“ Luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất, ta chỉ dùng nửa tháng thời gian. Nhưng ta dùng đến ba tháng thời gian cũng không thể đột phá. Xem ra Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tu luyên đến mỗi một cảnh giới, độ khó và thời gian đều tăng mấy lần. Mà khả năng về sau còn tăng lên mấy chục lần, mấy trăm lần. Trách không được mà sư phụ nói, tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh khó khăn không gì sánh được, cửu tử nhất sinh.”
Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Lạc Bắc hiện tại.
“ Kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của ta chữa trị nhanh như vậy, nhất định là do kim sắc chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh. Bởi vì tầm bổ cho kinh mạch và lục phủ ngũ tạng bị tổn hại của ta.” Lập tức, Lạc Bắc nghĩ tới điểm này. Nghĩ như vậy, nhất thời mọi rối loạn trong đầu của Lạc Bắc đều thông thuận.
“ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh bình thường ngưng tụ chân nguyên, nguyên lai đa số là dùng để rèn luyện, tu bổ kinh mạch của thân thể. Những cái này đều phải tiêu hao chân nguyên, trách không được ta cảm giác rõ ràng tu luyện ra rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ còn có vài tia chân nguyên.”
“ Nói như thế, Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng bị dùng như vậy. Tiến cảnh của ta chậm chạp, hẳn là do nguyên nhân này.”
“ Sư phụ truyền Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cho ta, lại cho ta ra khỏi La Phù đi lịch lãm. Người lưu lại chân nguyên kim sắc trong cơ thể ta, nói là do trong cơ thể ta có Không Sinh Diệt Hải Vọng Tâm Chú. Nếu ta hành sự trái với bản tâm, nhất định hình thần câu diệt. Sư phụ sẽ không làm hại ta, khẳng định người lưu lại chân nguyên kim sắc này là để đề phòng Vô Tự bi và sư phụ của Kinh Thần nhất mạch phát hiện ra ta tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.”
“ Đoạn Thiên Nhai sư thúc bọn họ, bình thường có thể nhìn ra tu vi tiến cảnh của chúng ta. Hiện tại cứ mỗi ba tháng lại đưa đến Vô Tự bi, bản ý không phải để kiểm tra tu vi của chúng ta, mà là để cho các đệ tử quan sát trực tiếp, thấy tu vi tiến cảnh của nhau. Đây là tác dụng trực tiếp nhất, khích lệ nhau tu luyện.”
Nhất thông bách thông, Lạc Bắc thoáng cái đã hiểu rõ toàn bộ.
Trường Sinh phong.
Trong ngàn ngọn núi của Thục Sơn, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ phương viên không đến trăm dặm. Nhưng dưới đáy ngọn núi này cũng điêu khắc chằng chịt các loại đồ hình, phù văn. Có cái dài mấy trượng, cũng có cái nhỏ như con kiến. Nhưng vô luận kích thước chúng như thế nào, đều có chứa vô tận huyền ảo, phong cách cổ xưa. Một số phù văn mơ hồ tản ra ảo diệu vận chuyển của nhật nguyệt, một số phù văn lại mơ hồ lộ ra huyển ảo dưỡng sinh. Lại có một số phù văn để lộ ra khí thế máu tanh độc ác của thượng cổ Ma thần.
Ngọn núi này lơ lửng trên hư không Thục Sơn, mặt trên ẩn ẩn các cung điện, lầu các, làm cho người ta có cảm giác màu sắc rực rỡ, hưng thịnh đời đời.
Trường Sinh phong là một trong ngũ đại cấm địa của Thục Sơn.
Trên thực tế, đối với Trường Sinh phong thì cả Thục Sơn cũng chỉ có vài người có thể tiến vào.
Bất luận người nào tu luyện pháp quyết gì, chỉ cần vào tu luyện trong Trường Sinh phong, sẽ có cảm giác pháp lực dao động gấp ba lần.
