Ngoại trừ những điều đó ra, lúc này Hàn Huyết Y đã đến, đang chuẩn bị
lén tiến vào, đánh lén Thiên Hư sơn chủ như hai người đã bàn trước đó.
Nếu cả Luyện Tinh sơn chủ và Thiên Hư sơn chủ đều bị giết, thì Thiên Lan Hư Không sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
Nhưng tất cả đều cần có thời gian!
Nhã Dịch Thần Quân đúng là một nhân vật vô cùng lợi hại, trong tình thế này mà vẫn tỉnh ngộ ra để toàn lực phá trận.
Mà Lạc Bắc cũng không ngờ nổi, Hắc Thạch Thần Quân đã thu hồi Phạm Thiên
Tinh, lúc này cũng tự nổ, phối hợp phá trận với Nhã Dịch Thần Quân.
Thủ đoạn đến mức này của Hắc Thạch Thần Quân, Lạc Bắc cũng không thể chống lại được.
Một tên tu đạo vượt qua một lần Thiên Kiếp tự phát nổ, thì uy lực lớn đến nhường nào?
Chỉ thấy vô số tinh phong, nguyên khí mênh môn cuồn cuộn tuôn trào, hệt như một ngôi sao thật sự đâm vào Nam Thiên Môn, cả mặt đất như sục sôi, một luồng gió lớn và sóng âm bùng nổ, rất nhiều người tu đạo dưới Kim Đan
Kỳ đều không chống cự nổi, rơi thẳng xuống từ trên không.
- Hự!
Nhã Dịch Thần Quân nghiến răng, từng luồng nguyên khí kỳ lạ và mãnh liệt
hơn lúc nãy mấy lần bị trận kỳ tứ diện kéo đổ, một tiếng nổ vang rền
toàn Nam Thiên Môn, từng cụm sương mù phun ra, trận pháp của Nam Thiên
Môn đã bị phá!
- Giết!
Ngay khoảnh khắc pháp trận Nam
Thiên Môn bị phá, hơn hai trăm người tu đạo trùm giáp trụ đen kín người
của Thiên Lan Hư Không nhất tề gầm lên, cưỡi trên con yêu thú cũng đóng
giáp đen mà xông vào Nam Thiên Môn.
Lúc này, màn sương che phủ
Nam Thiên Môn gần như đã bị gió thổi tan hết, toàn thể Nam Thiên Môn
hiện ra trước mắt tất cả mọi người là một sơn cốc chu vi chưa đầy mấy
chục dặm, có rất nhiều lối ra.
Đại đa số người tu đạo Thiên lan Hư Không cũng ồ ạt từ bốn phương tám hướng chen vào trong Nam Thiên Môn như châu chấu.
Mục đích chuyến này của Thiên Lan Hư Không vốn là để chiếm lĩnh Nam Thiên
Môn, cướp đoạt pháp trận truyền tống tới Tử Kim Hư Không, hơn nữa bây
giờ các người tu đạo Thiên Lan Hư Không này đều đã nhìn ra, trận chiến
của Lạc Bắc và bọn Nhã Dịch Thần Quân chỉ có nhân vật cấp sơn chủ miễn
cưỡng lắm thì mới có thể chen chân vào, bọn chúng thà tiêu diệt người
trong Nam Thiên Môn một cách nhanh nhất, để giảm thiểu trợ thủ của Lạc
Bắc.
Nhưng Lạc Bắc nhanh chân hơn bọn chúng, đã phá được pháp
thuật của Tùng Hạc Thần Quân, Hắc Thạch Thần Quân tự phát nổ, U Minh
Huyết Ma lo sợ không dám xuất thủ, Nhã Dịch Thần Quân tung toàn lực phá
trận pháp của Nam Thiên Môn, lúc này phía Lan Thiên Hư Không đã không có sức ngăn cản hành động của Lạc Bắc. Khi hơn hai trăm người tu đạo Thiên Lan Hư Không cưỡi yêu thú khổng lồ vừa đến gần ranh giới sơn cốc, mười
mấy tên trong số đó đã bị một cái huyết ảnh vồ trúng, ngã nhoài xuống
trong nháy mắt, không một tiếng động.
- Lạc Bắc, giờ làm sao đây?
