Đúng vào lúc này, vô số tia sáng lại lao về phía Khánh Lưu Kiếm. Gần như theo bản năng, Lôi Cực thần thương của Khánh Lưu Kiếm lại vung
ngang. Đạo pháp thuật của y lấy lôi cương làm thành thương có lực công
kích và phòng ngự rất mạnh. Vô số kiếm quang đó cũng chỉ là Kiếm cương
sơ kỳ và trung kì nên khi bị Lôi cực thần thương của y chạm phải liền
bay đi. Tuy nhiên vào lúc này, y cũng hơi coi thường một chút bởi cây
Lôi cực thần thương trong tay y cũng không còn được như bình thường.
Trong mấy tia sáng khác nhau bắn về phía Khánh Lưu Kiếm chỉ có ba tia là bị
Lôi Cực thần thương của y đánh bay tuy nhiên vẫn còn có hai đạo kiếm
quang dường như có trận pháp loại trừ Lôi cương cho nên mặc dù uy lực
của nó đã giảm đi nhiều nhưng vẫn có thể đánh trúng người Khánh Lưu
Kiếm.
Hai tia máu cũng từ người của Khánh Lưu Kiếm phun ra. Cho
dù là đệ tử của Kiếm Ti ở vòng đảo thứ nhất hay là đệ tử ở vòng đảo thứ
tư thì cũng đều nhìn thấy Khánh Lưu Kiếm trầm xuống, dường như dừng hẳn
trong không trung. Mà gần như lúc đó, một người áo hồng đi đầu lại phóng ra hơn mười ngọn lửa xanh biếc lên người Khánh Lưu Kiếm.
Trước
ngực và bên sườn của Khánh Lưu Kiếm đều có vết thương. Hai đạo kiếm
quang kia mặc dù chỉ có chân nguyên yếu, uy lực tương đương với nô kiếm
không thể cắt được Khánh Lưu Kiếm ra làm hai nhưng hơn mười ngọn lửa kia cũng phải to bằng nắm tay. Những ngọn lửa đó lao tới người Khánh Lưu
Kiếm rồi nhanh chóng lan ra bao phủ toàn thân y. Vốn uy lực của đạo pháp thuật này có thể đốt Khánh Lưu Kiếm cháy thành tro ngay lập tức nhưng
vì uy lực của nó bị giảm đi hơn nửa cho nên ngọn lửa cũng chỉ khiến cho
da thịt của Khánh Lưu Kiếm bị cháy vang lên nhưng tiếng xèo xèo.
Cho dù Khánh Lưu Kiếm có tâm chí cứng tới mấy thì cũng không thể chịu nổi
nỗi đau như vậy. Y ở trong ngọn lửa hét lên thảm thiết. Lôi quang trong
tay y đã biến mất. Khánh Lưu Kiếm lăn lộn trên mặt đất nhưng không thể
dập tắt được ngọn lửa trên người.
....
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nam Cung Tiểu Ngôn ở trên vòng đảo thứ tư nhìn thấy Khánh Lưu Kiếm bị đốt
như vậy thì cắn môi tới bật máu. Y quay đầu lại nhìn Minh Thập Thất thì
thấy trong sự lạnh lùng trên gương mặt của đối phương cũng có một chút
đau buồn.
- U Minh huyết hải! Không thể ngờ được sau bốn trăm năm, cái trận pháp này lại xuất hiện.
Minh Thập Thất hơi cau mày nhìn biển máu trên trời mà nói với Nam Cung Tiểu Ngôn:
- Người núi Chiêu Diêu đã tới đây.
Bầu không khí yên tĩnh và lạnh lẽo đang sợ lan tràn khắp cả vòng đảo thứ tư của Côn Luân.
Từng luồng ánh sáng khác nhau cũng liên tục lóe lên tại vòng đảo thứ tư. Đó
là do rất nhiều đệ tử của Côn Luân ở đây nhìn thấy cảnh tượng ở vòng đảo thứ nhất thì không nhịn được mà thử pháp thuật. Tuy nhiên bọn họ cũng
phát hiện ra uy lực pháp thuật của mình nhiều lắm cũng chỉ bằng một phần hai mươi.
