Cùng lúc đó, nam tử đầu trọc cầm cây phi kiếm mà phóng ra giống như phi đao xuyên thủng thân thể hai người tu đạo đang bỏ trốn.
Người tu đạo bị mù gầm lên giận dữ lao về phía nam tử đầu trọc. Gã tung hai nắm đấm về phía đối phương nhưng lần này, nam tử đầu trọc lùi lại một bước, giơ tay nắm lấy cánh tay người tu đạo kia sau đó lôi mạnh về phía minh và bẻ gập theo một góc độ quái dị.
Một tiếng nổ vang lên, cánh tay của người tu đạo tưởng chừng còn cứng hơn cả sắt thép vậy mà vang lên tiếng xương cốt gãy vụn. Cánh tay của y bị bẻ quặt về phía sau.
Người tu đạo còn lại bị nam tử đầu trọc đạp bay ra hơn mười trượng cũng biến sắc.
Lúc trước, y chỉ kinh hãi vì cái vầng sáng kia khiến cho mọi người mất đi khả năng phóng ra pháp thuật và pháp bảo. Lúc trước, cả hai đều thấy nam tử đầu trọc cũng không thể phóng ra được pháp thuật nên mới không sợ hãi. Bởi vì cho dù bị đạp bay hơn mười trượng, ngoại trừ khí huyết hơi chấn động ra thì không hề bị tổn thương.
Trong suy nghĩ của y thì nếu dựa vào sức lực, cơ bản không thể làm cho thân thể của bọn họ bị thương. Cho dù có đánh thế nào thì họ cũng vẫn có thể chịu được. Hơn nữa, y cũng không tin hiệu quả của vầng sáng mờ kia có thể giữ được tiếp. Cho dù còn lại một nửa thì cũng có thể đánh chết được nam tử đầu trọc.
Nhưng hiện tại y thấy, động tác của nam tử đầu trọc mặc dù không giống như người tu luyện thể thuật tới mức cao nhất nhưng chiến đấu cận thân thì dường như có thiên phú vô cùng nhạy bén, nắm vững được chỗ nào yếu ớt nhất trên cơ thể con người. Điều quan trọng nhất là lực lượng thân thể của nam tử đó đã vượt xa sự dự đoán của y.
Cho dù là người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh thì cũng không thể có được sức mạnh như vậy... Điều này chỉ có thể nói rằng nam tử đầu trọc kia không phải là một người tu đạo bình thường mà là một gã Yêu tộc hóa thành hình người.
Dưới gầm trời này tại sao lại có Yêu tộc dám ra ngoài? Trong số Yêu tộc ai có thể phát ra được pháp thuật khủng bố như vậy?
Hiện tại, người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh đó cũng không có thời gian để suy nghĩ bởi vì y phát hiện ra rằng nam tử đầu trọc có thể giết chết được mọi người có mặt ở đây.
Ngay cả Kỳ Liên Liên Thành.
Nhưng cho tới tận lúc này, Kỳ Liên Liên Thành vẫn chưa hề bỏ trốn. Mặc dù bộ quần áo của y đã bị rách hết nhưng Kỳ Liên Liên Thành vẫn đứng thẳng ở đó nhìn vào màn đêm mà lên tiếng:
- Bắc Minh Vương! Hóa ra cái tin này là do ngươi cố tình đưa ra.
Những người tu đạo bị Kỳ Liên Liên Thành lung lạc tới thành Thiên Nhất đi vây giết lão Triệu Nam giống như những con chim bị gẫy cánh rơi xuống đất. Bọn họ không biết được phải có ý chí và sự dũng mãnh như thế nào mới có thể giúp cho Kỳ Liên Liên Thành trong tình huống như thế này vẫn không bỏ chạy, mà bình tĩnh nói ra câu đó. Nhưng câu nói bình tĩnh của gã lại khiến cho những người tu đạo khác cảm thấy ớn lạnh, khiến cho sắc mặt trắng bệch của họ lại càng trắng thêm.
Người phát ra ánh sáng màu xám đó không ngờ lại là Bắc Minh vương?
Không ngờ lão lại ra khỏi núi Chiêu Diêu.
Đối với nhiều người tu đạo mà nói thì cái tên Bắc Minh vương có lẽ xa lạ với rất nhiều người. Bởi vì đã mấy chục năm nay, Bắc Minh vương không hề ra khỏi núi Chiêu Diêu, đi lại trên thế gian.
