- Lúc này mới có chút ý nghĩa.
Nhìn thấy quầng sáng màu bạc do bộ pháp y của y tạo ra không chịu nổi những tia sáng giống như cái lá
trúc, đang thu nhỏ lại, ánh mắt của Thiên Hư sơn chủ mới trở nên nghiêm
túc một chút.
Hắn vung tay khiến cho lưỡi phi đao màu bạc kia hóa thành một tia sáng chém về phía người tu đạo của Côn Luân.
Trước mặt người đó chợt xuất hiện một quầng sáng màu lam va chạm với lưỡi phi đao màu bạc.
Rầm!
Quầng sáng màu lam thu nhỏ lại nhưng ánh sáng vẫn rực rỡ. Nó dường như là một cái tiểu thuẫn nhỏ màu lam, sức phòng ngự phải tương đương với pháp bảo cấp kim tiên xem ra tương đương với lưỡi phi đao của Thiên hư sơn chủ.
Nhưng mới va chạm, ánh mắt của người đó chỉ còn một sự hoảng sợ.
Bởi vì sau khi va chạm, lưỡi phi đao kia không bị đánh bay mà còn tách thành bảy mảnh chém lên người y.
Bảy tia sáng bạc lóe lên, thân thể của người tu đạo Côn Luân bị cắt nát rồi một cái Nguyên Anh còn chưa được ngưng tụ lắm hốt hoảng bay ra khỏi
đỉnh đầu của y. Nhưng Thiên Hư sơn chủ như đoán trước, vung tay lên
phóng ra một cái pháp bảo giống như lưới đánh cá bắt Nguyên anh của
người kia lại.
Trong quá trình đánh chết tên đệ tử Côn Luân,
Thiên Hư sơn chủ không hề dừng lại . Khi y mới dùng cái pháp bảo như cái lưới đánh cá bắt được Nguyên Anh của tên đệ tử Côn Luân thì bóng của y
cũng xuyên qua vị trí thân thể vừa mới bị cắt nát.
- Đó là Man Hoang chiến cổ của Hoàng Thiên Tông?
Thiên Hư sơn chủ hơi híp mắt lại.
Lúc này, từ vị trí của y có thể thấy quả cầu vàng kia là do một cái trống cổ to màu vàng tản ra.
Mà trên hai mặt của cái trống đó đều có hình ảnh con trâu đầy hơi thở
hoang dã. Trên thân con trâu đó phủ kín lôi văn, bốn vó có những tia
chớp lóe lên.
- Giết hắn.
Lúc này, phía trước bên trái của Thiên Hư sơn chủ đang có một trận chiến kịch liệt. Hơn hai mươi đệ tử
Côn Luân đang giao chiến với sáu, bảy người tu đạo Thiên Lan hư không.
Xem tình hình thì người tu đạo của Thiên Lan hư không bị bao vây sắp
không ngăn cản nổi. Nhưng vừa thấy Thiên Hư sơn chủ, từ trong trận chiến lập tức có ba tên đệ tử Côn Luân tách ra lao về phía Thiên Hư sơn chủ.
Cùng lúc đó từ phía bên phải của tháp cát nổ tung lại có sáu bảy tên đệ
tử Côn Luân tham gia vào trong chiến trường khổng lồ.
- Không có thời gian chơi với các ngươi.
Thiên hư sơn chủ cười lạnh rồi vung tay bắn ra một hạt châu màu đen. Hạt châu nổ tung hóa thành một làn khói đen bao vây sáu, bảy tên đệ tử Côn Luân. Bị làn khói đen bao phủ, bên trong vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết,
tất cả các loại ánh sáng biến mất rồi sáu, bảy tên đệ tử Côn Luân chỉ
còn xương cốt rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Thiên Hư sơn chủ cũng
bắt một cái pháp quyết tạo ra một cột lửa hình cây nấm. Bị cột lửa đó
xông tới, ba tên đệ tử Côn Luân lao ra khỏi trận chiến lập tức hóa thành tro bụi.
