Thái Thúc và Lạc Bắc mất hơn nửa giờ mới mon men đến được bên vách đá.
Vì đã tiếp cận được khá gần, có thể nhìn thấy những giọt sương đọng trên cánh hoa màu đỏ tía đang từ từ nhỏ xuống đẹp đẽ vô cùng, Thái Thúc không nhịn được liền tiến thêm một bước để hái hoa, đột nhiên đất dưới chân cô sụt xuống, đất cát rơi xuống vực sâu, một lúc lâu sau mới có tiếng vọng lại, Thái Thúc mảnh mai lập tức đứng lại, “Vực này ít nhất phải sâu trăm trượng, nếu xảy chân ngã xuống thì dù có phát được Phi Diệm Phù cũng chẳng ai cứu nổi.”
Hái hay không đây?
Nàng thiếu nữ cá tính kiên cường, thông minh lạnh lùng lại nhất thời do dự.
“Thái Thúc sư muội.” Đúng lúc đó Thái Thúc nghe thấy Lạc Bắc đang đứng bên cạnh nói với mình, “người muội nhẹ quá...”
“Tên khốn nhà ngươi!” vừa nghe Lạc Bắc nói thế, Thái Thúc nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi. “Tên tiểu tử nhà ngươi, chắc chắc định nói là ta nhẹ hơn ngươi, khó mà giẫm lên sơn thạch chứ gì, để ta đi hái, cái đồ ti bỉ vô sỉ!”
“Chỗ này gió to, muội đứng như thế nguy hiểm lắm. Muội ra đứng đằng sau đi, để ta giúp muội hái là được rồi, dù sao thì Minh Hạo sư thúc cũng đã từng nói, người trong nhóm phải giúp đỡ lẫn nhau.” Nhưng câu sau của Lạc Bắc lại khiến cho nàng ta sững người.
Trong làn gió thổi, nàng thiếu nữ khẽ chau đôi chân mày, nhìn bộ dạng thản nhiên của Lạc Bắc, bất giác nàng nghĩ: “Lẽ nào ta đã nhìn nhầm hắn?”
“Thái Thúc sư muội quả là xinh đẹp...” Nhìn từng sợi tóc mượt mà đang tung bay trong gió, chiếc cổ thanh mảnh trắng ngần, dung mạo đẹp như tranh của Thái Thục, trong đầu Lạc Bắc bất giác thoáng lên suy nghĩ này.
“Trực tiếp qua đó hái nghe chừng quá mạo hiểm.” Lạc Bắc từ từ ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ địa thế trước mặt, tuy Tế Tân đã ở ngay trước mặt, nhưng sơn thạch ở vách đã này đã bị phong hóa nghiêm trọng, ẩn tàng rất nhiều khe nứt, xem ra muốn hái là chuyện bất khả thi. Sau khi quan sát xung quanh, nhẩm tính xong xuôi Lạc Bắc quay lại nói với Thái Thúc: “Thái Thúc sư muội, muội có lạnh không?”
“Lạnh cái gì mà lạnh, giờ là lúc nào rồi còn hỏi câu đó.” Trong lòng nghĩ thế nhưng lúc này nàng ta đã có cái nhìn khác về Lạc Bắc, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn, “Ta không lạnh, ngươi tự lo cho mình trước đi.”
“Ồ” Lạc Bắc ồ lên một tiếng rồi cởi áo ngoài ra.
“...” Đôi mắt vốn to tròn của Thái Thúc giờ còn trợn lên to hơn nữa, “cái tên sư đệ này rốt cuộc là não có vấn đê hay tai hắn bị bệnh, ta đã bảo là không lạnh rồi còn cởi áo đưa cho ta sao?!”
Đúng lúc đó nàng ta bỗng nghe thấy Lạc Bắc nhìn mình nói: “Sư muội, muội cũng cởi áo ngoài ra đi.”
“Cái gì?” Thái Thúc thất kinh, suýt thì nhảy cẫng lên, hai tay bất giác che trước ngực, “Ngươi muốn làm gì!”
“À, đằng kia có một cái cây.” Lạc Bắc chỉ vào cây táo hoang cách đó không xa, “lấy y phục của chúng ta buộc vào nhau, sau đó buộc một đầu lên cây, đầu còn lại buộc vào người ta, chắc chắn không làm sao đâu.”
“......”
Thái Thúc dở khóc dở cười nhìn chằm chằm vào Lạc Bắc một hồi lâu, nhưng lại nghĩ đến cái vực trước mắt sâu không thấy đáy, nàng cuối cùng cũng nghiến răng dậm chân hạ quyết tâm. “Nhưng ngươi không được nhìn ta!”
“Được rồi, Thái Thúc sư muội.”
Trên thực tế trong đầu Lạc Bắc căn bản không hề có một ý nghĩ đen tối nào, vì y phục của họ về cơ bản là giống nhau, bên trong lớp áo ngoài màu xanh còn có một lớp áo màu trắng, tuyệt đối không hở hang gì. Chỉ là hình ảnh Thái Thúc cởi bỏ áo ngoài, đứng giữa nơi sơn dã lại càng trở nên thanh tu thoát tục.
