Vào lúc này,
hai bên đang đuổi nhau đúng là Nam Cung Tiểu Ngôn, Quý Linh và Thứ Lăng
Ngọc. Trên Phi Hỏa linh chu, con Hỏa nha kêu lên liên tục, thi thoảng
lại phun ra một cột lửa màu hồng. Vào lúc này, Quý Linh còn đỡ nhưng sắc mặt của Nam Cung Tiểu Ngôn thì trắng bệch, pháp lực dao động có phần
tán loạn, nhìn như không chịu nổi nửa. Mà chỉ cần Nam Cung Tiểu Ngôn
không chịu nổi thì Quý Linh cũng không chạy thoát, chắc chắn bị Thứ Lăng Ngọc đánh chết.
- Ai?
Lạc Bắc lao tới khiến cho không khí nổ vang. Mặc dù còn cách hơi xa
nhưng thanh thế kinh người khiến cho đám người Thứ Lăng Ngọc cảm nhận
được.
Cơ bản Thứ Lăng Ngọc không biết Lạc Bắc tới cái bí thị như Nam Thiên môn cho nên y cũng không ngờ mình lại đối mặt với hắn ở đây. Mà vào lúc
này, mặc dù còn cách rất xa, cơ bản không nhận ra được tu vi của Lạc
Bắc, càng không biết thân phận của hắn nhưng y cũng có thể khẳng định
người tới không phải là kẻ cùng cấp bậc với Quý Linh.
Gần như theo bản năng và thói quen, Thứ Lăng Ngọc rùng mình rồi âm thanh lạnh lùng của y cũng vọng ra:
- Đệ tử Côn Luân đang hành sự không cho một ai nhúng tay vào. Kính thỉnh tránh ra.
- Đệ tử Côn Luân?
- Ta đang tìm đệ tử Côn Luân các ngươi đây.
Vào lúc này, Lạc Bắc có thể khẳng định người đang chạy trốn chính là Quý Linh. Hơn nữa bản thân trong lòng hắn còn đang đè nén một cơn tức cho
nên khi nghe Thứ Lăng Ngọc phun ra mấy chữ đệ tử Côn Luân, Lạc Bắc liền
cười lạnh. Hắn cũng chẳng nói nhiều lập tức tăng nhanh tốc độ. Kiếm ý và kiếm khí nghịch thiên như một thanh kiếm khổng lồ chém thẳng về phía
Thứ Lăng Ngọc.
- Cuồng đồ to gan.
Thứ Lăng Ngọc không ngờ người tới không thèm để ý tới thân phận của
mình. Nên vừa sợ vừa giận chỉ tay một cái. Chỉ thấy hạt châu trước mặt y lập tức tỏa ra vô số những tia sáng trắng tạo thành một tận lốc xoáy
như muốn bao phủ cả Lạc Bắc và Phi Hỏa linh chu.
- Cho dù là Kỳ Liên Liên Thành thì bây giờ cũng không phải là đối thủ của ta. Chỉ với ngươi mà cũng dám đối đầu với ta?
Trong tiếng hừ lạnh, kiếm nguyên màu đỏ sậm trước mặt Lạc Bắc lập tức
bắn ra kèm theo những tiếng nổ. Chỉ thấy vầng ánh sáng trắng như tuyết
bị nghiền nát.
- Chủ nhân!
Lúc này, Quý Linh cũng nghe thấy âm thanh của Lạc Bắc thì vô cùng vui mừng.
- Không ổn.
Cùng lúc đó, Thứ Lăng Ngọc cũng hét lên một tiếng chói tai. Trên đỉnh
đầu của y chợt lóe lên một tia sáng trắng giống như thủy tinh, tạo thành một cái quang thuẫn trong suốt ở trước mặt.
Kiếm nguyên màu đỏ sẫm mang theo hơi thở nghịch thiên phun ra. Chỉ mới
vừa chạm phải nó, toàn bộ quang thuẫn thủy tinh lập tức bị đánh nát.