Pháp lực dao động cũng không giống với bất kỳ pháp quyết nào của Thục Sơn, nó tràn đầy tính hủy diệt, tàn bạo, hòa cùng với khí tức sát phạt. Cảm nhận nó lơ lửng bất định trong hư không, như không phải là một tòa sơn phong nho nhỏ, mà là một thượng cổ hung thần.
Pháp lực dao động cực mạnh, hung hãn, tựa như một đạo cột lửa xông thẳng lên cao nghìn trượng mà gió trên hư không thổi mạnh mẽ nhưng không thể rung động. Pháp lực dao động này bao phủ lấy ngọn núi, cho dù là người không biết gì cũng biết đây là do một pháp trận phát ra. Mà pháp trận này bao quanh ngọn núi có lực lượng rất mạnh.
Loại cảm giác này khiến cho người ta như đang đối mặt với một người khổng lồ có năng lực lật trời bạt đất. Tu luyện một loại mật pháp đến tối cao, tụ tập nguyên khí thiên địa cùng với tu vi toàn thân, ngưng tụ ra thân ngoại hóa thân cao mấy trăm trượng đánh ra một quyền, cũng chỉ có thể đánh bay đi mà không thể đánh bại.
Trừ phi giống như là tu luyện bản mạng kiếm nguyên, đem tất cả công kích ngưng tụ thành một điểm đâm tới, mới có thể phá vỡ ra một lỗ thủng đủ cho một người đi vào.
Mà người có thể phá vỡ được pháp trận bậc này, chỉ sợ đã tiếp cận với cảnh giới bất tử bất diệt, chính là cảnh giới trường sinh trong mơ ước của người tu đạo.
Ngọn núi này được đặt tên là Trường Sinh phong, có phải là vì vậy?
Hiện tại, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đang đứng trên một đỉnh núi, đối diện với Trường Sinh phong.
“ Đây là cấm địa của Thục Sơn chúng ta, với tu vi một người chúng ta không thể đả thông cấm chế, khả năng chỉ có hai người liên thủ mới có thể đi vào.” Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh hiện tại là hai người nổi tiếng trong lớp đệ tử, là nhân vật tiến nhanh nhất. Tuy rằng đã thấy qua Trường Sinh phong nhiều lần nhưng mỗi khi đối mặt họ vẫn cảm thụ được pháp lực dao động cường hãn do Trường Sinh phong phát ra. Hai người đều cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, trong đầu nảy sinh ra ý niệm xung đột.
Lợi hại, sắc nhọn, phá vỡ tất cả, chính là kiếm ý vốn có của người tu luyện thuật phi kiếm.
“ Đoạn Thiên Nhai, Đan Lăng Sinh, các ngươi tới rồi, vào đi.”
Lúc này, thanh âm của đại chưởng giáo Thục Sơn, Vụ Nhược Trần, từ trong Trường Sinh phong truyền ra.
Một tiếng động vang lên. Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng màu tím từ trong Trường Sinh phong bay ra. Ánh sáng màu tím này ẩn chứa kiếm ý có pháp lực dao động hủy diệt, rất rõ ràng là một đạo bản mạng kiếm nguyên. Thế nhưng so với bản mạng kiếm nguyên, nhìn qua cô đọng hơn rất nhiều, nhìn như là một đạo thủy tinh màu tím.
“ Tạp sát sát” vầng sáng bay ra, pháp trận bao phủ ngọn núi bỗng xuất hiện những vết rạn nứt rồi vỡ vụn. Mây mù xung quanh ào ào tiến vào, hình thành một con đường tiến sâu vào bên trong.
Bản tâm của Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều cực kỳ kiên định, hơn nữa sắc mặt bất động không vui không buồn, là người lạnh lùng. Thế nhưng thấy tràng cảnh như vậy, hai người đều không khỏi biến sắc.
“ Hai người chúng ta liên thủ, cũng không đỡ được một kiếm.”
Uy lực của một kiếm, khiến hai người đều cảm giác không gian giường như đổ nát, vỡ vụn.