Nhận lấy chiếc áo mà Thái Thục mạnh dạn lắm mới cởi ra được, Lạc Bắc cẩn thận nối vào, buộc thật chặt, thử kĩ xong liền buộc một đầu vào cây táo, đầu còn lại buộc vào chân phải.
“Cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm.” Thái Thúc nhận thấy Lạc Bắc làm như thế là do y đã thấy được độ dài của hai chiếc áo kết lại cũng vừa đủ. Chỉ thấy Lạc Bắc cẩn thận tiến thêm mấy bước vê phía trước, sau đó cúi rạp người xuống, cố sức vươn tay ra hái. “Rầm”, sơn thạch ở vách đá này quả nhiên rất dễ lung lay, bất chợt có vài tảng đá to bằng nắm tay ầm ầm rơi xuống, nhưng Thái Thục lại sung sướng reo lên, vì nàng đã nhìn thấy Lạc Bắc đang nắm hai cây Tế Tân trong tay.
“Thái Thúc sư muội, cầm lấy.”
Khi còn ở La Phù, Lão Triệu Nam đã từng kể cho Lạc Bắc một câu chuyện gọi là công bại thùy thành (việc sắp thành công thì gặp thất bại), công sức đổ xuống sông xuống bể, tu đạo cũng giống thế, lúc tiếp cận gần nhất với thành công cũng là lúc nguy hiểm nhất, vì thế Lạc Bắc cầm được hai cây Tế Tân trong tay nhưng tuyệt không dám có ý chủ quan đắc ý. Y cẩn thận lùi lại từng chút một, lùi đến đằng sau cây táo mới dám cởi nút thắt, đưa áo khoác và Tế Tân cho Thái Thúc .
“Tên tiểu tử này.” Thái Thúc có chút ngỡ ngàng, không thể tin rằng Lạc Bắc mới chỉ từng này tuổi. Nhưng nàng đã nhanh chóng phản ứng kịp, tuy biết y không nhìn thấy sắc mặt mình nhưng trong lòng vẫn lâng lâng một cảm xúc khó tả, giống như Yên Nhiên sư tỉ có cảm tình với y, thế là nàng ta nhận lấy dược thảo xong lập tức cúi mặt xuống nâng niu ngắm nghía cây dược thảo khó khăn lắm mới có được này.
Cánh hoa nhỏ màu đỏ tía nhìn như một cánh bướm nhỏ, chính giữa có nhụy hoa màu vàng, phảng phất một mùi hương cay cay. Cành lá màu vàng nhạt lại không mát lạnh như những loại dược thảo khác, mà lại có cảm giác ấm áp của cái chạm tay.
“Đều tại tên tiểu tử nhà ngươi! Không thì có khi cũng tìm được Thích Đồng Thảo rồi.” Nàng ta chợt nhớ ra vẫn còn một loại thảo dược nữa chưa tìm được liền rít lên.
“Thái Thúc sư muội” Lúc đó Lạc Bắc đang cùng Thái Thúc ngắm nghía cây dược thảo trong tay thì trực giác nhạy bén của y nghe thấy tiếng xào xạc ở trong rừng, dường như có người đang đi lại trong đó, y bất giác gọi Thái Thúc.
“Chuyện gì?” Thái Thúc ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc, nhưng chưa kịp hỏi có chuyện gì thì đã nghe thấy âm thanh rầm rầm ở đằng xa, quay đầu nhìn thì chỉ thấy trong khu rừng u ám xuất hiện ba thiếu niên cũng tầm tuổi nàng và Lạc Bắc.
Lạc Bắc mới đầu còn tưởng là các sư huynh sư đệ đồng môn, tình cờ bắt gặp ở đây. Nhưng sau đó y nhận ra, ba vị thiếu niên này lại mặc y phục màu đen, không hề giống với y phục màu xanh của những đồ đệ mới đến ở Qua Lý quần phong.
Người đứng giữa thân hình tráng kiện, ngũ quan đoan chính, có nét anh tú, nhưng hai hàng lông mày lại xếch ngược về phía tóc mai, làm cho y nhìn có vẻ ngông cuồng.
Người bên trái tướng tá mặt mũi đều gầy nhỏ, chính là điển hình cho sự xấu như khỉ mà trong sách miêu tả, người bên trai tuy tướng mạo bình thưởng nhưng bên mặt trái lại có nốt ruồi đen, nhìn khá chối mắt.
Ba người thiếu niên này vừa nhìn thấy Lạc Bắc và Thái Thúc thì vô cùng sững sờ.
“Là Qua Ly đệ tử.” Người thiếu niên đứng giữa đã nhận ra, lẩm nhẩm một mình. Nhưng ba người tiếp theo đến không khỏi kinh ngạc: “Các ngươi...Các ngươi đến đây làm gì?”
