Sau khi lấy
được cái kính nhỏ màu bạc ra khỏi quầng sáng, trước tiên hắn cũng không
xem nó mà nhắm mắt lại điều tức, dường như chân nguyên mất rất nhiều.
Sau một lát, Lạc Bắc mới mở mắt nhìn Hoài Ngọc cười khổ rồi nói một câu:
- Xem ra ngươi nói đúng. Số lượng pháp bảo trong giới tu đạo thượng cổ đúng là so với cổ phù còn ít hơn nhiều.
- Lạc Bắc! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi mất rất nhiều chân nguyên.
Chẳng lẽ để lấy được pháp bảo trong cái quầng sáng này lại cần nhiều
chân nguyên tới vậy? - Hoài Ngọc cũng hết sức kinh ngạc nhìn Lạc Bắc
hỏi.
- Đúng vậy. Muốn lấy được pháp bảo trong cái quầng sáng này không chỉ
mất nhiều chân nguyên mà lực lượng chân nguyên phải tới được một trình
độ nhất định. - Lạc Bắc cười khổ rồi nói tiếp:
- Càng vào bên trong lực cản lại càng lớn. Theo ta ước đoán thì người tu đạo Kim đan hậu kỳ cho dù có bất chấp chân nguyên hao tổn thì lực lượng chân nguyên cũng không thể xuyên qua được quầng sáng này.
- Không ngờ còn có sự hạn chế như vậy. - Hoài Ngọc ngẩn người, cau mày suy nghĩ rồi nói:
- Lạc Bắc! Ta hiểu được ý của ngươi. Nhất định là phương pháp luyện chế
pháp bảo của giới tu đạo thượng cổ khác với chúng ta. Chỉ cần nhìn phần
lớn cổ phù đều dựa vào lực lượng của vật liệu chứ không phải do trận
pháp. Trận pháp thượng cổ rất lớn, muốn bố trí mấy cái trận pháp nhỏ lên trên pháp bảo là một điều rất khó đối với người tu đạo thời cổ. Xác
suất luyện chế pháp bảo thành công cũng thấp. Cho nên trong một tông môn lớn, số lượng pháp bảo cũng rất ít. Giao nó cho một ít đệ tử có tu vi
thấp đối với tông môn cũng là một chuyện lo lắng, sợ họ bị đối thủ giết
chết rồi đoạt mất pháp bảo. Cho nên trong tầng thứ ba của Hoàng Thiên
thần tháp mới bố trí sự hạn chế như vậy. Chỉ có đệ tử tu vi từ Kim đan
hậu kỳ trở lên mới có thể dựa vào tu vi của bản thân mà lấy được pháp
bảo bên trong quầng sáng. Mà cái quầng sáng màu xanh này cũng là một cái thử nghiệm đối với tu vi đệ tử của Hoàng Thiên tông. Nếu tu luyện chưa
tới tu vi Kim đan hậu kỳ thì cũng chỉ có nghĩ cách khác mà lấy pháp bảo
chứ không thể lấy được từ Hoàng Thiên thần tháp.
- Đúng là vậy. - Lạc Bắc gật đầu nói:
- Với chân nguyên hiện tại của ta nếu lấy ra hai cái pháp bảo thì không
sau. Nhưng muốn lấy từng cái pháp bảo một để xem là chuyện không thể.
- Vậy cứ giữ chân nguyên để xem có thể tiến lên tầng thứ tư rồi nói sau. Còn chuyện không thể lấy ra được từng cái một thì chúng ta cũng có thể
dùng phương pháp loại trừ để lựa chọn. - Hoài Ngọc cau mày suy nghĩ một
chút rồi mỉm cười.
- Phương pháp bài trừ để lựa chọn? - Lạc Bắc cảm thấy khó hiểu nhìn Hoài ngọc.
- Dùng cách bài trừ thế nào thì đợi lát nữa rồi nói. - Hoài Ngọc nói có chút hờn dỗi với Lạc Bắc:
- Trước tiên cứ xem cái kính nhỏ này là pháp bảo như thế nào đã. Nhìn
qua thì nó cũng không tệ lắm. Đã lấy được nó ra thì cũng xem nó có ích
gì không.