- Nếu người núi Chiêu Diêu tới đây thì người của Trạm Châu Trạch Địa cũng không bỏ qua cơ hội này.
Lúc này, phần lớn người ở vòng đảo thứ tư không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Minh Thập Thất lại suy nghĩ hết sức tỉnh táo.
Cái trận pháp trước mặt đối với phần lớn người tu đạo đều hết sức xa lạ
nhưng Minh Thập Thất lại biết rất rõ. Hay có thể nói tất cả những cái gì uy hiếp tới Hoàng Vô Thần và Côn Luân, Minh Thập Thất đều biết.
Minh Thập Thất biết lúc đầu tên của U Minh huyết hải chính là Tịch diệt
huyết hải. Nhưng trên thực tế sau đó mọi người đều quen gọi nó là U Minh huyết hải, bởi vì cái trận pháp này là do U Minh huyết ma sáng tạo ra.
Mà sở dĩ y biết được có người núi Chiêu Diêu tới đây cũng là vì Minh
Thập Thất biết bản ghi chép đó đã rơi vào tay của họ. Mà hiện tại, núi
Chiêu Diêu chắc chắn có người hiểu được nó đã tới nơi này.
Trận
pháp U Minh huyết hải không hề có lực sát thương. Tuy nhiên nó có thể
ngăn cản được sự liên hệ giữa chân nguyên và linh khí trong trời đất.
Tất cả pháp thuật nằm trong phạm vi của trận pháp này chỉ tạo ra được uy lực bằng một phần hai mươi. Đó là lý do tại sao Lôi cực thần thương của Khánh Lưu Kiếm lại chỉ bằng một con rắn nhỏ mà một cái pháp thuật có
thể hóa thành một cái cột lửa lại chỉ tạo ra được cái đốm lửa mà thôi.
Mà cái trận pháp này bao phủ không phân biệt địch hay ta. Tất cả người nằm trong phạm vi bao phủ khi phóng ra pháp thuật thì uy lực đều giảm tới
một mức khó có thể tưởng tượng được.
Nếu như một đối một mà nói,
uy lực pháp thuật của cả hai bên đều giảm thì cũng không thay đổi được
kết quả nhiều lắm. Bên nào mạnh vẫn mạnh mà yếu vẫn yếu. Nhưng hiện tại
thì khác. Mặc dù Minh Thập Thất không thể đoán được bên phía Huống Vô
Tâm triệu tập được bao nhiêu người nhưng từ quân số và lực lượng trước
mắt mà nói đây chính là trận chiến lớn nhất trong giới tu đạo từ sau
trận chiến Kim Đỉnh tới nay.
Trong tình hình quân số hai bên rất nhiều, trận pháp này sẽ có sự ảnh hưởng lớn.
Vốn nhân số thực sự không có tác dụng nhiều bởi vì một người có tu vi cao
có thể đối phó được với cả mười mấy người, thậm chí là cả trăm người tu
đạo. Mà phần lớn tu vi đệ tử của Côn Luân so với những người tu đạo mặc
áo hồng cao hơn nhiều. Nhưng hiện tại thì khác, dưới trận pháp như U
Minh huyết hải, hai bên chẳng khác nào bẻ gãy binh khí của mình. nhưng
Côn Luân như bẻ gãy một thanh thần binh còn đám người mặc đạo bào màu
hồng thì chỉ như bẻ gẫy một thứ vũ khí thường mà thôi. Dưới trận pháp
như U minh huyết hải, đối với mỗi người mà nói thì thực lực đều bị giảm
mạnh, tuy nhiên sự chênh lệch giữa mỗi người cũng được kéo lại gần nhau. Trong cái trận pháp như thế này rất nhiều pháp thuật thậm chí còn không có lực sát thương, mà những pháp thuật có lực sát thương mạnh như Lôi
cực thần thương của Khánh Lưu Kiếm thì uy lực giảm bớt mất hẳn uy thế từ ngày xưa.