Cùng lúc đó, cái pháp bảo hoa băng trên đỉnh đầu Thứ Lăng Ngọc và y đều
chấn động mạnh. Sau đó, Thứ Lăng Ngọc phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mắt của y lúc này chỉ có một sự kinh hãi và không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra.
Không hề chần chừ, y chỉ ngón tay khiến cho hạt châu màu trắng đang lơ
lửng trước mặt liền va chạm với kiếm nguyên màu đỏ sậm của Lạc Bắc.
Ầm!
Cái hạt châu to bằng nắm tay bị bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc chém
cho dập nát. Tuy nhiên trong nháy mắt khi hạt châu bị chém nát, toàn bộ
khoảng không trong phạm vi mấy trăm mẫu lập tức bị đóng băng biến thành
vô số những bông tuyết trắng.
Trong không gian rộng tới mấy trăm mẫu lập tức xuất hiện một trận mưa tuyết mù mịt.
Những bông tuyết trắng đều rất dày bay xuống như mưa nhưng lại giống như từng cái phi kiếm một.
- Không ngờ để cho y trốn thoát. Đệ tử cấp cao của Côn Luân đúng là luôn có những thủ đoạn độc đáo.
Trong trận mưa tuyết, Lạc Bắc đứng yên nhưng trên người hắn tản ra một
thứ lực lượng vô hình khiến cho trong phạm vi mười trượng biến thành một vòng phòng ngự vô hình bảo vệ Phi Hỏa linh chu cùng với Quý Linh.
Một vầng sáng bao phủ Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc cũng bay tới bên
cạnh Lạc Bắc. Trong bầu trời đầy tuyết đã không còn chút hơi thở của Thứ Lăng Ngọc.
Dưới một đòn của Lạc Bắc, Thứ Lăng Ngọc đã bịt hương nặng. Nhưng y cũng
hết sức quyết đoán. Thấy không thể địch lại y liền bất chấp cái pháp bảo rồi sử dụng độn thuật độc đáo để bỏ chạy.
- Quý Linh! Có chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại bị người Côn Luân đuổi giết?
Không cảm giác được hơi thở của Thứ Lăng Ngọc, ánh mắt của Lạc Bắc hơi
lóe lên rồi xoay người lại nhìn Quý Linh và Nam Cung Tiểu Ngôn đang đứng trên Phi Hỏa linh chu mà hỏi.
- Chủ nhân! Ta...
Nhìn thấy uy thế của Lạc Bắc, Quý Linh vô cùng rung động. Lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng đã nhìn Lạc Bắc mà nói:
- Ngươi là Lạc Bắc? Hắn vô tình nghe thấy Thứ Lăng Ngọc và ta nói chuyện cho nên mới bị đuổi giết.
- Thứ Lăng Ngọc? Hóa ra kẻ đó là Thứ Lăng Ngọc, đệ tử thân truyền của A Nan Đồ? - Lạc Bắc bình tĩnh nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn nói:
- Vậy còn ngươi?
- Lạc Bắc? Chủ nhân là Thất Hải Yêu Vương Lạc Bắc?
Lúc trước Quý Linh chỉ là một tên tán tu cấp thấp nhất trong Nam Thiên
môn. Đối với y mà nói thì đám người Lạc Bắc là những nhân vật trong
truyền thuyết. Mặc dù y biết đám người Lạc Bắc là nhân vật phi thường
nhưng thật sự không ngờ đó lại chính là Thất Hải Yêu Vương trong truyền
thuyết... Một nhân vật như Lạc Bắc có khoảng cách cách hắn quá xa, cơ
bản chính là nhân vật thần tiên. Cho nên vào lúc này, khi nghe nói chủ
nhân chính là Thất Hải Yêu vương, đầu óc của y gần như trống rỗng, cơ
bản không nói được tiếng nào.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Nam Cung Tiểu Ngôn lại hết sức bình tĩnh như Lạc Bắc:
- Ta là Nam Cung Tiểu Ngôn,
- Nam Cung Tiểu Ngôn? Đệ tử thân truyền của Cửu Bạt cũng là một trong những đệ tử lọt vào mắt của Hoàng Vô Thần?