Nhưng đối với những người tu đạo có tu vi cao thì người như Bắc Minh vương lại có sức ép khó hiểu. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, nhân vật đại diện cho núi Chiêu Diêu như Bắc Minh vương còn giỏi hơn nhiều người trong Thập Đại kim tiên của Côn Luân. Mà Thập Đại kim tiên của Côn Luân có thể nói là những nhân vật đứng trên đỉnh của thế giới người tu đạo.
Bắc Minh vương... Bán Diện Nhân Ma của Trạm Châu Trạch Địa, Nguyên Thiên Y... Ngoại trừ Hoàng Vô Thần, Huống Vô Tâm và mấy người Kỳ Liên Liên Thành cùng với vài lão bất tử ra thì trên thế gian rất hiếm người đứng cao hơn được người trong Thập đại kim tiên.
Với số lượng người ít như vậy thì một người trong số đó với những người tu đạo mà nói thì là nhân vật thế nào?
Tất cả những người tu đạo có mặt ở đây đều có thể khẳng định được mỗi một tông phái chỉ cần có một người có tu vi như vậy thì cũng đủ để lay động năng lực thống trị của Côn Luân. Bởi vì cho dù không thể một người một ngựa tiêu diệt được Côn Luân nhưng người như vậy có thể giết rất nhiều đệ tử Côn Luân, tiêu diệt cả một phái lớn thuộc về Côn Luân.
Cho nên, Bắc Minh vương mới có thể trấn thủ núi Chiêu Diêu nhiều năm như vậy. Hay Trạm Châu Trạch Địa dưới sự quản lý của Bán Diện Nhân Ma mới có thể lớn mạnh tới mức như thế.
Vì vậy mà hiện tại, Côn Luân mới bất chấp tất cả để loại trừ Lạc Bắc... Bởi vì là truyền nhân của La Phù, Lạc Bắc cũng có thể trở thành một Nguyên Thiên Y tiếp theo.
Người như vậy, cho dù bất cứ người nào...thậm chí cả Côn Luân cũng phải e ngại và kính sợ.
Nhưng chẳng phải nghe người ta nói từ trận chiến mấy chục năm trước, Bắc Minh vương đã bị dọa cho sợ vỡ mật, co đầu rút cổ trong núi Chiêu Diêu, không dám ra ngoài hay sao? Cho dù là Kỳ Liên Liên Thành ở bên ngoài núi Chiêu Diêu chờ đợi lão Triệu Nam hai năm thì lão cũng không hề xuất hiện để đối phó với Kỳ Liên Liên Thành. Tại sao đột nhiên lão lại rời khỏi núi Chiêu Diêu, tới một nơi cách xa như vậy? Hơn nữa, dụng ý của Bắc Minh vương dường như hết sức rõ ràng đó là tới đây để giết Kỳ Liên Liên Thành.
...............
Kỳ Liên Liên Thành có thể nhận ra được thứ pháp thuật mà Bắc Minh vương phát ra... Bởi vì khi vầng sáng trắng mờ đó bao phủ trời đất lan tới, y liền cảm nhận được một thứ hơi thở vô cùng mạnh và khác biệt với người tu đạo. Cũng chỉ có Bắc Minh vương mới có thể tản ra được thứ hơi thở mạnh hơn cả y.
Kỳ Liên Liên Thành biết Bắc Minh vương có mặt ở đây cho nên mới lên tiếng nói câu đó.
Nhưng đối mặt với câu chất vấn của Kỳ Liên Liên Thành, Bắc Minh vương cũng không hề lên tiếng. Chỉ có nam tử đầu trọc với lực lượng thân thể và năng lực cận chiến cực mạnh vẫn giữ một tần suất ổn định đánh chết những người tu đạo bên Kỳ Liên Liên Thành.
Trong khoảng thời gian tính bằng hơi thở, nam tử đầu trọc sau khi chọc mù hai mắt và bẻ gãy tay của một người tu đạo, đồng thời trong lúc mà người tu đạo còn lại chưa kịp có động tác gì thì hai tay y đã nắm lấy đầu của người đó. Ngay lập tức nơi cổ của người tu đạo kia vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn. Người tu đạo đó tu luyện công pháp thân thể thành thánh vậy mà bị y bẻ gãy cổ một cách hết sức gọn gàng. Người tu đạo đó đối diện với gã vậy mà cũng chỉ chống đỡ được thêm mấy hiệp so với những người tu đạo khác, khiến cho y bận thêm một chút mà thôi.
Tới lúc này, nam tử đầu trọc chỉ còn cách Kỳ Liên Liên Thành chưa tới năm mươi trượng. Phía sau lưng gã đã bỏ lại hơn mười thi thể của người tu đạo. Ngoại trừ hai người tu đạo bị gã thuận tay dùng phi kiếm xuyên người ra thì những người khác đều bị gã đánh trúng đầu hoặc là thân thể không chịu nổi, thậm chí là cổ bị bẻ gãy.
