La Phù

Chương 49: Chương 49: Nghịch thiên sửa vận, xao động liều lĩnh






Bất Nhạc thiền sư và Cung Ly chân nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Hai người làm sao có thể không gật đầu. Trác Trầm Đạo chỉ có thể quyết định sinh tử của một người, nhưng Kỳ Liên Liên Thành có thể chỉ một lời liền có thể diệt được cả một môn phái. Nhìn cách làm của hắn, đều có cả ân, uy. Loại sát phạt lạnh thấu xương này, bản tâm lại kiên định khiến Bất Nhạc thiền sư cùng với Cung Ly chân nhân đều đổ mồ hôi lạnh trên lưng.

Nếu mà cự tuyệt, có khả năng gặp tai ương diệt môn. Không chỉ có Phái Đại La, mà ngay cả Đại Đồng tự và Kiền Nguyên cung cũng khó mà thoát.

Trác Trầm Đạo, Đường Khanh Tương, Bất Nhạc thiền sư và Cung Ly chân nhân mỗi người đều lĩnh mệnh rời đi. Ngay cả Trác Trầm Đạo và Đường Khanh Tương khi đối mặt với Kỳ Liên Liên Thành cũng không khỏi có cảm giác áp bách rất khó chịu.

Toàn bộ con đường lớn sau một hồi đại chiến kinh thiên đã hóa thành phế tích. Lúc này trong khoảng không vắng vẻ chỉ còn lại một người là Kỳ Liên Liên Thành.

“ Giao đan này quả nhiên là thiên địa chí bảo. Không những làm cho tu vi ta tiến nhanh, hơn mười ngày đã tu được nguyên anh, còn phát ra được khí tức hoàng giả giao long, tỏa ra uy áp tự nhiên.”

Một đạo hồng quang mà mắt thường khó có thể thấy liên tục chớp lóe trong mắt của Kỳ Liên Liên Thành.

Đây là nội nguyên của giao long, nhưng còn chưa được Kỳ Liên Liên Thành luyện hóa.

Kỳ Liên Liên Thành nhận được mệnh lệnh của Hoàng Vô Thần, thống lĩnh hơn phân nửa đệ tử lịch lãm bên ngoài của Côn Lôn tham gia đợt chặn giết lần này, cùng lúc toàn lực luyện hóa giao đan mà Hoàng Vô Thần cho hắn. Nếu không phải hắn dùng đạo thuật mà cảm ứng được trận chiến này, kinh ngạc phát hiện ra tu vi của Nghiệp Triệu Nam đã tiến đến mức như vậy, hắn mới xuất quan. Nếu không mấy ngày nữa, hắn đã tu thành nguyên anh, trở thành người tu thành nguyên anh sớm nhất trong mấy trăm năm qua của Côn Lôn.

Có được tiến cảnh nhanh như vậy, nguyên nhân chính yếu là bản tâm vững vàng của hắn.

Thế nhưng sau khi bốn người Trác Trầm Đạo rời khỏi, nhìn về phương hướng Nghiệp Triệu Nam biến mất, trong tích tắc ánh mắt hắn hiện lên vẻ mê man.

“ Nếu không phải chúng ta gây thương tích cho hắn, hẳn là hắn có thể tu thành thân ngoại hóa thân Đại uy đức kim cương chân chính.”

“ Một người lại tu phật hiệu, mà còn tu tới tình trạng như vậy, hóa ra được thân ngoại hóa thân Đại uy đức kim cương. Nhận định của ta rốt cuộc là đúng hay là sai nhỉ?”

Thế nhưng một tia mê man chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lập tức biến mất.

Nhãn thần của hắn liền tràn ngập sát khí lạnh thấu xương. Bản tâm lại trở về kiên định, không có bất luận nghi ngờ hay tạp niệm gì nữa.

“ Lời dạy của sư tôn, tất là đại đạo.”

“ Phốc” một thanh âm nhỏ vang lên, một quả dừa rơi xuống trên bờ cát trắng.

Một thân ảnh thon dài chậm rãi đi lên bờ cát, cúi xuống nhặt quả dừa vừa rơi xuống.

