Trong sơn cốc rộng lớn trống trải chỉ có ngọn núi cô độc nguy nga cao trăm trượng. lão nhân đứng bên ngoài sơn cốc lẳng lặng nhìn phi kiếm trong tay Tông Chấn, Thải Thục và Lận Hàng. Lão nhân đứng đó như tách biệt khỏi không gian xung quanh, toát ra một nỗi cô đơn tịch mịch không nói nên lời.
Từ khi lão giống như những người này, lần đầu tiên tiến nhập vào kiếm tháp, tựa hồ số phận cô đơn, tịch mịch của lão đã được định sẵn.
Phi kiếm mà lão lấy được từ kiếm tháp tên là “ Vô Song”.
Đây là một thanh phi kiếm chí cường chí ngạo.
Mà chính lão cũng là một người chí cường chí ngạo.
Lão nhớ rõ, từ lúc mười hai tuổi tiến nhập Thục Sơn, đến mười ba tuổi đã tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết đến cảnh giới tầng thứ tư.
Năm hai mươi tuổi, lão tu thành cảnh giới dẫn kiếm nhập thể, là người có tốc độ nhanh nhất trong vòng trăm năm qua của Thục Sơn.
Bốn mươi tuổi, lão đã đạt đến cảnh giới tu thành bản mạng kiếm nguyên, lại sáng chế ra một môn kiếm quyết của riêng mình, kiếm của lão “ Vô Song” trên đời khó gặp được địch thủ.
Nhưng ngày mà trong lúc lão hăng hái, ngạo thị thiên địa nhất lại là ngày mà lão gặp được địch thủ cực mạnh trong đời, Trác Vô Tướng.
Chưởng giáo đời trước của Nga Mi, Trác Vô Tướng.
Mà lúc gặp lão, Trác Vô Tướng cũng chưa đến bốn mươi tuổi, chưa nhậm chức chưởng giáo Nga Mi.
Tu vi Trác Vô Tướng cao hơn lão, kiếm quyết lại càng huyền ảo hơn, khiến cho cuối cùng lão cũng được nhấm nháp tư vị bại trận. Vì thế, lão bế quan trên Thiên Kiếm phong, nhất tâm tiềm tu mong có thể vượt qua Trác Vô Tướng. Thế nhưng đến khi lão ngộ được một kiếm quyết mới, xuất quan đi tìm Trác Vô Tướng thì phát hiện Trác Vô Tướng đã chết trong trận chiến Kim Đỉnh.
Lão ở đây, nhưng đối thủ không còn nữa.
Lão xuất quan, nhưng không ngờ lại không bao giờ có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Mà khi Trác Vô Tướng chết trong tay Kim Đính, lão từ vết kiếm của Trác Vô Tướng mà cảm giác được một tia thương cảm thiên hạ sinh linh, lòng mang kiếm ý của thiên hạ.
Một tia kiếm ý lưu lại này khiến hắn phát hiện ra, cho dù Trác Vô Tướng không chết, trong lòng lão chỉ cầu kiếm ý của bản thân, chỉ cầu uy lực của kiếm quyết thì mãi mãi không phải là đối thủ của Trác Vô Tướng.
Vì vậy lão phong kiếm quy ẩn, phong bế chính mình trong Thiên Kiếm phong, trấn thủ kiếm tháp.
Lão già rách rưới, trên người mặc áo xanh tựa hồ đã có chút phong hóa này chính là kỳ tài ngút trời của Thục Sơn năm đó, Độc Cô Ngạo Tuyết.
Bối phận của lão cao nhất ở Thục Sơn, đã trấn thủ tại Thiên Kiếm phong bốn trăm năm, cho dù Vũ Nhược Trần nhìn thấy hắn cũng phải xưng một tiếng sư thúc tổ, Độc Cô Ngạo Tuyết.