- Tu vi và pháp bảo của người này thật lợi hại.
Thấy cảnh tượng như vậy, mười mấy tên đệ tử Côn Luân còn lại trong trận chiến đều hoảng sợ.
- A?
Nhưng đúng lúc này, Thiên Hư sơn chủ cũng chợt rùng mình.
Một mũi tia sáng giống như mũi tên đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Ánh sáng giống như mũi tên đó từ trên vòng đảo của Côn Luân lao ra.
Thiên Hư sơn chủ khoát tay, một cái pháp bảo hình dạng giống như viên gạch
bay ra khỏi tay đón lấy tia sáng như mũi tên đỏ như máu.
Một tiếng nổ vang lên, cái pháp bảo của y bị nổ tung thành bốn, năm mảnh.
Nhìn thấy cảnh đó, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Thiên Hư sơn chủ. Y
vung tay lên phóng ra một ánh lửa màu bạc. Lại một tiếng nổ vang lên,
ánh lửa bạc và mũi tên đỏ như máu kia cùng tan biến.
Nhưng đúng lúc này, một mũi tên máu khác lại xuất hiện gần ngay trước mặt của Thiên Hư sơn chủ.
Mũi tên đỏ như máu đó có uy năng cực mạnh, nó ma sát với không khí khiến
nhưng do nó có tốc độ quá nhanh nên đã vượt qua cả trăm trượng không khí mới vang lên tiếng nổ. Vì vậy mà phía sau mũi tên đó kéo theo cả một
cái đuôi lửa dài tới trăm trượng.
Không chỉ có thế, quanh thân mũi tên đó còn ngưng tụ ba pho tượng đạo tôn.
Đạo tôn một tay chỉ trước, một tay chỉ sau. Trên người khoác một tấm pháp y hoa lệ. Cả ba cái đầu đều hết sức uy nghiêm, mồm mở to như chực nuốt cả đất trời.
Thiên Hư sơn chủ hơi chần chừ một chút nhưng ngay lập
tức ánh mắt của y lại trở nên lạnh lùng. Y vung tay lên bắn một viên đan hoàn màu xanh về phía mũi tên thứ hai.
Viên đan hoàn đó to bằng
quả long nhãn nhưng bên trong như có từng vòng hoa văn và pháp lực dao
động rất lạ, nhìn giống như nội đan của một con yêu thú. Mũi tên đỏ như
máu với tốc độ kinh người va chạm với viên đan hàn. Uy thế áp đảo của
mũi tên cùng với ba đạo tôn mở miệng làm người ta có cảm giác như cả
viên đan dược bị nuốt chửng.
Răng rắc.
Viên đan hoàn màu xanh cũng lập tức nát vụn nhưng uy thế của mũi tên màu đỏ cũng lập tức biến mất.
Chuyện này dường như cũng nằm trong sự dự đoán của Thiên Hư sơn chủ. Cùng với
khi viên đan hoàn màu xanh xuất hiện thì một tấm bùa màu tím của bị y sử dụng. Một tiếng động vang lên, tấm bùa hóa thành ba con giao long va
chạm với ánh sáng màu vàng mà Man Hoang chiến cổ tạo ra.
Oành!
Trong tiếng nổ mạnh, ba con giao long màu tím nổ tung bắn ra vô số tia sáng
khiến cho rất nhiều đệ tử Côn Luân và người tu đạo của Thiên Lan hư
không chiến đầu đều quay sang nhìn. Mà quầng sáng màu vàng kia cũng chỉ
hơi rung lên cho thấy có uy lực kinh người, hoàn toàn chịu được oanh
kích ở mức độ đó. Nhưng đệ tử Côn Luân đang điều khiển Man Hoang chiến
cổ thì cũng rùng mình như bị pháp lực phản chấn làm cho bị thương.