Phá toái hư không!
Tuy rằng tu vi của Vũ Nhược Trần khẳng định không đến như trong truyền thuyết, có thể trực tiếp dùng thuật pháp phá toái hư không, chính là cảnh giới độ kiếp chân tiên. Thế nhưng bản mạng kiếm nguyên của hắn đã làm cho người ta cảm thấy kiếm ý phá toái hư không.
Bản mạng kiếm nguyên màu tím của Vũ Nhược Trần bắn ra từ một cung điện rộng hơn mười mẫu trên một đỉnh núi.
“ Dương cương chính khí thật mạnh.” Từ xa nhìn lại, cả cung điện dùng bạch ngọc trong suốt kiến tạo, thế nhưng Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh tiến tới phía trước đều phát hiện trong bạch ngọc còn thấp thoáng những tia màu đỏ hồng, nhiệt lực lưu động phát ra dương cương chính khí cuồn cuộn. Những chính khí này so với người tu luyện dương cương chính khí còn tinh thuần hơn. Lại nhìn thật kỹ, dương cương chính khí liên tục bốc lên, ngưng tụ thành một con dị thú hình dáng giống như kỳ lân, có hai cánh, cả người đều bao phủ một lớp vảy.
“ Kim Tình hỏa nghê.”
Những tinh thạch màu trắng này dĩ nhiên mỗi một khối đều dùng khí huyết, thần hồn của thượng cổ dị thú Kim Tình Hỏa Nghê mà luyện chế.
“ Lẽ nào trong cung điện đang trấn áp một thượng cổ quỷ vật hung tàn?”
Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh từ xa xa đều cảm giác được cung điện phát ra rừng rực dương cương huyết khí. Một tòa cung điện như vậy, nếu như quỷ vật ô uế tầm thường, chỉ sợ chưa tới gần đã bị đốt thành tro tàn. Hiện tại lại thấy phong ấn cả thần hồn, hai người càng rõ ràng, mỗi một ngọc thạch ở đây có thể nói đều là một kiện pháp bảo. Bố trí xa xỉ như vậy, chỉ có khả năng là đang trấn áp âm tà quỷ vật.
“ Sắc dục thiên, thiên ma chân cảnh.”
Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai cùng nhau từ đại môn cung điện đi vào, tâm thần đều chấn động mãnh liệt.
***
Sàn nhà của cung điện, toàn bộ đều được làm từ tử kim tinh kim, trong đó lại có một chút kim sắc quang hoa, toát ra ánh sáng rực rỡ. Hiển nhiên là nó đã được qua nhiều lần rèn luyện đến mức cực kỳ tinh tế. Màu sắc ánh sáng nồng hậu như vậy, sợ rằng chỉ riêng về chất liệu tùy tiện lấy ra một chút đã có thể luyện chế ra thượng phẩm phi kiếm. Cả cung điện và sàn nhà dường như gắn thành một khối phát ra ánh sáng đậm đặc.
Bề dày của sàn nhà, sợ rằng phải có trọng lượng hơn nghìn cân. Điều này đủ để nhìn ra, trong đạo huyền môn, phân lượng của Thục Sơn rất gần với Côn Lôn.
Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai đi vào, đã thấy Vũ Nhược Trần mặc quần áo màu tím đứng đợi ở giữa cung điện.
Trên cả người hắn không phải khí tức ôn nhuận bình thản mà tràn ngập khí tức kiên định, hung hãn mạnh mẽ, không gì cản được. Khí tức như trở thành thực tiễn, xông thẳng lên đỉnh cung điện. Dường như toàn bộ thân thể của Vũ Nhược Trần là một cột lửa, thẳng tắp không tiêu tan.
Hiện tại trong những đại đệ tử của Thục Sơn, bản tâm kiên định nhất là Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai nhưng tâm thần cũng chấn động mãnh liệt. Xung quanh thân Vũ Nhược Trần, có hơn mười người thiên nữ đều là mỹ nữ tuyệt sắc đang bay lượn.