Là một người cao ngạo từng trải, ánh mắt và tu vi của lão rất cao. Chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra Tông Chấn tìm được Thiên Minh Hàn Ngưng. Còn Lạn Hàng chỉ vì Tông Chấn cười nhạo Lạc Bắc mà tiện tay chọn một thanh kiếm kia là Xích Tô đều là phi kiếm thượng giai. Mà Tân Thiên Trạm Lô trong tay Thái Thúc kia là một kiếm có khí phách kiên nghị, thần binh tỏa ra khí lạnh thấu xương, có năng lực tự động nhận chủ trăm năm khó gặp.
Xuất hiện liên tục ba thanh phi kiếm thượng giai, trong mấy trăm năm số mệnh thiên hạ chuyển hóa này có thể nói là may mắn của Thục Sơn.
Nhưng lúc này, lão nhân mặc áo xanh dáng vẻ cô tịch này cũng không nén được tiếng thở dài.
Trên người Lạc Bắc tràn đầy sự bất chấp sinh tử, cũng có khí tức kiên định muốn nắm số mệnh của mình trong tay đã khiến cho lão cảm động.
Lão thấy một bước cuối cùng đã ra khỏi cực hạn kia, nhưng rốt cục không chống đỡ được mà ngất xuống, tay của Lạc Bắc rơi xuống chuôi một thanh phi kiếm màu đen.
Đó là một thanh phi kiếm có phong cách cổ xưa, dài ba thước, tuyền một màu đen. Cho dù với nhãn lực của lão cũng không nhìn ra thanh phi kiếm này có gì đặc biệt.
Chuôi kiếm này là do Lạc Bắc chọn lúc tối hậu, nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh phi kiếm bình thường.
Đây là cơ duyên?
“ Lẽ nào số mệnh muốn hắn tiếp tục ma luyện chính mình?”
Nhìn chuôi kiếm màu đen trong tay Lạc Bắc, trong đầu Độc Cô Ngạo Tuyết nghĩ như vậy.
“ Hả?”
Nhưng vào lúc này, lão bỗng cảm nhận được một khí tức dị thường.
Chuôi kiếm này nhận một giọt máu của Lạc Bắc, hiện tại Lạc Bắc không chống đỡ nổi mà ngất xuống. Trong tay hắn vẫn cầm thanh phi kiếm màu đen kia nhưng hiện giờ nó lại tỏa ra ánh sáng như có như không, khiến người khác giật mình.
“ Chuyện gì xảy ra?”
Mà lúc này, không chỉ phi kiếm trong tay Tông Chấn, Thái Thúc và Lạn Hàng hơi rung động mà ngay cả tòa sơn phong trăm trượng được tạo thành từ hàng ngàn hàng vạn thanh phi kiếm cũng rung động, tiếng va chạm đinh đinh đang đang vang lên không ngớt.
“ Thần binh xuất thế, vạn kiếm rung động.”
“ Rõ ràng là thanh kiếm nhìn qua không có gì đặc biệt, lại có thế phát ra khí tức khiến cho vạn kiếm thần phục. Đây là kiếm gì mà ngay cả ta cũng không nhận thức được?”
Đứng ở cửa cốc, trên mặt Độc Cô Ngạo Tuyết đầu tiên là hiện lên vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nhưng lập tức lại nở một nụ cười hiếm thấy.
“ Thế nào?”
Thiên Hạo phong, trong phòng Lạc Bắc, Vũ Nhược Trần đang xem kinh mạch cho Lạc Bắc, ngay cửa là Yến Kinh Tà đang đứng.
Trong gian phòng nhỏ của Lạc Bắc còn có hai người có thân phận và tu vi cao tuyệt ở Thục Sơn, chính là Tông Nhạc và Băng Trúc Quân.
Bốn người này, trong nháy mắt lúc Lạc Bắc chọn được phi kiếm cũng cảm giác được thần binh xuất thế, khí tức khiến cho vạn kiếm rung động.
Cho nên khi Thái Thúc và Lạn Hàng đưa Lạc Bắc từ trong Thiên Kiếm phong đi ra đã lập tức được đưa tới nơi này.