Nghe Nam Cung Tiểu Ngôn bình tĩnh nói ra thân phận của mình, ánh mắt của ba người Lạc Bắc đều kinh ngạc:
- Tại sao Thứ Lăng Ngọc lại muốn giết ngươi?
- Bởi vì ta phản bội Côn Luân.
Nam Cung Tiểu Ngôn hơi cười khổ nhìn Lạc Bắc, nhìn cái người đã từng gặp trong Nam Thiên môn mà vốn phải là kẻ địch của mình:
- Ta không muốn trở thành quân cờ chế vô nghĩa trong tay người khác cho nên trốn khỏi Côn Luân.
- Ta thích thẳng thắn một chút. Ngươi đã nhận ra được thân phận của ta
thì chắc chắn Thứ Lăng Ngọc cũng nhận ra được thân phận của ta. Nếu Côn
Luân đã coi ngươi là phản đồ mà ta lại cứu ngươi. Mặc kệ trong lòng
ngươi có suy nghĩ gì với Côn Luân nhưng chuyện này hoàn toàn là sự thật.
Dưới trận mưa tuyết bao phủ trời đất đang nhanh chóng biến mất, Lạc Bắc
cũng không hề có tính toán nào khác. Nếu Côn Luân vì đối phó với mình mà sử dụng cái pháp bảo như thần cung Toái Hư, hơn nữa Lạc Bắc cũng đã lộ
diện vậy thì đứng đây hắn cũng chẳng hề e ngại.
Hắn ngạo nghễ đứng trong không trung nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn mà nói:
- Bây giờ ngươi định làm gì?
Tuy rằng vào lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn được cứu nhưng đối với y mà nói rời khỏi Côn Luân, cho dù thiên hạ có rộng lớn tới mấy thì cũng giống
như Lạc Bắc trước kia chẳng có chỗ mà đi. Tuy nhiên nhìn người đệ tử Côn Luân trẻ tuổi trước mặt, Lạc Bắc có một thứ trực giác... Trực giác của
hắn cũng giống như Đông Bất Cố, rất đặc biệt. Bọn họ cũng không phải vì
được người ta cứu mà lựa chọn gia nhập vào bên mình. Cho nên vào lúc
này, Lạc Bắc mới hỏi một câu như vậy.
Nhưng Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Lạc Bắc mà hỏi ngược lại
- Tại sao ngươi lại phải thành lập một chỗ như giới Niết Bàn? Mục đích
cuối cùng của ngươi là gì? Tiêu diệt Côn Luân rồi thay thế hiện tại của
Côn Luân?
- Ta thành lập giới Niết Bàn thì nguyên nhân đầu tiên là để có được một
chút căn cơ, tránh cho bị Côn Luân đuổi giết. - Lạc Bắc nhìn Nam Cung
Tiểu Ngôn mà nói hết sức chậm rãi:
- Hơn nữa ta tin tưởng vào con người có thiện có ác. Cho dù là tu Yêu,
tu Ma cũng đều có thiện ác, cũng có quyền được sống... Còn về chuyện
ngươi hỏi mục đích cuối cùng của ta, thật ra ta cũng chưa hề nghĩ tới.
- Chưa hề nghĩ tới? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rồi sẽ thay Hoàng Vô Thần nắm cả giới tu đạo trong tay.
