Cho dù là dốc hết sức, Nguyên Thiên Y tự mình ra tay thì có thể tìm được linh dược với dược lực không thể so được với cấm kỵ Tử Uyên của La Phù. Lớp bùn dày ngàn thước dưới đó là do dược lực tích tụ mà thành.
- Cho dù tư chất bình bình thì thời gian không nhiều lắm cũng có nghĩa lý gì đâu. - Nguyên Thiên Y đứng trên vách núi nhìn chướng khí bao phủ dưới vực sâu mà trong mắt hiện lên hào quang mãnh liệt.
Cái môn phái bình thường trên thế gian khi tìm đệ tử đều lựa chọn người có cốt cách kinh mạch thích hợp với việc tu đạo. Rồi sau đó trước tiên dậy các loại pháp quyết rèn luyện thân thể nhằm cường kiện kinh mạch, luyện thể để Trúc Cơ. Quá trình đó cũng phải mất tới mười năm. Nhưng Nguyên Thiên Y lại dùng bí thuật cải tạo kinh mạch của Lạc Bắc, sử dụng ngoại lực cực mạch giúp Lạc Bắc Trúc Cơ.
Hơn nữa Nguyên Thiên Y cũng từ những gì mà tổ sư ghi lại biết được bí thuốc của người Miêu trên thực tế không phải khiến cho thân thể của con người giống như kim cương mà là khiến cho nó thoát thai hoán cốt, thích hợp với việc tu đạo. Vì vậy mà cho dù là Nguyên Thiên Y cũng không biết thứ thuốc bí truyền đó có hiệu quả như thế nào, mà cũng không biết tên đệ tử sau khi được cải tạo sẽ ra làm sao.
Quá trình cải tạo liên tục diễn ra một cách tuần hoàn trong Tử uyên, Lạc Bắc mặc dù đang hôn mê nhưng thân thể, da thịt huyết mạch vẫn liên tục thối rữa rối lại sinh ra.
Dược lực màu đen hội tụ trong bùn bằng mát thường có thể thấy được chúng như một dòng khi liên tục xâm nhập vào thân thể của Lạc Bắc. Mà trong thân thể của Lạc Bắc lại tràn ngập một làn ánh sáng màu xanh đậm.
Một vài thứ từ da thịt thối rữa của Lạc Bắc đi ra ngoài, chỉ để lại dòng khí màu trắng ngà liên tục hợp lại vào trong ánh hào quan màu xanh trong cơ thể hắn.
Đây cũng là sự thần kỳ của thứ thuốc bí truyền. Nếu chỉ dựa vào dược lực thì cũng không thể nào chống lại dược lực tích tụ trong vũng bùn của Tử Uyên. Thứ thuốc bí truyền này đẩy kịch độc và dược lực không tốt với cơ thể ra ngoài, hấp thu dược lực có ích vào trong thân thể của Lạc Bắc.
Làn khí kịch độc và thối rữa tản ra trên người Lạc Bắc càng lúc càng mạnh bao phủ lấy người hắn giống như một cái kén to. Thoáng cái, thứ khí độc và ô uế tản ra từ người Lạc Bắc không ngờ so với chướng khí tràn ngập nơi đáy vực còn đậm hơn. Thứ khí độc đó tản ra khiến cho chướng khí nơi đáy vực càng lúc càng dày, chẳng khác gì Lạc Bắc là nguồn gốc của nó.
Trong cái kén được làm từ thứ khí màu vàng đó ánh sáng màu xanh hồng trên người Lạc Bắc càng lúc càng mạnh. Mà dược lực mà đen ở đáy đầm chui vào trong cơ thể hắn với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Từ từ, thân thể của Lạc Bắc giống như có một thứ sức hút, khiến cho dược lực màu đen lấy hắn làm trung tâm mà tạo thành một cơn lốc xoáy.
Mà cốt cách và máu thịt của Lạc Bắc được chữa trị càng lúc càng nhanh, từ chỗ thân thể thối rữa mà từ từ hồi phục lại hình người.
