Nhưng ngay khi Lạc Bắc mới tới gần cái quan tài, chỉ còn cách cái nhẫn chừng
bảy, tám trượng thì đột nhiên chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Xoẹt!
Toàn bộ không khí trong căn phòng bị pháp lực dao động quá mạnh làm phát ra những tiếng nổ.
Lạc Bắc đi đầu tiên lập tức cảm nhận được một thứ uy áp đang ép về phía mình với một thứ khí thế độc ác.
Cái thứ khí thế độc ác đó khiến cho Lạc Bắc cảm nhận được giống như khi đối mặt với Bàn Ma Hoàng.
Kèm theo với thứ khí thế độc ác đó, trong ánh sáng của chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện một bóng người. Toàn thân bóng người đó được bao phủ trong
ngọn lửa màu vàng, mái tóc màu đỏ hồng, thân thể thon dài, gương mặt hết sức dữ tợn.
Cái bóng người đó xuất hiện, ánh mắt của nó liền
nhìn Lạc Bắc chăm chú. Đồng thời một thứ hơi thở cực mạnh và hung ác
cũng ép về phía Lạc Bắc.
- Đây là thần hồn của một người tu đạo. Chủ nhân của chiếc nhân có lẽ đã phong ấn nó để bảo vệ cái pháp bảo này.
Lạc Bắc đột nhiên giật mình rồi hiểu ra.
Cũng giống như Xích Tô của Lạn Hàng, trong cái nhẫn này cũng phong ấn một
cái thần hồn. Để cho thần thức đảo qua, Lạc Bắc không hề cảm giác được
thần hồn có chút gì dao động, quanh thân thỉ có toàn hơi thở tàn bạo,
giống như Hỏa Ngô phong ấn trong phi kiếm Xích Tô. Cái thần hồn này cũng bị xóa thần thức. Nhưng nhìn từ hình thể của nó thì rõ ràng là một
người tu đạo. Hơn nữa, căn cứ vào khí tức thì hoàn toàn giống với Bàn Ma hoàng tu luyện pháp quyết Mật Tông, đồng thời tu vi cũng không hề kém
Bàn Ma Hoàng.
Chủ nhân của chiếc nhẫn đã giết một người tu đạo
tu luyện pháp quyết Mật Tông rồi sau đó luyện hóa thần hồn của người đó
mà phong ấn trong giới chỉ để trấn thủ chiếc nhẫn cũng như sử dụng khi
đối địch. Có thể giết được một người tu đạo lợi hại như vậy, lại còn
luyện hóa được thần hồn của y thì có thể tưởng tượng được vị Thần vương
mà Na vương nhắc tới mạnh tới mức độ nào.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc cũng hiểu được vì sao có nhiều người xương cốt người ăn trộm như vậy và vì sao hai cái pháp bảo khác bị ăn cắp mà cái này vẫn còn.
Bởi
vì không biết tại sao Na vương lại có thể cung phụng cái nhẫn ở đây
nhưng hiển nhiên tất cả những người trộm mộ tới gần cái nhẫn đều bị thần hồn trấn thủ nó giết chết.
Đôi mắt thần hồn nhìn Lạc Bắc chăm
chú. Trên người nó chợt phát ra cái ký hiệu ngũ sắc rồi trong tay xuất
hiện một cái Kim cương xử đâm thẳng về phía Lạc Bắc. Cái Kim Cương xử đó hoàn toàn giống với những thứ mà Kim Cương, Tu La trong Mật Tông miêu
tả. Khi nó đâm về phía Lạc Bắc lập tức xuất hiện một tiếng nổ, không khí xung quanh bị đốt cháy thành một ngọn lửa.
Cái Kim cương xử do
thần hồn đó tạo ra hoàn toàn giống như thật. Uy lực của đòn tấn công đó
cũng rất mạnh, tương đương với sáu, bảy phần uy lực của Kim cương xử mà
Nạp Lan Nhược Tuyết tạo ra.
Lạc Bắc đối diện với sự công kích của thần hồn, ánh mắt hắn chợt sáng lên. Trong mắt như xuất hiện một tia
sáng. Cùng lúc đó, hai tay của hắn nhanh chóng bắt một cái pháp quyết.