Điều này tương đương với việc kéo một người tu đạo từ
trên cao xuống thành một người phàm trần. Dưới cái trận pháp này, trận
chiến vốn là của những người tu đạo thì gần như biến thành trận chiến
của phàm nhân.
Trong tình hình như vậy thì số lượng sẽ trở nên hết sức quan trọng.
Đó là lý do tại sao Huống Vô Tâm tập hợp cả những người tu đạo có tu vi
thấp kém. Hiện tại trong cái trận pháp đó bao phủ, ưu thế hùng mạnh từ
pháp thuật của Côn Luân hoàn toàn biến mất.
- Chẳng trách mà chúng định chiếm kho thuốc trước.
Minh Thập Thất suy nghĩ hết sức tỉnh táo. Chỉ trong nháy mắt, y liền hiểu ra tại sao những người mặc áo hồng lại tấn công cái cung điện tại vòng đảo thứ nhất.
Dưới cái trận pháp này, trận chiến của những người tu
đạo vốn ở trên cao thì nay đã biến thành trận chiến của những người bình thường, giống hệt như chiến tranh quân đội. Hiện tại, hai bên chỉ có
thể dựa vào đan dược, và pháp bảo. Rất nhiều pháp bảo mặc dù cũng bị suy yếu giống như pháp thuật nhưng một số pháp bảo thì uy lực thân thể của
nó rất mạnh. Phi kiếm của mấy người áo hồng vừa rồi ở vòng xoay thứ nhất là minh chứng rõ ràng nhất. Số lượng phi kiếm ở trong mắt những người
có tu vi cao là điều không đáng nhắc tới thì hiện tại nó chẳng khác gì
cung cứng trong quân đội.
Cho nên Minh Thập Thất có thể khẳng
định ngoại trừ cái cung điện màu xanh kia ra thì một số kho pháp bảo
cũng là nơi mà đối phương muốn chiếm trước tiên.
.....
-
Trong núi Chiêu Diêu, người tinh thông trận pháp nhất chính là Tây Hầu
Hằng Đạo Nguyên và Bắc hầu Bạch Liêu. Có điều tại hại ngu dốt không biết các hạ là Hằng Đạo Nguyên hay Bắc hầu Bạch Liêu?
Nam tử áo lục đứng trên con thuyền lớn nhìn người mặc áo xám được bao phủ bởi một lớp sương mù mà hỏi.
- Ta là Bạch Liêu. - Âm thanh của người áo xám vang lên trên con thuyền:
- Ngươi là Trạm châu Xuân công tử hay Thủy công tử?
- Tại hạ là Xuân Thân Tử. - Nam tử áo lục nở nụ cười:
- Vốn ta cứ tưởng Bắc Minh vương sẽ không phái người tới.
- Ta tự mình tới đây, không phải do Bắc Minh vương phái tới. - Bạch Liêu trong đám sương mù im lặng một lúc rồi mới trả lời.
Lúc này, phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía vòng đảo thứ
nhất. Lúc này, Khánh Lưu Kiếm - Một trong số những người có tu vi cực
cao của Kiếm ti đã biến thành một ngọn lửa. Trận chém giết vẫn còn diễn
ra. Tuy nhiên sau khi trả lời câu hỏi của nam tử áo lục, người áo xám
cũng không nhìn về phía đó mà xoay người nhìn lại sau lưng.
Từ phía chân trời có một ngọn lửa màu xanh chợt phóng lên cao.
Bàn tay của Bạch Liêu hơi giật nhẹ, một ngọn lửa màu vàng đột nhiên từ
người y bắn ra rồi bùng nổ thành một cái ký hiệu kỳ dị trên không trung. Chỉ một lát sau, một tia sáng từ xa bay tới với tốc độ cực nhanh, xẹt
qua đầu đám người áo hồng. Mà đám người áo hồng đứng đông kín trên mặt
biển lại dường như không thấy, không ai để ý tới tia sáng đó để mặc cho
nó bay thẳng tới còn thuyền lớn màu đen.