Lạc Bắc gật đầu. Vào lúc này, pháp lực dao động của cái kính nhỏ trong
tay hắn rất độc đáo, không rõ ràng là hệ Hỏa, hệ Thủy hay lôi cương.
Viên bảo thạch màu đỏ ở giữa nhìn giống như tinh thạch hệ Hỏa nhưng lại
không hề có lấy một chút hơi thở hệ Hỏa. Hơn nữa cả Lạc Bắc và Hoài Ngọc đều chưa nhìn thấy thứ tinh thạch này trong điển tịch. Bên trong viên
bảo thạch có rất nhiều vòng xoáy do thiên nhiên tạo ra, lại có những hoa văn nhìn như những cánh hoa cúc nhỏ. Trên lưng của cái tiểu kính bằng
lòng bàn tay tản ra ánh sáng bạc hút mắt. Còn mặt kia của nó thì điêu
khắc những cái hoa văn nhìn như vô số tinh vân, tạo thành một cái hư
không thâm thúy.
- A?
Bởi vì không nhận ra cái gì hơn nữa Lạc Bắc cũng biết cổ bảo hoàn toàn
khác với pháp bảo của giới tu đạo hiện nay. Dưới tình huống đưa chân
nguyên vào cho dù không thể sử dụng thì cũng không bị phản lại. Vì vậy
mà Lạc Bắc đơn giản thử đưa chân nguyên vào bên trong cái kính nhỏ.
Thoáng cái, Lạc Bắc và Hoài Ngọc kinh ngạc nhìn thấy trên mặt kính chợt
tản ra một thứ ánh sáng màu hồng rồi tiếp tục xuất hiện những điểm sáng
bạc lốm đốm bao phủ lấy Lạc Bắc. Chẳng khác nào một cái hư không màu đỏ
đột nhiên bao phủ lấy Lạc Bắc. Nhưng Lạc Bắc và Hoài Ngọc vẫn không hề
cảm giác được uy năng của thứ ánh sáng màu hồng đó.
Ngay cả khi hai người đưa tay qua lại trong quầng sáng cũng chỉ có cảm giác lành lạnh như đưa đi trong làn sương.
Hơn nữa ánh sáng giống như một cái hư không màu đỏ do cái kính nhỏ thả
ra sau khi bao phủ Lạc Bắc cho dù hắn có dùng tâm điều khiển thế nào thì cái kính nhỏ màu bạc và ánh sáng đang bao phủ cũng không hề có sự thay
đổi.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút rồi cẩn thận thả một chút chân nguyên màu vàng ra ngoài.
Rõ ràng là quầng sáng của cái kính nhỏ không có sức phòng ngự. Một cái
pháp bảo được đặt giữa những loại tấn công mà bản thân dường như không
có uy năng công kích đối phương vậy thì rất có thể nó giống với cái dị
bảo mà Lạc Bắc có được tử Độc Long Tôn giả, có thể tăng cường lực lượng
chân nguyên của một người.
Lực lượng chân nguyên bản thân của một người càng mạnh thì khi thi triển pháp thuật sẽ khiến cho nguyên khí trong trời đất dao động càng mạnh,
thi triển tạo ra uy lực pháp thuật càng lớn. Cái pháp bảo của Độc Long
tôn giả tương đương với có thể nâng cao uy lực pháp thuật. Nếu nó có
công hiệu như của Độc Long tôn giả thì đặt ở trong số pháp bảo tấn công
cũng được.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc không ngờ được đó là khi làn chân nguyên
như chất lỏng của hắn bao vây xung quanh cái hư không màu đỏ thì cơ bản
không hề có biến hóa nào xảy ra.
Có thể nói cái pháp bảo này không có công hiệu nâng cao lực lượng chân nguyên.
Lạc Bắc dừng tay lại thử thi triển một cái pháp thuật đơn giản nhất của
Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Trên ngón tay của hắn xuất hiện một tia
lôi quang màu tím.