Người này mặc trường bào màu vàng, vạt áo trường bào được đính một loại ngọc thạch màu trắng sữa. Toàn thân người đó tỏa ra một khí chất đỉnh thiên lập địa, khí phách duy ngã độc tôn.

Người này đi ra từ trong trung tâm của chín vòng xoáy Côn Lôn tới hòn đảo bên ngoài, nhẹ nhàng nhặt lên quả dừa vừa rơi, chính là người có quyền thế tối cao trong thiên hạ, chưởng giáo Côn Lôn Hoàng Vô Thần.

Khác với cảnh giới thiên nhân hợp nhất của Nguyên Thiên Y, Hoàng Vô Thần lẳng lặng đứng đó, làm cho người ta có một loại cảm giác vô thần vô ngã. Đây là cảnh giới ta chính là thần, thế gian chính là ta.

Nhưng lúc này, dưới ánh tà dương, hai mắt hắn nhắm chặt, lông mày khẽ cử động, tựa hồ như toàn bộ tâm thần đều đặt vào quả dừa này.

“ Huống Vô Tâm sư đệ, ngươi còn nhớ rõ không. Lúc đầu khi chúng ta mới gia nhập Côn Lôn, mỗi buổi chiều hoàng hôn chúng ta đều đến trên bờ cát này, cùng nhau nhặt từng trái dừa?”

Lúc này, người có quyền thế nhất trong thiên hạ, đang đứng đây nhớ lại những ngày đầu khi mới gia nhập làm đệ tử của Côn Lôn.

“ Đương nhiên nhớ kỹ. Ta còn nhớ rõ, ngươi cùng với Vấn Thiên đánh cuộc, xem đêm nay có trái dừa nào rơi xuống. Kết quả buổi tối ngươi len lén bò lên, hái toàn bộ trái dừa trên cây. Điều đó khiến cho ban đêm không có trái dừa nào rơi xuống, làm cho Vấn Thiên thua, phiền muộn mất mấy ngày.” Nam từ mặc trường sam màu vàng, trong mắt có quang mang bảy màu mờ mờ ảo ảo lưu động, gật đầu nói.

Nam từ mặc trường sam màu vàng này khi Nguyên Thiên Y đại chiến với Côn Lôn thì đang ở tầng thứ sáu trong chín tầng đảo, chủ trì chu tước huyền đàn, suất lĩnh bốn mươi chín đệ tử của Côn Lôn luyện chế pháp bảo trong bảy tuần. Hắn chính là một trong thập đại kim tiên của Côn Lôn, Huống Vô Tâm.

“ Huống Vô Tâm sư đệ, tu vi của ngươi hình như có chút tịnh tiến.” Nghe được Huống Vô Tâm trả lời, Hoàng Vô Thần lẳng lặng nói. “ Lúc chúng ta vui cười chơi đùa trên bờ cát này, chỉ sợ ngươi cũng không nghĩ tới, chúng ta lại có được tu vi như ngày hôm nay.”

“ Tâm tính của hài đồng, làm sao có thể nghĩ xa như vậy.” Huống Vô Tâm cười cười nói.

“ Tế luyện Hư không sinh tử tác đã mất của ngươi ba mươi năm thời gian. Không nghĩ tới mất những ba mươi năm thời gian, cản trở tiến cảnh của ngươi.” Hoàng Vô Thần chậm rãi nói. “ Nhưng sư đệ ngươi tu luyện là âm dương sinh tử đạo, có thể nhìn thấu sinh tử, hẳn là rõ ràng hơn ta về số mệnh thiên hạ biến chuyển, sự suy bại của Côn Lôn ta. Nếu không thể làm suy yếu số mệnh yêu đạo, ma đạo, sẽ có biến cố rất lớn.”

“ Sư huynh muốn ta nhập thế, nghịch chuyển số mệnh của yêu đạo, ma đạo sao?” Huống Vô Tâm nhìn Hoàng Vô Thần nói.

“ Kỳ Liên Liên Thành đã đưa người đi chặn giết Nghiệp Triệu Nam cùng với truyền nhân của La Phù. Nhưng trăm năm nay, tu vi của cao thủ yêu đạo, ma đạo ẩn núp cũng đã ra ngoài dự liệu của ta, e rằng hắn cũng không trấn áp được. Điều này rất bất lợi với thiên hạ. Yêu đạo, ma đạo cũng mưu đồ gây rối Côn Lôn ta, sư đệ nên diệt trừ chúng đi.”

