- Huyền Vô Thượng! Ý của ngươi là lập tức đoạt lấy Nam Thiên môn? - Nô Thú thần quân chớp mắt.
- Đúng vậy. - Huyền Vô Thượng gật đầu:
- Cho dù trong giới tu đạo này còn có nhiều nhân vạt mạnh thì chỉ cần nắm dược Nam Thiên môn là có thể định thiên hạ. Hơn nữa Thiên Đô thần quân ở trong tay đối phương, chúng ta mà không gây áp lực thì hắn sẽ không
chịu ngồi đàm phán trả Thiên Đô thần quân lại cho chúng ta.
- Nếu vậy chúng ta không nên chần chừ lập tức ra tay cướp lấy Nam Thiên môn. - Cửu Cung thần quân híp mắt:
- Nam Thiên môn là nơi tập trung người tu đạo thời cổ để giao dịch không
chừng còn có các trận pháp khác có thể đi tới những nơi khác.
- Tấn công Nam Thiên môn không thể nhanh được. - Nô Thú thần quân lắc đầu.
- Đúng vậy! Việc này không thể nhanh được. - Huyền Vô Thượng cũng cười.
- Không thể nhanh? - Cửu Cung Thần quân hơi thắc mắc nhìn Huyền Vô Thượng mà không hiểu rõ nguyên nhân.
- Chúng ta diệt Côn Luân coi như trở thành kẻ địch chung của giới tu đạo
này. Bây giờ đám huyền môn chính đạo sẽ coi chúng ta là kẻ thù chung cần phải đối phó. Hiện tại bọn họ còn đang rối loạn chưa thể bắt tay với
nhau. Có điều nơi này cách Nam Thiên môn quá xa, chúng ta lại phân nhiều người đi tấn công nơi đó mà không thể chiếm được sẽ khiến cho cả hai
mặt đều gặp địch. Đến lúc đó cho dù phái viện binh tới thì với một con
đường dài như thế, chắc chắn sẽ có địch khắp nơi. - Huyền Vô Thượng cười nói:
- Ai Lao thần quân còn chưa tới. Ta bảo y đi chuẩn bị vật
liệu cần thiết cho trận pháp truyền tống. Bây giờ nếu chúng ta không có
đủ nguyên liệu và pháp tinh thì không thể truyền tống tới những vị trí
cách xa cả ngàn dặm. Tuy nhiên muốn truyền tống trong phạm vi dưới ngàn
dặm thì không sao. Đợi khi nào Ai Lao thần quân tới, đến lúc đó chúng ta sẽ tập trung tới Nam Thiên môn. Tới khi đó chúng ta sẽ tiêu diệt sạch
các tông môn trên đường đi, chia lực lượng ra đối địch đồng thời xây
dựng vài cái trận pháp truyền tống. Như vậy chúng ta có thể tiếp viện
cho nhau.
- À!
Hắc Thạch thần quân đang im lặng liền gật đầu:
- Làm như vậy rất tốt.
- Nô thú thần quân! Ngươi vì tiêu diệt Côn Luân bị mất rất nhiều nguyên
khí, nên ở Côn Luân tĩnh tu. Thiên Khung thần quân cũng không còn nhiểu
tuổi thọ cũng không nên đi lại nhiều, cứ ở Côn Luân tu luyện để đột phá.
- Ta cũng cần bế quan tu luyện để hồi phục tu vi, phòng ngừa có khi cần
tới. Vương Dĩnh! Ngươi dẫn người đi tìm hiểu xem có thể thấy cái trận
pháp tới Thiên Lan hư không mà Hoàng Vô Thần khống chế hay không?
- Tùng Hạc thần quân cũng sẽ nhanh chóng tới đây. Một lát nữa, Nhã Dịch
thần quân tụ hình xong, ta sẽ nghĩ cách để cho y hồi phục tu vi. Với hai người bọn họ có thêm đạo hữu U Minh huyết ma việc đối phó với Lạc Bắc
cũng không khó. Hắc Thạch Thần quân, Cửu Cung thần quân, Thiên Hư sơn
chủ. Làm phiền các ngươi ra tay với Nam Thiên môn. Ý các ngươi thế nào?