Tuy nhiên lần này khi tia chớp như một con rắn xuất hiện chạm vào vầng
sáng đang bao phủ lấy hắn thì cảnh tượng xuất hiện khiến cho Lạc Bắc và
Hoài Ngọc giật nảy mình.
Tách tách tách.
Trong vầng sáng trước mặt Lạc Bắc không ngờ xuất hiện tới cả trăm tia
chớp màu tím. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào có cả một trăm con rắn nhỏ
màu tím đột ngột xuất hiện trước mặt Lạc Bắc.
- Lạc Bắc! - Hoài Ngọc ngẩn ngơ một lúc rồi chợt lên tiếng đầy vui mừng:
- Không ngờ cái kính nhỏ màu bạc này có thể phóng đại hiệu quả pháp thuật lên gấp cả trăm lần hay sao?
Trong âm thanh của Hoài Ngọc không hề có lấy một chút nào giả tạo. Nàng
hoàn toàn vì Lạc Bắc có được một cái pháp bảo như vậy mà vui mừng.
Sắc mặt của Lạc Bắc cũng xuất hiện sự khó tin. Nhưng hắn lập tức lắc đầu:
- Cái pháp bảo này thật sự cũng giống như Thiên Hưu lôi châu có thể tăng uy năng của pháp thuật. Có điều hiệu quả của nó cũng không thần kỳ được tới vậy. Cái pháp bảo này chỉ ngưng tụ ra những cái có hơi thở gần
giống như pháp thuật khiến cho người ta không phân biệt được thật giả,
không biết đâu là cái pháp thuật thật sự của ta. Có điều một vài đạo
pháp thuật là thật ra thì uy lực của chúng chỉ được chừng một phần trăm. Nếu như có thể phóng đại hiệu quả pháp thuật lên tới trăm lần thì trong giới tu đạo, nói cái kính nhỏ này là chí bảo vẫn chưa đủ.
- Hóa ra chỉ tạo được hình ảnh?
Sắc mặt của Hoài Ngọc không giấu được sự thật vọng nhưng có điều nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Nghĩ đến pháp bảo có thể phóng đại uy lực pháp thuật lên gấp trăm lần
đúng là không thể xuất hiện. Nếu không thì cái pháp bảo này so với thần
cung Toái Hư còn mạnh hơn. Thử nghĩ với Lạc Bắc hiện tại tu Luyện Đạo
Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, Tĩnh Niệm Thông Minh quyết và kiếm quyết Phá
Thiên Liệt. Một khi phóng ra kiếm cương, chín đạo kiếm cương cùng lúc mà phóng lên gấp trăm lần thì có khác nào cả chín trăm đạo kiếm cương? Uy
lực như vậy chỉ sợ ngay cả nhân vật vượt qua được một, hai lần Thiên
Kiếp cũng không chống nổi.
Nhưng có thể đạt tới trình độ này thì cái kỉnh nhỏ kia cũng là một thứ pháp bảo rất lợi hại.
Cả trăm đạo pháp thuật, mỗi đạo tương đương với một phần trăm đạo pháp
thuật thật sự thì cộng lại cũng tương đương với tăng uy lực của nó lên
gấp đôi. Lại thêm đối thủ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nếu không phân biệt được pháp thuật nào là thật, không thi triển được
pháp thuật ngăn chặn, hơn nữa nếu không biết rõ công dụng của cái pháp
bảo này mà nhìn thấy cả chín trăm đạo Kiếm cuong lao tới có lẽ đã sợ vỡ
mật mà để cho Nguyên Anh bỏ chạy, cơ bản không giám giao chiến với Lạc
Bắc.
- Cái cổ bảo này có tác dụng rất lớn. - Lạc Bắc quay sang nhìn Hoài Ngọc hỏi:
- Cái cổ bảo này do ngươi nhìn thấy. Nếu ngươi muốn thì ta đưa nó cho
ngươi. Còn nếu ngươi không muốn thì trước tiên ta sẽ cất đi, ngươi chọn
cái khác rồi ta giúp ngươi lấy nó ra.