Lúc này tuy rằng Lạc Bắc còn chưa tỉnh nhưng trên người đã được băng bó toàn thân bằng băng màu trắng, còn mơ hồ toả ra dược hương, hiển nhiên là đã được trị liệu tỉ mỉ.
Yến Kinh Tà trong số sư trưởng của Thục Sơn là người nổi tiếng nghiêm khắc nhất, là người cao ngạo, thế nhưng lúc này nghe Vũ Nhược Trần nói, trên mặt hắn cũng chỉ biết cười khổ.
“ Không có dị dạng gì, hẳn là thể trạng của hắn đúng như lời Phong sư thúc nói, thiên phú dị bẩm, sức sống cực mạnh.”
Nhiều năm tu đạo lịch lãm như vậy, Yến Kinh Tà đã gặp qua rất nhiều người nhưng hiện tại cũng không biết nói gì. Lúc này y lại có cảm giác kiến thức của mình thật thiển cận.
Trên Thiên Kình phong, tận mắt thấy sức bật và tốc độ của Lạc Bắc, Yến Kinh Tà đã nghĩ đến Lạc Bắc hẳn là tu luyện pháp quyết khác, bằng không chỉ với tu vi Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ hai, hắn tuyệt đối không thể nào có lực lượng và tốc độ như vậy. Thế nhưng dùng chân nguyên kiểm tra, y cũng không phát giác ra được sự tồn tại của chân nguyên khác, mà thật sự là sinh cơ của Lạc Bắc lại rất mạnh mẽ.
Hắn bị thương nặng như vậy, lại chỉ có vài ngày sau đã khỏi hẳn.
Một người có gân cốt kiên cường dẻo dai như vậy, sinh cơ mạnh mẽ như vậy, Yến Kinh Tà chưa từng thấy qua.
Mà hiện tại thanh phi kiếm màu đen trong tay Lạc Bắc này y cũng không thể nhìn thấu được hư thực.
Thanh kiếm này hình thức phong cách cổ xưa, không có một chút hoa văn nào, nhìn qua cũng không khác gì phi kiếm do huyền thiết màu đen chú tạo thành. Ánh mắt Yến Kinh Tà, Vũ Nhược Trần và Tông Nhạc ba người đều tập trung nhìn Băng Trúc Quân.
Không phải chỉ mình Yến Kinh Tà không nhìn ra được mà cả Vũ Nhược Trần và Tông Nhạc cũng không nhìn ra được thanh phi kiếm màu đen này có điểm nào phi phàm.
“ Rốt cuộc đây là kiếm gì?”
Mấy ngày nay thủ tọa của Thiên Chú phong, tông sư luyện chế phi kiếm Băng Trúc Quân cũng không nhịn được luôn nhìn chằm chằm vào thanh phi kiếm trong tay Lạc Bắc.
Đây rõ ràng không phải là thanh phi kiếm mà Thiên Chú phong luyện chế ra trong vòng hai trăm năm gần đây.
Quan sát thanh phi kiếm một lúc, Băng Trúc Quân đưa tay nắm lấy nó.
“ Kiếm không nhẹ nhàng, hẳn là lấy một chút kim anh để chú tạo.”
Vừa mới cầm thanh kiếm, tay Băng Trúc Quân tức khắp liền trầm xuống. Thanh phi kiếm màu đen này tuy chỉ dài có ba thước nhưng tựa hồ phải nặng hơn trăm cân.
“ Trước kia người dùng thanh kiếm này tu luyện kiếm ý nhất định không phải nhẹ nhàng mau lẹ mà là phách liệt ngang dọc.”
Đặt thanh phi kiếm màu đen ở trước mắt mình chăm chú quan sát một lượt nhưng Băng Trúc Quân cũng chỉ lắc đầu.
Chuôi thanh phi kiếm này lại không có một chút hoa văn nào, một ấn ký nho nhỏ cũng không có. Loại phi kiếm này nhìn qua cũng không khác gì kiếm thai chưa được luyện chế hoàn thành của Thiên Chú phong.
“ Chất liệu của nó là gì?”
