- Hiện tại Kỳ Liên Liên Thành điều động gần như toàn bộ lực lượng bên
ngoài Côn Luân. Huống Vô tâm đứng sau phát động nhìn như là thời cơ rất
tốt nhưng Hoàng Vô Thần lại không giao cho Kỳ Liên Liên Thành một lực
lượng nào. Cho nên ta cảm thấy được Hoàng Vô Thần nắm lực lượng trong
tay mạnh hơn bất cứ sự tưởng tượng nào của chúng ta. Hơn nữa, điều quan
trọng nhất là núi Chiêu Diêu chúng ta cũng không có quá nhiều thực lực
để sử dụng. Có lẽ Trạm Châu trạch địa có thể bỏ ra một chút hoặc một nửa để đi giúp Huống Vô Tâm. Một nửa thực lực còn lại cũng đủ để giữ cho
Trạm Châu trạch địa tồn tại. Mà chúng ta thì không chịu nổi sự tổn thất
như vậy.
- Vương! Ý của người là cho dù Huống Vô Tâm có được sự giúp đỡ của Trạm châu trạch địa nhưng cũng có thể bị thất bị nặng nề?
Thân thể của hán tử áo đen cũng cứng đờ.
- Làm sao? - Bắc Minh vương chợt ngẩng đầu. Nhìn sắc mặt của hán tử áo đen thay đổi, tâm của lão chợt cảm thấy lo lắng.
- Bắc hầu đi rồi. - Hơi thở của hán tử áo đen trở nên dồn đập.
- Bạch lão cảm thấy người quá cố thủ cho nên đã đi Côn Luân...
- Cái gì?
Bắc Minh vương nắm chặt hai tay đồng thời ho liên tiếp:
- Bạch lão! Ngươi không nghe lời ta?
Trong tiếng ho khan, Bắc Minh vương đau khổ nhắm mắt lại.
Lão biết Bắc Hầu Bạch lão vẫn cảm thấy bất mãn đối với quyết định của
mình. Nhưng lão vẫn nghĩ Bắc hầu sẽ suy nghĩ cẩn thận. Bởi vì Bắc hầu là người có tu vi cao nhất trong số tứ hầu, cũng là người có tiềm lực
nhất. Nhưng Bắc minh vương thật sự không ngờ Bắc Hầu quá mức kiêu ngạo,
quá tự tin. Lão cũng không ngờ được Bắc hầu oán hận mình tới vậy, phớt
lờ lệnh của lão mà tới Côn Luân. Trên thực tế, Bắc Minh vương cũng hiểu
Bắc hầu không phản bội mình, hay núi Chiêu Diêu. Y làm như vậy cũng chỉ
là để chứng minh mình đúng còn Bắc Minh vương ẩn nhẫn là sai.
Nhưng Bắc Minh vương thật sự sợ chết, không dám ra khỏi núi Chiêu Diêu, thậm chí không dám đánh với Kỳ Liên Liên Thành ?
Bắc Minh vương chỉ không muốn chết một cách vô nghĩa... Mà hiện tại khi Bắc Minh vương đau khổ nhắm mắt lại thì trong đầu lão lại hiện ra cảnh
tượng trận chiến núi Chiêu Diêu khi đó. Mấy người lão, mấy vị bằng hữu,
thân nhân đang dồn hết sức thi triển Thiên hống diệt tuyệt đại pháp
khiến cho máu huyết trong người biến thành Thiên Hống độc nguyên. Chết
như họ mới là có giá trị.
Vào lúc này, Bắc Minh vương thật sự cầu mong mình sai chứ không phải là Bắc hầu.
Một nam tử mạc áo sam màu xanh đang ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn ở phía trước lò luyện đan.
Lò luyện đan ở trước mặt y cao chừng năm thước, tròn trịa sáng bóng.
Hình dạng của nó nhìn giống như lư hương trong các ngôi miếu thờ. Tuy
nhiên trên cái lư hương này lại có chạm trổ hình rồng hổ. Trong lò, ánh
lửa lập lòe tản ra mây trôi nhè nhẹ khiến cho rồng, hổ như bay lên từ
đám mây. Phía sau y là một cái tủ thuốc rất to giống như một bức tường
thành. Nó cao tới mấy trượng, mà dài cũng phải tới hai mươi trượng. Mà
cái tủ thuốc này được làm từ vô số những loại gỗ khác nhau. Có ngăn kéo
được làm từ gỗ, có cái được làm bằng kim loại, thậm chí có cái còn được
làm cả bằng ngọc.