Gương mặt thanh lệ của Thái Thúc bỗng đỏ bừng, trợn tròn mắt nhìn Lạc Bắc.
Bởi vì lúc đó hai người mới chỉ vừa khoác lại áo ngoài, vẫn chưa mặc chỉnh tề, áo lại còn nhăn nhúm, thật khiến cho người ta dễ sinh hiểu lầm.
“Tâm thuật bất chính, nên mới nghĩ bậy!” Nhưng Thái Thúc lập tức mắng lại ba người họ, mặt mũi lạnh tanh, cộc cằn nói: “Bọn ta ở đây liên quan gì đến các người?”
“......” Ba thiếu niên đó thật không ngờ một thiếu nữ nhìn kiều diễm xinh đẹp như vậy lại có khẩu khí như thế. Tên gầy nhom bên trái và tên có nốt ruồi trền mặt ở bên phải nhất thời cứng họng, không biết trả lời ra sao, nhưng tên ở giữa bị kiểu nói chuyện không nể nang gì của Thái Thúc động chạm, lập tức mặt cũng lạnh tanh, nhướn lông mày nói, :”Thì sao, thấy hai người các ngươi quần áo xộc xệch ở ngọn Thiên Chúc này thì không được hỏi sao? Huống hồ các ngươi chớ quên, ngọn Thiên Chúc này là địa giới của Kinh Thần quần phong bọn ta!”
“Kinh Thần quần phong, thì ra ba người này là đệ tử một nhánh của Kinh Thần.” Lạc Bắc nhớ lại những lời mà Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn nói với mình, liền lén hỏi Thái Thúc: “Thái Thúc sư muội, ngọn Thiên Chúc này thuộc về Kinh Thần quần phong sao?”
“Cái gì mà Kinh Thần quần phong, không phải đều thuộc về Thục Sơn hết sao!” Thái Thúc lại càng tức hơn, “Từ trước tới nay ta chưa từng nghe ai nói ngọn Thiên Chúc này lại là của riêng của Kinh Thần quần phong cả!”
“Tuy nói như thế nhưng việc ngọn Thiên Chúc thuộc về Kinh Thần quần phong cũng không phải là sai.” Người thiếu niên đứng giữa cũng quyết không nhường, lạnh lùng nói: “Những thảo dược sinh ra ở ngọn Thiên Chúc, đương nhiên cũng phải do Kinh Thần quần phong chúng ta quản lí.”
“Vị huynh đệ đây chắc hiểu lầm rồi.” Lạc Bắc nhìn hắn nói, “Đây là Minh Hạo sư thúc của chúng tôi cho chúng tôi đến đây tu luyện...”
Nhưng Lạc Bắc chưa nói hết câu, Thái Thúc đã quay ngoắt người đi, “Lạc Bắc, đi thôi, đừng phí lời với bọn chúng nữa!”
“Vô lễ!” Thái Thúc vừa quay người đi, người thiếu niên ở giữa liền quát một tiếng, “Sư trưởng Qua Ly các ngươi không dạy phải tôn sư trọng đạo sao, bọn ta nhập môn Kinh Thần sớm hơn các ngươi, chỉ dựa vào điểm này thôi các ngươi đã phải gọi bọn ta một tiếng sư huynh rồi, sao còn dám vô lễ như thế!”
“Nhập môn sớm hơn thì phải gọi các ngươi là sư huynh sao?” Thái Thúc quay đầu lại, bất chợt cười mỉm, nói với Lạc Bắc: “Lạc Bắc, ngươi gọi ta là gì?”
Lạc Bắc ngớ người, “Thái Thúc sư muội.”
“Đã nghe thấy chưa?” Thái Thúc vênh mặt lên cười đắc ý, “Lạc Bắc nhập môn muộn hơn ta, nhưng y vẫn gọi ta là sư muội đó. Cái danh xưng sư huynh này, ta kính trọng ai thì sẽ gọi người đó là sư huynh, nếu ta đã không kính, thì kể cả nhập môn trước ta mười năm cũng đừng hòng nghe ta gọi một tiếng sư huynh!”
“Ngươi!” Thiếu niên đó nghe Thái Thúc mồm mép như vậy thì hai mắt long sòng sọc, gân xanh nổi đầy trên trán.
“Tông Chấn sư huynh, bỏ đi. Chúng ta còn phải tìm hai loại dược thảo nữa đó.” Tên thiếu niên nhìn như con khỉ khô thấy hai người gây gổ với nhau đành ra tay xoa dịu, “sợ không còn đủ thời gian nữa rồi...”
Đúng lúc đó tên thanh niên có nốt ruồi trên mặt nhìn thấy cây Bột Lệ Quả trong túi của Lạc Bắc, y lập tức mắt sáng bừng lên, bất giác kêu lên: “Bột Lệ Quả!”
Lạc Bắc đưa mắt theo hắn nhìn vào loại quả màu vàng tươi trong túi của mình, ngẩn ra một lúc mới chợt hiểu ra, Bột Lệ Quả này chính là một trong hai loại thảo dược mà chúng đang thiếu.