La Phù

Chương 247: Chương 247: Sáu mươi năm




Lạc Bắc gật đầu:

- Vân Viện trừ cổ độc cho tiểu Trà đã bị thương nặng, hiện tại sao tiền bối lại để cho cô ấy đi mà không lo lắng hay sao?

- Ngươi cảm thấy ngạc nhiên tại sao ta cảm nhận được địch ý của chúng mà không nôn nóng? - Lần đầu tiên, Minh Nhược nở nụ cười lạnh:

- Nếu bọn chúng giả vờ tìm cớ muốn gặp ta thì không thể ra tay ngay được.

- Đi! Chúng ta tới xem đám Ngọc Hồ tiên ông đến đây định làm cái gì.

Sau một lúc, Minh Nhược nhìn Lạc Bắc rồi mỉm cười:

- Có điều trước tiên ta phải giúp ngươi thay đổi chút trang phục... Ngươi phải nhớ rằng có đôi khi ấn tượng đầu tiên rất quan trọng... Hơn nữa đám sư muội, đồ đệ của ta đều là con gái...

Ánh mắt cười cười của Minh Nhược khiến cho Lạc Bắc hơi ngạc nhiên.

Đến lúc này, hắn mới nghĩ tới việc Từ Hàng Tĩnh Trai toàn là đệ tử nữ. Hơn nữa, quần áo của hắn sau mấy trận đại chiến, lại phi hành ngày đêm nên rách rất nhiều chỗ.

Mà vào lúc này, ánh mắt của Minh Nhược tươi cười làm cho Lạc Bắc phát hiện ra một chút nghịch ngợm trong tính tình của nàng... Mà cũng đúng, cho dù tu luyện tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, lại là chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai, cường giả đứng đầu trên thế gian nhưng có đôi lúc nàng cũng chỉ là một người con gái.

.....

- Sư phụ!

Thi Kiếm hơi nôn nóng đứng ngoài đợi. Nàng có cảm giác hôm nay sư phụ hoàn toàn khác với thường ngày.

Vị trí của Từ Hàng Tĩnh Trai cơ bản trên thế gian không có mấy người biết. Nhưng đám người Ngọc Hồ tiên ông lại có thể xâm nhập vào đây, hơn nữa không hề chạm phải trận pháp phòng ngự thì dường như hết sức hiểu biết đối với Từ Hàng Tĩnh Trai.

Mặc dù Vân Tiêu tới đây báo tin không nói rõ nhưng Thi Kiếm cũng có thể đoán ra được một chút. Mà Vân Tiêu cũng biết Minh Nhược cũng phát hiện ra điều đó cho nên cũng không cần phải nói. Có điều không ngờ sư phụ lại không hề nôn nóng, chỉ lệnh cho Vân Viện ra trước.

Thật sự Thi Kiếm cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Minh Nhược và Lạc Bắc đi ra thì nàng cũng phải ngây người.

Người khiến cho nàng ngơ ngác chính là Lạc Bắc.

Lúc trước khi Lạc Bắc và Minh Nhược đi vào lầu trúc, Thi Kiếm nhìn thấy trang phục của hắn tơi tả, nên cũng không thấy có gì đáng chú ý, chỉ có một chút khó chịu. Trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của một Lạc Bắc lôi thôi, dẫn theo Khuất Đạo Tử và thi Thần. Nhưng hiện tại, Lạc Bắc mặc một bộ trang phục màu trắng, mái tóc rồi bù cũng được búi gọn khiến cho dưới nắng sớm phong thái của hắn lại càng thêm khoan thai... Hơn nữa, khuôn mặt, cái miệng đều làm tôn thêm dáng vẻ cương nghị của Lạc Bắc.

Hình ảnh đó khiến cho Thi Kiếm lần thứ hai nhìn thấy mà chẳng khác nào mới gặp lần đầu.

Trong nắng sớm, trái tim của thiếu nữ áo trắng như đập nhanh hơn một chút.

- Không ngờ hắn điển trai tới vậy. - Suy nghĩ này cũng chợt xuất hiện trong đầu nàng cùng với một cảm giác khó hiểu. Nàng cảm ấy Lạc Bắc đứng cùng với sư phụ mình có điều gì đó rất hợp.