“ Được.” Huống Vô Tâm cũng không nói nhiều, chỉ cười nói. “ Năm mươi năm nay ta cũng chưa ra khỏi Côn Lôn, hôm nay nhập thế cũng muốn xem thiên hạ nhiều năm như vậy rồi có biến chuyển gì không.”

“ Hoàng Vô Thần.! Tu vi Vô sắc định đại hoa luân của huynh so với ta vẫn cao minh hơn một chút.”

Trên bờ cát trống trải trắng xóa, Huống Vô Tâm đứng một mình, lẳng lặng nhìn một quả dừa trong tay. Ba đạo ánh sáng bảy màu từ trong mắt hắn bắn về phía quả dừa. Hai đạo ánh sáng phía trước tiếp xúc với quả dừa hóa thành hai đạo sóng gợn có hai màu đen trắng, làm tan biến hai đạo ánh sáng bảy màu. Cho đến đạo ánh sáng thứ ba bắn tới trên cây dừa vang lên thanh âm xuyên thấu, phá ra một lỗ thủng to.

Âm Dương sinh tử đạo của Huống Vô Tâm đối đầu với Vô sắc định đại hoa luân của Hoàng Vô Thần.

Lúc đó, Hoàng Vô Thần cùng với nhóm sư huynh đệ Huống Vô Tâm ở trên bờ cát, không chỉ đơn giản là nhặt từng trái dừa. Mỗi lần đều có thói quen lập một chút cấm chế trên quả dừa, thử một chút tu vi tiến cảnh của nhau. Hiện tại, Hoàng Vô Thần lập lại tình cảnh lúc trước, cùng chơi trò chơi ngày xưa với Huống Vô Tâm.

Thử một lần Huống Vô Tâm liền biết, tu vi của mình so với Hoàng Vô Thần còn yếu kém hơn vài phần.

“ Nguyên Thiên Y vừa đi, Cửu Bạt bị thương nặng, ngay cả nguyên anh cũng bị hủy. Xem ra trong thiên hạ, nếu đơn đả độc đấu ngươi đã không còn đối thủ nữa rồi.”

Những sinh linh, thực vật ở trong chín tầng của Côn Lôn đều được thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm tẩm bổ. Trái dừa vừa bị phá vỡ một lỗ thủng, nhất thời liền tỏa ra một hương thơm ngọt ngào, cảm giác mát lạnh. Huống Vô Tâm vẫn giống như trước đây, cầm trái dừa ngửa cổ uống một ngụm. Một tiếng ‘ răng rắc ‘ vang lên, trái dừa đã bị thủng một lỗ lúc hắn phá vỡ cấm chế của Hoàng Vô Thần, đã bị hóa thành bột mịn trong tay hắn.

“ Ngươi không hỏi Hư Không sinh tử tác của ta, cũng không hỏi ta muốn hay không, là muốn ta chủ động hoàn thành cho ngươi sao.”

“ Hoàng Vô Thần, ngươi gặp ta ở đây, đề cập đến quá khứ, là muốn ta tức cảnh sinh tình, sợ ta không chịu nhập thế giúp ngươi nghịch thiên sửa vận sao?”

Lúc Huống Vô Tâm đem trái dừa trong tay bóp thành bột phấn, trên mặt hắn chợt lóe lên một nụ cười âm lãnh.

“ Hoàng Vô Thần, ngươi sai rồi. Nếu ta không muốn thì sẽ không giúp ngươi.”

Hai mắt của Huống Vô Tâm mơ hồ hiện lên ánh sáng bảy màu rồi bỗng nhiên biến thành một mảnh trống rỗng, giống như hư không thâm sâu.

“ Chúng sư điệt nghe lệnh! Chưởng giáo có lệnh bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần phát hiện ra bất luận người nào tu luyện ma đạo hoặc yêu vật, diệt trừ toàn bộ.”

“Cái gì? Sư thúc, không phân biệt, tất cả đều diệt trừ. Trong đó có những người chưa làm việc ác nào, đây không phải quá mức hà khắc sao?” Rất nhiều thanh âm kinh ngạc chất vấn vang lên.

