La Phù

Chương 584: Chương 584: Phân Thân Huyết Ma




Dịch giả: hany

Mà với những gì Lệ Nan Phùng hiểu biết nếu như đối mặt với Hoàng Vô Thần y cũng không dám tự tin không lộ sơ hở. Chỉ cần y có sự nghi ngờ đối với mình, muốn xác minh hết sức đơn giản. Bởi vì la Thần Tướng tu luyện pháp quyết Thân ngoại hóa thân còn Lệ Nan Phùng tu luyện pháp quyết Nguyên Anh. Hiện tại nhiều lắm Lệ Nan Phùng chỉ có thể để cho Nguyên Anh thoát ra ngoài chứ không thể tạo ra được một cái hóa thân.

Cho nên y chỉ cố hết sức không gặp mặt Hoàng Vô Thần. Nếu như không có cách nào để tránh, Lệ Nan Phùng cũng đành phải theo lao.

..........

- Sư đệ La Thần Tướng!

Lệ Nan Phùng bay thẳng tới vòng đảo thứ sáu mà không một ai dám ngăn cản y lại. Nhưng khi bay tới vòng đảo thứ bảy, một vầng sáng màu vàng chợt phóng lên cao chắn trước mặt La Thần Tướng. Chặn trước mặt Lệ Nan Phùng là một người tu đạo có pháp lực dao động rất mạnh. Người đó có một đôi mắt trong veo, đôi hàng lông mày dài nhỏ nhìn chỉ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Gã mặc một chiếc áo bố màu vẫn gỗ.

Lệ Nan Phùng vừa mới nhìn thấy người đó chỉ thấy bản thân đối phương tản ra một thứ hơi thở tiêu điều. Lệ Nan Phùng là người tu đạo cấp Sơn Chủ của Thiên Lan tinh không, gặp qua rất nhiều người cho nên y biết rõ thứ hởi thở như vậy chỉ có sau khi đã trải qua vô số trận đấu phép tàn khốc.

Người này mặc dù chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng kinh nghiệm đấu phép lại hết sức phong phú. Nếu như thật sự đánh nhau chắc chắn sẽ hơn xa những kẻ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ khác.

Đầu tiên Lệ Nan Phùng nghĩ như vậy sau đó mới nhớ tới thân phận của người này. Lệ Nan Phùng không khỏi rùng mình, trầm giọng nói:

- Sư đệ Thanh Ly! Ngươi xuất hiện cũng thật đúng lúc. Ngươi nói cho ta biết hiện tại bên ngoài Côn Luân đang xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh Ly! Người tu đạo tới chặn Lệ Nan Phùng lại không ngờ là một trong mười vị Kim tiên của Côn Luân có được dị bảo nổi tiếng của Côn Luân là Đông Hoàng Ô kim toa - Thanh Ly.

- Đó là đệ tử của Nguyên Thiên Y! Mấy năm qua chúng ta chưa giết được hắn, ngay cả Kỳ Liên Liên Thành cũng bị hắn giết.

Thanh Ly nhìn La Thần Tướng giải thích như vậy rồi nói luôn:

- Bây giờ không có nhiều thời gian giải thích với ngươi. Chuyện của hắn sẽ có Hoàng Vô Thần ra tay. Ngươi xuất hiện đúng lúc này, tu vi cũng không giảm đúng là rất tốt. Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Ngươi mau theo ta tới vòng đảo thứ chín.

- Vào vòng đảo thứ chín? - Lệ Nan Phùng ngẩn người. Vốn y đang suy nghĩ làm sao để tiến vào vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Bởi vì ở nơi đó có một cái trận pháp độc đáo, ngay cả La Thần Tướng cũng không biết cách để lặng lẽ ra vào. Nhưng bây giờ không ngờ Thanh Ly lại gọi y cùng nhau đi vào trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân.

Ngẩn ngơ một chút Lệ Nan Phùng chợt hiểu phản ứng của mình không ổn liền trầm giọng nói:

- Thanh Ly! Ngươi bảo ta đi đâu? Ta đang định đi tìm Hoàng Vô Thần để hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

- Ngươi đi theo ta rồi sẽ biết.

Thanh Ly liếc nhìn Lệ Nan Phùng rồi quay người đi, đồng thời bổ sung thêm một câu:

- Tà Nguyệt sư huynh! Huyền Viên sư huynh đã lâu ngươi không gặp đều có mặt ở đó.

- Tà Nguyệt? Huyền Viên? Đó đều là những nhân vật trong số thập đại kim tiên của Côn Luân! Liều vậy.

Dưới cái mặt nạ rất khó có thể phát hiện được sắc mặt của Lệ Nan Phùng như thế nào. Nhưng y vẫn không hề do dự, gật đầu rồi đi theo Thanh Ly vào trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân.

”Thạch Nhũ quỳnh dịch! Không ngờ linh khí trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân lại nhiều tới mức có thể tạo ra một số lượng lớn Thạch Nhũ quỳnh dịch tới vậy.

- Nếu ta tu luyện ở đây thì tu vi hiện tại ít nhất có thể tới được một lần thiên kiếp.

....

Mặc dù qua ký ức của La Thần Tướng, Lệ Nan Phung có được một vài điều liên quan tới vòng đảo thứ chín. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cái ao Thạch Nhũ quỳnh dịch, Lệ Nan Phùng vẫn không giấu được sự khiếp sợ.

- Mấy năm qua, Trạm Châu Trạch Địa và Núi Chiêu Diêu từ từ mạnh lên, cùng với mấy trận đại chiến. Nên hiện tại thạch nhũ quỳnh dịch cũng chỉ còn có vậy.