Băng Trúc Quan vô ý thức mà lấy tay làm chỉ, điểm vào thân kiếm.
Với cảnh giới của hắn, chỉ cần một chút thanh âm là có thể nghe ra chất liệu luyện chế phi kiếm.
“ Đây là…?”
Vừa mới điểm vào, sắc mặt Băng Trúc Quân tức thì thay đổi, bởi vì khi ngón tay điểm tới, thanh phi kiếm lại không phát ra một chút thanh âm nào.
Hít sâu một hơi, y lại dùng lực mạnh hơn điểm vào thân kiếm.
Vẫn như trước, không phát ra một chút thanh âm nào.
Sắc mặt của Vũ Nhược Trần, Yến Kinh Tà và Tông Chấn cũng nhất thời biến đổi.
Thanh phi kiếm này rõ ràng có chất liệu là kim thiết nhưng đánh trúng lại không phát ra tiếng động gì. Ba người đều biết trong Thục Sơn chỉ có một thanh phi kiếm sở hữu đặc tính như vậy.
Chỉ dùng huyền thiết tinh kim luyện chế, nhưng dùng nhược thủy rèn luyện chính là Tam Thiên Phù Đồ.
Mà hiện tại, cho dù thần binh tuyệt thế Tử Dĩnh, Thanh Tác đã biến mất khỏi Nga Mi từ lâu mà xuất hiện trước mặt, ba người cũng sẽ không thất sắc như vậy.
Tam Thiên Phù Đồ, nếu nói về bản thân uy lực phi kiếm mà nói, Tử Dĩnh, Thanh Tác căn bản là không thể so sánh được.
Thế nhưng Tam Thiên Phù Đồ là phi kiếm quan trọng nhất của Thục Sơn. bởi nó liên quan tới đệ nhất nhân ngày trước, người đã tu thành Toái Hư Vạn Kiếm Quyết, có thể xuất ra vạn đạo bản mạng kiếm nguyên, Lâm Phong Ngô.
Bảy trăm năm trước, từ sau khi đạo lữ của hắn là Ngân Trang chết thì không còn một ai rõ tung tích của người. Có người nói y phá toái hư không mà đi, lại có người nói do tâm của y đã chết mà tan biến, rời khỏi trần thế.
Một thanh phi kiếm này, sự kỳ dị của nó không giống với Tử Dĩnh, Thanh Tác là thần binh có một không hai, nhưng nó có khí tức vạn kiếm thần phục, chính là phi kiếm Tam Thiên Phù Đồ của Lâm Phong Ngô ngày đó.
Phi kiếm của Thục Sơn, chỉ có thể do môn nhân Thục Sơn đưa về kiếm tháp, hoặc cũng có thể dưới tình huống chết đi thì phi kiếm mới tự động quay về kiếm tháp.
Hiện tại Tam Thiên Phù Đồ của Lâm Phong Ngô đã được Lạc Bắc lấy ra, trong lòng mấy người Vũ Nhược Trần đều biết hơn phân nửa là Lâm Phong Ngô do tâm đã chết mà rời xa trần thế rồi.
Trước đây mỗi lần nói về cố sự, bốn người đều nghĩ thân là đệ tử Thục Sơn lại để kiếm quyết thất truyền, là Lâm Phong Ngô đã sai.
Nhưng hiện tại Tam Thiên Phù Đồ ở ngay trước mắt.
Lúc đầu chính Lâm Phong Ngô cũng đã quay về Thục Sơn, đem chính thanh phi kiếm này lưu lại trong kiếm tháp.
“ Lẽ nào người đem Toái Hư Vạn Kiếm Quyết dấu trong thanh phi kiếm này.”
Vũ Nhược Trần nắm lấy Tam Thiên Phù Đồ, chân nguyên liên tục thôi động nhưng cũng không xuất hiện tình huống gì, cũng chỉ có thể thở dài thất vọng.
Tam Thiên Phù Đồ vẫn đứng im không nhúc nhích, giống như kiếm thai của một thanh phi kiếm bình thường, không có nửa điểm sai biệt.