- Uy lực pháp
thuật của ta còn cách ngươi khá xa. Cho dù ta có dùng cái cổ bảo này thì tới lúc đó người khác chỉ dùng một cái pháp thuật, chắc chắn cả trăm
cái pháp thuật hình ảnh kia của ta sẽ bị người ta đánh tan. - Hoài Ngọc
cười cười lắc đầu:
- Cái pháp bảo này ngươi cứ giữ lấy, ta lấy cái khác được rồi. Có điều
vừa rồi chẳng phải ngươi nói người tu đạo có tu vi Kim đan hậu kỳ có thể lấy được pháp bảo hay sao? Ngươi cứ tiết kiệm một chút chân nguyên để
tiếp theo xem có thể bỏ cấm chế để lên tầng thứ tư hay không. Ta tự mình lấy được. Hiện tại hai chúng ta bình luận loại trừ pháp bảo cho ta đi.
- A. - Bị không khí của Hoài Ngọc cuốn hút, Lạc Bắc cũng hơi cười cười, nói:
- Xin lắng tai nghe.
- Mấy cái pháp bảo Phủ, thương, việt...có lẽ chỉ giống như phi kiếm, là
mấy cái pháp bảo thuần công. Chung Vân mang theo một cái pháp bảo như
Thanh Đế thần thương vậy thì ở trong này không thể có được những thứ
tương đương với nó. - Hoài Ngọc cắn nhẹ môi, rồi đắc ý nhìn mấy cái pháp bảo hình dạng phủ, thương, việt bên trong quầng sáng rồi nói:
- Nếu không bao nhiêu năm qua, Chung Vân tại sao không đổi lấy một cái
khác? Dùng phương pháp loại suy thì bên trong số pháp bảo phòng ngự cũng không thể có cái nào hơn được Ngân lôi pháp y của ta.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu:
- Nếu là ta hay ngươi trông chừng Hoàng Thiên thần tháp, lại có thể ra
vào bất cứ lúc nào thì về mặt pháp bảo chắc chắn phải sử dụng cái tốt
nhất.
- Như vậy thì đã có thể loại bỏ được hơn một nửa. - Hoài ngọc đác ý mím
môi cười rồi lại nhìn mấy thứ pháp bảo có hình dạng cổ xưa:
- Từ hình thức của cổ bảo mà xem thì kia có phần giống với pháp bảo của
Hoàng Thiên tông. Có điều pháp bảo của Hoàng Thiên tông không giống với
mấy cái pháp bảo nổi danh. Hơn nữa phương pháp luyện khí của Hoàng Thiên tông cũng không lợi hại cho nên mấy cái này cũng có thể loại bỏ.
- Còn mấy cái pháp bảo thì nhìn hình như là pháp bảo của Hư nhất tông.
Ta đọc được trong ngọc giản thấy nói rằng luyện khí của Hư Nhất tông có
xác suất thành công cao nhất. Cho nên trong giới tu đạo thượng cổ thì
pháp bảo xuất xứ từ Hư Nhất tông là nhiều nhất. Có điều Hư Nhất tông
thích nhất là tạo ra pháp bảo màu mè, hơn nữa trong mấy trăm năm đều
không có được pháp bảo nào kinh người cho nên ta cũng không chọn. - Hoài Ngọc chỉ mấy cái pháp bảo trong hai quầng sáng rồi nói xong, quay sang
nhìn Lạc Bắc cười:
- Như vậy thì trong hai bên những cái pháp bảo không tồi chỉ còn lại
chừng năm, sáu cái. Mà trong năm, sáu cái này cũng chỉ có thể dựa vào
may mắn. Trong số pháp bảo tấn công ta chọn cái trống nhỏ kia. Trong
giới tu đạo, pháp bảo có hình dạng trống và kính đều rất hiếm, có khả
năng có sự huyền diệu.
- A?