Thanh Ly đang bay ở phía trước dường như cảm nhận được sự khiếp sợ của Lệ Nan Phùng mà nói vậy.

”Không ngờ y chỉ nghĩ ta kinh ngạc về số lượng Thạch Nhũ quỳnh dịch giảm đi. Như vậy trước đây số lượng Thạch Nhũ quỳnh dịch còn nhiều hơn. Với một số lượng như vậy nếu có trong tay Mật Vân tông thì không biết sẽ có được bao nhiêu đệ tử tu vi Nguyên Anh kỳ?

”Không được! Ta phải bình tĩnh lại không được để lộ sơ hở khiến cho y nghi ngờ.”

Lời nói của Thanh Ly khiến cho Lệ Nan Phùng khiếp sợ nhưng y vẫn cố gắng khống chế được tinh thần của mình.

”Tại sao lại có mùi ma huyết đậm như vậy? Chẳng lẽ y định dẫn ta tới nơi phong ấn Nguyên Thần hay phân thân của u Minh huyết ma?”

Nhưng cho dù Lệ Nan Phùng có khống chế như thế nào thì tinh thần của y vẫn dao động mạnh. Cho dù không phải Thanh Ly mà là người tu đạo khác cũng vẫn có thể cảm nhận được. Bởi vì đúng vào lúc này, Thanh Ly dừng lại trước một cái vách núi rồi bắn mười ba vầng sáng bảy màu lên đó. Từ trên vách núi chợt có một con đường sâu thăm thẳm tan ra linh khí và ma khí kinh người.

....

- Cách đây bốn trăm năm, U Minh huyết ma vẫn chưa chết hẳn. Nguyên Thần của y biến thành mấy giọt ma huyết nhưng không bị diệt hết giống như trong truyền thuyết. Một giọt trong số đó đã trốn vào trong linh mạch của Côn Luân chúng ta.

- Cái linh mạch này là nhánh của linh mạch trong toàn thiên hạ, là gốc rễ của Côn Luân chúng ta. Nếu như linh mạch bị Ma huyết phá hủy thì Côn Luân chúng ta sẽ mất đi gốc rễ. Trong bốn trăm năm qua, ma huyết vẫn trốn trong linh mạch của Côn Luân chúng ta để hấp thu khí ô uế trong trời đất định hồi phục, càng lúc càng mạnh lên. Những thứ khí ô uế trong linh mạch của Côn Luân chúng ta được y hút hết khiến cho linh khí càng lúc càng tinh khiết. Cách đây bảy mươi năm, Nguyên thần của y thấp thoáng có hiện tượng phá kén sống lại thi thoảng lại hóa ra Huyết Thần tử cùng với phân thân huyết ma. Từ đó tới nay ta và Huyền Viên sư huynh bắt đầu ở đây trấn áp Huyết Thần tử và phân thân Huyết Ma. Cách đây mấy năm ta bị thương nặng cho nên Tà Nguyệt sư huynh mới thay thế vị trí của ta. Vừa rồi Huyền Viên sư huynh đã nhắn cho ta rằng sắp không chịu nổi. La Thần tướng sư huynh! Ta biết huynh còn nhiều điều khó hiểu nhưng sự tình quan trọng, hiện tại chưởng giáo đang bế quan hồi phục nguyên khí. Đám người Từ Thạch hạc sư thúc thì đang đề phòng tên đệ tử của Nguyên Thiên Y tấn công. Nếu để cho phân thân của U Minh ma huyết chạy thoát một con thì hậu quả không thể ngờ được. Huynh theo ta đi trấn áp nó trước đã.

Thanh Ly vừa nhanh chóng giải thích vừa đưa Lệ Nan Phùng lướt thẳng vào trong cái điện ngầm dưới lòng đảo thứ chín.

Còn Lệ Nan Phùng cố gắng lắm mới không hét lên.

Y bất chấp tất cả thậm chí coi như chấp nhận hình thần tan biến để tới được nơi Côn Luân phong ấn U Minh ma huyết. Nhưng hiện tại thế nào mà Thanh Ly lại dẫn y tới thẳng chỗ này.

- Huyền Viên! Tà Nguyệt! Các ngươi cần gì phải làm vậy? Hoàng Vô Thần để cho các ngươi ở đây trấn thủ, tu vi không tăng lên mà còn mất nguyên khí tuổi thọ. Trong những năm qua, tu vi của y chắc đã hơn xa các ngươi.

Trong một ngôi đền khổng lồ dưới chỗ sâu nhất của vòng đảo thứ chín có một cái bóng đỏ như máu cất tiếng nói vậy.

Cái bóng đỏ đó như được ngưng tụ từ ánh sáng đỏ như máu nhìn cơ bản không phải thực thể nhưng bộ mặt lại rất rõ ràng chỉ như một người thanh niên chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Người thanh niên đó có gương mặt hết sức tuấn tú nhưng trên người lại tản ra một thứ hơi thở đầy ma khí và máu tanh. Thậm chí thứ ma khí và máu tanh đó còn tạo thành những đám mây đỏ như máu có thể nhỏ xuống những hạt máu bất cứ lúc nào. Cho dù ngày đó khi tiểu Trà mạnh nhất cũng không thể sánh được với cảnh tượng này.

Ngoại trừ những điều đó ra bản thân y còn có một thứ phong thái giống như của Huyền Vô Thượng của Thiên Lan Hư không hay như Hoàng Vô Thần đứng từ trên cao quan sát thiên hạ.

Nói dứt lời cái bóng đỏ đó hơi ngước lên cao.

Trong cả cái điện lớn rộng chừng ngàn trượng, khắp nơi đều tản ra một thứ ánh sáng màu vàng tạo thành một màn hào quang khổng lồ. Bên trong màn hào quang đó có vô số những lá bùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.