Những thanh âm này cũng trực tiếp vang lên trong đầu Huống Vô Tâm.

Huống Vô Tâm tu luyện chính là âm dương sinh tử đạo. Đó chính là lấy thần câu thông với âm dương. Bất luận cự ly khoảng cách, muốn nói chuyện với người nào chỉ cần câu thông một ý niệm. Cho dù là một người thân thể đã diệt vong, chỉ cần thần hồn chưa tiêu tan, Huống Vô Tâm vẫn có thể dựa vào công pháp này mà nói chuyện, trực tiếp trao đổi được.

Nghe được những thanh âm này, Huống Vô Tâm phát ra một tiếng hừ lạnh.

“ Các ngươi thì biết cái gì. Số mệnh thiên hạ biến hóa, thời khắc cực kỳ nguy hiểm của Côn Lôn ta đã tới rồi. Ta với chưởng giáo vì nghịch thiên sửa mệnh mà cùng đưa ra quyết định này. Nếu như không làm như vậy, không đến trăm năm nữa, Côn Lôn ta sẽ không có khả năng tồn tại.”

“ Cái gì.” Các đệ tử và Huống Vô Tâm thần niệm câu thông, nghe hắn nói liền chấn động một lúc, sau đó lại vang lên vô số thanh âm : “ Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ.”

“ Hoàng Vô Thần.” Huống Vô Tâm thu hồi âm dương sinh tử đạo, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt. “ Công pháp của ngươi, cảnh giới của ngươi đều có thể nhìn ra được số mệnh thiên hạ chuyển biến. Nhưng ngươi chỉ lo lắng không giữ được địa vị của Côn Lôn mà lại không nghĩ đến càng là thời loạn thế càng dễ xưng vương. Ta có thể nắm chắc được số mệnh thiên hạ nhưng vị tất sẽ thành toàn cho ngươi.”

Thục Sơn, gió thu thổi nhè nhẹ, từng phiến lá bay lượn.

Hiện giờ đang vào cuối thu, không khí mát mẻ, đúng là thời điểm tốt nhất để du ngoạn.

Hơn một nghìn ngọn núi của Thục Sơn, được bao phủ với đạo pháp tuyệt diệu huyền phù trên bầu trời giống như tiên cảnh. Chỉ cần nhìn những cảnh tượng trên những hòn núi này đã khiến tâm tình người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Thế nhưng lúc này Lạc Bắc một điểm tâm tình du sơn ngoạn thủy cũng không có.

“ Sao lại như vậy?”

Lúc này, trong đầu Lạc Bắc vẫn chỉ quanh quẩn một câu hỏi.

Lúc này, đã qua ba tháng sau khi Lạc Bắc tu luyện Vọng niệm thiên trường sinh kinh rồi đột phá được đệ nhất trọng Luyện huyết hống tương, khí huyết cả người như Trường Giang, Hoàng Hà, cảnh giới sinh sôi liên miên không dứt

Hiện tại trong bảy người, có tu vi tiến cảnh nhanh nhất là Thải Thục. Những lúc ngưng thần nội quan, có thể thấy được Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết có từng tia thanh sắc khí lưu nhẹ nhẹ ngưng tụ thành dịch thể, đồng thời chậm rãi ngưng tụ thành một hạt sen tản mát ra màu xanh nhạt.

Điều này thể hiện việc sắp tiến vào tầng thứ hai của Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết.

Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết thuộc về đạo pháp nội đan, tổng công phân thành chín tầng cảnh giới. Tầng thứ nhất là khiến khí nhập thể, ngưng tụ thành dịch. Tới tầng thứ hai sẽ thấy trong nê hoàn cung thức hải sinh ra một hạt sen màu xanh nhạt. Tầng thứ ba hạt sen này được nguyên khí tầm bổ, hình thành một gốc cây liên hoa xanh nhạt. Tầng thứ tư cả người cùng với liên hoa huyết mạch tương liên, lúc đó có thể tẩm bổ thân thể. Hiện tại, có thể nói Thục Sơn là môn phái đứng thứ hai, chỉ dưới Côn Lôn. Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết là một bộ kiếm quyết phi kiếm cơ bản chú trọng dưỡng sinh, uy lực bí pháp thuộc hàng thượng giai. Tu đến cảnh giới tầng thứ tư thọ nguyên sẽ tăng rất nhiều, gấp mấy lần so với pháp quyết bình thường. Khi tới tầng thứ năm, liên hoa sẽ chậm rãi ngưng hình, dưỡng dục sinh mệnh. Tới tầng thứ sáu, liên hoa biến hóa, biến thành hình một đứa trẻ nhỏ, đó chính là đã tu thành nguyên anh. Tại tầng thứ bảy chính là nguyên anh đại thành, có thể xuất ra khỏi cơ thể, sử dụng pháp bảo. Mặc dù không so được với uy lực bản mạng kiếm nguyên nhưng với chân nguyên nguyên anh khu sử phi kiếm làm cho tốc độ đại tăng, lúc đó cũng đã tiếp cận với bản mạng kiếm nguyên.Người tu đạo có thể phát huy uy lực của phi kiếm rất lớn, đó là do đạo pháp nội đan của bản thân. Tới tầng thứ tám, có thể coi như có sinh mệnh thứ hai, nguyên anh có thể thoát ly, không có cơ thể cũng không bị diệt vong. Tới tầng thứ chín, đó chính là bước cuối cùng mà một người tu luyện đạo pháp đạt đến, cảnh giới độ kiếp chân tiên. Từ cổ chí kim, ngay cả những thánh hiền đã sáng tạo ra các loại bí pháp kinh thiên cũng không biết đã đạt tới cảnh giới này chưa.

Ba tháng trôi qua, hiện tại mỗi một quyền hắn đánh ra đều có lực đạo mấy trăm cân. Hơn nữa, được nguyên khí quán thông, mỗi quyền đều có quang mang thanh sắc ( ánh sáng xanh nhạt ) chói mắt. Cho dù cứng rắn như núi đá, một quyền đánh ra cũng dễ dàng tạo ra một động khẩu. Tùy tiện búng người nhảy lên, cũng có thể nhảy lên được cự ly mấy trượng.

Mặc dù huyền vô kỳ tu luyện kiên trì, nhưng bởi bị phạt mà không được sử dụng linh đan. Nhưng hiện tại nguyên khí xanh nhạt của y cũng đã chậm rãi ngưng tụ, nồng hậu đến mức sắp ngưng tụ thành dịch, mơ hồ sắp đột phá tầng thứ nhất tụ khí ngưng dịch.

Hiện tại với tu vi của Lạc Bắc, trong cơ thể đã có mấy trăm tia nguyên khí xanh nhạt, đó là chưa kể trong cơ thể còn có nguyên khí kim sắc của Võng niệm thiên trường sinh kinh. Thời điểm đốt phá cảnh giới tụ khí ngưng dịch cũng không còn bao lâu.

Hơn nữa, từ lâu Lạc Bắc đã hỏi qua Thải Thục và Lận Hàng biết cả hai cũng không phải lén lút tu luyện vào buổi tối .

Người khác còn có khả năng lừa gạt hắn, nhưng hắn biết Thải Thục và Lận Hàng tuyệt sẽ không lừa hắn.

“ Đồng dạng tu luyên, cảnh giới của ta sao kém người khác nhiều như vậy? Nếu như là Thải Thục có lẽ đã tu luyện đến cảnh giới tầng thứ ba. Còn ta mới đột phá tầng thứ nhất, kém đến bảy tám lần.”

Lúc này Lạc Bắc tu luyện Vọng niệm thiên trường sinh kinh khiến hắn có khí lực dẻo dai, thân thể cường tráng. Nhưng Vọng niêm thiên trường sinh kinh là một công pháp rất mạnh, dù sao tiến cảnh của những công pháp mạnh trên thế gian đều chậm chạp thong thả. Mặc dù có Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết phụ trợ, tiến cảnh đã nhanh hơn gấp đôi nhưng còn chưa đạt đến cảnh giới tầng thứ hai luyện cốt, luyện da. Hơn nữa, tuy rằng Lạc Bắc có khí lực mạnh mẽ nhưng cũng không thể so sánh với lực lượng của Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết. Vì vậy, hiện tại trong lòng hắn không khỏi có chút nóng ruột.