Lạc Bắc nhìn theo hướng ánh mắt của Hoài Ngọc thì thấy cái pháp bảo mà
nàng nói là một cái trống nhỏ màu vàng. Toàn bộ mặt và thân trống đều có màu vàng kim. Chất liệu của thân trống thì dường như được tạo ra từ
tinh kim còn mặt trống thì dường như là da yêu thú. Trên mặt và thân
trống dường như được dùng một thứ gì đó để nhuộm lên rất nhiều ký hiệu
kỳ dị. Cái trống đó cũng chỉ chừng một thước. Trong toàn bổ các cổ bảo ở đây thì kích thước của nó tương đối nhỏ.
Trong lúc Lạc Bắc đang quan sát cái trống nhỏ cẩn thận thì Hoài ngọc đã đưa tay phát ra một làn chân nguyên về phía cái trống.
Lần này chân nguyên của Hoài ngọc tiếng đi trong quầng sáng màu xanh hết sức thong thả. Ước chừng mất thời gian gấp đôi Lạc Bắc, Hoài Ngọc mới
lấy được cái trống nhỏ ra ngoài. Dù sao thì sau khi chân nguyên hao tổn, ngoài thời gian ngưng thần để hồi phục chân nguyên, người tu đạo cũng
rất mất tâm thần, dễ cảm thấy mỏi mệt.
Có điều sau khi Hoài Ngọc xem xét cái trống nhỏ cẩn thận cũng gần như
không hề nghỉ ngơi mà nhanh chóng hưng phấn đưa chân nguyên vào bên
trong cái trống.
Một cảnh tượng kỳ lạ lập tức xuất hiện.
Không ngờ cái trống nhỏ liên tục to lên tới mức Hoài Ngọc không còn nâng được nó mà chỉ có thể sử dụng chân nguyên để cho nó lơ lửng trước
người. Theo chân nguyên tiếp tục được đưa vào, không ngờ cái trống của
Hoài Ngọc tăng lên gấp đôi.
Xung quanh cái trống ngoài khí Lôi cương cực mạnh ra thì hai bên mặt
trống cũng xuất hiện một cái hình con trâu màu vàng rất to.
- Căn cứ vào uy năng pháp thuật và sự hùng mạnh của cái trống này đối
với ngươi đúng là có tác dụng. Ngươi cũng cần phải có một thứ vũ khí sắc bén để phòng thân.
- Nếu vậy ta cũng không khách khí nữa.
Hoài ngọc thu lại Man Hoang chiến cổ. Nhìn gương mặt của nàng thì dường
như là rất vui vì cái trống đó. Nhưng hiện tại sao khi cất cái trống đi, gương mặt của nàng lập tức trở nên bình thản.
- Tiếp theo chúng ta có thể lấy mỗi người một cái pháp bảo phòng ngự.
Sau khi thu hồi Man Hoang chiến cổ xong, Hoài Ngọc chỉ mỉm cười nhìn pháp bảo bên trong quầng sáng bên phải rồi nói với Lạc Bắc:
- Chúng ta đều tự xem vận may của mình thế nào đi.
...
...
Ước chừng sau nửa canh giờ, giữa tầng thứ tư của Hoàng Thiên thần tháp
đột nhiên xuất hiện một cái cột sáng màu trắng rộng tới một trượng.
Sau khi lóe lên, cái cột sáng màu trắng lập tức biến mất lộ ra bóng dáng của Hoài Ngọc và Lạc Bắc.
So với nửa canh giờ trước, trên trán của Hoài Ngọc xuất hiện một đóa hoa sen màu vàng. Đóa hoa đó chỉ to bằng ngón tay, dính vào mi tâm của
Hoài Ngọc tản ra một thứ ánh sáng dịu dàng khiến cho nàng càng thêm cao
quý, nhìn chẳng khác nào một nàng tiên trong tranh.
Còn trong tay Lạc Bắc cũng cầm một cái pháp bảo nhìn giống như một hạt
châu màu lục, chất liệu cũng không phải kim loại hay gỗ, hết sức kỳ lạ.
