Với thực lực hiện tại của Lạc Bắc nếu đánh lén mấy người này chỉ sợ vừa
nhìn thấy mặt đã bị hắn giết chết. Nhưng Lạc Bắc cũng không dám làm
liều. Sau khi di chuyển trong trận bảo cát, Lạc Bắc càng lúc càng thêm
kinh hãi. Bởi vì hắn có thể cảm giác được người tu đạo của Thiên Lan hư
không tới ba trăm, hơn nữa hắn còn chưa đi qua được một phần tư của cơn
bão.
Lạc Bắc có thể cảm nhận được trong số ba trăm người tu đạo
có năm, sáu chục người điều khiển những con dị thú khổng lồ. Bên tay
trái của Lạc Bắc còn có hai người tu đạo dẫn hai con yêu trùng dài tới
cả năm trượng.
Hai con yêu trùng đó phủ kín trên người bởi những
cái râu dài, đỉnh đầu có sắp cặp mắt. Chúng có một đôi càng giống như
càng cua, trên lưng lại có sáu cái cánh trong suốt. Ở bụng của hai con
yêu trùng đó lien tục lóe lên tia chớp màu lam, rõ ràng không hề kém yêu thú Lôi cương.
Trong trận chiến với Côn Luân, Thiên Lan hư không không đưa ra nhiều yêu thú và Yêu trùng. Mà bây giờ gần như dưới chân
một phần ba số người tu đạo của họ đều có yêu thú. Tỉ lệ như vậy thật sự đáng sợ. Nếu xảy ra chiến đấu, lực của họ cũng trở nên kinh người. Bởi
vì rất nhiều yêu thú có lực lượng pháp thuật không kém người tu đạo Kim
Đan kỳ, hơn nữa tốc độ thi triển pháp thuật còn nhanh hơn.
Lạc
Bắc chớp mắt rồi tiếp tục thăm dò vào giữa trận bão cát. Từ Thần thức,
Lạc Bắc có thể cảm thấy ở giữa trận cát như có một cái pháp bảo màu đen
rất to đang lơ lửng giống như một cái nhà giam.
- A?
Lạc
Bắc đang bước đi chợt thần thức chạm phải một làn hơi thở. Ngay lập tức
hắn biến sắc rồi lặng lẽ bay ra ngoài với một tốc độ cực nhanh.
- Hiện tại pháp thuật phi kiếm trong giới tu đạo này đạt tới một mức mà
uy lực dường như còn hơn cả pháp bảo bản mệnh của chúng ta.
- Tu vi của người nọ cũng thường thôi nhưng phi kiếm thật lợi hại, nếu không thì chúng đừng hòng trốn thoát.
...
Trong trận bão cát vàng có một lồng màu đen lơ lửng. Cái lồng đó hình vuông
nhìn giống như một căn phòng được tạo ra từ một thứ tinh kim không biết
tên, bên trong có nhốt cả bốn trăm người tu đạo. Nhìn trang phục của bọn họ có thể thấy đều là người của các tông môn mà Thiên Lan hư không bắt
được trên đường. Tuy nhiên lúc này tất cả đều đang đờ đẫn đứng ở trong
lồng, trong mắt thi thoảng lóe lên một tia sáng màu lục. Mà phía trên
cái lồng có một cái chiến xa tản ra ánh sáng màu bạc với ba người đang
đứng, không biết đang nói chuyện gì.
Hai người trong số họ chính
là Tùng Hạc thần quân và Cửu Cung thần quân, còn một người tu đạo khác
thì căn cứ vào pháp lực dao động có thể thấy đó là một vị sơn chủ của
Thiên Lan hư không.
Vị sơn chủ đó mặc một cái pháp y màu lam tuổi chừng bốn mươi. Gương mặt của y hết sức bình thường nhưng khí tức trên
người lại rất độc đáo giống như có vô số sợi tơ vô hình nối liền y với
cái lồng giam bên dưới, tất cả những người tu đạo bị bắt đều chịu sự
khống chế của y.
Vào lúc này, y đang nói chuyện gì đó với Tùng
hạc Thần quân. Nhưng y và Cửu Cung thần quân chợt cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt Tùng Hạc thần quân chợt thay đổi. Rồi không hề có một dấu hiệu nào, Tùng Hạc thần quân lao thẳng lên trên với một tốc độ kinh người, thoáng cái đã mất khỏi tầm mắt của Cửu Cung thần quân và tên sơn chủ đó.
....
Tách tách tách
Những đóa hoa sen
trong suốt xuất hiện dưới chân Lạc Bắc. Mỗi một bước của hắn vượt qua
khoảng cách mấy trăm trượng. Tốc độ độn như vậy so với khi tu vi Lạc Bắc chưa vượt qua hai lần thiên kiếp dốc hết sức sử dụng Tử Tiêu lôi quang
độn còn nhanh hơn nhiều. Mà vào lúc này, Lạc Bắc lại khiến cho người ta
có một cái cảm giác bước đi của hắn rất thong dong, dường như thả bước
trong hư không, tựa như một vị tiên đang đi dạo.
Đột nhiên Lạc
Bắc rùng mình, từng làn kiếm khí vô hình từ người hắn tản ra ngưng tụ
lại một chỗ tạo ra một lỗ hổng trong hư không. Trong nháy mắt bóng dáng
của Lạc Bắc biến mất khi xuất hiện đã cách đó cả ngàn trượng.
Trong nháy mắt khi bóng dáng của Lạc Bắc biến mất, một cái ma trảo tản ra hơi thở hoang dã phủ đầy những cái vảy màu vàng bao phủ một phạm vi hơn
trăm trượng đột nhiên từ phía dưới bay lên. Rắc! Trên không trung xuất
hiện cả trăm vết rạn.