Dưới sự dẫn dắt của chân nguyên, một cái ngăn kéo bằng bạch ngọc được mở ra. Một cái cây dược thảo nhìn giống như cây hành, tuy nhiên lá lại có răng cưa, trên cây có kết một trái màu đỏ
giống như anh đào bay ra chui vào trong lò đan trước mặt y.
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Khi cái cây đó vừa mới được đưa vào trong
lò chưa đến nửa nèn hương thì trong lò vang lên tiếng nổ. Theo tiếng nổ
đó, mùi thuốc tản ra cũng trở nên khét lẹt.
Ánh lửa trong lò bị tắt, từ miệng của con rồng và con hổ phun ra một lớp cặn màu đen.
Hiển nhiên là lò đan này đã bị hỏng toàn bộ. Hơn nữa, căn cứ vào mùi
thuốc từ trước và khi cây thuốc đó mới được đưa vào, cái lò đan này hỏng mất rất nhiều dược liệu quý hiếm. Hơn nữa, nhìn lớp căn đã ngưng kết
thành hình dạng giống như trứng chim bồ câu thì hiển nhiên đã mất rất
nhiều t thời gian.
Tuy nhiên nét mặt người đó vẫn bình thản. Y
đứng dậy đi tới trước lò luyện đan, đưa tay vân vê một ít cặn, đưa lên
mũi ngửi xong rồi lại cho vào miệng để nếm. Cái việc này đối với y dường như hết sức bình thường.
Trên thực tế thì trong mấy chục năm qua, chuyện đan dược bị hỏng đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu văn sĩ này chính là một trong số mười người luyện đan của Côn Luân.
Mấy người đệ tử luyện đan này chính là những nhân vật lớn trong Côn
Luân. Đứng dưới họ có rất nhiều dược đông nhưng không một ai biết trong
tràn thế còn có bao nhiêu người phục vụ cho họ. Đối với những đệ tử
luyện đan này mà nói thì cứ một khoảng thời gian lại có một số lượng lớn dược liệu được đưa vào Côn Luân. Một số thứ quý hiếm có thể trồng được
thì đem trồng. Còn phần lớn liền theo yêu cầu của đám đệ tử này mà được
phân phối về tay họ.
Với số lượng vật liệu chuyển tới cuồn cuộn đó cũng được phân ra. Có đệ tử luyện đan chỉ chuyên luyện chế đan dược
nâng cao tu vi. Có người thì chuyên luyện chế đan dược nâng cao thân
thể. Mà có người thì chuyên luyện đan dược chữa thương. Tuy nhiên cho dù là loại nào thì ngoại trừ một số ít đan dược quý báu ra, những đan dược còn lại phần lớn đều do một số môn phái luyện đan dưới sự quản lý của
Côn Luân luyện ra.
Vì vậy mà đám đệ tử này bình thường tu hành
cũng không phải luyện chế đan dược mà là nghiên cứu phương thuốc. Hơn
mười tên đệ tử luyện đan liên tục thí nghiệm, sau đó đưa phương thuốc
tới cho những môn phái luyện đan bên dưới. Vì vậy mà không ai ngờ được
trong một năm, Côn Luân có thể luyện ra được bao nhiêu đan dược.
Trên thực tế thì Côn Luân cũng chẳng cần nhiều đan dược như vậy. Tuy
nhiên cho dù Côn Luân không cần thì rất nhiều môn phái trên thế gian lại cần. Vì vậy mà khi số đan dược đó tới tay Côn Luân liền được đưa ra
ngoài. Chỉ có những đệ tử của Côn Luân chuyên phụ trách về chuyện này
mới có tể biết được chúng được đưa tới đâu, lung lạc bao nhiêu người để
cho họ phục vụ.