Da thịt hắn vẫn tản ra ánh sáng màu hồng xanh như trước. Quá trình thối rữa và chữa trị luân hồi chấm dứt nhưng dược lực màu đen vẫn tràn vào người hắn như trước.
Chướng khí càng lúc càng đậm tuy nhiên dược lực dưới vũng bùn màu đen lại càng lúc càng nhạt cuối cùng biến mất.
Mà trên ánh sáng màu hồng xanh trên da thịt của Lạc Bắc cũng giống như lửa than từ từ nhạt dần rồi biến mất.
Lạc Bắc giống như đã chết, lập lờ trên mặt vũng bùn. Da thịt của hắn tái nhợt như không có ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên trên mắt hắn lại dường như có một chút hơi thở của Nguyên Thiên Y. Nếu như có người nào nhìn thấy sẽ thầm nghĩ cho hắn mặc thêm bộ cẩm y chắc chắn sẽ là một thiếu niên anh tuấn.
Chướng khí dầy đặc chợt tách ra, rồi một cái bóng trắng từ trên cao giống như lưu tinh hạ xuống, lơ lửng bên cạnh Lạc Bắc. Rồi sau đó, Nguyên Thiên Y lại lao lên. Vào lúc này, vầng mặt trời đỏ như lửa cũng từ trên đỉnh núi cao nhất của La Phù nhô lên chiếu rọi toàn bộ La Phù.
- Sư phụ! Người đang do dự chuyện gì?
Trên đỉnh núi vô danh, Lạc Bắc thật thà đứng hỏi Nguyên Thiên Y.
Vào lúc này, Lạc Bắc đã rửa sạch hết dơ bẩn trên người, khoác vào một bộ áo màu xanh mới tinh. Mặc dù nước da của hắn vẫn trắng nhợt như trước nhưng dưới ánh dương quang chiếu rọi, thân thể khuôn mặt đều tràn ngập sức sống. So với lúc trước, mặc dù khuôn mặt không có nhiều thay đổi nhưng đủ dùng bốn chứ thoái thai hoán cốt để hình dung.
Sau khi thức tỉnh, Lạc Bắc phát hiện sức lực của bản thân mặc dù không giống như khi ăn cỏ Tiêu Tây tuy nhiên lại trở nên thong thả, không dễ cảm thấy mệt nhọc mà cũng không còn như trước hay thấy đói bụng nữa. Ngoại trừ điều đó Ra, Lạc Bắc phát hiện những vết sẹo trên người mình đã nhạt tới mức không còn nhận ra được nữa. Tuy nhiên quan trọng nhất là sự cảm giác của hắn trở nên nhạy bén, dường như có thể cảm nhận được rõ ràng hoa cỏ xung quanh đang nảy mầm, sương mù trong sơn cốc đang bốc lên. Mặc dù bản thân đã cố gắng nhưng Lạc Bắc vẫn chưa hoàn toàn quên được Ma Ha Già La mật pháp, thậm chí hắn còn cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong thiên địa có thấp thoáng bóng dáng của Thái Dương chân hỏa. Dường như hắn chỉ cần kết ấn Ma Ha Già La mật pháp là có thể hút linh khí của thái dương chân hỏa vào trong Thức Hải của mình.
Sau khi thoát thai hoán cốt, giác quan thứ sáu của hắn càng thêm nhạy bén. Hiện tại bất cứ một người tu đạo nào mà nhìn thấy Lạc Bắc sẽ nhận ra tư chất của hắn vô cùng cao. Mà cũng đúng như vậy, bởi vì Lạc Bắc có thể cảm nhận được trước mặt mình, Nguyên Thiên Y như hòa tan vào với trời đất, không hề có lấy một tia cảm xúc.
- Không có gì. - Khi Nguyên Thiên Y quay đầu lại, Lạc Bắc cảm nhận được một chút do dự của sư phụ đã biến mất:
- Cái thứ thuốc bí truyền của Miêu Cương đúng là đoạt công tạo hóa. Hiện tại cũng tới lúc ngươi rời khỏi La Phù rồi.