- Giết chết Hoàng Vô Thần nói dễ hơn làm. Ngay cả Huống Vô Tâm còn không làm cho Hoàng Vô Thần bị thương thì ai biết được y có thực lực như thế
nào? Cái này có lẽ ngươi phải hiểu rõ hơn ta. - Lạc Bắc nhìn Nam Cung
Tiểu Ngôn mà nói:
- Thật ra ta làm như vậy hoàn toàn là do bị Côn Luân ép mà thành. Đối
với ta mà nói thì vô cùng đơn giản, ta chỉ muốn sống cho thật tốt, và để cho những người bên cạnh ta cũng được sống tốt. Hiện tại ngay cả việc
sống cũng còn phải đấu tranh thì nghĩ làm gì tới những chuyền xa như
thế?
Sau khi ngừng một chút, Lạc Bắc nở nụ cười lạnh:
- Về phần ngươi nói nắm toàn bộ giới tu đọa trong tay giống như Hoàng Vô Thần. Có khi nào Hoàng Vô Thần nắm cả giới tu đạo? Cho dù chúng ta bị y giết chết hết thì không còn người tu đạo, không có Trạm Châu Trạch Địa, không có núi Chiêu Diêu cũng vẫn có những người giống như chúng ta xuất hiện... Bởi vì vẫn có một số người không muốn sống theo ý người khác.
- Hay cho một câu vẫn có một số người không muốn sống theo ý người khác. - Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi là một người đơn giản. Nếu như nói ta khống muốn đối địch với
Côn Luân chỉ muốn được sống yên trong giới Niết Bàn của ngươi thì ngươi
có để cho ta ngồi đó không?
- Tất nhiên! Chỉ cần ngươi không làm hại tới giới Niết Bàn, không làm
hại tới người trong giới Niết Bàn thì có thể ở trong giới Niết Bàn của
ta. Nếu không thì giới Niết Bàn của ta cũng mất đi ý nghĩa. - Lạc Bắc
liếc mắt nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn mà nói.
Nam Cung Tiểu Ngôn trầm mặc một lát rồi nhìn Lạc Bắc:
- Phải đại trị trước đại loạn... Hoàng Vô Thần hoàn toàn khác với ngươi. Một tướng công thành vạn cốt khô. Y có thể bất chấp tất cả để hoàn
thành việc đại trị của mình. Có nhiều thứ cho dù ngươi không nghĩ tới
nhưng chắc chắn y không để cho các ngươi hình thành cục diện chung sống
hòa bình với Côn Luân. Cho nên cuối cùng thì một là hắn tiêu diệt các
ngươi hoặc là các ngươi tiêu diệt hắn.
- Ta đã nói mình là người hết sức đơn giản. Ta cũng không để ý xem y là
hạng người nào. Đối v ta mà nói thì ta chỉ muốn nắm trong tay sự sống
chết của mình, có khả năng bảo vệ người bên cạnh mình. Ai muốn giết ta
thì ta giết hắn. - Lạc Bắc nói.
Những lời nói của Lạc Bắc có phần cứng rắn nhưng trong lòng Nam Cung
Tiểu Ngôn lại cảm thấy ấm áp. Bởi vì Nam Cung Tiểu Ngôn cũng là một
người đơn giản. Hơn nữa gã luôn thấy người tu đạo vẫn là con người... Mà nếu là con người thì không chỉ theo đuổi lực lượng vô thượng và quyền
thế thì vẫn có một chút tình cảm. Chỉ có điều hiện tại nơi vòng đảo thứ
chín của Côn Luân lại không hề có lấy một chút ấm áp.
Người tu đạo theo đuổi tu vi cao là để làm gì?
Chẳng lẽ là để nắm cả giới tu đạo trong tay, có được nhiều quyền lực?
Sao không thể cùng với người mình thích bay lên trời cao ngắm mặt trời mọc? Sao không thể lấy nó để cứu người?
Một thứ cảm xúc chợt dâng lên trong lòng Nam Cung Tiểu Ngôn. Sau khi
nhìn Lạc Bắc một lát, Nam Cung Tiểu Ngôn nói hết sức chân thành:
- Thật ra Côn Luân muốn giết ta còn có một nguyên nhân. Bởi vì ta biết
quá nhiều bí mật của Côn Luân, bao gồm cả thần cung Toái Hư.