Hai vật này của Hoài Ngọc và Lạc Bắc rõ ràng là lấy được trong quầng
sáng bên phải dưới tầng thứ ba. Chỉ có điều không biết chúng có sự huyền diệu như thế nào.
- Lạc Bắc! Không thể ngờ được Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của ngươi lại có thể thi triển được pháp thuật của Hoàng Thiên tông. Quả nhiên là có thể cởi được cấm chế của họ.
Vừa mới xuất hiện trong tầng thứ tư của Hoàng Thiên thần tháp, Hoài Ngọc lập tức nói thế.
- Tầng thứ tư của Hoàng Thiên thần tháp hóa ra là để ghi lại pháp thuật
của Hoàng Thiên tông. - Âm thanh của Lạc Bắc cũng vang lên.
Trước mắt của hai người, trong tầng thứ tư không ngờ giống hệt như tầng thứ nhất, không có vật gì, nhưng....
- Hoài Ngọc! Ngươi có biết lần trước Côn Luân phái cái tên Độc Nhân
vương tới tiếp ứng cho Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân là người nào không?-
Lạc Bắc trầm ngâm rồi hỏi.
- Độc Nhân vương? - Hoài Ngọc lắc đầu:
- Ta chưa từng nghe tới cái tên của người này. Lạc Bắc! Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi tới y?
Lạc Bắc hơi nhíu mày.
Căn cứ vào tình cảnh hôm đó Nguyên Anh độn xuất thì Độc Nhân vương rõ
ràng là một người tu đạo để cho Nguyên Anh dung hợp với pháp bảo.
Mà căn cứ vào công pháp của Hoàng Thiên tông thì phải tu luyện theo thứ
công pháp này mới có thể dùng Nguyên Anh để luyện pháp bảo. Nếu không
cho dù là Hoài Ngọc đã tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, cũng vì chân nguyên
khác biết mà không thể dựa theo thứ pháp quyết thượng cổ này rồi luyện
pháp bảo bản mệnh trong Nguyên Anh, nâng cao uy lực đối địch của Nguyên
Anh.
Có thể nói rõ ràng Độc Nhân vương tu luyện pháp quyết thượng cổ.
Theo lý mà nói thì với tu vi của Độc Nhân vương cho dù là nhận được sự
truyền thừa của người tu đạo thượng cổ, trước đó chắc chắn phải có danh
tiếng rất lớn trong giới tu đạo. Bởi vì một nhân vật tu luyện tới cấp độ đó như y không thể nào dễ dàng để cho người khác sử dụng.
Hiện tại ngay cả Hoài Ngọc cũng không nghe nói tới Độc Nhân vương, Lạc
Bắc liền cảm giác được lai lịch của đối phương rất kỳ lạ, dường như
không chỉ đơn giản là có được sự truyền thừa từ người tu đạo thượng cổ.
- Người này đúng là tu luyện pháp quyết thượng cổ nên Nguyên Anh có thể luyện pháp bảo bản mệnh.
Nhíu mày một chút, Lạc Bắc liền nhìn Hoài Ngọc rồi giải thích:
- Hơn nữa toàn bộ cổ phù và cổ bảo của y, ngay cả Thúc Anh hắc vân nang cũng đều lấy được từ tay người đó.
- Trong Côn Luân chúng ta có một người như vậy? -Hoài Ngọc cũng nhíu mày nhưng rồi cô lại nhìn vách tường xung quanh tản ra ánh sáng rồi lắc
đầu:
- Có điều cũng chẳng có gì liên quan. Căn cứ vào pháp quyết của Hoàng
Thiên tông thì hiện tại uy lực pháp quyết của mỗi người chúng ta đều mỗi vẻ, khi thực sự đấu pháp đều phải căn cứ vào tu vi. Hơn nữa có thể nói
pháp quyết thượng cổ có tốc độ tu luyện châm hơn chúng ta nhiều. Có lẽ
vào thời đó, người tu đạo Nguyên Anh kỳ cũng rất hiếm. Chỉ có điều do
thiên tài địa bảo nhiều hơn, nếu không cũng khó xuất hiện người tu đạo
vượt qua Thiên kiếp.