Tu vi của y so với hai tên đệ tử Đồng Tước cung cao hơn nhiều,
nhưng sau khi thả hết thần trí của mình ra, Xích La vẫn không cảm nhận
được gì. Không gian địa cung bên dưới Đồng Tước cung dường như còn rộng
lớn hơn bên trên nhiều lắm. Thần thức của Xích La vươn ra ít nhất là năm mươi trượng nhưng cho dù y có thả hết sức cũng không hề thấy có gì phản ứng. Trong cả không gian rộng lớn vậy mà không hề có một cái kiến trúc. Nhưng Xích La có thể cảm nhận được bên ngoài năm mươi trượng dường như
có gì đó.
“ Nơi đây rốt cuộc là cái gì mà rộng lớn đến vậy? “
Trống ngực Xích La đột nhiên đập thình thịch bởi vì y đột nhiên nghĩ tới, nếu nơi này quả thực là động phủ của người tu đạo từ thời thượng cổ, nếu có đường khác để ra, hoặc nơi đây có pháp bảo lợi hại thì y có thể ăn trộm rồi bỏ chạy.
Nghĩ như vậy, Xích La liền vung tay phóng ra một ánh lửa.
Vùng Bắc mang thứ âm lân sa làm bản pháp bảo, phi kiếm của đối phương có rất nhiều. Vào lúc này, Xích La phóng ra chính là một bọc lớn Âm lân sa và
Bích Hỏa cốt lân. Ánh lửa của Bích Hỏa cốt lân rất lâu mới tắt. Vì vậy
mà Xích La phóng chúng ra muốn để nhìn thấy rõ ràng hơn.
Ánh lửa
màu xanh nhanh chóng tản ra. Xích La và hai tên đệ tử nhìn thấy bên dưới như có một cái vực sâu. Ít nhất phải xuống thêm cả trăm trượng nữa mới
có thể tới đáy. Mà bên dưới ba người dường như còn có một cái cầu thang, thi thoảng lại có mấy khúc xương rơi vãi.
Trong đầu Xích La đột
nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến cho trống ngực y đập thình thịch. Khi phóng ra rất nhiều Bích Hỏa cốt lân, toàn bộ vực sâu rộng lớn ngoại trừ sương mù ra thì dường như chỉ còn có gió. Nhưng khi Bích Hỏa cốt lên
rơi xuống, ba người Xích La dõi mắt nhìn theo thì đột nhiên một làn pháp lực dao động không hề có chút dấu hiệu chợt xuất hiện.
- Không ổn.
Xích La cảm nhận được sự không bình thường đầu tiên cho nên y lập tức vọt
lên trên cao. Nhưng chỉ mới bay lên được mấy trượng, lông tơ trên người y lập tức dựng đứng.
Chỉ trong nháy mắt, tầm mắt của y xuất hiện
vô số những cây liêm đao. Hai gã đệ tử Đồng Tước cung phản xạ chậm hơn
Xích La một chút, chỉ kịp cầm những tấm thuẫn chắn trước mặt. Những một
loạt tiếng động vang lên, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp thốt, hai gã
đệ tử Đồng Tước cung cùng với hai cái cốt thuẫn trong tay họ bị liêm đao cắt thành từng mảnh nhỏ.
Xích La vô cùng kinh hãi. Trước kia
những cây liêm đao phóng tới, y vội vàng vung tay phát ra một vầng ánh
sáng màu xanh rồi chúng hóa thành hai cái mộ bia rất cao chắn trước mặt. Mà y thì nép sát vào hai tấm bia mộ mà nhanh lui về.
........
- Đây là Huyền Ô Kim phong trận.
Trong lúc Xích La đang sợ hãi bỏ chạy lên trên, Lạc Bắc, Đông Bất Cố và Nạp
Lan Nhược Tuyết đã đứng ở ngay lối vào. Nhìn cả không gian tràn ngập
liêm đao, Đông Bất Cố liền quay đầu nói với Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược
Tuyết như vậy.