Những mỹ nữ tuyệt sắc này, đều là phong nhũ eo nhỏ, da trắng như tuyết, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, câu hồn đoạt phách. Mà những mỹ nữ tuyệt sắc đó một số mặc quần áo bó sát người, như một làn lụa mỏng, trong lúc bay lượn, phong nhũ, chân ngọc như ẩn như hiện. Mà một số mỹ nữ, lại là quần áo đoan trang, giống như tiên nữ, băng tuyết mà cao ngạo, bất khả xâm phạm. Nhưng trong lúc bay lượn, y phục bay bay, nhũ phong nửa kín nửa hở, càng khiến cho kẻ khác khí huyết sôi trào, không giữ được bình tĩnh.
Ngoài trừ sắc dục thấy ở bên ngoài, toàn bộ cung điện đều tràn ngập hương khí dịu dàng lưu chuyển câu hồn đoạt phách, khiến người khác tâm thần đều nhộn nhạo.
Rất rõ ràng, người tu luyện đạo thuật mà mỗi ngày đều đưa tới ảo cảnh sắc dục. Chỉ cần tâm chí không kiên đinh, nhẹ thì chân nguyên không khống chế được, tổn thương kinh mạch nội tạng, nặng thì chân nguyên chấn động, chết ngay tại chỗ.
Thế nhưng những mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này, nhìn qua đều chân thật, sinh động không khác gì người thật.
“ Vũ Nhược Trần sư thúc mỗi ngày đều lợi dụng sắc dục thiên, thiên ma chân cảnh rèn luyện tâm chí, tu luyện đạo thuật.”
Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai tu vi cũng không thấp, lập tức liền hiểu rõ.
“ Là người nào tu vi cao tuyệt tới mức có thể liên tục phát động thiên ma chân cảnh như thế? Tu vi người này đã viễn siêu chúng ta.”
Trong đầu hai người, đều hiện lên ý niệm như vậy.
Hiện tại những mỹ nữ này đều nhắm vào Vũ Nhược Trần mà phát động. Nhưng Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai cũng phải ngưng tụ chân nguyên toàn thân mới không bị dao động tâm thần.
Bởi vậy có thể thấy được, sắc dục thiên, thiên ma chân cảnh là lợi hại như thế nào.
Cho dù Vũ Nhược Trần ứng phó cũng không dễ, nếu không trên người hắn cũng không lộ ra khí tức vững vàng hung hãn mạnh mẽ, dũng mãnh tịnh tiến không gì cản được.
Một tiếng động vang lên, kế tiếp lại có thanh âm “ răng rắc”, bản mạng kiếm nguyên đã xuất hiện trên người của Vũ Nhược Trần. Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai đều nhíu mày. Lúc này hai người đứng gần Vũ Nhược Trần, đều cảm thụ được uy lực bản mạng kiếm nguyên.
Lúc trước, Vấn Thiên có nói, bản mạng kiếm nguyên mà xuất ra, không gian giống như bị xé nát, như những vết rạn trên mặt thủy tinh mắt thường có thể thấy được. Mà kiếm nguyên của Vũ Nhược Trần hướng tới hai thiên ma ma nữ phía trước. Hai thiên ma ma nữ vốn có ý định tránh né nhưng trong nháy mắt kiếm nguyên đánh tới, hai thiên ma ma nữ dường như bị trói lại, không di chuyển được.
Kiếm ý của bản mạng kiếm nguyên làm hư không vỡ vụn, còn chưa tới gần đã làm cho không khí ngưng tụ cao độ, như hình thành một lồng thủy tinh trong suốt, cố định hai thiên ma ma nữ lại. Lập tức, kiếm nguyên đâm tới, hai thiên ma ma nữ vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Nếu như bản mạng kiếm nguyên cùng người giao thủ, đối thủ có khả năng ngay cả thuật pháp cũng chưa kịp thi triển đã bị trói lại, sau đó là một kích phá toái.
