Cả bầu trời màu xám như chìm vào trong cái chết. Không biết bị cảm xúc
gì khống chế, rất nhiều người tu đạo đứng như tượng gỗ trong không
trung.
Lúc này, Bán Diện Nhân Ma, Linh Thích Thiên, Vũ Sư Thanh cũng lao tới.
Da thịt của Bắc Minh vương trắng như tuyết không còn có một chút máu. Ngay cả hơi ấm trên người y cũng gần như tan biến.
Một điểm sáng màu hồng từ tay Lạc Bắc bay ra hóa thành một đóa hoa Mạn Đà La bao phủ Nạp Lan Nhược Tuyết.
Mới vừa rồi khi bị đánh bay xuống đất, Lạc Bắc chấp nhận bị thương nặng
không để Nạp Lan Nhược Tuyết bị đánh chết nên phong ấn nàng lại. Tới tận bây giờ, Lạc Bắc vẫn không biết cái pháp bảo Nhất Thiên Tràng mà Bắc
Minh vương sử dụng làm cho Hoàng Vô Thần bị thương nặng là pháp bảo như
thế nào nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết Bắc Minh vương đang ở thời điểm ra
sao.
Trên thực tế sau khi phóng ra cái pháp thuật đánh nát U Minh huyết hải, chân nguyên trong cơ thể của Bắc Minh vương đã gần như không còn. Phán đoán của Hoàng Vô Thần về Bắc Minh vương hoàn toàn chính xác.
Cuối cùng, khi Bắc Minh vương phóng ra cái pháp bảo kia cũng chỉ là mượn nhờ chân nguyên của Lạc Bắc. Nhưng chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh
kinh của hắn mặc dù có thể sử dụng tất cả pháp thuật và pháp bảo nhưng
cũng không phải ai cũng chịu được chân nguyên đó.
Đồng thời khi
chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tràn vào trong cơ thể lão,
tất cả kinh mạch trên đường di chuyển của nó lập tức dập nát. Hơn nữa
khi chân nguyên của Lạc Bắc rót vào trong người Bắc Minh vương, Lạc Bắc
cũng có thể cảm nhận được uy lực tản ra từ cái pháp bảo kia đã hủy diệt
toàn bộ sự sống trong cơ thể của lão.
Hiện tại Nạp Lan Nhược
Tuyết cũng bị thương rất nặng nhưng nàng là đệ tử của Bắc Minh vương.
Vào thời điểm cuối cùng của lão, hắn phải để nàng ở bên cạnh.
- Sư tôn!
- Vương!
Rất nhiều yêu tu của núi Chiêu Diêu may mắn còn sống cũng tập trung lại. Bọn họ cũng như Nạp Lan Nhược Tuyết đều rơi nước mắt.
- Đáng tiếc...nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội.
Bắc Minh vương lắc đầu. Câu đó dường như lão nói với Lạc Bắc. Sau khi nói
xong câu đó, lão nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu rồi một hạt châu trong suốt màu vàng, lóng lánh quang phù từ trong tay lão bay ra in vào trán
của Nạp Lan Nhược Tuyết.
Khi hạt châu đó bay ra, ánh mắt của Bắc Minh vương lập tức tối đi dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Những tiếng thảm thiết từ đám yêu tu tập trung quanh người lão vang lên.
Một gốc cây cổ thụ chống đỡ và bảo vệ núi Chiêu Diêu bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng gục ngã.
- Lão bằng hữu.
Bán Diện Nhân Ma cầm bàn tay lạnh như băng của Bắc Minh vương. Một làn pháp lực dao động từ người lão tản ra nhưng tuổi thọ của Bắc Minh vương đã
hết khiến cho ánh mắt của Bán Diện Nhân Ma chỉ có một sự thất vọng.
- Thiên Ma chúc thọ đại pháp...đúng là một môn thần thông nghịch thiên.
Nếu không vì Nhất Thiên Tràng thì ta còn có cơ hội tới Trạm Châu Trạch
Địa ngắm hoa với ngươi.
Bắc Minh vương nhìn Bán Diện Nhân Ma mà nở nụ cười.
Bán Diện Nhân Ma nhìn Bắc Minh vương, dường như hiểu được câu nói của lão.
Vào lúc cuối cùng, lão nắm chặt tay Bắc Minh vương hỏi:
- Vật kia của ngươi là Nhất Thiên Tràng?
- Đúng là pháp bảo số một của phật môn thời cổ có lực khai thiên tích
địa. Phật môn chó má. Uy lực của cái pháp bảo này quá mạnh, sát nghiệt
quá nặng cho nên mới lấy lòng từ bi quảng đại sử dụng máu thịt của bản
thân để cung cấp nuôi dưỡng... Trên thực tế thì chẳng khác gì pháp bảo
ma môn của các ngươi. Chỉ cần nuốt vào người rồi dùng máu huyết và chân
nguyên trấn áp, chăm sóc. Cái pháp bảo này nếu muốn sử dụng nó bản thân
cũng phải chịu nó ăn thịt.
Lúc này Bắc Minh vương nói rất thô tục nhưng người xung quanh không hề cảm thấy buồn cười.
- Nhưng uy lực của cái pháp bảo này quá lớn, với tu vi và tinh thần của
ta vẫn không khống chế được. Thả nó ra chẳng khác nào ngựa hoang tháo
cương, lúc này bay mất chẳng biết tới nơi nào. Nếu muốn tìm được nó để
đối phó với Hoàng Vô Thần cũng rất khó.
Bán Diện Nhân Ma nắm tay Bắc Minh vương không hỏi nữa, mà Lạc Bắc cũng im lặng.
Có lẽ lúc này là một lúc bình tĩnh nhất của Bắc Minh vương, không cần phải suy nghĩ tới bất cứ thứ gì. Ánh mắt của lão nhìn về phía trời đất xa
xăm.