Khi cái Kim cương xử còn cách người hắn chừng một trượng, một làn pháp
lực dao động cực mạnh từ người hắn phát ra phong ấn thần hồn vào bên
trong.
Đạo pháp thuật đó là thứ phương pháp phong ấn thần hồn mà hắn có được từ bộ kiếm quyết trong Tam Thiên Phù Đồ.
- A? Không ngờ hắn lại có pháp thuật phong ấn thần hồn?
Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết đều hiểu rõ tu vi của Lạc Bắc. Cái thần
hồn kia chắc chắn không thể làm cho hắn bị thương nhưng cả hai không ngờ Lạc Bắc lại có pháp thuật như vậy.
- A?
Mà lần đầu tiên
thi triển thành công pháp thuật này, Lạc Bắc cảm nhận được pháp lực dao
động mạnh mẽ từ thần hồn phát ra khiến cho vầng sáng bao bọc nó cũng
phải run rẩy.
“ Răng rắc! “
Theo từng đợt tiếng Phạn từ
thần hồn vọng ra, toàn bộ vầng sáng lập tức xuất hiện những vết rạn
trong suốt nhìn giống như sắp bị đánh nát. Thấy tình cảnh này, nét mặt
Lạc Bắc cũng vẫn thản nhiên, chỉ vung tay búng mấy cái. Từng tia sáng từ trong tay hắn lien tục bắn lên vầng sáng giống như thủy tinh khiến cho
trên đó chợt xuất hiện một chuỗi những ký hiệu giống như băng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Theo động tác của Lạc Bắc, những vết rạn trên
vầng sáng hoàn toàn biết mất. Hơn nữa, nó cũng nhanh chóng co lại ép sát vào thần hồn. Lực lượng của thần hồn mặc dù mạnh nhưng thực sự không
phải là đối thủ của Lạc Bắc.
“ Phụp! “
Lạc Bắc không hề
cho thần hồn chút cơ hội phản khác tiếp tục phát ra một luồng lực lượng
vào trong vầng sáng khiến cho nó tiếp tục co lại. Vốn cái vòng tròn thủy tinh rộng tới hai trượng mà bây giờ chỉ còn bằng hạt táo. Mà thần hồn
vốn cao hơn Lạc Bắc thì bây giờ bị ép lại chỉ bằng một con sâu, bị trấn
áp trong đó không thể cử động.
- Lực lương của thần hồn rất mạnh, vừa đúng lúc để luyện chế chư thiên phân thần.
Lạc Bắc vừa mới nghĩ như vậy, vầng sáng giống như thủy tinh liền hóa thành
một tia sáng chui vào trong mi tâm của lạc rồi biết mất.
- Một cái thần hồn trấn thủ mạnh như vậy không ngờ lại bị hắn trấn áp, thu phục.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Xích La và Bích Hải Tử đều cảm thấy toát mồ hôi.
Thần hồn trấn thủ đối diện với Lạc Bắc liền bị hắn phong ấn. Tuy nhiên nếu
Xích La và Bích Hải Tử mà đối diện với nó thì chỉ sợ không phải là đối
thủ. Hơn nữa, vào giờ phút này, để cho hai người dựng tóc gáy đó là Lạc
Bắc lại có thứ pháp thuật như vậy. Nếu như hắn muốn mà rút thần hồn của
họ ra để luyện thì thật sự đúng là sống không bằng chết.
Thần hồn chui vào trong cơ thể Lạc Bắc liền giống như một ngôi sau bị Lạc Bắc
đưa vào trong Thức Hải. Chân nguyên màu vàng từ bốn phía liền bao bọc
lấy điểm sáng. Lạc Bắc cũng không có thời gian để luyện hóa ngay, chỉ
phong ấn chặt nó lại. Sau đó, hắn liền đi tới cái trụ đá, cầm cái nhẫn
lên.
- Cái nhẫn này không biết có công hiệu gì?
Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lập tức theo lên, cầm lấy cái nhẫn trong tay hắn.