Tận mắt nhìn thấy uy năng của một kiếm, Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai đã có thể khẳng định chắc chắn, hai người liên thủ cũng tuyệt đối không đỡ được một kích tất sát. Kiếm quyết của Thục Sơn đích thật là đệ nhất thiên hạ, cho dù Vấn Thiên chuyên tu kiếm nguyên, với một kiếm này của Vũ Nhược Trần cũng phải tự nhận không bằng.
Mắt thấy hai ma nữ đã bị một kiếm phá nát, những thiên ma ma nữ còn lại nguyên bản đều cười tươi vui vẻ, câu hồn đoạt phách nhất thời trên mặt đều hiện lên thần sắc kinh hãi.
Lúc này, thiên ma chân cảnh huyễn hóa ra thiên ma ma nữ vậy mà thực sự hình như có tư tưởng, không giống như là huyễn hóa ra.
“ Thứ lạp…”
Bản mạng kiếm nguyên của Vũ Nhược Trần không có dừng lại, một kiếm chém xuống khiến cho hai thiên ma ma nữ nát thành từng mảnh nhỏ.
“ Sắc dục thiên thiên ma chân cảnh, đã bị người phá giải.”
Trong đầu Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai nhất thời đều nghĩ như vậy.
Nhưng vào lúc này, những thiên ma ma nữ còn lại đột nhiên biến sắc, toàn bộ lộ ra vẻ dữ tợn, thoáng một cái đã tụ tập lại, hóa thành hai Ma thần một đen một trắng.
Hai Ma thần đều không phải nam cũng không phải nữ, nhũ phong lộ ra vô cùng hấp dẫn. Hạ thân được bao bọc bởi giáp trụ Thanh Đồng, hai tay đều cầm tam xoa thứ ( thứ để đâm, có ba đầu nhọn). Vũ Nhược Trần tinh khí thần ngưng tụ bền chắc như thép, tâm chí căn bản không thay đổi. Bản mạng kiếm nguyên màu tím vừa đâm thẳng ra thoáng cái đã đâm xuyên từ ngực Ma thần màu đen ra sau hậu tâm. Thế nhưng Ma thần màu đen vẫn không chết mà hét thảm một tiếng, hai tam xoa thứ ở tay thay nhau đâm ra, dường như không dùng thuật pháp gì mà chỉ đơn thuần đâm tới. Vậy mà nó lại khiến cho bản mạng kiếm nguyên vốn không phải thực chất bị chế trụ lại. Cùng lúc đó tam xoa thứ của Ma thần màu trắng cũng đâm về phía Vũ Nhược Trần.
“ Nguy hiểm.”
Kiếm tùy ý động, hai đạo kiếm quang phân biệt xuất hiện trên người Vũ Nhược Trần đánh thẳng tới Ma thần màu trắng. Thế nhưng hai đạo kiếm hoa vừa xuất hiện, một đạo kiếm hoa màu bạch kim như thực chất đã đâm xuyên qua Ma thần màu trắng, hỏa thiêu nó trên không trung.
“ Hai đạo bản mạng kiếm nguyên.”
Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai hai người nhất thời sửng sốt.
“ Cẩn thận.” Nhưng vào lúc này, Vũ Nhược Trần thở phào một tiếng, hai đạo bản mạng kiếm nguyên nhất thời chém tới, Ma thần màu đen gào thảm một tiếng, trong nháy mắt cũng tiêu tan.
Khí tức Ma thần đã bị cắt nát nhưng vẫn chưa tiêu tan đi. Khí tức mỏng manh hóa thành ý niệm trong đầu, mấy trăm thiên ma ma nữ thân cao vài tấc bay về phía Vũ Nhược Trần, Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai.
Vẫn là sắc dục thiên thiên ma chân cảnh như cũ.
Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai đều rùng mình, đó chỉ là hơn trăm thiên ma ma nữ chỉ cao vài tấc của sắc dục thiên thiên ma chân cảnh, cũng đã câu dẫn tâm thần khiến cho hai người đã có chút dao động.