Cái Man Hoang chiến cổ này Lạc Bắc và Hoài Ngọc đoạt được trong Hoàng thiên thần tháp, chỉ cần liên tục đưa chân nguyên vào nó sẽ tạo ra một cái
quầng sáng bao phủ mấy trăm trượng. Hơn nữa toàn bộ người tu đạo ở bên
trong phạm vi quầng sáng khi phóng ra pháp thuật đều có uy lực kinh
người của những tia chớp màu vàng. Trong đấu phép quy mô lớn, cái pháp
bảo này có uy lực cực mạnh, cho dù là Lạc Bắc thì ngày đó khi phát hiện
ra công dụng của nó cũng phải ngạc nhiên thán phục.
Nhưng lúc
này, tên đệ tử sử dụng Man Hoang chiến cổ là một tên đệ tử Côn Luân mặc
áo bào trắng còn trẻ tuổi. Tên đệ tử đó không biết có thân phận gì ở Côn Luân dường như tu vi tới trung kỳ Nguyên anh. Ngoại trừ y ra còn có ba
tên đệ tử sơ kỳ Nguyên Anh. Bên trong cái màn sáng màu vàng kim cũng bao phủ ít nhất hai trăm tên đệ tử Côn Luân.
Đám đệ tử Côn Luân đó
được cái pháp bảo này giúp đỡ đánh chết người tu đạo của Thiên Lan hư
không quanh mình. Nhưng trong những người đó không có bóng dáng của Hoài Ngọc.
Lúc này bên trong quầng sáng, đệ tử Côn Luân cũng phát
hiện ra tu vi của Thiên Hư sơn chủ rất cao. Lập tức có trên trăm tia
sáng màu vàng từ trong đó lao thẳng về phía Thiên Hư sơn chủ.
Xoẹt!
Đám đệ tử Côn Luân trợn mắt, há mồm khi thấy một quầng sáng bạc lao ra khỏi đỉnh đầu Thiên Hư sơn chủ. Không ngờ y để cho Nguyên Anh rời thân thể.
Lạc Bắc đã giao chiến với người Thiên Lan hư không mấy lần nên hiểu rõ bọn
họ tu luyện công pháp dung hợp pháp bảo với Nguyên Anh tạo thành pháp
bảo bản mệnh. Nguyên Anh của họ cũng không giống với Nguyên anh trong
giới tu đạo thậm chí so với thân thể còn cứng rắn hơn. Hơn nữa sau khi
Nguyên anh của người tu đạo Thiên Lan hư không ra khỏi thân thể, tốc độ
nhanh, lực chiến cũng mạnh.
Nhưng tất cả các đệ tử Côn Luân đều
không biết với công pháp của Thiên Lan hư không vì vậy mà họ vẫn theo tư tưởng thâm căn cố đế chỉ cảm thấy trong hoàn cảnh này mà để cho Nguyên
Anh thoát ra thì đúng là muốn chết. Bọn họ cảm thấy Thiên Hư sơn chủ
thật sự quá điên cuồng.
Nguyên anh của Thiên Hư sơn chủ vừa mới
ra khỏi thân thể thì thấy nó có màu bạc, đỉnh đầu lơ lửng một bông hoa
sen bạc tản ra ánh sáng dìu dịu. Từ pháp lực dao động xung quanh người
cho thấy tu vi của y đạt tới hậu kỳ Độ Kiếp, gần như sắp vượt qua một
lần thiên kiếp.
Nguyên anh của y vừa mới ra khỏi thân thể, trong
tay cầm một túi bảo thạch màu xanh. Một tia sáng màu xanh lóe lên rồi
thu thể xác của hắn vào trong cái túi. Còn một vầng sáng lóe lên trên
Nguyên anh rõ ràng đạt tới tốc độ xé rách hư không, thoáng cái tránh
được tất cả đòn tấn công từ trong màn sáng mà lao tới bên dưới.