới giới tu đạo chúng ta qua trận
pháp ở Phong Khư hay là nói một vài người bọn chúng định tới Côn Luân
của ta thì không cần. Chuyện này ta cũng biết. - Hoàng Vô Thần lên
tiếng.
- A? Cái này mà ngươi cũng biết? Xem ra ta lựa chọn hợp
tác với ngươi là đúng. - Thái Hư lão tổ hơi ngạc nhiên nhưng lão lập tức cười.