“ Nhanh hơn một chút.”

Tu luyện Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết trong lúc nhập định phải có một tia ý niệm tinh thuần dẫn động. Hiện tại, Lạc Bắc một lần nữa bắt đầu tu luyện, ý niệm trong đầu vội vàng xao động, càng lúc càng nhiều thiên địa linh khí tràn vào trong kinh mạch, tốc độ đột nhiên tăng lên.

“ Tốt.”

Vốn cảm giác được thiên địa linh khí vận chuyển, tốc độ ngưng luyện nhanh hơn, Lạc Bắc bất giác có chút mừng rỡ. Thế nhưng thoáng qua lúc đó, hắn liền phát hiện thiên địa linh khí vận chuyển càng lúc càng nhanh, tia ý niệm của mình đã không theo kịp, dĩ nhiên là không thể khống chế được nữa.

Thiên địa linh khí không thể khống chế, nhất thời như ngựa hoang thoát cương, hồng thủy vỡ đê, đấu đá lung tung trong cơ thể Lạc Bắc.

Bất luận là tu luyện bí pháp tu đạo gì, tối kỵ chính là vội vàng, xao động liều lĩnh.

Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết là công pháp tinh thâm của Thục Sơn, tuy rằng tu luyện ra nguyên khí tẩm bổ cho bản thân, nhưng một khi tu luyện vội vàng liều lĩnh, sẽ có hại cực kỳ lớn.

Ngay lập tức, khí lưu Lạc Bắc có được do tu luyện Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết không thể lưu trữ được mà tràn đầy kinh mạch, khiến cho kinh mạch như bị từng đạo khí lưu đâm vào.

“ Phốc” một tiếng, Lạc Bắc phun ra một ngụm máu. Lạc Bắc phát hiện ngực, bụng có chút đau đớn. Yết hầu, phổi như bị lửa nóng thiêu đốt, hiển nhiên là lục phủ ngũ tạng đã bị thương không nhỏ.

“ Vội vàng, nóng nảy, đúng là không thể làm bừa được.”

Lạc Bắc lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm nhớ kĩ điểm này.

Liền sau đó, khuôn mặt tái nhợt của Lạc Bắc liền trầm xuống. Ngày mai là ngày Qua Ly, Kinh Thần, Thiên Chú, tam mạch của Thục Sơn tề tụ, kiểm tra tiến cảnh của đệ tử mới gia nhập,.

Đệ tử mới gia nhập Thục Sơn được ban cho bí quyết, cứ mỗi ba tháng lại kiểm tra tu vi, cứ hai năm là một lần thí luyện.

Tuy rằng qua sáu năm chỉ có ba lần thí luyện, nhưng hơn phân nửa sư phụ chịu trách nhiệm hướng dẫn sẽ đánh giá tiền đồ của đệ tử vào lúc này, xem xét cho người nào ra làm đệ tử ngoại môn. Còn ba tháng kiểm tra tu vi này không ảnh hưởng đến việc truyền thụ kinh nghiệm tu luyện.

Thế nhưng Lạc Bắc rất rõ ràng, chỉ có tu tới tầng thứ tư, có được kiếm thai thì mới có thể tu luyện kiếm quyết khu sử phi kiếm.

Vói tiến cảnh như thế này muốn tu đến cảnh giới đệ tứ trọng mất thời gian bao lâu? Huống chi có một điểm trong yếu nhất, theo lệ cũ của Thục Sơn, mỗi một lần thí luyện đệ tử sẽ phái ra vài người làm các công việc tạp vật, quét tước lau dọn đền thờ, vì làm việc cực khổ mà phải ma luyện, kích phát ý chí.

Tu vi tiến cảnh của Lạc Bắc rất chậm, hiện tại lại vội vàng nóng nảy mà nội thương, ngày mai làm sao mà kiểm tra?

Lẽ nào Lạc Bắc vừa tiến vào Thục Sơn, có thiên tư khiến mọi người coi trọng, bây giờ phải làm những việc khổ cực này. Đối với hắn, như vậy sẽ phải đón nhận những ánh mắt như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.