"Tới lúc rời khỏi La Phù?"
Chút do dự kia của sư phụ hắn không ngờ là vì... "Ly biệt."
Lạc Bắc làm sao có thể ngờ được Nguyên Thiên Y đột nhiên lại nói một câu đó mà ngẩn người. Hắn không nhịn được thất thanh kêu lên:
- Sư phụ! Tại sao?
- La Phù chúng ta không theo khuôn phép, đó cũng là quy tắc của La Phù.
Nhìn Lạc Bắc mặc dù đã thoát thai hoán cốt nhưng vẫn còn chân chất, Nguyên Thiên Y khẽ thở dài rồi thuận miệng nói một lý do:
- Sau khi đệ tử của La Phù chúng ta Trúc Cơ thành công thì được truyền thụ một bộ công pháp La Phù chính thức sẽ nhập thế để rèn luyện. Chờ sau khi tu hành tới một mức độ sẽ trở lại La Phù, gặp sư tôn để tiếp tục tu luyện.
- Nhập thế rèn luyện?
- Nếu không nhập thế thì tu đạo cũng giống như bế môn mà thôi. Chỉ có trải qua vô số cuộc sống trong hồng trần thì bản tâm mới càng thêm vững chắc.
Từ sau khi lựa chọn trở thành đệ tử của La Phù, Lạc Bắc chưa hề nghi ngờ Nguyên Thiên Y.
- Sư phụ! Vậy con phải làm như thế nào?
- Trước tiên người theo ta tới đây.
Nguyên Thiên Y không trả lời câu hỏi của Lạc Bắc ngay mà hai tay vẽ một cái pháp trận. Cái pháp trận huyền ảo đó cũng chính là thứ mà Nguyên Thiên Y dùng để cho Lạc Bắc nhớ được quy luật vận hành của trời đất, đồng thời cũng làm cho Dược Vương tông kinh sợ mà không dám tìm cớ phải nôn Thương Dương giác ra.
Đầu tiên, Lạc Bắc cảm nhận được một làn hơi thở mênh mông bao phủ lấy bản thân và Nguyên Thiên Y vào bên trong. Hắn hoảng sợ nhìn Nguyên Thiên Y và dưới chân mình đột nhiên tản ra ánh sáng chói mắt, tựa như toàn bộ ngọn núi từ trên xuống dưới bị bao phủ bởi ánh hào quang màu bạc. Ánh sáng lóe lên, Lạc Bắc giống như rơi vào trong vũ trụ, còn Nguyên Thiên Y thì giống như một vị thần. Lạc Bắc có cảm giác như không gian và thời gian bị xuyên thủng. Trong tích tắc đó, Lạc Bắc phát hiện bản thân và Nguyên Thiên Y đứng dưới cái thác nước hùng vĩ. Một tia sáng từ trong tay Nguyên Thiên Y nở rộ. Trong khoảng khắc đó, chín tầng trời như có thiên lôi xuất hiện. Cái thác nước hùng vĩ cộng với thế núi không ngờ bị phá vỡ sâu tới mấy trăm trượng trong lòng núi. Ở đó xuất hiện một cái đền khổng lồ, có màu giống với màu của núi đá. Trên tường của ngôi đền có khắc những hoa văn và hình thù cổ xưa, nhìn cũng không huy hoàng lắm tuy nhiên lại ẩn chứa khí thế to lớn cùng năm tháng.
- Đây là nơi nào?
Đứng trước đại điện, mặc dù Lạc Bắc lớn gan như vậy, bản thân là người ứng cỏi nhưng cũng gần như nghẹt thở. Cái điện đó quả thật quá cao, chỉ riêng cái vòm nơi cửa lớn thì đừng kính cũng vượt quá năm trượng. Trên cánh cửa có một tảng đá khắc chữ. Lạc Bắc không biết được chữ đó là gì, bởi vì nó là chữ cổ. Tuy nhiên mỗi chữ cũng to gần một trượng.