Nhưng vào lúc này, tất cả những người tu đạo đều rơi vào khủng hoảng. Bởi vì bọn họ phát hiện ra rất nhiều người tu đạo sau khi bỏ trốn, nam tử đầu trọc đó lại không đánh chết những người gần mình nhất mà lại đi giết những người ở xa trước, bỏ trốn nhanh nhất. Bởi vì do mất đi pháp thuật cho nên tốc độ và lực lượng của mỗi một người tu đạo ở trước mặt của gã đầu hết sức yếu ớt, hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi tầm mắt của gã. Dường như, nam tử đầu trọc định giết sạch tất cả những người tu đạo có mặt ở đây.
Những người tu đạo vốn trước đây không ai bì nổi nhưng vào lúc này lại biết thành một đám sơn dương để cho người ta giết. Cả một phạm vi cách thành Thiên Nhất mấy trăm dặm đó hoàn toàn biến thành một cái lò mổ.
Kỳ Liên Liên Thành cũng không thể nào phóng ra được pháp thuật. Đối diện với pháp thuật cực mạnh của Bắc Minh Vương, tu vi cao thấp dường như chẳng có gì khác nhau. Hơn nữa, nhìn động tác của nam tử đầu trọc thì cơ bản không hề e ngại chuyện pháp thuật của Bắc Minh vương sẽ biến mất. Hiển nhiên là cái kết giới hay pháp thuật cấm đoán toàn bộ lực lượng của pháp thuật và pháp bảo này còn kéo dài một khoảng thời gian nữa.
Nhưng Kỳ Liên Liên Thành vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Ánh mắt của gã không hề có lấy một chút thất kinh:
- Bắc Minh vương! Chẳng trách ngươi không hề rời núi Chiêu Diêu nửa bước... Hóa ra bản thân ngươi mới chính là bí mật của ngươi.
Vào đúng lúc này, Kỳ Liên Liên Thành lại nói một câu như vậy.
Kỳ Liên Liên Thành hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề có lấy một chút thất bại:
- Hôm nay ta trúng kế, thua bởi tay ngươi. Nhưng ta khuyên ngươi trước tiên hãy trở về núi Chiêu Diêu...bởi vì hôm nay ngươi không giết được ta.
Nói xong câu đó, Kỳ Liên Liên Thành đột nhiên đưa tay ra về phía trước để lộ ra một tia sáng trong suốt.
Đó là một pho tượng nho nhỏ chừng tam tấc, nhìn giống như được đúc thành từ thủy tinh màu đen. Ngoại hình của nó là của một đạo tôn đang cưỡi trên mây, bên trong lại lấp lánh đầy ánh sáng nhìn giống như có một trái tim đang đập. Thứ đồ vật đó dường như từ khi rơi xuống, Kỳ Liên Liên Thành đã cầm trong tay, mãi cho tới lúc này, khi y giơ tay lên, mọi người mới nhìn thấy.
Trong nháy mắt khi Kỳ Liên Liên Thành giờ tay ra thì một tiếng động vang lên giống như tiếng thủy tinh bị bóp vỡ. Pho tượng được điêu khắc đầy Mạn Đà La lập tức bị y bóp nát.
Khi pho tượng bằng thủy tinh màu đen vỡ vụn trong tay gã, một vầng ánh sáng bạc đột nhiên bao phủ toàn thân Kỳ Liên Liên Thành khiến cho toàn thân y như bị phong hóa mà biến thành tro. Tuy nhiên thứ ánh sáng màu bạc đó lại ngưng tụ giống như một ngôi sao, phá thủng một cái không gian mà biến mất.
“ Thế thân thần ngẫu! “
Ngay lúc này, Bắc Minh vương vẫn đứng trong bóng đêm cũng không giấu được sự khiếp sợ. Dường như nhẫn nhịn một lúc lâu rồi không chịu được, lão bắt buộc phải ho khan một trận.
Trận giết chóc của nam tử đầu trọc vẫn đang tiếp tục. Kỳ Liên Liên Thành đưa tới đây hơn trăm người tu đạo vậy mà vào lúc này chỉ còn chưa tới hai mươi người đứng thẳng. Có lẽ bọn họ cũng không thoát được khỏi tay của nam tử đầu trọc.
Hơn nũa, thân thể của Kỳ Liên Liên Thành cũng hóa thành tro tàn nên trận chiến này đủ khiến cho bất cứ ai cũng có thể cảm giác được uy thế của Bắc Minh vương.