- Đúng là Huyền Ô Kim Phong trận. - Nạp Lan Nhược
Tuyết gật đầu. Nàng có thể nhìn thấy những lưỡi liêm đao tràn ngập không gian toàn là những lưỡi đao gió dài tới năm thước. Mà nhìn cái bia mộ
đang ngăn cản cho Xích la, Nạp Lan Nhược Tuyết liền bổ sung:
- Cái trận pháp này không được trọn vẹn.
- Đúng vậy!
Đông Bất Cố gật đầu nhìn Xích La từ bên trong chui ra. Khi y lên tới nơi, ánh sáng từ cái bia mộ gần như bị đánh tan.
Nếu vào thêm chút nữa, chỉ sợ có cái pháp bảo đó, Xích La cũng đừng mong
thoát ra được. Mãi tới khi lao ra được tới bên ngoài, Xích La mới hét
lên một tiếng chói tai. Nhưng tiếng hét của y lập tức im bặt bởi vì Xích La có thể nhìn thấy đám người Lạc Bắc ở ngay trước mặt khiến cho y tiến không được lui chẳng xong.
Nhưng Lạc Bắc cũng không để ý tới y mà khiêm tốn hỏi Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Huyền Ô Kim Phong trận như thế nào?
- Nghe nói Huyền Ô Kim Phong trận là một cái trận pháp lợi hại do Huyền
thiên đạo nhân sáng tạo ra. Nó có thể hóa ra vô số những cơn gió tương
đương với Kim phong trên chín tầng trời, ngay cả mười cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng không thể xông vào. - Đông Bất Cố nhanh chóng giải thích:
- Trong đó những cơn gió ngưng tụ thậm chí thành hình dạng chim chóc,
giống như nguyên khí hóa linh vật, có uy lực khủng bố. Vì vậy mà nó có
tên Huyền Ô Kim Phong trận. Bây giờ, Xích La có thể từ trong đó trốn ra
được thì chứng tỏ uy lực của cái trận pháp này chỉ còn một, hai phần
mười. Mà những mắt trận quan trọng trong đó có lẽ bị phá hỏng hết, nhưng cơn gió kia dường như do bị pháp lực dao động làm cho xuất hiện mà
thôi. Nếu không, thì chỉ cần đi chắc chắn không bị chúng tập kích.
- Một cái trận pháp lợi hại như vậy mà bị tàn phá rồi sao?
Lạc Bắc gật đầu. Trong suy nghĩ của hắn thì cái pháp bảo phòng ngự của Xích La hết sức tầm thường, uy lực của trận gió đó hắn không thèm để ý. Nạp
Lan Nhược Tuyết cũng nói nó không khó đối phó.
- Đông Bất Cố! Ngươi có cái pháp bảo nào phòng ngự lợi hại không?
Sau khi gật đầu, Lạc Bắc cũng chẳng hề khách khí hỏi Đông Bất Cố.
- Đi thôi. Có cái trận pháp lợi hại thế này càng khiến cho ta hiếu kỳ muốn xem dưới đó có gì.
Đông Bất Cố cười cười, chẳng nói nhiều vung tay lên. Một vầng ánh sáng trắng xuất hiện rồi hóa thành một đóa Bạch Cốt mạn đà la hoa dài rộng khoảng
một trượng ở dưới chân ba người. Vầng sáng của nó bao quanh cả ba. Rồi
đột nhiên, nó bay vút xuống dưới.
- Các ngươi cùng với nhau tiến vào đi.
Nhìn thấy Lạc Bắc, Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết đồng loạt bay vào,
Xích La thầm cúi xuống chân mà nghĩ cả ba người đồng loạt chết trong đó
thì tốt. Nhưng điều khiến cho y suýt chút nữa thì ngát đó là khi Lạc Bắc nói xong, một thứ lực lượng vô hình đã bao phủ lấy y và Bích Hải Tử,
kéo cả hai đi xuống.