Đứng trước cửa, Lạc Bắc cảm nhận có một làn áp lực mênh mông ập tới khiến cho hắn có cảm giác bản thân giống như một người tí hon lọt vào một quốc gia của những người khổng lồ.
- Đây chính là chỗ mà các đời tổ sư truyền lại kinh điển. Nó tiêu phí mất tới mười năm của vị tổ sư đời thứ ba của La Phù chúng ta. Sự kế thừa ngàn năm của phái La Phù chúng ta không như những môn phái khác được cất giữ ở bên ngoài. - Âm thanh của Nguyên Thiên Y hết sức trang nhiêm. Một tia sáng bạc lóe lên, chẳng khác gì một cái cầu vồng quấn quanh người Lạc Bắc mà bay vào trong điện.
Lạc Bắc bị cuốn vào trong điện, không nhịn được một thốt lên một tiếng. Trước mắt hắn là cái thềm đá tới mấy ngàn bậc nối thẳng vào một ngôi đền rất cao. Hai bên thềm đá đều là vực sâu không thấy đáy, thấp thoáng có ánh nước lưu chuyển. Mà trên đỉnh đầu lại giống như bầu trời, không ngờ có một quầng sáng đang chớp động.
Điều khiến cho Lạc Bắc kinh ngạc không phải là áp lực từ cái điện mà là quầng sáng trên đỉnh đầu.
Trên quầng sáng đó không ngờ có mấy cái bóng đang chuyển động.
Bên trong đó, Lạc Bắc nhìn thấy rất nhiều loại muông cầm, dị thú mà bản thân chưa bao giờ nghe thấy. Lạc Bắc lại giật mình khi nhìn thấy có rất nhiều người ăn mặc khác nhau đang giảng kinh luận đạo, lại thấy có vô số người đang thi triển pháp ấn đấu phép. Đám muông cầm dị thú và những người đó đấu phép, phóng ra pháp thuật đều kinh thế hãi tục. Mà bên trên vầng sáng đó liên tục hiện lên một số vầng sáng giống như điển tịch Ma Ha Già La mật pháp.
- Không cần phải nhìn nhiều. Tất cả đều là những thứ mà các vị tổ sư của phái La Phù chúng ta nhìn thấy. Nhưng nếu ngươi nhớ chúng thì sau khi nhập thế sẽ thêm phần nguy hiểm. Sau này khi có cơ duyên, ngươi sẽ có cơ hội để nhìn lại.
Lúc Lạc Bắc không kìm được nhìn lên trên thì âm thanh của Nguyên Thiên Y vang lên trong tai của hắn.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Nguyên Thiên Y đã nói vậy thì Lạc Bắc liền cúi đầu, không hề nhìn tới những vầng sáng làm cho hắn phải rung động đó nữa.
Sau khi đi hết mấy ngàn bậc thang, Lạc Bắc có thể nhìn thấy một ngôi đền đang lơ lửng, không hề có lấy một chút hình vẽ hay điêu khắc, tuy nhiên khí thế của nó lại càng mạnh. Đi vào trong điện, hai bên tường cách hắn ít nhất là mười trượng còn cái nóc thì cách đỉnh đầu hắn cũng hơn mười trượng.
Đứng ở trong đó, tinh thần Lạc Bắc chấn động, cảm nhận bản thân thật nhỏ bé giống như con kiến.
Cho dù kẻ nào đứng ở đây, đối diện với trời đất thì cũng có cảm giác đó.
Cái điện lớn này giống như nối liền giữa trời và đất.
Tổ sư xây dựng một cái điện lớn như vậy trong lòng núi không biết là có ý chí tới mức độ nào.
Trên đỉnh điện có bố trí rất nhiều điểm sáng. Những viên minh châu được sắp xếp căn cứ theo nhật nguyệt, ngũ hành mà tản ra ánh sáng xanh rực rỡ.