Mặc dù cái thần hồn trấn thủ nhẫn bị Lạc Bắc phong ấn, hút vào trong cơ thể nhưng cả hai người cũng giống hắn, đều cảm nhận được pháp lực dao động
trên cái nhẫn không hề yếu đi. Cho thấy ngoại trừ việc phong ấn thần hồn ra nó còn là một thứ pháp bảo lợi hại, chắc chắn có công hiệu độc đáo.
Hiện tại tới gần, cả ba người đều thấy rõ chiếc nhẫn có màu vàng lợt. Quanh
thân có những hoa văn huyền ảo. Chính giữa chiếc nhẫn còn khảm một viên
ngọc mã não màu đỏ. Ánh sáng màu hồng tản ra chính là từ viên ngọc đó.
Chiếc nhẫn này có phong cách hết sức cổ xưa, vừa dày vừa nặng, lại to không
hề có hoa văn tinh xảo. Nhìn như cái nhẫn của nam giới chứ không phải nữ giới. Với ngón tay của Lạc Bắc mà cũng phải đeo vào ngón cái mới vừa.
- Đông Bất Cố! Ngươi có nhận ra cái nhẫn này được luyện chế từ thứ tài liệu nào không?
Lạc Bắc cầm lấy cái nhẫn liền quay đầu hỏi Đông Bất Cố. Hắn cảm nhận cho dù là viên ngọc hay chết liệu của nó, bản thân đều không biết. Mà đại đa
số pháp bảo đều có thể dựa vào nguyên liệu để suy đoán ra được công
dụng. Chẳng hạn như nếu cái pháp bảo này được khảm hỏa ngọc thì bình
thường nếu không phải pháp bảo công kích hệ Hỏa lợi hại thì cũng là pháp bảo tăng cường uy lực cho pháp quyết hệ Hỏa. Mà Lạc Bắc biết kiến thức
của Đông Bất Cố rộng hơn mình rất nhiều cho nên sau khi không cảm nhận
được chất liệu của nó liền quay sang hỏi.
- Ta có chút hiểu biết
đối với chất liệu nhưng chất liệu của chiếc nhẫn và viên bảo thạch này
thì thật sự không nhận ra. - Đông Bất Cố nhìn Lạc Bắc rồi lắc đầu.
- Nếu giờ này có Bích căn sơn nhân ở đây thì tốt.
Đối mặt với một cái pháp bảo xa lạ, Lạc Bắc cũng không dám thử bừa mà chỉ đành phải nắm nó trong tay cảm nhận.
- A?
Đột nhiên, Lạc Bắc chợt phát hiện ra bên trong cái nhẫn cũng có mấy chữ
tinh tế. Mấy chữ đó nhìn giống như là bùa chú và văn tự Trung châu, thậm chí hoàn toàn khác với trên tấm bia đá. Ngay cả Lạc Bắc cũng có cảm
giác mình đã nhìn thấy thứ chữ này ở đâu đó.
- Có gì vậy?
Nạp Lan Nhược Tuyết phát hiện ra sự khác thường của Lạc Bắc thì kinh ngạc mà hỏi hắn.
Lạc Bắc không trả lời ngay mà suy nghĩ một chút. Rồi lập tức hắn giơ tay
chộp một cái xe ngựa nhỏ màu đen có bốn chữ Đông Tây Nam Bắc. Cái xe
ngựa đó chính là Hắc Mộc Chỉ nam xa mà Lạc Bắc lấy được. Sau khi lấy nó
ra, Lạc Bắc lập tức mở cửa chiếc xe lấy ra một tấm vàng lá óng ánh.
Tấm vàng lá đó không biết được làm bằng cái gì nhưng rất mỏng mà lại dẻo
dai. Trên tấm vàng đó vẽ rất nhiều núi non sông núi. Đây chính là bản đồ Thần Kiêu động phủ mà trước đó Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ tình cờ có
được. Tấm bản đồ đó hết sức mềm mại, có thể gấp lại. Lạc Bắc sợ mất cho
nên nhét vào trong Hắc Mộc chỉ nam xa.
A! Nhìn thấy Lạc Bắc lấy
ra bản đồ Thần kiêu động phủ, Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết đều
thốt lên kinh hãi. Bởi vì cả hai nhìn thấy Lạc Bắc cầm chiếc nhẫn và tấm bản đồ so sánh thì thấy chữ trên hai cái có cùng loại với nhau.