Đúng là tu vi cao có thể hiếp người. Ngày
xưa, X La và Bích Hải Tử đứng đầu một phái, sau khi Thích Như Ý và Khuất Đạo Tử lần lượt ngã xuống, đám người Xích La nghiễm nhiên trở thành con hổ trong núi, coi như bá chủ vùng Bắc Mang. Nhưng hiện tại, tu vi của
hai người so với Lạc Bắc kém hơn rất nhiều, chẳng khác nào người thường
gặp phải người tu đạo không hề có sức chống cự. Bọn họ gặp được Lạc Bắc
cũng chẳng hề có lấy một chút phản kháng. Huống chi bên cạnh Lạc Bắc lúc này còn có Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết, hai người lại càng không dám lên tiếng.
Hiển nhiên Lạc Bắc lo lắng đám người Từ Hàng Tĩnh Trai đang chữa thương, sợ để hai người này ở bên trên xảy ra chuyện cho nên mới sử dụng lực lượng vô hình của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết mà kéo cả hai xuống. Còn Xích La và Bích Hải Tử bị giật xuống thì sợ hãi,
không kịp chửi thầm Lạc Bắc mà chỉ kịp hét lên rồi nhanh chóng trốn vào
trong vầng sáng của Bạch Cốt Mạn Đà La hoa do Đông Bất Cố thả ra.
Những đạo liêm đao do cơn gió hình thành liên tục chém lên trên vầng sáng của Bạch Cốt Mạn Đà La làm vang lên những tiếng nổ. Uy lực của cơn gió thậm chí không kém gì phi kiếm. Cả đám người lao xuống chẳng khác nào bị vô
số phi kiếm tấn công. Nhưng cái pháp bảo của Đông Bất Cố rất mạnh, từng
cơn gió tấn công va chạm với vầng sáng liền vỡ nát, biến thành một dòng
khí màu xám.
Một tay Đông Bất Cố bắt pháp quyết điều khiển Bạch
Cốt Mạn Đà La hoa, một tay lại lấy ra một cái pháp bảo. Chỉ thấy cái
pháp bảo đó to chừng ba tấc, bề ngoài giống như một đóa hoa hải đường đỏ như lửa. Đông Bất Cố phóng một đạo chân nguyên vào đó khiến cho nó tản
ra vô số những tia sáng màu hống chiếu sáng xung quanh.
- A? Cái này của ngươi là sừng Hỏa Lân?
Nhìn thấy đóa hoa hải đường trong suốt trong tay Đông Bất Cố, Nạp Lan Nhược
Tuyết liền lên tiếng. Nàng nhìn cái là có thể nhận ra cái pháp bảo trong tay Đông Bất Cố dường như được luyện chế từ sừng của dị thú Hỏa Kỳ lân
trong truyền thuyết. Ngoại trừ việc phát ra ánh sáng thì nó còn có thể
trừ độc đuổi tà, xua tan một số tác dụng không tốt của chân nguyên âm lệ đối với thân thể.
- Để cho Nạp Lan tiểu thư chê cười rồi. - Đông Bất Cố cười cười:
- Trạm Châu Trạch Địa có nhiều độc khí, hơn nữa người tu luyện công pháp
Ma môn chúng ta rất dễ bị âm tà xâm nhập vì vậy mà những cái pháp bảo
thế này là vật chúng ta đều chuẩn bị.
Nạp Lan Nhược Tuyết thốt
lên một tiếng nho nhỏ. Mà Lạc Bắc thì có chút bất ngờ... Bởi vì hắn chợt nghĩ tới, La Phù cũng là nơi đầy khí độc, linh khí trời đất trong đó
không được tinh khiết như nhiều môn phái trên thế gian. Nhưng khác với
những môn phái khác, sư phụ của hắn không hề cho hắn một cái pháp bảo
nào để xua đuổi khí bẩn, mà phải dựa vào bản thân để tu luyện. “ Sư phụ! Không biết người có ở La Phù hay không? “
- Thật ra ta có chút tò mò. - Nhưng vào lúc này, Đông Bất Cố lại nhìn về phía Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Tại sao ngươi vẫn che tấm lụa mỏng này, chẳng lẽ có nguyên nhân gì hay sao?