Mười mấy huyết ảnh hội tụ lại, hóa thành Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thục và Tô Hâm Duyệt liền xuất hiện bên cạnh hắn.
Bốn bề, đầy rẫy những người tu đạo Thiên Lan Hư Không đang điên cuồng xông đến, không khác gì ngày tân thế.
- Liều thôi! Chỉ có cách liều mạng! Liều mạng tới khi người của Thục Sơn đến!
Lạc Bắc đứng giữa khoảng không, nheo mắt nhìn bầy kiến người tu đạo Thiên
Lan Hư Không chen chúc, lên tiếng nói vậy với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái
Thục và Tô Hâm Duyệt.
Vốn dĩ trong Nam Thiên Môn chỉ có mấy trăm
người có thể dùng trận pháp truyền tống Yêu Vương Liên Đài để tẩu thoát, nhưng cộng thêm hơn một nghìn người của Chính Đạo Huyền Môn thua tan
tác chạy vào thì lúc này trong Nam Thiên Môn đã có đến khoảng hai nghìn
người tu đạo.Ttrong một lúc tuyệt đối không thể cho tất cả trốn về giới
Niết Bàn bằng Yêu Vương Liên Đài được.
Với tình thế trước mắt,
nếu Lạc Bắc khởi động trận pháp truyền tống của Yêu Vương Liên Thai, tức là cung cấp một lối để thoát thân, thì sẽ khiến hầu hết người tu đạo ở
đây đánh mất dũng khí chiến đấu tiếp, rất có thể sẽ khiến những người tu đạo này chìm vào hỗn loạn hoàn toàn vì tranh giành trận pháp truyền
tống.
Đã đến nước này rồi, kể cả có là Lạc Bắc cũng hoàn toàn không thể khống
chế nổi tình thế, không có bao nhiêu người ngăn chặn, trong tình hình vô số người của Thiên Lan Hư Không ào tới, e rằng chỉ qua thời gian mấy
hơi thở nữa, phần lớn người tu đạo ở đây sẽ bị tiêu diệt!
Do vậy
giờ chỉ có cách liều mạng! Thừa lúc nhiều người tu đạo hãy còn hừng hực
khí huyết nhờ uy thế lúc nãy của Lạc Bắc, phải liều mạng với Thiên Lan
Hư Không, cố gắng tới khi người Thục Sơn đến.
- Chư vị đạo hữu!
Bây giờ chỉ có cách liều chết một trận, mới có thể đợi được tới khi
người của Thục Sơn đến, có thể sẽ xoay chuyển được tình thế. Nếu bây giờ không quyết tử, căn bản không có một chút cơ hội nào nữa!
Lạc
Bắc hoàn toàn không che dấu tình cảnh hiện tại, giọng nói hắn cuồn cuộn
vọng vào tai mỗi một người tu đạo trong Nam Thiên Môn.
- Liều chết một trận!
- Dù có chết, cũng phải kéo được một tên làm đệm lưng!
Lạc Bắc vừa dứt lời, trong Nam Thiên Môn liền vang rền tiếng gầm rống dữ.
Lạc Bắc nhận ra tiếng gầm trong thoáng chốc này là của Quý Linh, Lâm Phong Ý cùng Đỗ Thiên Mân.
Bị tiếng gầm này làm giật mình, rất nhiều người vốn đang hoang mang chỉ
muốn tìm đường bỏ chạy, cũng bị kích động khí huyết, hô hào vang trời.
- Lạc Bắc, mấy ngày qua đám người tu đạo Thiên Lan này điều động, vây
sát, hơn xa chúng ta, nếu chúng ta loạn chiến thì không phải đối thủ,
mong ngươi thống nhất hiệu lệnh!
Lúc này Hiểu Thiện Chân Nhân cũng vứt bỏ thành kiến mà đưa ra ý kiến.
- Được! Hiểu Thiện Chân Nhân, Đông Minh Mân chưởng giáo, xin mời mọi
người và Thiên Huyền Băng Phượng, Hoàng Kim Cự Viên cùng trấn giữ hậu
phương giúp chúng tôi. Những người còn lại hãy nghe rõ đây, tập trung
lại, nếu tự thấy mình phòng ngự tốt, không cần tiến công, chỉ cần phòng
ngự được cho mình và đạo hữu bên cạnh, nếu tự thấy tấn công lợi hại,
không phải phòng ngự, chỉ cần tiến công!