Trong điện hoàn toàn trống không, chỉ có những pho tượng trông vô cùng sống động. Mỗi pho tượng đều cao tới mười trượng, được chạm trổ một cách tinh vi, không hề thấy có chút dấu vết cắt gọt. Mà mỗi pho tượng lại có một dáng vẻ khác nhau. Có pho tượng mặc giáp trụ, trong tay cầm pháp bảo kỳ quái. Hoặc có pho tượng thì hai tay không có gì nhưng lại cưỡi một con quái vật kỳ lạ nhìn rất dữ tợn. Có pho tượng thì mặt mũi lại hiền lành. Lạc Bắc đếm thì tổng cộng có tất cả mười lăm pho tượng cả thảy.
- Đây là mười lăm pho tượng của các đời tổ sư phái La Phù chúng ta. - Nguyên Thiên Y đứng ở giữa điện mà nói với Lạc Bắc một cách chậm rãi.
Lạc Bắc giật mình. Mặc dù khi Nguyên Thiên Y thu hắn làm đồ đệ đã nói La Phù không câu nệ nghi lễ rắc rồi của thế gian nhưng vào lúc này, Lạc Bắc không tự chủ được mà quỳ xuống.
- Các vị tổ sư chứng kiến. Đại đệ tử thứ mười lăm của La Phù là Nguyên Thiên Y bây giờ chính thức truyền kinh điển cho Lạc Bắc.
Nguyên Thiên Y nhìn mười lăm pho tượng khổng lồ rồi đặt nhẹ bàn tay lên đỉnh đầu Lạc Bắc mà nói:
- Tiếp nhận Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
Một bộ pháp quyết huyền ảo đột nhiên không một chút dấu vết xuất hiện trong đầu Lạc Bắc.
Tại nơi cực Bắc, bầu trời và mặt đất giống hết nhau, phía trên vùng đất lạnh có một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững trên băng tuyết chẳng khác gì một ngọn núi băng. Trên đỉnh núi có một cái miếu thờ tường ngói màu vàng. Lá cờ được dệt bằng lông bò Tây Tạng trải qua hơn một ngàn năm giá lạnh mà vô cùng rách rưới. Khoảng thời gian chừng nửa nén nhang trước, khi ngọn núi và thác nước tách ra để lộ cái điện lớn này thì ở một nơi cách xa La Phù mấy ngàn dặm có một vị Lạt Ma khổ tu mặc phật bào màu đỏ, để trần một nửa người, đầu đội một cái mũ bằng nhung. Nước da của lão đen thui, hình dung tiều tụy. Lão chợt ngẩng đầu lên:
- Đây là ý trời hay sao?
Một tiếng thở dài vang lên tới tận không trung.
Nguyên Thiên Y điểm nhẹ một cái vào mi tâm của Lạc Bắc.
Một tia sáng màu vàng lóe lên nơi mi tâm của hắn rồi biến mất.
- Ta đã gieo một cái Không Sanh Diệt Hải Vọng Tâm chú vào trong cơ thể của ngươi. Nếu ngươi làm trái lời ta ắt sẽ bị hình thần câu diệt.
- Sau khi nhập thế ham muốn những việc không thể sẽ bị giết.
- Không thể tiết lộ bất cứ pháp quyết nào của La Phù chúng ta. Trước khi trở về La Phù không được cho người nào biết ngươi là đệ tử của La Phù, nếu không sẽ chết.
- Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trải qua cửu tử nhất sinh, chịu sự đau khổ so với Ma Ha Già La mật pháp gấp trăm lần. Sau khi ngươi nhập thế có thể lựa chọn không tu luyện nhưng cũng không được nói với người khác, thậm chí không được hoài nghi về pháp quyết này, nếu không sẽ chết.
Trong đại điện, Lạc Bắc cố gắng ghi nhỡ kỹ tất cả những điều đó vào trong lòng.