- thần cung Toái Hư?
Nam Cung Tiểu Ngôn vừa mới dứt lợi sắc mặt của Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều không giấu được sự khiếp sợ.
Lúc trước, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc ở đây chờ tin tức
của đám người Đông Bất Cố xem có bắt được tên đệ tử Côn Luân cấp cao nào không rồi từ đó moi lấy tin tức về thần cung Toái Hư để có cách đối phó với nó.
Nhưng hành tung của đám đệ tử Côn Luân cấp cao đều vô cùng bí ẩn. Hơn
nữa công pháp của họ tu luyện có sự đặc biệt. Chẳng hạn như Thứ Lăng
Ngọc mặc dù không phải là địch thủ của Lạc Bắc cũng có thể bỏ một cái
pháp bảo đồng thời phối hợp với độn thuật để chạy trốn khỏi tay Lạc Bắc.
Hơn nữa Lạc Bắc cũng biết một thứ pháp bảo như thần cung Toái Hư ở trong Côn Luân cũng là một thứ vô cùng bí ẩn. Những đệ tử cấp cao của Côn
Luân chưa chắc biết được một vài chuyện liên quan tới thần cung Toái Hư. Cho dù có bắt được thì lấy được tin cũng là chuyện xa vời. Nhưng hiện
tại, Nam Cung Tiểu Ngôn lại nói rằng biết bí ẩn của thần cung Toái Hư.
...
- Ta không ngờ ngươi lại có thể chống được thần cung Toái Hư.
Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Lạc Bắc với ánh mắt bội phục. Nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của gã liền thay đổi rồi nói:
- Ngươi ở đây. Mà hai ngày trước trong trận pháp của Nam Thiên môn có hai luồng ánh sáng...
- Đúng vậy! Đó chính là tiễn quang của thần cung Toái Hư. - Lạc Bắc nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn nói:
- Ta muốn thử xem trận pháp của Nam Thiên môn có tác dụng với thần cung
Toái Hư hay không cho nên mới nghĩ cách để cho tiễn quang của nó xuyên
vào trong trận pháp.
- Vô ích! - Nam Cung Tiểu Ngôn hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu:
- Cái pháp bảo như thần cung Toái Hư, tiễn quang của nó có thể xuyên qua hư không. Một khi đã ra khỏi cung, nó hoàn toàn thoát ly khỏi bản thể,
ngay cả người điều khiển cũng không thể khống chế. Sở dĩ không thể dùng
cách nào đối phó được với tiễn quang của nó chính là vì không cách nào
có tác dụng tới bản thân thần cung Toái Hư và người điều khiển.
" quả thật là giống như trong truyền thuyết, công kích xuyên qua hư không." Thái Thúc chớp mắt:
- Nếu vậy thì người thi triển có thể ở tận Côn Luân tấn công?
- Đúng là như vậy, nếu không thì trong truyền thuyết nó cũng không có kinh khủng tới mức như vậy.
- Thế chẳng phải là muốn giết ai thì giết hay sao? - Thái Thúc nói:
- Vậy tại sao Côn Luân không dùng cái thần cung Toái Hư giết chết Lạc
Bắc sớm hơn mà còn phải chờ tới tận bây giờ. Hơn nữa, bây giờ không giết được hắn tại sao không giết chúng ta?
- Cái thần cung Toái Hư vốn bị phong ấn trong trận pháp, gần đây mới
xuất hiện. Xem ra Hoàng Vô Thần muốn dùng nó để đối phó với Huống Vô
Tâm. Cho nên mãi sau khi đánh chết Huống Vô Tâm mới sử dụng. - Nam Cung
Tiểu Ngôn lắc đầu nói:
- Về phần muốn giết ai thì giết là chuyện không thể. Thần cung Toái Hư muốn công kích có sự hạn chế.
- Hạn chế gì? - Thái Thúc vội vàng hỏi.