Nhưng vào lúc này, trong cơn ho khan, ánh mắt của Bắc Minh vương không hề có lấy một chút đắc ý.
Lão ra khỏi núi Chiêu Diêu là vì muốn giết Kỳ Liên Liên Thành.
Dĩ nhiên là sau khi quyết định giúp đỡ Lạc Bắc, Bắc Minh vương liền chuẩn bị giết Kỳ Liên Liên Thành cho hắn.
Nhưng Bắc Minh vương thật sự không ngờ được trong tay của Kỳ Liên Liên Thành lại có một pho tượng Thế thân thần ngẫu.
“ Thế thân thần ngẫu “ là một cái pháp khí thần bí của Ám Hoàng Đế Quân thời thượng cổ trong truyền thuyết. Sự thần kỳ của cái pháp khí này nằm ở chỗ chỉ càn bóp nát nó là có thể khiến cho toàn bộ khí huyết, chân nguyên, thần hồn dung hợp vào trong ánh sáng bạc của Thế thân thần ngẫu, xé rách không gian để bỏ chạy.
Mặc dù khi sử dụng cái pháp khí này không thể giữ được thân thể nhưng đối với một người tu đạo mà nói thì chỉ cần khí huyết, chân nguyên và lực lượng thần hồn không bị thất lạc, chỉ cần đắp nặn lại, hoặc cướp đoạt một cái thân thể sẽ nhanh chóng hồi phục lại tu vi. Hơn nữa, sự độc đáo của cái pháp khí này đó là trong tình trạng nào cũng có thể sử dụng.
Cho nên khi sử dụng cái pháp khí đó tương đương với việc sử dụng thân thể pho tượng đạo tôn thay thể thân thể của người tu đạo. Vì vậy mà nó mới có tên là Thế thân thần ngẫu.
Hiện tại, Kỳ Liên Liên Thành trong tình trạng bị pháp thuật của Bắc Minh vương ảnh hưởng, bắt buộc phải vất bỏ thân thể. Tuy nhiên pháp thuật của lão cũng không thể ngăn cản được cái pháp khí này vì vậy mà Bắc Minh vương cũng không thể đánh chết được Kỳ Liên Liên Thành.
Đối với Bắc Minh vương mà nói thì không thể giết được Kỳ Liên Liên Thành, trận chiến này coi như không hề thắng. Mà từ câu nói cuối cùng của Kỳ Liên Liên Thành thì dường như y cũng đã nhận ra được bí mật của Bắc Minh vương.
Trên thực tế, bí mật của Bắc Minh vương đó chính là bản thân lão, hay là pháp thuật của lão.
Trên đời này, chỉ có một mình Bắc Minh vương mới có thể thi triển được pháp thuật xóa bỏ toàn bộ lực lượng của pháp thuật và pháp bảo của người khác.
Mà lực lượng thân thể của Yêu tộc đều mạnh hơn người tu đạo bình thường. Nếu có người tu đạo tấn công núi Chiêu Diêu, Bắc Minh vương chỉ cần thi triển pháp thuật này. Trong tình trạng không sử dụng được lực lượng của pháp thuật và pháp bảo, Yêu tộc núi Chiêu Diêu hoàn toàn có thể dựa vào sự dũng mãnh của thân thể mà ngăn cản sự tấn công của người tu đạo.
Cho nên, bao nhiêu năm qua, Bắc Minh vương không ra khỏi núi Chiêu Diêu cũng là vì lão mới thực sự là gốc rễ của nơi đó.
Nếu giết chết được Kỳ Liên Liên Thành, bí mật của Bắc Minh vương vẫn không có một ai biết. Nhưng hiện tại, Kỳ Liên Liên Thành lại trốn thoát được nhờ vào một cái pháp khí vô cùng hiếm có trên thế gian.
Có cái pháp bảo này thì càng chứng tỏ được Hoàng Vô Thần hết sức coi trọng Kỳ Liên Liên Thành. Mà quan trọng nhất, Kỳ Liên Liên Thành còn nhận ra được bí mật của Bắc Minh vương... Y nhận ra được cái pháp thuật này của Bắc Minh vương một khi thi triển sẽ tiêu hao chân nguyên rất nhiều. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, Bắc Minh vương không hề rời khỏi núi Chiêu Diêu. Từ điều đó, y cũng nhận ra được ngoại trừ bí mật này của Bắc Minh vương ra thì núi Chiêu Diêu không còn một cái bí mật nào có thể ngăn cản Côn Luân được nữa... Nếu không, Bắc Minh vương cũng đã chẳng ở mãi núi Chiêu Diêu như vậy.