Lạc Bắc gật đầu một cái, tiếng nói của hắn lập tức vang dội trong tâm thức của tất cả các người
tu đạo Chính Đạo Huyền Môn, cùng lúc đó, Lạc Bắc truyền âm cho phía Nạp
Lan Nhược Tuyết:
- Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thục, hai người hãy
phối hợp với Hâm Duyệt tiêu diệt mấy tên sơn chủ đang điều khiển người
tu đạo bằng Khống Thần Phù!
Về kinh nghiệm chiến đấu trên diện
rộng, Lạc Bắc lại vượt trội so với đa số những người ở đây. Đấu pháp như vậy là để phát huy uy lực tập thể đến tối đa, trong tình hình hỗn loạn
đến mức này, một bộ phận chuyên tâm phòng ngự, một phần khác lo tiến
công sẽ mạnh hơn nhiều so với uy lực của thế trận mạnh ai nấy chiến.
- Hoàng Kim Cự Viên?
Nghe thấy những lời nói đó của Lạc Bắc, phía Hiểu Thiền Chân Nhân, nhất là
trưởng lão của Vu Sơn Tông liền sững sờ, họ biết rõ Lạc Bắc muốn lợi
dụng sức mạnh phòng ngự của Hoàng Kim Cự Viên và tấn công phạm vi rộng
của Thiên Huyền Băng Phương, cùng với sự trợ giúp toàn lực từ Hiểu Thiền Chân Nhân. Như vậy sẽ tạo thành bức thành che chắn cho họ, ít nhất
không cần phải lo bị tấn công từ đằng sau. Nhưng họ đều nghĩ bụng, Hoàng Kim Cự Viên rõ ràng đã bị Lạc Bắc phong ấn bằng pháp thuật gì đó, ở đâu ra một Hoàng Kim Cự Viên nào khác nữa?
Trong đầu họ vừa mới
thoáng hiện lên ý nghĩ này, thì liền thấy một vệt sáng đỏ thoắt hiện bên người Lạc Bắc, rồi trong nháy mắt liền vỡ tung sau đó Hoàng Kim Cự Viên xuất hiện.
Mà Lạc Bắc chỉ huơ tay một cái, dường như có rất
nhiều lôi cương truyền vào nội thể Hoàng Kim Cự Viên khiến cho mấy chục
bùa chú ấn trên người nó như không chịu nổi uy năng quá lớn liền tan vỡ.
Đôi mắt Hoàng Kim Cự Viên xuất hiện sự cảm kích, nó đấm ngực, quay về phía
đoàn người tu đạo Thiên lan Hư Không đang bay đến mà gào thét vang trời. Lạc Bắc đã biến mất khỏi chỗ cũ, và đang lao như tên bắn về phía Nhã
Dịch Thần Quân.
Bắt giặt thì phải bắt vua trước, Lạc Bắc cũng đã nhìn ra, Nhã Dịch Thần Quân là thống lĩnh bên phe Thiên Lan Hư Không.
Ầm ầm!
Theo đà một cái sải bước của Lạc Bắc, một cái đài sen màu đen cực lớn cũng
bay lên, mấy mươi luồng hào quang của mấy chục người tu đạo Thiên Lan Hư Không gần đó đánh trúng vào đài sen, nhưng hoàn toàn không xuyên qua
được, đã vậy còn có mấy luồng hoa quang bắn ra từ đó, chỉ một cú thôi đã giết chết mười mấy người tu đạo Thiên Lan Hư Không. Cùng lúc đó, một âm thanh tựa dây cung cũng phát ra từ đài sen, lập tức biến thành một
luồng sét kinh thiên, cùng với âm thanh rạn nứt của không gian chấn động cửu thiên, như dội về từ viễn cổ.
Toái Hư Thần Cung!
Rất
nhiều người tu đạo của Chính Đạo Huyền Môn đều bất giác nhìn lên trời,
thần binh trong truyền thuyết – trong ý nghĩ của họ - đã xuất hiện.