Thi Kiếm không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó nhưng dường như cũng chỉ có người giống Lạc Bắc mới có thể xứng với sư phụ của nàng....

......

Tâm Lư!

Đây là một ngôi đền gần với con đường lên núi nhất trong vô số những căn phòng, đền đài của Từ Hàng Tĩnh Trai. Hiện tại, bên trong Tâm Lư, lão ông mập mạp lúc trước nằm trên cái hồ lô màu tím đang ngồi yên vị. Lão ông mập mạp có râu tóc trắng muốt chính là Ngọc Hồ tiên ông mà Minh Nhược đã nói. Ngồi dưới tay lão là một thiếu nữ mặc trang phục màu hồng, lúc trước đứng trên kiếm quang màu xanh.

Còn cái kiệu màu đen thì ở bên cạnh Ngọc Hồ tiên ông và thiếu nữ mặc trang phục màu hồng. Bên trong cái kiệu màu đen, nam tử trung niên có tướng mạo hung ác và Nam Ly Việt đều không ra ngoài. Còn người bên ngoài thì không thể nào cảm nhận được khí tức từ trong cái kiệu khiến cho nó càng thêm thần bí.

Một bức rèm màu trắng ngăn cách ngôi điện thành hai nửa. Bên kia của bức rèm là Vân Viện và hơn mười đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai.

- Minh Nhược nói chuyện này để cho ngươi tự xử lý?

Ngân Hồ tiên ông nghe thấy Vân Tiêu trả lời thì nét mặt không giấu được sự kinh ngạc.

- Nếu chưởng giáo đã nói như thế thì đó là sự thực.

Vân Viện ngồi bên kia bức rèm vẫn thản nhiên mà gật đầu. Tuy nhiên sắc mặt của nàng hơi tái cộng thêm một chút mệt mỏi cho thấy việc cứu chữa cho tiểu Trà khiến cho nàng bị tổn thương rất nặng.

- Chỉ sợ việc này quá quan trọng, với thân phận của ngươi cơ bản không thể nào làm chủ được. - Ngân Hồ tiên ông hơi chần chừ một chút rồi vuốt bộ râu dài vừa nói:

- Hãy để cho Minh Nhược ra mặt đi.

- Vậy tiền bối cứ nói rõ ý định tới đây, còn về việc phải để cho sư tôn của vãn bối quyết định hay không thì ta sẽ căn cứ vào đó mà xử lý. - Vân Viện bình tĩnh nói với Ngân Hồ.

- Quả nhiên là Vân Viện hết sức cẩn thận.

Đúng lúc này, Lạc Bắc và Minh Nhược cũng đi ra khỏi cánh cửa của Từ Hàng Tĩnh Trai vừa đúng lúc nghe thấy Vân Viện đối đáp với Ngân Hồ tiên ông. Ngay lập tức, trong đầu Lạc Bắc liền có suy nghĩ đó. Lúc này, Vân Viện cũng chẳng hề để ý tới giọng nói lạnh lùng của Ngân Hồ tiên ông mà trả lời rất cẩn thận.

- Thế nào đây? Chẳng lẽ chưởng giáo Minh Nhược nghĩ chúng ta không đủ tư cách để ra gặp hay sao?

Nghe thấy Vân Viện trả lời như vậy, Ngân Hồ tiên ông biến sắc, khuôn mặt trở nên xám xít thốt lên tiếng hừ. Ngay lập tức cái rèm che trong sảnh liền bị một thứ lực lượng vô hình đánh cho tan nát.

- Ngân Hồ tiên ông! Vốn ta không định gặp ngươi nhưng là do ngươi xông vào đây thì ngươi lấy lý do gì mà nói ta khinh ngươi không thèm gặp?

Âm thanh lạnh lùng của Minh Nhược vang lên trong đại diện. Bức rèm mặc dù bị chân nguyên của Ngân Hồ tiên ông đánh nát nhưng vẫn không hề rơi xuống mà được một thứ lực lượng vô hình bao phủ khiến cho nó vẫn nguyên vẹn, như chưa từng bị đánh nát.