Tài nguyên nằm trong tay đám đệ tử luyện đan
này hơn xa so với tất cả các môn phái trên thế gian. Mà số lượng bọn họ
tiêu hao cũng gấp mấy lần những môn phái luyện đan bình thường, thậm chí là mấy chục lần. Tuy nhiên bọn họ cũng chẳng có thời gian để mà suy
nghĩ tới việc đó. Bọn họ chỉ cần nghiên cứu được ra phương pháp luyện
chế...chỉ cần nghĩ làm sao để cho Côn Luân hùng mạnh.
Đúng lúc
người trẻ tuổi đó vê chút cặn thuốc màu đen để cảm nhận dược lực của nó
thì một tên dược đồng cầm một cái hộp ngọc màu đỏ đi vào. Tên đạo đồng
này tên là Chân Hữu, cơ bản chẳng khiến cho người kia chú ý. Bởi vì Trữ
Nhàn hiểu rõ y tới đây để đưa cho mình những dược thảo cần thiết được
sắp xếp trong cái tủ sau lưng. Mà sau khi tên dược đồng đi vào trong
phòng cũng lập tức đi tới phía cái tủ thuốc to. Tuy nhiên trước khi y
tới chỗ cái tủ thuốc, bàn tay của y chợt giật giật.
Cái hộp màu đỏ trong tay y chỉ hơi run nhẹ một chút rồi hai đám mây vàng đột nhiên
từ trong tay áo bốc lên giống như hai con rắn độc bổ về phía Trữ Nhàn.
Trữ Nhàn không quay đầu lại. Tuy nhiên một chút kinh ngạc cũng xuất
hiện trong mắt của gã. Một ngọn lửa màu trắng hừng hực đột nhiên từ
trong tay phải y bắn ra về phía sau. Trong tích tắc, hai đám mây mù màu
vàng liền bị đốt cháy hoàn toàn.
Một tia sáng chợt lóe lên
khiến cho trong toàn bộ phòng luyện đan đột nhiên bao phủ bởi màu trắng. Đúng vào lúc Trữ Nhàn bị thu hút thì một tia sáng màu trắng bệch cũng
lao vào người y.
Một cái bóng màu trắng xuất hiện trong phòng
luyện đan. Động tác và tốc độ thi triển pháp thuật của cái bóng trắng đó rất nhanh, giống hệt như quỷ mị. Ngay cả Trữ Nhàn cũng không phát hiện y vào đây bằng cách nào. Tuy nhiên trong mắt của cái bóng màu trắng cũng
có chút kinh ngạc.
Dường như gã cũng không ngờ được Trữ Nhàn lại bị vầng sáng màu trắng của mình bắn trúng.
......
Một vầng sáng màu vàng hóa thành hơn ngàn mũi châm nhỏ màu trắng có
pháp lực dao động cực mạnh với lực lượng kinh người xuyên qua thân thể
của Trữ Nhàn, tạo ra vô số lỗ thủng cùng với những tia máu. Lực lượng
của nó đẩy Trữ Nhàn văng vào cái tủ thuốc phía sau khiến cho nó vỡ vụn.
Tuy nhiên trong nháy mắt, hai tay của Trữ Nhàn cũng liên tục cử động.
Trong tay trái của y đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đỏ thắm.
Ngay lập tức viên đan dược vỡ vụn ra rồi biến thành một luồng khí màu đỏ chui vào trong da thịt của gã. Cùng lúc đó, tay phải của Trữ Nhàn cũng
bắn ra năm tia lửa màu trắng lao thẳng tới bóng người kia không để cho
đối phương kịp phát ra cái pháp thuật thứ hai.
Năm vầng lửa
bùng lên trên cái bóng trắng cứ như thân thể y bị thiêu đốt. Từ trong
ngọn lửa vang lên một tiếng kêu đau đớn. Bóng người màu trắng bị năm
ngọn lửa chạm phải liền bay ra ngoài.
Cũng giống như khi y tiến vào, cái bóng màu trắng lại giống như quỷ mỵ mà biến mất.
Tất cả mọi việc gần như chỉ xảy ra trong chừng một hơi thở. Trữ Nhàn
lập tức nuốt một viên đan dược màu xanh. Ngay sau đó, y liên phun ra một ngụm máu tươi màu lục, đồng thời tất cả máu tươi từ những vết thương
của y cũng dừng lại, nhanh chóng khép miệng.