......
Tiếng ho khan của Bắc Minh vương từ từ nhỏ đi. Sự bất đắc dĩ trong mắt lão càng lúc càng dầy, khiến cho lão càng thêm cô đơn.
Mà lão cũng hiểu rất rõ ý tứ câu nói cuối cùng của Kỳ Liên Liên Thành...muốn lão tốt nhất hãy trở về núi Chiêu Diêu...những lời nói đó không chỉ nói Kỳ Liên Liên Thành đã nhận ra bí mật của lão, mà y còn uy hiếp nếu lão không quay về có khả năng Kỳ Liên Liên Thành sẽ nhân cơ hội, ra tay, nhổ một cái đinh trên con đường tiêu diệt Lạc Bắc.
Nếu Bắc hầu Bạch Lão ở đây thì cũng không cần phải suy nghĩ tới sự uy hiếp của Kỳ Liên Liên Thành. Bởi vì Bắc hầu Bạch Lão đã hiểu thấu được trận pháp U Minh huyết hải... Cái trận pháp này cho dù không có bí mật của Bắc Minh vương thì vẫn còn thể tự bảo vệ mình.
Sở dĩ, Bắc Minh vương coi trọng Bắc hầu Bạch Lão nhất cũng là như vậy. Bởi vì một ngày, nếu Bắc Minh vương mất đi, Bắc hầu Bạch Lão cũng có thể đảm nhận trọng trách. Mà khi Bắc Minh vương còn, lão cũng có thể làm nhiều chuyện mà không e ngại. Nhưng hiện tại, Bắc hầu Bạch Lão lại tới Côn Luân.
Dường như rất nhiều người trên núi Chiêu Diêu không hiểu được suy nghĩ của Bắc Minh vương.
Chuyện Bắc Minh vương làm cũng không phải ai có thể hiểu được... Trên thế gian này, trong suy nghĩ của rất nhiều người thì một nhân vật phất tay có thể giết chết được cả trăm người tu đạo, khiến cho Kỳ Liên Liên Thành phải mất thân thể cũng chỉ là một lão cẩu núi Chiêu Diêu, làm con rùa đen rụt đầu mà thôi.
Lạc Bắc lao nhanh về phía thành Thiên Nhất nằm ở Cổn châu.
Do sự liên hệ giữ Tĩnh Niệm Thông Minh quyết và Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, cho dù Lạc Bắc không sử dụng pháp bảo, khi hắn thu liễm hơi thở thì ít nhất tới gần người tu đạo khác khoảng mười trượng, đối phương mới có thể cảm nhận được hắn. Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc chẳng hề che đậy khí tức của bản thân hay pháp lực dao động. Hắn điều khiển chân nguyên tới cực hạn, phi hành với tốc độ nhanh nhất về phía thành Thiên nhất.
Trên trán của hắn có một điểm sáng màu đen đang tỏa sáng. Gương mặt của Lạc Bắc vô cùng lạnh lùng nhưng trong mắt lại như có một ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Điểm sáng trên trán của Lạc Bắc chính là cái pháp bảo hình cái kiệu của Độc Long tôn giả... Vào lúc này, hắn sử dụng cả cái pháp bảo đó để tăng phúc khiến cho Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết đều không theo kịp tốc độ phi hành của Lạc Bắc, còn đám người Từ Hàng Tĩnh Trai thì bị bỏ rơi lại rất xa.
Pháp lực dao động cực mạnh kích động tới những đám mây xung quanh khiến cho khi Lạc Bắc lao qua, kéo theo phía sau cả một dải mây đen cuồn cuộn cùng với uy thế lạnh thấu xương. Cho dù ở cách mấy trăm trượng cũng đều có thể cảm nhận được.
Chỉ có như thế này mới có thể tới thành Thiên Nhất một cách nhanh nhất.
Hơn nữa, Lạc Bắc không hề khống chế hơi thở và pháp lực dao động của bản thân còn vì một nguyên nhân khác. Bởi vì hắn nghĩ Kỳ Liên Liên Thành đang muốn ra tay với mình, nếu gã phát hiện ra mình sớm thì có lẽ sẽ ra tay với hắn trước chứ không phải là lão Triệu Nam.
Từ Bắc Mang tiến vào địa giới Cổn châu, Lạc Bắc chưa mất tới ba canh giờ. Cái tốc độ phi hành như thế này, phần lớn người tu đạo không một ai theo kịp. Bởi vì liên tục sử dụng pháp thuật phi độn, cho dù là dùng pháp bảo thì cũng mất rất nhiều chân nguyên và tâm thần.