Huyền Vô Thượng nói từng câu một và nhìn đám gười Nô Thú thần quân.
- Được.
Nô Thú thần quân và Hắc Thạch thần quân lập tức gật đầu đồng ý.
- Cái gì đây?
Lạc Bắc cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết, Vũ Sư Thanh, Thái Thúc tập trung
trong một ngôi đền ở Nga Mi như đang bàn luận chuyện gì đó.
Khi Lạc Bắc nhận một thứ đồ vật mà Vũ Sư Thanh đưa cho chỉ cảm thấy rất thắc mắc.
Đây là một cái bình ngọc cổ màu tím hình quả trứng to bằng ngón tay cái.
Miệng bình phủ một lớp bạc, quanh bề mặt hơi tản ra một chút ánh sáng
màu vàng không giống như pháp bảo dùng để đối địch mà là một thứ bình
đựng đan dược.
- Ta cũng không biết là cái gì. - Vũ Sư Thanh lắc đầu nhìn Lạc Bắc:- Thứ này được đệ tử Nga Mi của chúng ta phát hiện trong bụi cỏ sau một
cửa hàng tại khu chợ ở Hoàng Phong cốc. Ngoài ra còn có thứ này.
Vũ Sư Thanh nói xong lại đưa cho Lạc Bắc một thứ gì đó màu hồng.
- A?
Lạc Bắc thấy lần này Vũ Sư Thanh đưa cho mình là một miếng ngọc đỏ như lửa
bị vỡ. Trên miếng ngọc đó có một vài ký hiệu dường như nó là một góc của một cái phù ngục. Do bị bẻ gẫy cho nên nguyên khí ngưng tụ trên những
ký hiệu đó đã mất chỉ còn lại một chút hơi nóng tỏa ra từ bản thân miếng ngọc. Mà trên bề mặt miếng ngọc đó có khắc hai chữ “ Lạc Bắc” rất mờ.
Không ngờ trên bề mặt của miếng ngọc đó có khắc tên Lạc Bắc. Hơn nữa miếng
ngọc nay rõ ràng là được một người tu đạo nào đó khắc lên, có điều vết
khắc rất mỏng, hai chữ “ Lạc Bắc “ còn có một vết cắt nhỏ. Nhìn qua thì
người đó khắc trong lúc rất vội thậm chí không dám sử dụng chân nguyên
mà dùng móng tay của mình vậy.
Thế này là có ý gì?
Lạc Bắc hơi nhíu mày.
Miếng ngọc vỡ này không có gì bí ẩn. Tuy nhiên cái bình ngọc màu tím thì mặc
dù không hề có pháp lực dao động, hình dạng cũng chẳng có gì lạ nhưng
hoa văn của nó rất cổ. Hơn nữa nếu trên miếng ngọc đã có khắc tên của
hắn thì chắc chắn có liên quan tới Lạc Bắc.
Chẳng lẽ người này
muốn giao cái bình màu tím cho hắn rồi sau đó lại bị một kẻ lợi hại theo dõi nên mới vội vàng bỏ cái vật này bên ngoài cửa hàng Nga Mi ở trong
chợ giao dịch. Đồng thời sợ đối thủ phát hiện, thậm chí y còn không dám
dùng pháp thuật chỉ lấy móng tay để khắc chữ, cũng không dám dùng một
cái hỏa phù nguyên vẹn mà phải dùng có một miếng.
Tuy nhiên ở
giữa miếng ngọc lửa có một điểm sáng màu hồng rất nhỏ dường như người đó cố ý làm vậy vì sợ người của Nga Mi không phát hiện được?
Lạc
Bắc lại nhìn vào cái bình ngọc màu tím. Cảm nhận một chút, sắc mặt hắn
thay đổi rồi đưa một chút chân nguyên vào cái nắp bình bằng bạc.