Theo âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đại điện, Minh Nhược và Lạc Bắc cùng với Thi Kiếm bước vào. Đám người Vân Viện nhìn thấy Lạc Bắc đi bên cạnh Minh Nhược cũng đều ngây người giống như Thi Kiếm lúc trước. Ngay cả Vân Viện khi bức rèm bị đánh nát cũng không hề bối rối thì bây giờ lại không thể giấu được sự kinh ngạc. Có điều các nàng cũng không nói gì thêm chỉ quay sang Minh Nhược thi lễ, nhường cho Minh Nhược, Lạc Bắc và Thi Kiếm ngồi xuống.

Ngân Hồ tiên ông biến sắc.

Câu trả lời của Minh Nhược có thể nói là hết sức kiêu ngạo, không hề nể mặt lão. Nhưng những lời nói đó cũng nhắc nhở mọi người ở đây một cách rõ ràng rằng nơi này là Từ Hàng Tĩnh Trai, Minh Nhược mới chính là chủ nhân ở đây, nàng không chấp nhận bất cứ kẻ nào làm bừa.

Nếu là người khác nói với Ngân Hồ tiên ông như vậy thì lão đã ra tay ngay lập tức. Tuy nhiên bây giờ, lão chỉ biến sắc rồi cố gắng kiềm chế.

Ngân Hồ tiên ông hừ lạnh một tiếng sử dụng chân nguyên đánh nát bức rèm thành bột phấn nhưng nó lại được Minh Nhược sử dụng chân nguyên ép lại, tạo thành một bức rèm hoàn chỉnh. Sáng tạo so với phá hỏng khó hơn rất nhiều. Trong giới tu đạo, Độ Kiếp chân tiên không chỉ có giơ tay nhấc chân là có thể dẫn phát được uy lực trời đất mà bọn họ có thể sử dụng thần thông của mình mở ra một cái thế giới khác.

Chỉ việc sử dụng lực lượng chân nguyên biến bức rèm hóa thành bột trở lại nguyên vẹn so với Ngân Hồ tiên ông đã cao hơn mấy bậc. Hơn nữa, cho dù người có được lực lượng chân nguyên tương đương cũng chưa chắc đã có thề làm được như Minh Nhược. Hay có thể nói nếu người khác cho dù có thể nén ép đám bột phấn thành một thứ rắn chắc nhưng rất khó có thể làm được trong nháy mắt, thậm chí còn biến nó thành một bức rèm như trước.

Tu vi thế này khiến cho Ngân Hồ tiên ông cảm thấy nếu như mình không kiềm chết thì chỉ sợ sẽ bị đánh chết trong nháy mắt.

Hóa ra tu vi của chủ nhân Từ Hàng Tĩnh Trai đã đạt tới mức độ như thế này.

Về phần Lạc Bắc đi cùng với Minh Nhược không làm cho lão chú ý nhiều lắm.

Do có bức rèm, cộng thêm Lạc Bắc mặc trang phục màu trắng khiến cho đám người Ngân Hồ tiên ông cơ bản không thể nhìn rõ khuôn mặt của Lạc Bắc, thậm chí còn không nhận ra hắn là nam. Hơn nữa, cùng với sự xuất hiện của Minh Nhược, một thứ lực lượng như có như không che giấu toàn bộ khí tức của Lạc Bắc. Ngay cả người trung niên và Nam Ly Việt ở trong kiệu cũng không thể cảm nhận được bên cạnh Minh Nhược còn có một cường giả như Lạc Bắc.

Ngân Hồ tiên ông biến sắc một chút rồi lập tức trở lại bình thường. Với tu vi của lão cho dù không địch nổi cũng không tới mức độ bị tu vi của đối phương làm cho thất thần. Hơn nữa, bản thân lão tới đây cũng không phải để ra tay với Minh Nhược, nếu như phải ra tay thì còn chưa tới lượt lão.

- Minh Nhược! Đây là cách ngươi đãi khách hay sao? - Cơ mặt của Ngân Hồ tiên ông hơi giật giật một chút rồi lên tiếng:

- Thật ra ta cũng không muốn gặp ngươi, chỉ thuận tiện muốn xem Từ Hàng Tĩnh Trai ở đau và như thế nào. Nhưng có một người thì ngươi không thể nào không gặp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.