Mặc dù không biết mỗi một đệ tử của La Phù có phải trải qua việc rèn luyện như vậy và chịu những quy tắc đó hay không nhưng Lạc Bắc lại thấy được Nguyên Thiên Y không hề có ý hại mình, đồng thời cũng cảm nhận được Nguyên Thiên Y cho mình Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đúng là không tầm thường.
Chúng sanh bình đẳng.
Mặc dù mang tới cho hắn nhiều sự thử thách gian khổ như vậy nhưng từ ngày sư phụ đưa hắn tới La Phù cũng chưa hề vì tư chất của hắn thấp mà coi thường hắn, thậm chí là tỏ thái độ của người đứng trên cao với hắn.
- Sư phụ! Khi nào con mới có thể trở về? - Đứng trên đỉnh núi vô danh, nhìn ngọn núi lớn khép lại, Lạc Bắc liền hỏi Nguyên Thiên Y.
- Có lẽ mười năm, hoặc hai mươi năm. - Nguyên Thiên Y trả lời Lạc Bắc:
- Công pháp của La Phù chúng ta có thể nói là hơn người, nhưng muốn đạt tới cảnh giới đại thành thì lại khó như lên trời. Phi kiếm của Thục Sơn sử dụng vật bên ngoài cũng là thứ lợi hại. Nếu như có thể tu thành kiếm nguyên thì có thể tự bảo vệ mình. Chờ khi ngươi có được bản mệnh kiếm nguyên thì ngươi có thể trở về La Phù gặp ta.
- Bản mệnh kiếm nguyên là gì? - Lạc Bắc cảm thấy khó hiểu.
Nguyên Thiên Y không nói. Vốn hiểu tính tình của Nguyên Thiên Y, Lạc Bắc đột nhiên lên tiếng:
- Sư phụ! Khoan đã.
- Có chuyện gì? - Nguyên Thiên Y giật mình phát hiện Lạc Bắc đang nhìn quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó.
- Lão Triệu Nam đâu? Con muốn chào từ biệt lão. - Lạc Bắc nhìn xuống bộ quần áo bằng vải thô của mình. Bộ quần áo này mặc dù đơn sơ nhưng cũng là lần đầu tiên trên đời có người tự khâu cho hắn.
Trong mắt Nguyên Thiên Y có chút gì đó ấm áp:
- Lão có chuyện rời núi nên không thể trở về được. Có điều chờ khi con trở lại La Phù, các ngươi sẽ gặp nhau.
Lạc Bắc ngẩn người. Mỗi đêm, lão Triệu Nam từng đắp chăn cho hắn, vậy mà không ngờ vừa mới cảm nhận được bầu không khí ấm áp của gia đình thì đã phải chia ly như vậy.
- Người tu đạo sẽ chịu được sự cô quạnh. - Nguyên Thiên Y khẽ thở dài nhìn lên không trung. Một cái lồng trong suốt vô hình lập tức bao vây lấy y và Lạc Bắc vào bên trong rồi với tốc độ cực nhanh mà lướt trên bầu trời. Do đã thành thói quen về tu vi và tốc độ của Nguyên Thiên Y, nhưng điều khiến cho Lạc Bắc kinh ngạc đó là ngọn núi khổng lồ xuất hiện trước mặt.
Từ nơi nào đến lại quay về nơi đó.
Không ngờ Nguyên Thiên Y lại mang Lạc Bắc quay trở về Ba Thục. Cái bãi tha ma này, nghe Không Đồng và Di La nói thì chỉ cách cánh cổng của Thục Sơn chừng trăm dặm.
Dãy núi như trước, chỉ có điều những ngôi mộ trong bãi tha ma như nhiều hơn, nhưng Lạc Bắc cũng không rõ lắm rằng trước đây mình gặp Không Đồng ở đâu. Mà lúc này, mặc dù mặt trời vẫn còn đỏ nhưng tiếng quạ kêu cùng với quang cảnh của bãi tha ma khiến cho bầu không khí lại càng thêm thê lương.