Lạc Bắc dừng lại trong không trung, lạnh lùng nhìn lên trên.
Một người tu đạo của Thiên Lan hư không mặc đạo bào đang đứng trên một con
bạch hạc vừa xuất hiện ở phía trái. Y cũng đang chớp mắt nhìn Lạc Bắc.
Vừa rồi, Lạc Bắc vội vàng thoát ra khỏi trận pháp toàn cát vàng là vì thần
thức của hắn ở trong gió cảm nhận được sự tồn tại của mấy người tu đạo
có tu vi mạnh thì cũng phát hiện ra có một chút thần thức tản qua người
mình.
Người tu đạo có thể cảm nhận được vị trí của hắn thì ít
nhất cũng là nhân vật cấp bậc Thần quân của Thiên Lan hư không. Ở trong
trận pháp với cả bảy, tám trăm người tu đạo của Thiên Lan hư không, Lạc
Bắc không dám ở lại. Vốn hắn định dẫn người này tới chỗ của Nạp Lan
Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt rồi tìm cách đánh chết.
Nhưng tốc độ của người tu đạo đó còn nhanh hơn cả hắn. Hơn nữa sau khi đánh
một đòn thất bại, người đó dường như tự tin hắn không chạy thoát được vì vậy mà không vội ra tay. Nếu vậy Lạc Bắc cũng không ra tay chỉ quan sát người tu đạo của Thiên Lan hư không.
Mới vừa rồi người tu đạo đó của Thiên Lan hư không phát ra một đòn khiến cho Lạc Bắc không cảm giác được nó xuất hiện tự phía nào, vì vậy mà hắn đành phải né tránh. Với
kinh nghiệm qua mấy lần giao thủ với người tu đạo Thiên Lan hư không,
Lạc Bắc phán đoán tu vi của người này so với đám người Thiên Đô thần
quân còn cao hơn một cấp, là nhân vật tối cao vượt qua hai lần Thiên
kiếp của Thiên Lan hư không.
Mà vào lúc này, con bạch hạc dưới
chân người đó cũng rất dễ đập vào mắt người khác. Toàn thân nó trắng nõn như ngọc, lóng lánh ánh sáng mờ năm màu, thực sự không phải là vật còn
sống mà sử dụng lông chim và xương một loại yêu thú để tạo ra. Với cái
pháp bảo này có thể độn vượt qua Lạc Bắc thì ít nhất cũng là pháp bảo
cấp bậc Huyền bảo.
- Ta là Tùng Hạc thần quân của Thiên Lan hư không.
Tùng Hạc thần quân đuổi theo Lạc Bắc đứng quan sát hắn một lúc rồi cất tiếng đầy tự phụ:
- Ngươi cũng thật cam đảm dám một mình vào trong trận của chúng ta quan sát. Như vậy cũng không phải là loại người hời hợt.
- Tại hạ là Lạc Bắc. - Lạc Bắc bình thản lên tiếng;
- Chắc các ngươi có nghe tới tên ta.
- Hóa ra là kẻ bắt Thiên Đô thần quân của Thiên Lan hư không chúng ta.
Chắc trách được ngươi có thể bình tĩnh tới vậy. - Tùng Hạc thần quân
cười lạnh:
- Không thể ngờ được là lại gặp ngươi vào lúc này. Nếu đã vậy thì ngươi hãy ở lại cho ta.
Tùng Hạc thần quân vừa dứt lời một tiếng động vang lên rồi một cái ma trảo
màu vàng khổng lồ từ trong không trung nhanh chóng bao phủ Lạc Bắc.
Lạc Bắc cảm thấy quanh mình cũng không có người tu đạo lợi hại của Thiên
Lan hư không tới nên xuất hiện suy nghĩ thử xem có thể giết Tùng Hạc
thần quân hay không. Nhìn thấy cái ma trảo chuẩn bị chộp lấy hắn, một
tiếng nổ vang lên rồi một quầng sáng màu đỏ sậm vào một ngọn lửa màu lam chợt xuất hiện tạo ra một cái lỗ trong lòng bàn tay của ma trảo. Cùng
lúc đó, hai cái Nguyên anh màu vàng có gương mặt giống Lạc Bắc như đúc
cũng xuất hiện trên đầu hắn.
Một cái Nguyên Anh cầm một hạt châu màu bạc còn một nguyên anh lại ôm một hạt châu màu vàng sẫm.
- Đây là...?
Lúc này, trước mặt Tùng hạc thần quân cũng xuất hiện một cái pháp bảo phòng ngự nhìn như cái bát, nó tạo quanh người y một quầng sáng màu lam. Tuy
nhiên khi bị ánh sáng từ hạt châu màu bạc và màu vàng của hai Nguyên Anh trên đầu Lạc Bắc bao phủ, Tùng Hạc thần quân biến sắc khi cảm thấy thần thức chậm đi, choáng váng.
Hây!
Một cái phù lớn màu vàng
từ trọng miệng Tùng Hạc thần quân bay ra. Cái phù đó như được ngưng tụ
từ âm thanh có công hiệu ổn định thần hồn. Sau khi phun ra cái phù đó,
ánh mắt của Tùng Hạc thần quân cũng trở nên minh mẫn, quanh người lập
tức tràn ra vô số dòng khí màu vàng rồi chúng hóa thành những cái ma
trảo khủng bố.
Cùng lúc đó, vô số Nguyên khí từ bốn phương tám hướng vọt tới tạo thành một vật giống quả trứng tấn công Lạc Bắc.
Bên trong quả trứng đó có vô số tia sáng di chuyển giống như một cái trận
pháp tuần hoàn mãi không dừng. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bên trong nó
ngưng tụ tới cả ngàn cái ma trảo.