Hiện tại tu vi của Lạc Bắc đã vượt qua hai lần thiên kiếp. Trong giới tu đạo thì người tu đạo Nguyên Anh đại thành đã là Kim Tiên. Do pháp thuật ảnh hưởng nên tuổi thọ của người tu đạo Thiên Lan hư không thấp hơn một
chút nhưng trong giới tu đạo này, đối với Nguyên Anh đạo pháp chỉ cần
tới cảnh giới Nguyên Anh đại thành thì ít nhất có từ 500 năm tuổi thọ.
Mà người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp gọi là Chân tiên độ kiếp, có thể cảm ứng với các vì sao, hấp thu nguyên khí của chúng nên ít nhất có thêm mấy trăm năm. Còn bây giờ Lạc Bắc vượt qua hai lần thiên kiếp thì
tuổi thọ có lẽ phải tới một ngàn mấy trăm năm. Hơn nữa cảm ứng của hắn
đối với Nguyên khí trong trời đất vượt xa người tu đạo mới đạt đến
Nguyên anh đại thành.
Lạc Bắc cảm nhận kỹ cảm thì thấy cái bình ngọc màu tím này cũng giống như cổ bảo. Hơn nữa bề mặt của nó có trận pháp khống chế.
- Cái hình ảnh gì đây?
Sau khi Lạc Bắc đưa chân nguyên vào đám người Vũ Sư Thanh lập tức thấy trên nắp bình xuất hiện những hoa văn ánh sáng giống như mạng nhện rồi một
cái trận pháp kỳ lạ như được mở ra. Điều khiến cho đám người Vũ Sư Thanh cảm thấy kinh ngạc đó là một chùm ánh sáng màu tím chợt bốc lên khỏi
miệng bình tạo thành một cái hình ảnh lập thể.
- Đây là một cái bản đồ.
Lạc Bắc lập tức nhận ra nó rõ ràng là một thứ bản đồ giống như tinh đồ của Tử Kim hư không.
- Đây là tầng Cửu thiên kim phong. Cái gì đây?
Trong nháy mắt Vũ Sư Thanh lập tức nhận ra trên cái bản đồ đó chỉ một vị trí
trong tầng Cửu thiên kim phong ở nơi rất cao, cơ bản người tu đạo không
thể tới được. Cái vị trí đó là một chỗ có màu xám nhìn như một cái thành trì lơ lửng trong tầng Cửu Thiên kim phong.
- Đây là một cái cổ
bảo để cất bản đồ. Cho dù người nào cũng có thể sử dụng suy nghĩ để vẽ
bản đồ trong đó rồi đưa cho người khác. Nguyên khí của cái kẻ vẽ ra tấm
bản đồ này rất giống với lão đạo Từ Thạch Hạc của Côn Luân. - Lạc Bắc
hít một hơi thật sâu:
- Vừa rồi ta có nói Hoàng Vô Thần không thể nào khinh địch tới mức bị người tu đạo của Thiên Lan hư không giết
chết. Công pháp mà y tu luyện là một thứ công pháp hóa thân thứ hai thời thượng cổ. Người Thiên Lan hư không diệt Côn Luân, nghĩ đã giết được y
nên tiếp theo sẽ ra tay với chúng ta. Tới lúc đó y trốn ở một nơi bí
mật, nhìn hai bên chúng ta chém giết rồi mới nhân cơ hội ra tay. Chẳng
lẽ cái vị trí này chính là chỗ của hắn?
- Không thể như vậy. - Thái Thúc kinh ngạc:
- Nếu cái thứ này là do Từ Thạch Hạc nghĩ cách giao cho ngươi, nếu đó là
chỗ của Hoàng Vô Thần ẩn nấp vậy thì tại sao y lại báo cho ngươi biết?
- Ta không biết. - Lạc Bắc lắc đầu:
- Có thể là do Từ Thạch Hạc bất mãn đối với việc Hoàng Vô Thần bỏ Côn Luân.