“Vũ Nhược Trần sư thúc vừa rồi ngay cả thiên ma chân cảnh cũng đã phá giải, ta chỉ bị mê hoặc nho nhỏ, chẳng lẽ cũng không chống được?”
Trong nhất thời, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều ngưng kết toàn bộ tinh thần vào kiếm ý. Trong phút chốc, kiếm ý ngang dọc cả cung điện. Dưới công kích của bốn đạo kiếm hoa, toàn bộ thiên ma ma nữ bị đánh tan thành tro bụi.
Sau khi đánh chết hoàn toàn thiên ma ma nữ, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh nhịn không được thở phào một tiếng, sau lưng hai người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vừa rồi toàn lực chống lại thiên ma chân cảnh, hai người đã tổn hao nghiêm trọng, tâm thần càng đã tiếp cận đến cực hạn. Thế nhưng qua lần này, bản tâm hai người càng thêm kiên định, tu vi sắp tới cũng có tịnh tiến.
“ Chúc mừng Vũ Nhược Trần sư thúc đại thành nguyên anh, tu thành đệ nhị bản mạng kiếm nguyên.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức hướng về Vũ Nhược Trần thi lễ.
Trong giọng nói của hai người, tự nhiên lộ ra vẻ kính ngưỡng.
Phải biết rằng bản mạng kiếm nguyên dung hợp tinh khí thần của người tu đạo, chân nguyên bản thân dung hợp với kiếm thai. Chỉ có tu thành nguyên anh, hơn nữa phải là nguyên anh đại thành mới có thể tùy ý biến hóa. Có khả năng dùng nguyên anh tế luyện đệ nhị kiếm thai, đem tinh khí thần của nguyên anh dung hợp với kiếm thai, luyện ra đệ nhị bản mạng kiếm nguyên.
Tu vi như thế, không phải là bản mạng kiếm nguyên đã lên tới đỉnh, thì cũng là đã đại thành nội đan đại pháp. Hiện tại cho dù Vấn Thiên thời kì toàn thịnh nhất cũng không phải là đối thủ của Vũ Nhược Trần. Bởi vì Vũ Nhược Trần có thể dùng một kiếm ngăn cản Vấn Thiên, một kiếm đánh chết Vấn Thiên.
Tu đến cảnh giới như vậy, có thể coi như một phân thành hai. Như vừa rồi đối phó với Ma thần, hoàn toàn có thể một công một thủ. Pháp thuật sử dụng bản mạng kiếm nguyên như vậy coi như đã đạt được hoàn chỉnh, công phòng nhất thể.
Nguyên Thiên Y đã chết đi, ngoại trừ Hoàng Vô Thần, sợ rằng thiên hạ cũng không còn vài người có thể làm đối thủ.
Thế nhưng Vũ Nhược Trần đứng giữa đại điện, trên mặt cũng không có thần sắc mừng rỡ, trái lại là thần sắc tiếc nuối và kính ngưỡng.
“ Bảy trăm năm trước, bậc tiền bối của Thục Sơn ta là Lâm Phong Ngô tu thành vạn đạo bản mạng kiếm nguyên, phong độ khí phách, tư thế oai hùng, hậu bối chúng ta chỉ có thể vô tận tưởng nhớ, kính ngưỡng vô hạn.”
Ở giữa đại điện, ánh mắt Vũ Nhược Trần nhìn về một phía. Tám cây cột màu xích kim ( vàng đỏ ), cao trên một thước, kết thành một pháp trận. Trung ương pháp trận là một ngọc thạch bàn đầy hoa văn màu trắng, trong đó có một vật thể hình trụ bằng ngọc thạch màu hồng.
Mà thanh âm hắn vừa dứt, tâm thần Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều không giữ được nữa: “ Vạn đạo bản mạng kiếm nguyên? Không thể như vậy!”