Cuối cùng một chút ánh sáng còn sót lại trong mắt của Bắc Minh vương biến mất.Trong tiếng kêu đau đớn của vô số yêu tu, trên người y tản ra vô số điểm
sáng. Một dòng linh khí trời đất tinh khiết từ người lão tản ra trả cho
đất trời.
Toàn thân của lão từ từ biến hình rồi hóa thành một con chó màu trắng.
Bản tướng của Bắc Minh vương không ngờ lại là một con chó. Không ai ngờ
được lão từ một con chó bình thường nhất mà tu luyện thành yêu tu tuyệt
thế. Cho dù với dã tâm lớn như vậy nhưng Hoàng Vô Thần vẫn phải kính sợ
lão và Nguyên Thiên Y mà hành động chậm đi mấy chục năm.
Chẳng
trách được lúc trước rất nhiều đệ tử Côn Luân khi nhắc tới Bắc Minh
vương, lúc nhục mạ lão đều mắng lão là một con chó già ngồi trồn ở trong núi Chiêu Diêu.
Nhưng vào lúc này, gần như phần lớn người tu đạo có mặt ở đây đều thi lễ với lão.
Với tu vi của Bắc Minh vương cho dù có chết thì lão cũng có thể lựa chọn
tan thành mây khói không để lại một chút dấu vết. Nhưng Bắc Minh vương
không làm vậy mà chấp nhận để bản thể của mình hiện ra giữa đất trời.
Lão làm như vậy là muốn cho, trời, đất và mọi người biết bất cứ sinh linh
nào cũng có quyền nắm trong tay sự sống của mình. Trên thế giới này vẫn
còn có một số người không chấp nhận sống theo ý của người khác. Cho dù“người” đó ban đầu chỉ là một con chó.
- Chúng ta đấu tranh vì cái gì?
Rất nhiều người bên phía huyền môn chính đạo và Thiên Lan hư không đều chợt có suy nghĩ như vậy.
- Nếu các ngươi không muốn chết thì nhanh chóng rời đi đừng có về Côn Luân nữa.
Lạc Bắc quay đầu nói với người tu đạo của Thiên Lan hư không câu đó. Nói
xong, hắn cũng không để ý tới người tu đạo của Thiên Lan hư không, đưa
xác của Bắc Minh vương bỏ đi trong làn mưa.
Trong phòng luyện đan phía sau núi Nga Mi, Dạ Đông Nhan đang im lặng nhìn cái lò đan màu bạc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, trên đỉnh phòng đan đột nhiên xuất hiện
một tia sáng màu vàng rồi sau đó nóc nhà bị một thứ lực lương làm cho
tan thành tro bụi.
Một cái bóng tản ra ánh sáng màu vàng và uy áp vô thượng từ trên cao hạ xuống. Trong nháy mắt y dùng thần thức của
mình xác định vị trí cùa Dạ Đông Nhan rồi cái trận pháp cực mạnh của Nga Mi bị rách một lỗ. Có ít nhất hơn một trăm đệ tử Nga Mi bị một bàn tay
to đánh nát thành tro.
Hoàng Vô Thần!
Với một phong thái
như vị thần giá lâm xuống Nga Mi, chính là Hoàng Vô Thần mới bị Bắc Minh vương làm cho thương nặng ở bên ngoài Nam Thiên môn.
Lúc này,
Hoàng Vô Thần mở cả hai mắt. Ở lồng ngực của y có một vết nứt màu đen
nhìn thấy cả nội phủ. Hơn nữa bên trong vết nứt như có vố số tia sáng
lóe lên một cách đáng sợ.
- Hoàng Vô Thần! Quả nhiên ngươi còn
chưa chết. Chỉ có điều vị chưởng giáo của Côn Luân mà bị đánh thành như
thế này cũng làm cho ta giật mình.
Nhìn Hoàng Vô Thần đột nhiên giáng xuống, Dạ Đông Nhan vẫn đứng yên chỉ cười lạnh mà nói với Hoàng Vô Thần.
Dạ Đông Nhan đứng yên là vì nàng đã thấy được cái cột lửa kia phóng lên.
Mà sự xuất hiện của nó tượng trung cho việc trận pháp truyền tống thông
với giới Niết Bàn đã bị đệ tử Nga Mi phá hủy. Hơn nữa nàng cũng hiểu rõ, cho dù Hoàng Vô Thần có bị thương nặng như vậy thì lúc này trong Nga Mi cũng không có ai làm đối thủ của Hoàng Vô Thần.
- Hoài Ngọc! Không ngờ chúng ta còn gặp mặt ở đây.
Hoàng Vô Thần chỉ nói một câu thản nhiên như vậy.
Trong phòng đan của Dạ Đông Nha, ngoại trừ nàng ra còn có tiểu Trà và Hoài Ngọc.
Đối mặt với một nhân vật số một trong giới tu đạo, không ai dám làm trái,
Hoài Ngọc cũng không hề có sự sợ hãi chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng Vô Thần
hỏi:
- Lạc Bắc đâu?
- Ta thua Bắc Minh vương nên không đánh chết hắn được.
Hoàng Vô Thần nhìn Hoài Ngọc, tiểu Trà và Dạ Đông Nhan:
- Hắn để các ngươi ở đây, xem ra sợ các ngươi chết trong trận chiến nhưng nếu không phải vậy thì ta cũng không bắt được các ngươi. Nhược điểm của hắn đó là không bỏ được tình nghĩa.
- Thật không? - Dạ Đông Nhan cười cười:
- Cho dù đây là nhược điểm của hắn thì cho tới lúc này ngươi cũng không được lợi gì từ điều đó mà còn bị như thế này.