- Một là để sử dụng thần cung Toái Hư mất rất nhiều chân nguyên. Chỉ có
người tu đạo tu vi Nguyên Anh trung kỳ trở lên mới có thể sử dụng. Hơn
nữa cho dù là người tu đạo Nguyên Anh trung kỳ thì cũng chỉ sử dụng được hai mũi tên là toàn bộ chân nguyên trong người hết sạch. Thứ hai là
thần cung Toái Hư muốn tấn công ai thì phải xác định được hơi thở của
người đó. Có điều bên trong thần cung Toái Hư có một thứ pháp quyết độc
đáo, chỉ c là một sợi tơ, một giọt máu, thậm chí đồ vật mà người tu đáo
sử dụng là nó có thể lấy được hơi thở mình cần. - Nam Cung Tiểu Ngôn
nhìn ba người Lạc Bắc mà nói:
- Cho nên muốn phòng ngự thần cung Toái Hư cũng đơn giản, chỉ cần không
để cho đồ đạc của mình rơi vào tay Côn Luân. Nếu không bắt được khí tức
của ngươi thì thần cung Toái Hư chỉ là thứ rác rưởi, không thể tấn công
ngươi.
- thần cung Toái Hư phải xác định được hơi thở mới có thể tấn công?
Một tia sáng lóe lên trong mắt, Lạc Bắc liền hỏi:
- Ngươi có biết trong đám đệ tử của Côn Luân có một nữ đệ tử tên là Hoài Ngọc không? Cô ta tự xưng là đệ tử Thanh LY.
- Là cô ta? - Nam Cung Tiểu Ngôn hơi ngẩn người rồi chợt hiểu ra:
- Ngươi đã gặp cô ta? Chẳng trách mà ngươi bị thần cung Toái Hư khóa được hơi thở.
- Chẳng lẽ cô ta chính là người sử dụng thần cung Toái Hư? - Nạp Lan Nhược Tuyết hỏi.
- Không phải. - Nam Cung Tiểu Ngôn lắc đầu:
- Chỉ có điều cô ta tu luyện Xá Nữ nguyên âm quyết. Trong pho pháp quyết của cô ta có một thứ pháp thuật dùng để nâng cao tu vi của người khác
bằng chân nguyên của mình. Đồng thời nó cũng khiến cho chân nguyên của
cô ta tương thông với hơi thở của đối phương. Có lẽ chính cô ta sử dụng
cách này để lấy được hơi thở của Lạc Bắc. Cô ta đúng là đệ tử Thanh Ly
nhưng ta biết không phải người sử dụng thần cung Toái Hư.
- Vậy người điều khiển thần cung Toái Hư là ai? - Nạp Lan Nhược Tuyết hỏi.
Nam Cung Tiểu Ngôn nói:
- Ta chỉ biết đó là một đệ tử thân truyền của Lạc Tiên, tu luyện ngay
tại vòng đảo thứ chín. Còn vè phần là ai thì ta không biết.
- thần cung Toái Hư do đệ tử của Lạc Tiên sử dụng? Tại sao không phải do một người có thân phận cực cao hay là chính Hoàng Vô Thần? - Lạc Bắc
nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn mà hỏi:
- Chẳng lẽ điều khiển thần cung Toái Hư còn có sự hạn chế nào khác?
- Đúng vậy! Ngoài hai điểm hạn chế mà ta đã nói thì điều khiển thần cung Toái Hư còn có một sự hạn chế lớn nhất. - Nam Cung Tiểu Ngôn liếc Lạc
Bắc rồi nói:
- Sở dĩ cả ngàn năm qua nó không xuất hiện là vì bị phong ấn trong một
cái trận pháp vô cùng lợi hại, khó có thể lấy ra được. Bên cạnh đó nghe
nói rằng chỉ có người có huyết mạch độc đó mới sử dụng được thần cung
Toái Hư. Nếu không cho dù có chiếm được nó thì cũng không thể làm cho nó nhận chủ hay sử dụng nó.